Thiên Hoàng Quý Trụ

Chương 70:




Kỳ Kiêu không nói sai, cách ngày, quả nhiên hoàng đế tuyên Bách Nhận vào cung.
Không giống với lần trước gặp Kỳ Kiêu làm thành thiên hạ đều biết, lần này, chỉ là khi Bách Nhận từ Hối Tín viện đi ra, Phúc Hải Lộc đến đón.
“Không cần đa lễ, ban ghế.” Hoàng đế cười cười, “Hôm qua Tiết gia tiến cống hoàng nha, trẫm nhớ là ngươi cũng thích trà, liền dặn bọn họ để ra một phần, Phúc Hải Lộc….”
Phúc Hải Lộc bưng một khay nhỏ dâng lên, trên khay là một bình sứ nhỏ mạ vàng, bịt lại bằng sáp ong, bao nghiêm kín, vừa thấy đã biết là thượng phẩm. Bách Nhận đứng dậy, cung kính khom người: “Tạ hoàng thượng ban thưởng.”
Hoàng đế cười ôn hòa: “Ngươi thích là được rồi, đứng lên đi, Phúc Hải Lộc, đi lấy trà này pha thử cho Bách Nhận uống.” Phúc Hải Lộc khom người cười, “Biết Thế tử muốn tới, trà hôm nay vốn là hoàng nha nha.” Phúc Hải Lộc xoay người nhận chén trà tiểu thái giám đưa đến, cung kính dâng cho Bách Nhận, ai ngờ lúc đến trước mặt Bách Nhận, tay đột nhiên run rẩy, chén trà nghiêng về trước muốn đổ lên cổ tay áo Bách Nhận. Ánh mắt Bách Nhận lạnh đi, lập tức nghiêng người tránh, “ba” một tiếng, chén trà vỡ toang.
Hoàng đế nhíu mày, bất mãn liếc Phúc Hải Lộc, Phúc Hải Lộc chột dạ, vội vã quỳ thỉnh tội, Bách Nhận có lệ: “Không có gì, trà rất nóng, công công không cầm chắc cũng là bình thường.”
Phúc Hải Lộc liên tục dập đầu: “Nô tài vô phép, nô tài đáng chết, nô tài đáng chết.”
Hoàng đế khoát tay: “Được rồi, còn không mau đổi một chén trà khác đến.” Lúc này Phúc Hải Lộc mới đứng lên, vội mang một chén trà khác dâng cho Bách Nhận, Bách Nhận cầm lấy, nếm một ngụm, buông mi: “Tạ hoàng thượng ban trà, hoàng nha của Hoắc sơn, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Vừa rồi hỏng việc, hoàng đế đã có chút không kiên nhẫn, trên mặt lại không biểu hiện ra, cười: “Đáng tiếc năm nay nước nấu không tốt, nước tuyết pha trà tuy màu sắc rực rỡ, nhưng lại thiếu một phần cay đắng.”
Bách Nhận cúi đầu: “Vâng, may mắn khuyết điểm không che mất ưu điểm, trà rất tốt, nấu nước cũng vừa đến nơi, đã là khó được.”
Đối với người ngoài, Bách Nhận luôn là một bộ khiêm nhường lễ phép, lại vô cùng xa cách, mấy quyền đều đánh vào bông, hoàng đế càng thêm không kiên nhẫn, hắn cho Phúc Hải Lộc một ánh mắt, Phúc Hải Lộc hiểu ý, mang theo cung nhân trong điện lui xuống.
“Nói đến trà này…. Trẫm nghe nói, Thái tử thường mời ngươi đến phủ hắn giúp hắn pha trà, có thật không?” Hoàng đế lắc đầu cười, “Thái tử này của trẫm… từ nhỏ đến lớn được nuông chiều quen, không khỏi có chút kiêu căng, tuy rằng không phải người ngoài, cũng không nên luôn làm phiền ngươi như vậy.”
Sắc mặt Bách Nhận thoáng đổi, giống như bị người nói trúng tâm sự, trong mắt chợt lóe một tia chán ghét, lập tức cúi đầu uống trà, lúc ngẩng đầu lên, trên mặt lại như trước không đổi sắc, hoàng đế cười thầm, quả nhiên, nói trúng rồi.
Bách Nhận buông chén trà, thấp giọng: “Hoàng thượng nói quá, chỉ là việc nhỏ, không thể nói là làm phiền.”
Hoàng đế thở dài: “Không cần thay hắn che giấu, hiểu con không ai hơn cha mẹ, tính tình Thái tử trẫm hiểu rõ nhất, không đủ khoan dung, lại bá đạo có thừa, cùng hắn một chỗ lâu, không khỏi bị hắn khiến cho giận mà không thể nói. Ngươi không giống người khác, đường đường là Thế tử, ngày thường hắn khi dễ ai trẫm mặc kệ, nhưng nếu hắn làm ngươi bị ủy khuấ, trẫm nhất định phải làm rõ cho ngươi.”
