Lý Thiên Dương cười nói, sau đó trên mặt ông ta lộ ra sự ngưng trọng nói: “Quận Thanh Vô cách Quận Hoang Lâm tương đối xa, mặc dù không có phân bộ thế lực của nhà họ Triệu nhưng vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn”
“Nếu thật sự gặp phải nguy hiểm thì con trực tiếp thôi động ngọc bài Không Thuấn tháo chạy, ngọc bài Không Thuấn này hiện tại có thể thôi động ba lần.”
“Con biết rồi” Lý Phong trịnh trọng gật đầu.
Trong lòng hẳn rất vui mừng, có ngọc bài Thần Văn này, hẳn cũng tự tin hơn rất nhiều.
Nhìn Lý Phong, Lý Thiên Dương trầm mặc một chút rồi bỗng nhiên trong tay xuất hiện một tấm ngọc bội màu xanh.
“Cha, đây là cái gì?” nhìn ngọc bội, trong mắt Lý Phong lộ ra sự nghỉ hoặc.
Lý Thiên Dương khẽ than một tiếng, trên mặt mang theo một tia phiền muộn nói: “Ngọc bội này là cha mẹ của Chu Hạo lúc trước đưa cho ta, lúc trước cha Chu Dao nói kết thành thông gia, mặc dù chỉ là nói miệng nhưng chúng ta đã trao đổi ngọc bội, lần này con đến quận Thanh Vô thì có thể đến nhà họ Chu một chuyến, trả lại ngọc bội, sau đó lấy lại ngọc bội của ta về.
Lúc trước ông ta cứu mạng cha của Chu Dao, bọn họ còn cùng nhau lang bạt một khoảng thời gian nên có thể coi như là huynh đệ đồng sinh cộng tử, nhưng bây giờ quan hệ đã nhạt đi rất nhiều.
Thậm chí Chu Dao còn đến tận cửa giải trừ quan hệ, không muốn có bất kỳ quan hệ gì với Lý Phong.
“Cha.”
Cảm nhận được sự phiền muộn của cha mình, Lý Phong nghiêm túc nói: “Con sẽ đến nhà họ Chu lấy lại ngọc bội của nhà họ Lý chúng ta vẽ”
Nhớ đến thiếu nữ lạnh nhạt, cao ngạo đó, Lý Phong nằm chặt tay, trong mắt một tia lạnh lùng.
Ba tháng trước, Chu Dao là Luyện Thể cảnh tăng thứ chín, còn hẳn chỉ ở tầng thứ ba, hẳn ở trước mặt Chu Dao thì vô cùng mờ nhạt, không có gì bắt mắt.
Nhưng bây giờ, hẳn đã đột phá lên Luyện Thể cảnh tầng thứ tám! Cách tầng thứ chín không bao xa nữa!
Hơn nữa bàn về lực chiến đấu thì hẳn không hề thua kém Chu Dao!
Lý Thiên Dương nhìn con trai, trên mặt lần nữa lộ ra nụ cười, ông ta võ vai Lý Phong nói: "Ta từ trước đến nay luôn cho rằng con trai mình là ưu tú nhất! Chu Dao cự tuyệt hôn sự với con là tổn thất của cô ta!”
Lời ông ta nói giống với lúc Lý Phong vẫn là Luyện Thể cảnh tầng thứ ba, chưa từng thay đổi.
“Được rồi, con đi nói chuyện với mẹ và Tiểu Vũ một tiếng rồi xuất phát đi” Lý Thiên Dương dặn dò nói: “Nhớ nhất định phải chú ý an toàn. Ngoài ra cũng đừng tiếc dùng ngọc bài Không Thuấn, cho dù gặp phải bất kỳ chuyện gì thì mạng sống là quan trọng nhất.!"
"Vâng con biết rồi!" Lý Phong nghiêm túc gật đầu.
“Ca ca.”
Một cô bé đang yên lặng năm trên vai Lý Phong, không nỡ rời xa hắn.
“Tiểu Vũ, ta rất nhanh sẽ quay về, muội ở nhà ngoan ngoãn nghe lời cha mẹ nhé” Lý Phong sờ cái đầu nhỏ của cô bé, sủng nịch nói.
Trước đó Tiểu Vũ vừa mới bị bệnh nên cả người rất yếu ớt, nhìn rất là đáng thương.
Nhìn em gái mình, Lý Phong rất đau lòng, nhưng cha hẳn là Lý Thiên Dương nhiều năm như vậy cũng không có cách nào, hẳn có thể có cách nào chứ?
“Muội nhất định sẽ ngoan, ca ca huynh nhất định phải sớm quay về đấy nhé” Cô bé ngoan ngoãn nói, trong mắt đầy sự không nỡ.
Nghe em gái nói vậy, Lý Phong lại càng đau lòng.
“Trong mấy năm này, mình nhất định phải trị khỏi cho Tiểu Vũ, nhất định phải để muội ấy khỏe mạnh lớn lên” Hắn nắm chặt tay, trong lòng kiên định nói.
Ở cùng em gái một lát, Lý Phong cuối cùng cũng rời khỏi gia tộc, bắt đầu lăn ra ngoài chân chính đầu tiên.