Thiên Lục Vũ Trụ

Chương 410: Chuyện này chấm dứt tại đây




“Ngươi nói giết ngươi cần phải hao tổn rất nhiều thời gian, nhưng ta lại không thấy thế.”
Lý Phong nghe vậy thì cười nhạt.
Ầm!
Cơ thể hần đột nhiên điên cưỡng trào ra từng ngọn lửa. Những ngọn lửa này đều là màu tím, vừa mới xuất hiện thì hư không xung quanh đột nhiên biến thành một mảnh dung nham nóng vô cùng.
“Gào!"
Sau khi ngọn lửa màu tím xuất hiện thì bỗng nhiên biến thành một con cự thú màu tím. Cự thú gào lên một tiếng, sau đó lao về phía Hắc Vẫn.
“Đây là... Tử Hồn hỏa?”
Nhìn thấy ngọn lửa màu tím này, Häc Vẫn đầu tiên là sửng sốt, sau đó gương mặt lập tức xuất hiện vẻ kinh hãi.
“Sao có thể như thế được? Tử Hồn hỏa chẳng phải ở trong tay nhân loại Hỏa Lăng sao? Sao ngươi lại có Tử Hồn hỏa?”
Bây giờ, sắc mặt của Hắc Vẫn đã hoàn toàn thay đổi.
Dưới ảnh hưởng của Tử Hồn hỏa, cho dù là cường giả ngưng tụ được bảy phách cũng không kiên trì được bao lâu.
“Hỏa Lăng bị ta đánh bại, Tử Hồn hỏa tất nhiên sẽ thuộc về ta.” Lý Phong mỉm cười nói.
Cự thú ngọn lửa màu tím rống giận, điên cuồng đánh về phía Hắc Vẫn.
“Chết tiệt, thanh niên nhân loại này rốt cuộc là ai? Đến cả Tử Hồn hỏa của Hỏa Lăng cũng ở trên người hắn, sao ta chưa từng nghe nói đến chuyện này?”
Lúc này, sắc mặt của Hắc Vẫn vô cùng khó coi Nhưng nó cũng không dám do dự, nhanh chóng thoát đi. Tuy nhiên, thực lực của nó kém xa Lý Phong, hơn nữa hồn phách còn đang bị áp chế, chẳng mấy chốc đã bị Tử Hồn hỏa tiếp tục dây dưa.
“Yêu tộc, ta cho ngươi một cơ hội sống. Ngươi buông bỏ linh hồn của mình, để ta lưu lại dấu vết trên đó.” Lý Phong nhìn Hắc Vẫn, cười nói.
Hắc Vẫn nghe vậy thì trực tiếp bạo nộ: "Nhân loại, ngươi đừng có mơ!"
Nếu như Lý Phong lưu lại dấu vết trên linh hồn của nó thì có nghĩa là sau này sống chết của nó sẽ do Lý Phong khống chế, không còn ý thức của riêng mình, điều này so với cái chết còn khó chịu hơn.
“Nếu đã như vậy thì ngươi đành phải chết thôi.” Lý Phong lạnh nhạt nói.
“Gào!"
Cự thú ngọn lửa màu tím rít gào, hoàn toàn bao trùm Hắc Vẫn, trong ngọn lửa chỉ còn những tiếng kêu gào thảm thiết truyền đến.
Nhưng mà vài giây qua đi, không còn âm thanh gì nữa.
Trong ngọn lửa, sinh mệnh điên cuồng giãy dụa kia đã hoàn toàn tiêu tán.
“Mạnh mẽ quá, đến cả yêu thú ngưng tụ bốn phách cũng bị thanh niên này dễ dàng đánh chết!”
“Thực lực như thế này chắc chắn ở vào Thất Phách cảnh đỉnh cấp!"
Những cường giả Đan nguyên cảnh bị bắt giữ đều nhìn về phía ngọn lửa màu tím đang tản ra luồng nhiệt cực nóng kia, rồi lại nhìn về phía thanh niên đứng ở bên cạnh, trong lòng tràn đầy kính sợ.
“Ba con yêu thú Thất Phách cảnh đều bị giết rồi?”