Hoàng đế tự tin rằng Bách Nhận là người thông minh, chính mình đã nói đến nước này, Bách Nhận không thể nào nghe không rõ.
Trên mặt Bách Nhận thoáng mang do dự, một lúc lâu sau mới ảm đạm: “Tạ hoàng thượng quan tâm, Thái tử rất khách khí với thần, chưa từng khiến thần bị ủy khuất.”
Hoàng đế chỉ cho là Bách Nhận bị Kỳ Kiêu đe dọa, không dám hé môi, liền an ủi: “Ngươi không cần sợ hắn, có trẫm ở đây, không ai có thể khi dễ ngươi. Giống như lúc trước Kỳ Hoa làm ngươi bị thương, trẫm cũng thay ngươi phạt hắn, mấy đứa con này của trẫm… thật không sai, chỉ xấu ở chỗ một đám đều dễ nổi giận, phải thường xuyên răn đe mới được.”
Môi Bách Nhận giật giật, cuối cùng cái gì cũng không nói, thấp giọng: “Hoàng thượng lo lắng nhiều rồi.”
Hoàng đế cười: “Vậy thì tốt rồi, Kiêu nhi dù sao cũng không giống Hoa nhi không biết nặng nhẹ như vậy, trẫm cũng an tâm…. Đúng rồi, gần đây đọc sách gì, bởi vì chuyện của Nhu Gia mà nhiều ngày không đi Hối Tín viện, Thái phó cũng chưa đưa công khóa của ngươi cho trẫm, ngươi chỉ vội vàng lo chuyện đại hôn, có sơ sẩy việc học không?”
Hoàng đế vừa chuyển, không lại nói chuyện lúc trước, bắt đầu kiểm tra việc học của Bách Nhận, hỏi một lúc, lại khen ngợi một lúc mới cho người đi.
“Hoàng thượng.” Đưa Bách Nhận đi, Phúc Hải Lộc mới vào thỉnh tội, “Vừa rồi đều do nô tài vụng về, không thể…. đều là lỗi của nô tài.”
Hoàng đế lắc đầu: “Không sao…. Bách Nhận căn bản là không muốn cáo trạng, nếu vừa rồi ngươi thành công khiến Bách Nhận lộ ra dấu kia, hắn cũng sẽ tìm lý do bỏ qua.”
Phúc Hải Lộc không hiểu, nhíu mày: “Tính tình Thế tử lãnh mạc, không thích kết giao với người khác, vì sao lại đối xử khác với Thái tử đâu? Đều… đều trở thành luyến sủng, còn không chịu nói ra, này….”
Hoàng đế cười xảo quyệt: “Không phải hắn không chịu nói, là hắn không dám nói.”
Phúc Hải Lộc khó hiểu: “Ý hoàng thượng là….”
“Vừa rồi ngươi không chú ý, lúc ta nhắc tới Kỳ Kiêu, trong mắt Bách Nhận có tia hận, đường đường một Thế tử, làm sao có thể mặc Kỳ Kiêu ức hiếp làm nhục như vậy, sao có thể không hận? Trước kia là trẫm sơ suất, không thấy ra, cọc hôn nhân của Nhu Gia và Hạ Tử Thần, rõ ràng là giao dịch của Bách Nhận và Kỳ Kiêu.”
Lúc này Phúc Hải Lộc mới hiểu ra, im lặng: “Hóa ra… Thái tử lấy quận chúa áp chế Thế tử?”
Hoàng đế gật đầu: “Nhu Gia gả vào Hạ gia, tương đương vào lòng bàn tay Kỳ Kiêu, Hạ Tử Thần kia là một tay Kỳ Kiêu đưa lên, Kỳ Kiêu có thể đưa hắn lên cao bao nhiêu, càng có thể khiến hắn ngã đau bấy nhiêu, nửa đời sau của Nhu Gia nằm trong tay Kỳ Kiêu, làm sao Bách Nhận dám chọc hắn.”
Phúc Hải Lộc vội: “Vậy nêu Thế tử lo lắng quận chúa, hoặc là mặt mũi của hắn, cắn chặt răng không nói, vậy… hoàng thượng làm sao trị tội Thái tử?”
Hoàng đế cười: “Không vội…. không cần trẫm ra tay, ngươi còn nhớ chuyện Thiên điện sao? Hoa nhi bất quá chỉ châm chọc khiêu khích vài câu, Bách Nhận đã làm ra chuyện lớn như vậy, hận không thể nhìn trẫm ban tử Hoa nhi mới vừa lòng. Đều đã một năm, hắn vẫn lạnh mặt với Hoa nhi như vậy, người mang thù như thế, sao có thể để cho Kỳ Kiêu một đời cưỡi trên đầu hắn?”
