Thiên Lục Vũ Trụ

Chương 469:




Hiện tại nhất định là hắn đang chữa thương! Đế quốc Thiên Vũ khắp nơi đều đang phát sinh chiến đấu, hãn có thực lực như vậy, Đế quốc Thiên Vũ chắc chắn sẽ không để cho hẳn ẩn nấp mãi.”
Mạc Ly nhìn thoáng qua Tháp Hỗn, nhíu mày nói: "Vết thương linh hồn của ngươi còn bao lâu nữa thì phục hồi như cữ?”
"Hai mươi ngày:
Nghe vậy, Tháp Hỗn trực tiếp nói, trong mắt của ông ta tràn đầy oán hận: "Đợi khi ngươi giết Nhân loại Lý Phong kia thì mang ta theo, ta muốn tận mắt nhìn hắn chết!"
Một trận chiến này, quả thật khiến cho ông ta mất hết mặt mũi ở tộc Ma Tâm.
Tam Hồn cảnh tộc Ma Tâm bọn họ bị Thất Phách cảnh Nhân loại đánh bại, thậm chí trọng thương chạy trốn, chẳng phải là nói tộc Ma Tâm bọn họ hoàn toàn không bằng Nhân loại, đây đối với tộc Ma Tâm luôn kiêu ngạo, tự nhận là tiềm lực hơn xa Nhân loại mà nói, tuyệt đối là không thể chấp nhận.
Trong khoảng thời gian này thậm chí ông ta cảm thấy ánh mắt mà các cường giả tộc Ma Tâm khác nhìnông ta đều có chút khác thường, rổ ràng trong mắt có chút bất mãn.
Sự nhục nhã, uất ức trong lòng đến bây giờ vẫn còn bị đè nặng, không thể tiêu trừ.
"Được, ngươi mau chóng khôi phục, thời gian của chúng ta không nhiều lắm, không thể cùng lãng phí với Đế quốc Thiên Vũ được." Mạc Ly trầm giọng nói.
Bọn họ nhiều nhất chỉ còn vài năm, vài năm sau, cho dù đánh hòa với Đế quốc Thiên Vũ, thì bọn họ cũng hoàn toàn thất bại.
"Các ngươi tiếp tục điều tra tung tích của Lý Phong! Chúng ta đợi hắn thêm một tháng nữa! Nếu trong một tháng còn không xuất hiện, chúng ta sẽ từ bỏ, bắt đầu chiến đấu vì tộc quần!” Ánh mắt hẹp dài, âm lãnh của Mạc Ly quét mắt liếc nhìn những người khác một cái.
"Vâng" Toàn bộ mấy người kia đều gật đầu.
Bọn họ không thể cứ luôn chờ Lý Phong mãi, nếu vài năm Lý Phong cũng không xuất hiện, vậy chẳng lẽ bọn họ cũng phải đợi vài năm sao?
Khi đó cuộc chiến đều đã xong rồi.
Dù sức chiến đấu của Lý Phong có mạnh thế nào thì cũng chỉ là tương đương với cường giả Tam Hồn cảnh ngưng tụ ra một hồn, mà bọn họ, ba người ngưng tụ hai hồn, Mạc Ly thì ngưng tụ ba hồn, là một vị cường giả Tam Hồn cảnh đỉnh phong!
Nếu cứ tiêu hao lẫn nhau, thì bọn họ hoàn toàn mất nhiều hơn được.
.....
“Nơi này chính là Vực thẩm Mạt Nhật sao?”
Lúc này, Lý Phong mà cường giả tộc Ma Tâm đang điên cuồng tìm kiếm đã đi tới một chỗ, hẳn nhìn cảnh tượng trước mắt.
Xung quanh vô cùng hoang vắng, trên đất đá khô. căn có từng vết nứt, toàn bộ tảng đá đều có màu trắng, thậm chí rất nhiều tảng đá đã biến thành bột phấn, không biết đã bao lâu rồi không có ai đặt chân đến.
Nơi này, so với nơi lúc trước Lý Phong bế quan một tháng còn hoang vắng hơn gấp mấy lần.
"vù!"
Một trận gió thổi tới, cũng làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng nóng bức, tuy rằng không tạo thành được ảnh hưởng gì đối với Lý Phong, nhưng mà hắn lại cảm thấy có chút khó chịu.
'Xung quanh Vực thẳm Mạt Nhật, nhiệt độ không khí rất cao, dường như là trung tâm của dung nham, những người tới đây, ít nhất cũng phải đạt tới Đan Nguyên cảnh, bằng không sẽ không kiên trì được ở rong này thời gian dài
Trong nháy mắt, bỗng nhiên nhiệt độ tăng lên rất nhiều, nhưng mà chỉ vài giây ngắn ngủn sau, lại tiêu tán.
