Thiên Lục Vũ Trụ

Chương 441: Sắc mặt lại biến đổi




Nhưng bỗng nhiên tới một thời khắc, sắc mặt Chu Dao lại biến đổi.
“Chít!"
Một con yêu thú Thất Phách cảnh đang không ngừng bay lượn trên không trung đột nhiên nhìn về phía này. Nháy mắt, nhóm người Chu Dao, Chu Hải Đào đều cảm thấy như mình đã bị con yêu thú Thất Phách cảnh này khóa chặt rồi.
"Không ổn!”
Mọi người biến sắc, nhưng lúc này thân thể của bọn họ lại không cách nào nhúc nhích được, muốn công kích cũng không có cách nào.
Sau đó, con yêu thú cự cầm nhanh chóng đánh úp lại. Dưới uy thế khủng bố này, những người ở đây cảm giác như mình giống như một con kiến.
“Phải chết rồi sao?”
Yêu thú cự cầm càng lúc càng lao tới gần, ánh mắt Chu Dao lộ ra vẻ tuyệt vọng.
“Không ngờ không chết ở trong vực thẳm Ma Vực, mà lại chết ở nơi này.” Chu Dao nghĩ thầm.
Khi cô ta tiến vào vực thẳm Ma Vực thì đã chuẩn bị sẵn tâm lý tử vong. Không ngờ, đến cuối cùng, cô ta lại chết ở quận Thanh Vô, nơi mình sinh ra và lớn lên.
Trong đầu Chu Dao trống rỗng, cô ta đột nhiên nhớ tới Lý Phong. Thanh niên đó đổi mặt với cường giả Tam Hồn cảnh trên quảng trường của phủ Thần Văn nhưng không hề sợ hãi, thắp sáng toàn bộ bia Thiên Phú, khiến cho phủ Thần Văn dốc lòng bảo vệ mình.
Thanh niên đó lúc tiến vào vực thẳm Ma Vực mới chỉ gần đạt tới Tiên Thiên cảnh, thế nhưng sau đó lại đánh chết được thiên tài số một Hàn Nguyên của Thiên Vu cốc, khiến cho đông đảo thế lực phải kinh sợ.
Thanh niên đó vừa rời khỏi vực thẩm Ma Vực thì đã đột phá tới Thất Phách cảnh, đối mặt với sự tập kích của những cường giả Thất Phách cảnh khác thì không những không bị giết mà còn giết ngược lại đối phương.
“Nếu như Lý Phong ở đây, nguy cơ này đối với hắn mà nói chắc chẳng tính là gì đâu nhỉ?” Chu Dao bỗng nhiên nghĩ như vậy.
Thanh niên đó giống như cho dù gặp phải bất cứ chuyện khó khăn gì thì cũng đều có thể dễ dàng hóa giải, cười đến cuối cùng Chu Dao nhắm mắt lại, chờ đợi tử vong.
Vút!
Bỗng nhiên, một âm thanh xé gió lao tới. Sau đó, những tiếng kêu gào chói tai lập tức vang lên, uy áp bao trùm lên mọi người cũng giống như thủy triều lập tức tan đi
Chu Dao cảm nhận được tình hình này thì mở mắt ra, sau đó lập tức sửng sốt. Trước mặt cô ta là một chàng thanh niên, thanh niên này căm trong tay một thanh trường kiếm, thân hình cũng không phải quá mức cường tráng, nhưng lúc này lại giống như một ngọn núi sừng sững đứng trước mặt cô ta, khiến cô ta cảm thấy vô cùng an tâm.
“Lý Phong..."
Chu Dao ngơ ngác nhìn thanh niên này, trong lòng lập tức chua xót.
“Chí!"
Hư không lại truyền đến âm thanh vô cùng thê thảm, con yêu thú cự cầm xuất hiện một vết thương rất lớn, trái tìm của nó bị kiếm quang đánh nát, chỉ giấy dụa được một chút rồi lập tức mất đi khí tức sinh mệnh, thi thể rơi xuống đất.
“Là Lý Phong!"
“Lý Phong tới rồi! Còn nháy mắt hạ gục một con yêu thú trình tự Thất Phách cảnh!”
“Chúng ta được cứu rồi!”
Nhìn thấy thanh niên bỗng nhiên xuất hiện, hơn nữa còn cường thế giải quyết một trong số những con yêu thú mạnh nhất thì tất cả mọi người ở đây đều hoan hô.
“Lý Phong, ngươi rốt cuộc cũng tới rồi.”
Tiêu Vân Lâm nhìn thấy Lý Phong thì trong mắt cũng lộ rõ vẻ vui sướng.
Lý Phong gật đầu với ông ta một cái, sau cũng không nói thêm gì, tiếp tục vung trường kiếm trong tay.
Sau khi con yêu thú cự cầm kia tử vong thì năm con yêu thú Thất Phách cảnh khác lập tức rít gào âm điên cuồng lao về phía Lý Phong.
“Tới đúng lúc lắm!"
Lý Phong vô cùng bình tĩnh.
Trường kiếm trong tay hắn không ngừng vung lên, kiếm quang không ngừng bắn ra.
Chỉ trong vòng một giây đã có bốn luồng kiếm quang xuất hiện. Bốn luồng kiếm quang này xẹt qua thân thể bốn con yêu thú ngưng tụ được một phách. Bốn con yêu thú này cũng giống như con yêu thú trước, không có bất cứ năng lực ngăn cản nào, dao động khí thế trên người giống như thủy triều tan đi.
“Ha ha, thực lực của Lý Phong mạnh thật!”
“Những con yêu thú Thất Phách cảnh này bị hẳn hạ gục trong nháy mắt!"
“Đây chính là thiên tài số một của đế quốc Thiên Vũ chúng ta!”
Mọi người nhìn thấy cảnh này thì càng reo hò lớn hơn.
Những con yêu thú khủng khiếp đối với họ lại bị Lý Phong hạ gục dễ như trở bản tay. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, sáu con yêu thú Thất Phách cảnh đã chết mất năm, chỉ còn lại một con cuối cùng, cũng là con mạnh nhất, ngưng tụ được ba phách.
Lý Phong không chút do dự, tấn công về phía nó.
Ngay lập tức, hư không giăng kín mây đen, vô số lôi điện xuất hiện, uy áp trời đất buông xuống, sau đó ngưng tụ thành một thanh trường kiếm, đánh về phía yêu thú Tê giác.
“Gào!!!"
Dưới công kích này,yêu thú Tê giác gầm lên giận dữ. Chiếc sừng trên đầu nó lập tức không ngừng to lên, tạo thành một hư ảnh khổng lồ, muốn phá tan công kích của Lý Phong.
Hư ảnh của nó nhìn rất khủng bố, nhưng dùng để đối phó với kiếm quang của Lý Phong thì hoàn toàn không có chút tác dụng gì.
“Răng rắc!"
Vừa mới tiếp xúc với kiếm quang thì hư ảnh sừng lớn của yêu thú Tê giác lập tức bị đánh nát, trường kiếm không chút yếu thế, nhanh chóng xẹt qua thân thể nó.
Võ số kiếm quang không ngừng nhảy múa trên người yêu thú Tê giác, cắn nát mọi sinh cơ trong cơ thể nó.
Mọi chuyện nói thì dài, nhưng thực chất diễn ra lại chưa tới một giây. Yêu thú Tê giác không cam lòng gầm lên một tiếng, sau đó thân thể đồ sộ đổ rầm xuống mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.