Hoàng đế thích ý tựa trên gối: “Nhìn sắc mặt Bách Nhận trẫm liền biết, sớm muộn gì hắn cũng sẽ xuống tay, do hắn ra tay so với việc trẫm ra mặt trách cứ Kỳ Kiêu tốt hơn nhiều. Chờ xem… chỉ có ngàn ngày làm trộm không có ngàn này phòng trộm, chỉ cần ngày sau Kỳ Kiêu bị Bách Nhận bắt được một chút sơ hở, Bách Nhận nhất định sẽ đánh trả vào chỗ trí mạng, báo thù hôm nay. Trẫm nha, ngư ông đắc lợi là được.”
Phúc Hải Lộc nghĩ nghĩ lại nói: “Lỡ như Lĩnh Nam vương biết, sợ là muốn trách hoàng thành cố ý làm nhục Thế tử của bọn họ, bên kia luôn không chịu thiệt, lỡ như để bọn họ biết….”
Hoàng đế cười: “Cho nên hôm nay trẫm gọi Bách Nhận tới a, trẫm đã hỏi hắn, Thái tử có khi dễ hắn hay không, là hắn nói hắn không sao, tự mình ăn mệt, cũng không thể trách trẫm. Trẫm muốn thay hắn ra mặt, nhưng hắn lại từ chối, còn muốn thay Kỳ Kiêu che giấu, này trách được ai?”
Phúc Hải Lộc giật mình, vội nịnh hót: “Hoàng thượng quả nhiên anh minh, như thế vừa chặn được miệng thiên hạ, vừa có thể mượn Thế tử giết Thái tử, thật quá tuyệt.”
Hoàng đế cười khẽ: “Cái gì tuyệt, bất quá là mượn đao tá đao mà thôi, Bách Nhận đáng thương…. Đứa nhỏ tốt như vậy, lại cố tình cùng Kỳ Kiêu một chỗ, đáng tiếc….”
Đêm đó, trong phủ Thái tử, Bách Nhận “đáng thương” tựa trong lòng Kỳ Kiêu, cười đem chuyện ban ngày ở Càn Thanh cung hai năm rõ mười nói với Kỳ Kiêu, Bách Nhận cười giảo hoạt: “Ta cố ý giả thành hận ngươi, lại sợ người nhìn ra, mắt hoàng đế đều sáng lên, thật cho là nhìn trúng nỗi lòng của ta, ha ha…. Hắn vẫn còn dụ dỗ ta muốn ta nói với hắn, ta cũng đi theo giả vờ, một bộ muốn nói lại thôi, hắn tin sái cổ.”
Kỳ Kiêu ngồi trên giường la hán, cười nghe Bách Nhận nói, nghe thế xoa đầu Bách Nhận cười: “Đồ ngốc, hắn không phải thật muốn ngươi cáo trạng đâu, không phải hôm nọ ta đã nói với ngươi sao, hiện tại làm tung lên hắn không được lợi nhiều, hắn muốn là đem vết thương nhỏ ủ thành mủ độc, đợi ngày sau đem ta nhỏ cỏ tận gốc….”
Bách Nhận nhíu mày: “Trừ tận gốc cái gì…. Nói chuyện không biết kiêng kị.”
Kỳ Kiêu vội cười làm lành: “Được rồi được rồi, nay biết hoàng đế nghĩ cái gì, cũng dễ làm. Hắn muốn tha, vậy chúng ta cũng tha, phần mình không cần kiêng kị, càng tốt. Không nói này, hôm sau là ngày đại hôn của Nhu Gia, chuẩn bị thế nào?”
Bách Nhận gật đầu: “Nên chuẩn bị đều đã xong, may mắn có Đôn Túc trưởng công chúa lo liệu trước sau, bằng không ta thật không biết phải làm thế nào.”
Kỳ Kiêu cười nhẹ: “Ngươi chưa trải qua đại hôn tang lễ mấy chuyện lớn này, đương nhiên không quen thuộc, về sau chờ tới lúc xử lý tiệc đầy tháng, lễ đầy năm cho con của Nhu Gia, từ từ thì quen tay.”
Kỳ Kiêu nói đúng tâm sự Bách Nhận, Bách Nhận cười: “Phải a, chờ thêm một hai năm, ta liền thành cữu cữu.”
Kỳ Kiêu nhướng mày: “Thích trẻ con?”
Bách Nhận gật đầu: “Trước kia có nhìn dì chăm biểu đệ, bé con trước đây nhỏ nhỏ mềm mềm, rất đáng yêu.”
Kỳ Kiêu cười ra tiếng, xoay người đặt Bách Nhận dưới thân, cười tà: “Nếu thích… vậy tự mình sinh cho tướng công ngươi đi….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.