Bọn họ muốn chạy trốn, nhưng những con yêu thú ở đây thực lực yếu nhất cũng đạt đến Đan Nguyên cảnh, thậm chí còn có ba con Yêu thú Thất Phách cảnh ở đây. Con mạnh nhất thậm chí còn ngưng tụ được bốn phách, bọn họ làm sao có thể chạy thoát được đây?
“Không biết nhà họ Lý bây giờ thế nào rồi.”
Lý Hữu Huyền nghĩ thầm.
Ông ta chết cũng không sao, điều ông ta lo lắng nhất chính là nhà họ Lý.
“Tiểu Phong đã vào phủ Thần Văn hơn một năm rồi, không biết thực lực hiện tại như thế nào?”
Sau khi Lý Phong đi theo Đường Trung Nguyên tới phủ Thần Văn thì Lý Hữu Huyền mới hoàn toàn yên tâm rời khỏi quận Hoang Lâm, tới rừng Hắc Vụ tìm cơ hội, muốn vì nhà họ Lý mà khống chế một con yêu thú trình tự Đan Nguyên cảnh.
“Ta bị bắt giữ, có lẽ tin tức về cái chết của ta đã truyền về nhà rồi. Không biết nhóm người nhà họ Triệu, nhà họ Phùng có ra tay với nhà họ Lý chúng ta hay không?"
Theo suy đoán của Lý Hữu Huyền, sau khi tin tức về “cái chết” của ông ta truyền ra, người mạnh nhất của nhà họ Lý cũng chỉ là Tiên Thiên cảnh, giống như một đứa trẻ cầm miếng thịt trong tay, xung quanh đều là những người trưởng thành như hổ đói rình mồi, nhà họ Lý có thể bình yên tồn tại không?
“Có Tiểu Phong ở đó, bọn họ chắc là không dám hành động thiếu suy nghĩ đâu.”
Lúc này, trong lòng Lý Hữu Huyền có quá nhiều vướng bận, cũng có không ít suy nghĩ không ngừng biến hóa trong lòng.
Nhưng đến cuối cùng, những suy nghĩ đó lại dần dần biến thành tuyệt vọng.
Lý Hữu Huyền cảm thấy hiện tại mình có suy nghĩ gì thì cũng không có cách nào giải quyết nữa rồi.
Lý Hữu Huyền thở dài, yên tâm chờ đợi cái chết.
Lý Hữu Huyền lại không biết, lúc này Lý Phong đang nhanh chóng đi tới nơi này.
"Thời gian trôi qua rất nhanh, tại một khu vực cách đó không xa, một chàng thanh niên cuối cùng cũng đã đần dần tiếp cận được tới nơi này.
“Tiểu Lôi!"
Chờ khi tới được một vị trí, Lý Phong ngừng lại, trực tiếp phân phó.
Vút!
Tiểu Lôi biến thành một lưồng sáng, nhanh chóng đi tới, sau đó nhanh chóng gửi lại phản hồi.
“Ngao.”
Sau khi trở về, tiểu thú liền không ngừng kêu to với Lý Phong, dáng vẻ như đang muốn tranh công.
“Hiện tại lão tổ không làm sao?”
Sau khi nhận được tin tức mà Tiểu Lôi truyền đến, trong mắt Lý Phong lập tức lộ ra vẻ vui sướng. Hắn nắm chặt tay phải lại, sau đó trên người Tiểu Lôi xuất hiện một bộ khải giáp.
Đây là giải kháp Tân Huyễn.
“Răng rắc!"
Từng âm thanh thanh thúy vang lên, sau đó khải giáp Tân Huyễn hoàn toàn biến thành những mảnh nhỏ màu đen.
Những mảnh nhỏ không ngừng dao động, sau đó lại bắt đầu tập hợp lại với nhau. Cuối cùng, trước mặt Lý Phong xuất hiện một chiếc đĩa tròn.