“Hoàn cảnh của Vực thẳm Mạt Nhật cực kỳ ác liệt, nơi này trường kỳ nóng bức, hơn nữa trong một ngày, nhiệt độ không khí sẽ không ngừng thay đổi, đã từng xuất hiện nhiệt độ cao nhất thậm chí khiến cho một vị Đan Nguyên cảnh sơ kỳ suýt chút nữa chết đi.”
Huyền Long cảm thán nói: "Hoàn cảnh ác liệt, nơi này lại chưa từng phát hiện ra bảo vật gì, dần dần, hoàn toàn không có cường giả nào đến đây nữa”
Lý Phong gật gật đầu, hắn cũng biết những tin tức này.
"Huyền Long, dãy núi mà ngươi nói ở nơi nào?” Hắn trực tiếp hỏi.
Quét mắt liếc nhìn xung quanh một cái, xung quanh toàn bộ đều là núi, hoàn toàn không thể phán đoán.
“Ngươi cứ đi theo hướng đông là được” Huyền Long mim cười nói
Lúc này trong mắt của ông ta hiện lên một chút tò mò, hiển nhiên rất có hứng thú đối với bảo vật kia.
Lý Phong không nói gì nữa, nhanh chóng bay về phía nơi đó, hẳn bay liên tục vài phút rốt cuộc mới đi tới một chỗ.
Đây là một dãy núi cao tới hơn trăm mét, phía trên dấy núi chằng chịt khe nứt.
"Bảo vật kia ở ngay bên trong” Nhìn thấy Lý Phong ngừng lại, Huyền Long nói
Nghe vậy, Lý Phong suy nghĩ một chút, nói "Huyền Long, ta phát hiện nơi ngươi tìm được cơ duyên sao mà đều ở bên trong khe núi vậy?”
Có vị cường giả nào không có việc gì cứ nhằm mấy khe núi mà chạy vào chứ?
Rất nhiều dãy núi, vô số cái khe, vô số con đường, có ai mà rảnh như vậy?
"Giấu bảo vật ở những nơi như vậy mới không để cho người khác phát hiện được à?”
Nghe được lời của Lý Phong, Huyền Long lập tức tức giận, nói: "Nếu thật sự để ở nơi dễ thấy, thì sao có thể còn mà đến phiên ngươi?”
Ông ta nhìn vẻ mặt không tin của Lý Phong, chỉ phải nói: "Thật ra trước kia ta chiếm được một con Bảo Nguyên thú có huyết mạch đỉnh cấp.”
"Bảo Nguyên thú?”
Nghe vậy, trong lòng Lý Phong vừa động.
Một ít tiểu thú rất nhạy cảm đối với những nơi có cơ duyên, bảo vật, đây là những sinh vật có thể được xem là sinh vật loại tăm bảo, trong đó Bảo Nguyên thú tuyệt đối là cao cấp nhất.
“Huyết mạch của con Bảo Nguyên thú kia đã xảy ra một ít biến dị, hơn nữa ta đã hao phí rất nhiều tài nguyên để bồi dưỡng, để cho nó trưởng thành đến cấp bậc Thất Phách cảnh đỉnh phong!”
Huyền Long nói: "Đáng tiếc, hiện tại Bảo Nguyên thú này đã chết”
Ông ta có thể trưởng thành đến Tam Hồn cảnh đỉnh phong, con Bảo Nguyên thú mà ông ta vất vả bồi dưỡng kia không thể nghĩ ngờ là có cống hiến rất lớn.
Nơi này cũng là do con Bảo Nguyên thú kia phát hiện ra.
"Cấp bậc Thất Phách cảnh đỉnh phong?” Trong lòng Lý Phong vừa động.
Có thể bồi dưỡng sinh mệnh này đến cấp bậc này, vô cùng khó khăn.
"Lý Phong, về sau nếu ngươi có cơ hội có thể thử đi tìm mấy tiểu thú này một chút, nhất định sẽ rất có ích cho ngươi trong việc tìm kiếm cơ duyên” Huyền Long cười nói
"Ngao ô!"
Đúng lúc này, một tiếng kêu non nớt vang lên, sau đó một con tiểu thú giống như Giao Long con xuất hiện ở trước mặt Lý Phong.
Sau khi con tiểu thú này xuất hiện, hai móng vuốt nhỏ chống hông, kêu ngao ngao với Lý Phong.
"Được rồi, biết tiềm lực của ngươi lớn, tương lai có thể vượt qua Thất Phách cảnh đỉnh phong”
Lý Phong cười nhìn tiểu thú này, bun cười nói.
Nghe được hẳn và Huyền Long nói chuyện, Tiểu Lôi này thế mà có chút ghen ty, chạy ra kháng nghị

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.