Thiên Lục Vũ Trụ

Chương 77: Đến nơi




“Đó là gì thế?”
Lý Phong nhanh chóng tiến đến, nhấc chân đá văng hòn đá kia ra. Lập tức, một gốc linh dược giống như cây nấm xuất hiện ở trước mặt hắn, bên trên linh. dược đang tản ra một chút linh lực.
Nhưng linh lực này vô cùng mỏng manh, nếu như không cẩn thận kiểm tra thì căn bản không phát hiện ra được.
“Linh dược nhất phẩm nấm Hồng Đầu?" Lý Phong nhìn thấy linh dược này thì hai mắt sáng lên.
Nấm Hồng Đầu mất sáu năm mới trưởng thành, nhìn dáng vẻ này thì cây nấm Hồng Đầu trước mặt hẳn đã hoàn toàn trưởng thành rồi.
Mặc dù Lý Phong ở trong dược viên tìm được rất nhiều linh lực, hơn nữa còn tìm được tinh thạch Tử Tinh, đạt được nhiều điểm cống hiến có thể đổi được nhiều loại linh dược trong gia tộc, hiện tại hắn căn bản không thiếu linh dược.
Nhưng không thiếu không có nghĩa là không cần, bên trên Luyện thể cảnh còn có Tiên Thiên cảnh, tu luyện cảnh giới nào cũng cần phải sử dụng rất nhiều linh dược, không ai chê linh dược quá nhiều cả.
“Nấm Hồng Đầu?”
Đúng lúc này, một âm thanh vang lên.
'Vút! Vút! Vút!
Có ba thân ảnh cách đó không xa nhanh chóng bay về phía này. Dẫn đầu là một thanh niên có diện mạo hơi nữ tính, lúc này anh ta cũng đang nhìn về nấm Hồng Đầu, trong mắt hiện ra vẻ hưng phấn.
'Sau lưng thanh niên là hai người đàn ông trung niên, nhìn dáng vẻ của hai người này thì chắc là chuyên môn bảo vệ thanh niên này.
Lý Phong nhìn thấy ba người này đến thì không chút do dự, hái nấm Hồng Đầu.
“Người huynh đệ!"
Đúng lúc này, người thanh niên kia lại lên tiếng: "Nấm Hồng Đầu là đồ của ta, ngươi trực tiếp hái như. vậy hình như không được tốt cho lắm?”
Trong mắt anh ta tràn đầy vẻ âm trầm, nhìn chằm chăm Lý Phong.
“Đồ của ngươi?” Lý Phong lắc đầu, bình tĩnh trả lời: "Nhưng ta không thấy trên nó viết tên của ngươi”
“Hừ! Một tháng trước ta đã phát hiện ra cây nấm Hồng Đầu này rồi, chẳng qua là nó vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành. Ta đã đợi suốt một tháng, bây giờ ngươi lại trực tiếp hái mất?” Thanh niên lạnh lùng nói.
Anh ta nhìn chằm chằm Lý Phong, trong mắt lộ ra vẻ không vui.
Lý Phong nghe xong thì cảm thấy vô cùng buồn cười: "Núi Thanh Lan là nhà ngươi sao? Núi Thanh Lan lớn như vậy, tất cả mọi thứ ở đây đầu không có chủ, chẳng lẽ ngươi cứ nhìn thấy cái gì thì liền tính cái đó là của ngươi?”
Núi Thanh Lan chẳng thuộc về bất cứ thế lực nào. cả, tất cả những thứ sinh trưởng trên đó cũng đều là hoang dại.
Thanh niên kia nhìn thấy Lý Phong không chút sợ. hãi thì càng thêm khó chịu hơn. Anh ta nhìn về phía hắn, lạnh lùng nói: “Người huynh đệ, ta là con cháu nhà họ Phùng ở quận Thanh Vô, ngươi thực sự muốn đối nghịch với ta à?”
“Nhà họ Phùng?”
Lý Phong nghe thấy thì trong lòng hơi động, nhà họ Phùng là một trong những gia tộc lớn của quận Thanh Vô, gia tộc này có hai vị Đan Nguyên cảnh.
