Thiên Lục Vũ Trụ

Chương 367:




Lý Phong nghe thế thì bình tính nói: “Những người này dù sao cũng muốn giết ta, ta khiến bọn họ bất mãn thì cũng có sao đâu?"
Thiên Vu cốc treo giải thưởng hậu hĩnh như vậy, không biết có bao nhiêu người muốn giết hắn, mang thí thể của hắn tới Thiên Vu cốc để đổi lấy điểm cống hiến.
Nếu như thực lực của hẳn không đủ cường đại thì hầu hết những người ở đây sẽ trực tiếp động thủ, căn bản không có ai khách khí với hẳn.
Trong hư không, cục diện chiến đấu không ngừng biến hóa. Đầu tiên là Lý Phong chiếm được ưu thế, nhưng ngay sau đó thì ưu thế đã nhanh chóng giảm bớt.
Hàn Nguyên lộ ra vẻ hưng phấn, khoảng cách của ông ta với hoa Thiên Hồn càng lúc càng gần.
“Lý Phong, hoa Thiên Hồn này là của ta, ngươi hết cơ hội rồi” Anh ta nhìn về phía Lý Phong, ánh mắt lạnh như băng.
Trong lòng anh ta cố nén kích động, Thất Phách cảnh không vây anh ta được bao lâu nữa, cho dù chỉ có nửa bông hoa thì anh ta vẫn nắm chắc khả năng đột phá.
“Ha ha, Hàn Nguyên, ngươi vui mừng quá sớm rồi” Nghe thấy Hàn Nguyên nói như thế, Lý Phong hơi mỉm cười.
Hắn vung tay lên, một thanh trường thương lập tức xuất hiện. Trường thương huy động, giống như một mũi lao mà ném ra ngoài.
Cảm nhận một chút, thậm chí còn có thể cảm nhận được một tia dao động lôi điện trong trường thương.
Hàn Nguyên nhìn về phía thanh niên vừa ném trường thương ra, cười lạnh: “Lý Phong, ngươi muốn trực tiếp phá hủy hoa Thiên Hồn à?”
Anh ta vừa nói xong thì sắc mặt lập tức biến đổi. Sau khi thanh trường thương bay ra thì từ trên không trung rơi xuống. Mà ngay lúc này, một con tiểu thú bỗng nhiên xuất hiện, tốc độ cực nhanh mà lao về phía hoa Thiên Hồn.
Con tiểu thú này không phải chịu áp bách lớn lắm, tốc độ của nó vượt qua tất cả mọi người ở đây.
“Đây là... Con tiểu thú của Lý Phong?”
“Chết tiệt, đừng để con tiểu thú này tới gần hoa Thiên Hồn!”
Nhìn thấy con thú nhỏ đột nhiên xuất hiện, trong lòng mọi người lập tức xuất hiện một dự cảm chẳng lành.
Vút! Vút! Vút!
Những đòn công kích nhanh chóng nhắm về phía tiểu thú, nhưng không có tác dụng.
Chỉ trong thời gian ngân ngủi, con thú nhỏ của Lý Phong đã tới trước hoa Thiên Hồn.
“Nguy rồi, Lý Phong sắp có được bông hoa Thiên Hồn thứ hai!"
Mọi người nhìn thấy thế thì biến sắc.
“Ngao!"
Một âm thanh non nớt vang lên, sau đó tiểu thú vươn móng vuốt, chộp lấy hoa Thiên Hồn rồi nhanh chóng bay về phía Lý Phong.
Tốc độ của nó rất nhanh, có thể dễ dàng tránh né. từng đòn công kích, tới trước mặt Lý Phong.
Lý Phong nắm tay lại, bông hoa Thiên Hồn thứ hai nhanh chóng xuất hiện trong tay hắn.
“Lý Phong!!!"
Âm thanh phẫn nộ vang lên, Hàn Nguyên nhìn về phía Lý Phong, trong mắt tràn đãy vẻ dữ tợn.