Lúc này, trong mắt Lý Hữu Huyền cũng tràn đầy khiếp sợ, nhưng chủ yếu vẫn là kinh hỉ.
Yêu thú chết rồi, Lý Phong không gặp phải bất cứ nguy hiểm nào cả.
“Hác Vẫn đại nhân, Hổ Tháp đại nhân đều bị giết rồi."
“Người tới là ai? Sao thực lực lại khủng bố như vậy?"
Ba con yêu thú cường đại chết đi, nhóm Lý Hữu Huyền vô cùng sung sướng, còn đám yêu thú Đan Nguyên cảnh còn lại thì trong mắt tràn đãy hoảng sợ, Bọn chúng tuyệt đối không phải là đối thủ của Lý Phong.
Lý Phong nhìn về phía mấy con yêu thú này, hơi híp mắt lại.
Ầm!
Một lưỡng uy áp khổng lö phóng ra, kích hoạt mắt Thiên Hồn.
Trước sự ảnh hưởng của mắt Thiên Hồn, đám yêu thú Đan Nguyên cảnh này không có cách nào nhúc nhích.
Vút! Vút! Vút!
'Sau đó, từng ngọc vài Thần văn bay ra.
“Đây là ngọc bài Thăn văn Thú Hồn!”
“Nhân loại này muốn nô dịch chúng ta!"
“Không!”
Nhìn thấy những miếng ngọc bài Thần văn xuất hiện, trong mắt nhóm yêu thú đều lộ ra vẻ hoẳng sợ.
Bọn chúng bây giờ con có thực lực mạnh nhất cũng chưa đạt tới Đan Nguyên cảnh đỉnh phong, căn bản không có năng lực ngăn cản. Thân thể bị trói buộc, chỉ có thể trơ mắt nhìn những thần văn Thú Hồn tiến vào trong cơ thể.
Vài giây sau, tất cả yêu thú đều nhìn về phía Lý Phong, trong mắt tràn đây cung kính, nằm sấp xuống: “Chủ nhân.”
Tất cả bọn chúng đã bị Lý Phong khống chế.
Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, Lý Phong mới quay đầu nhìn về phía Lý Hữu Huyền, cười nói "Lão tổ."
“Tiểu Phong.”
Lý Hữu Huyền nhìn người tiểu bối của mình, trong mất tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, thực lực của Lý Phong đã tăng lên tới mức không sao tưởng tượng được. Chỉ mới một năm, trước mặt ông ta lúc này vẫn là tiểu tử Lý Phong của gia tộc, nhưng thực lực đã không còn giống trước nữa rồi.
“Tiểu Phong, thực lực của ngươi đạt tới Thất Phách cảnh đỉnh phong rồi sao?” Trong lòng ông ta còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại chỉ dò hỏi thực lực của Lý Phong.
Thực lực của Lý Phong quá mạnh, khiến cho ông ta cảm thấy không chân thật.
“Chưa đạt tới đỉnh cấp.” Lý Phong cười: "Mới chỉ ngưng tụ được ba phách thôi.”
“Ngưng tụ ba phách?"
Nghe thấy Lý Phong nói vậy, Lý Hữu Huyền cảm thấy vô cùng khiếp sợ, nhưng càng mừng rỡ hơn.
Nhà họ Lý thực sự đã xuất hiện một vị thiên tài tuyệt thế rồi. Thiên phú của hắn như vậy, đủ để chấn động toàn bộ đế quốc Thiên Vũ.
“Lão tổ, tình huống của ngài hiện giờ rất kém.”
Lý Phong nhanh chóng dò xét tình hình của Lý Hữu Huyền.
Lý Hữu Huyền nghe vậy thì lắc đầu: “Chỉ là bệnh cũ thôi mà, cho dù không bị bắt giữ thì tuổi thọ của ta cũng chỉ còn được vài ba năm nữa thôi.”
Ông ta nhìn Lý Phong, cười nói: “Ta không hề sợ chết, bây giờ lại nhìn thấy ngươi có thực lực như thế này, cho dù chết ngay bây giờ thì ta cũng không còn bất cứ tiếc nuối gì nữa rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.