Sau khi la bàn rung động, một hình ảnh chậm rãi hiện lên.
Trên hình ảnh là một con yêu thú Sói.
Bên cạnh con yêu thú Sói này là một con yêu thú Hổ và một con yêu thú Rắn, ngoài ra còn có hơn mười con yêu thú có thực lực yếu hơn một chút
Bên cạnh đám yêu thú này có mười mấy người, Lý Hữu Huyền cũng là một trong số đó.
“Lão tổ!"
Lý Phong nhìn thấy Lý Hữu Huyền thì trong mắt lập tức lộ ra vẻ vui sướng.
Lý Hữu Huyền không có việc gì, trái tìm đang treo ngược lên của Lý Phong cũng có thể buông xuống.
Hắn nhìn thoáng qua Lý Hữu Huyền một chút, sau đó lại nhìn về phía mấy con yêu thú kia.
“Ba con trình tự Thất Phách cảnh, thực lực của. yêu thú Sói có vẻ như đã ngưng tụ được bốn phách, hai con còn lại ngưng tụ được một phách. Những con yêu thú khác đều ở vào Đan Nguyên cảnh.”
Lý Phong nhanh chóng phán đoán ra.
Có la bàn truy tung ở đây, hắn có thể nắm được rõ ràng tình hình ở phía trước, thậm chí còn có thể cảm nhận được dao động trên người những con yêu thú đó!
“Thực lực như vậy thì ta hoàn toàn có thể đối phó được, nhưng mà phải đảm bảo lão tổ được an toàn.” Lý Phong nhanh chóng suy nghĩ.
Hắn cứ thế nhìn những hình ảnh trên la bàn truy tung, mà thân ảnh cũng chậm rãi đi vẽ một phía.
Trên thực tế, Lý Phong có thủ đoạn Thuấn di. Nhưng Thuấn di chỉ có thể sử dụng để đi tới những khu vực mà hắn đã từng tới, không thể tới những nơi mà hẳn chưa từng đi qua được. Nếu như không có phương hướng rõ ràng thì khó mà tới được nơi đó.
Cứ như vậy, Lý Phong cẩn thận di chuyển, tốc độ rất chậm, không hề tản ra bất cứ chút dao động khí thế nào.
Trong la bàn truy tung kia, mấy con yêu thú Thất Phách cảnh hoàn toàn không có chút phản ứng nào.
Chẳng mấy chốc, Lý Phong đã thu hẹp một nửa khoảng cách.
“Hả?”
Bỗng nhiên, sắc mặt của con yêu thú Sói đột nhiên biến đổi, trên người cũng lập tức phóng thích dao động khí thế khủng bố.
“Kẻ nào?"
Một âm thanh bạo nộ vang lên.
“Phụt!", “Phụt!”
Những con yêu thú đó còn đỡ, còn những Nhân loại thân thể đã sớm chồng chất vết thương làm sao có thể chịu nổi những dao động khí thế này, liên tục có mấy người phun ra những ngụm máu.
“Sao lại thế này? Con yêu thú trình tự Thất Phách cảnh đó sao lại đột nhiên bạo nộ?”
“Chẳng lẽ có cường giả khác tới sao?"
“Nói không chừng là cường giả Nhân tộc của chúng tai”
Những người này thấy thế thì trong mắt không có vẻ kinh sợ, nhưng lại lộ ra chút chờ đợi.
Bọn họ bị bắt giữ đã lâu, ở nơi này sớm muộn cũng sẽ chết mà thôi. Nhưng nếu như có cường giả Nhân loại tới đây, vậy thì nói không chừng bọn họ có thể được cứu ra.
“Cường giả Nhân loại chúng ta sao?”
Trong mắt Lý Hữu Huyền cũng lộ ra vẻ mong đợi, nhưng sau đó lại thầm than thở.
Trừ khi người tới đây có thực lực đứng đầu Thất Phách cảnh, nếu không thì sẽ không có khả năng cứu bọn họ.