“Ha ha, Hàn Nguyên, bông hoa Thiên Hồn thứ hai này cũng thuộc về ta rồi” Lý Phong mỉm cười.
Xoạt!
Bông hoa màu đen dao động một chút, sau đó biến mất không chút dấu vết
“Bông hoa thứ hai cũng thuộc về Lý Phong rồi!
“Một mình hắn có được hai bông!"
Lúc này, trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ khó coi.
“Huyền Khuê cũng có được hoa Thiên Hồn rồi!”
Bỗng nhiên có người hô lên.
Phía xa, Huyền Khuê nằm trong tay bông hoa Thiên Hồn thứ ba.
Trên thực tế, thời gian tranh đoạt rất ngắn. Nhóm người Lý Phong, Hàn Nguyên chờ tranh đoạt xong hai bông hoa này sẽ tiếp tục tới tranh đoạt bông thứ ba, mà Huyền Khuê thì trực tiếp tới đó ngay từ đầu.
Sau đó, Lý Phong bỗng nhiên bùng nổ thực lực, thi triển sát khí có được hai bông hoa Thiên Hồn, gần như thu hút hết mọi sự chú ý. Thế nên khu vực bông hoa Thiên Hồn thứ ba không có nhiều tranh đoạt lảm, Huyền Khuê không mất nhiều công sức đã có thể lấy được bông hoa cuối cùng này.
Cuộc chiến đấu tranh đoạt hoa Thiên Hồn kết thúc, gần như tất cả mọi người đều nhìn về phía thanh niên trẻ tuổi kia.
Một người độc chiếm hai bông hoa Thiên Hồn, đây phải gọi là may mắn tới mức nào chứ?
Mọi người ở bên ngoài đều vô cùng khiếp sợ. Lúc này, sắc mặt của nhóm người Tân Mộng, công chúa Thanh Lộ không giống nhau. Còn bầu không khí bên trong dược viên thì lạnh tới cực hạn, sắc mặt của tất cả mọi người đều vô cùng âm trầm.
Hàn Nguyên nhìn chằm chằm Lý Phong, trong mắt lập lòe không ngừng. Anh ta tạm dừng một chút, sau đó trầm giọng nói: “Lý Phong, hoa Thiên Hồn chỉ có hiệu quả một lần, ngươi dùng hai bông thì bông thứ hai căn bản vô dụng, ngươi mau giao một bông ra đây”
“Đúng vậy, chúng ta có nhiều người tiến vào dược viên như vậy, ngươi không thể một mình độc chiếm hai cây"
“Giao hoa Thiên Hồn ra thì chúng ta sẽ lập tức rút lui."
Hàn Nguyên nói xong thì những người khác cũng trầm giọng nói.
Vút! Vút! Vút!
Từng thân ảnh tụ tập trước mặt Hàn Nguyên, phong tỏa lối vào dược viên lại.
“Ha ha, ta có được bảo vật trong dược viên này hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của ta”
Lý Phong nghe vậy thì cười nói.
"Hừ!"
Hàn Nguyên nghe thế thì hừ lạnh: “Dược viên này là do chúng ta cùng nhau mở ra, chúng ta đã trả giá bằng tinh thạch Ma Vực, đến bây giờ lại chẳng thu hoạch được gì, người không cảm thấy mình quá tham lam sao?“
Bọn họ giao tính thạch Ma Vực cho Lý Phong, cuối cùng Lý Phong lại là người được lợi, còn bọn họ đến canh cũng chẳng có mà uống.
“Hàn Nguyên, chuyện nào ra chuyện đó” Lý Phong mỉm cười: “Giao hoa Thiên Hồn ra là chuyện không thể”
“Được lắm” Nghe thấy Lý Phong nói như vậy, Hàn Nguyên gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ dữ tợn.
“Ai muốn đánh chết Lý Phong? Hiện giờ chúng ta cùng nhau liên thủ” Ánh mắt của anh ta quét nhìn bốn phía, lạnh lùng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.