Nhưng hẳn chẳng hề sợ hãi nhà họ Phùng chút nào.
Lý Phong nhìn thanh niên kia một cái, cuối cùng cũng không muốn nói thêm mấy lời vô nghĩa nữa, trực tiếp xoay người rời đi
Thanh niên Phùng Nham Tuấn kia nhìn thấy Lý Phong rời đi thì nhíu mày.
“Trương thúc” Anh ta nhìn một người đàn ông phía sau, lập tức ra lệnh.
“Thiếu gia, thanh niên kia không rõ lai lịch và thực lực, không thể ra tay” Người đàn ông trung niên họ. Trương kia lại lắc đầu từ chối.
Luyện thể cảnh không nhìn ra được thực lực, cho. dù Lý Phong trước mắt thoạt nhìn rất giống người bình thường, nhưng lỡ như hẳn là một vị cường giả Luyện thế cảnh cao cấp thì bọn họ chẳng khác nào tự chuốc lấy khổ.
“Hữ! Nhà họ Phùng chúng ta là gia tộc lớn ở quận Thanh Vô, có gia tộc nào có thể khiến chúng ta kiêng kỵ cơ chứ?” Phùng Nham Tuấn trầm giọng nói.
Cho dù những gia tộc khác cũng có cường giả Đan Nguyên cảnh thì nhà họ Phùng bọn họ cũng không sợ chút nào.
Nhưng hai người đàn ông trung niên đi sau anh ta đều không có ý định ra tay.
Nhà họ Phùng rất mạnh, nhưng những gia tộc khác cũng không thể coi thường. Nếu lỡ như thanh niên kia là người của thế lực lớn thì ra tay chẳng khác nào chuốc phiền phức cho nhà họ Phùng bọn họ.
“Chết tiệt!"
Nhìn thấy hai người đàn ông phía sau đều không ra tay, sắc mặt của Phùng Nham Tuấn càng xấu xí hơn. Linh dược nhất phẩm đối với anh ta mà nói không tồi vốn tưởng tên tuổi nhà họ Phùng sẽ khiến thanh niên trước mắt khiếp sợ mà giao nấm Hồng Đầu ra, không ngờ hẳn lại chẳng thèm để ý chút nào, trực tiếp làm lơ anh ta.
Phùng Nham Tuấn ở nhà họ Phùng cũng có chút địa vị, bây giờ lại bị làm lơ thế này, trong lòng không thoải mái chút nào.
“Rốt cuộc tên đó là người của gia tộc nào?" Anh ta nghĩ thầm.
“Haizz, tính tình của Tam thiếu gia vẫn kém như: vậy.
Người đàn ông trung niên họ Trương nhìn vẻ mặt âm trầm của Phùng Nham Tuấn thì thầm than thở.
“Đừng nói Đại thiếu gia, đến cả Nhị tiểu thư cũng chẳng so được với Tam thiếu gia.”
Phùng Nham Tuấn chính là một tên ăn chơi trác táng, bình thường rất hay gây rắc rối. Thế nên gia tộc mới phân phó hai người bọn họ đi cùng anh ta, đề phòng Phùng Nham Tuấn gây chuyện, lại chọc phải đối tượng nào không thể trêu chọc.
Chuyện gặp nhóm người Phùng Nham Tuấn đối với Lý Phong mà nói là một chuyện nhỏ không đáng nhắc tới. Hẳn tiêu tốn một khoảng thời gian, cuối cùng cũng tới được quận Thanh Vô.
“Nghe nói tiểu thư Chu Dao của nhà họ Chu đã đạt tới Luyện thể cảnh tầng thứ chín đỉnh phong, sắp. đột phá đến Tiên Thiên cảnh rồi”
“Thiên phú mạnh thật, tiểu thư Chu Dao mới chỉ tiến vào học viện Thiên Vũ chưa được ba tháng”
“Nếu đột phá thành công thì tiểu thư Chu Dao chính là cường giả Tiên Thiên cảnh trẻ nhất của quận Thanh Vô chúng ta!"
Trên đường đi, Lý Phong nghe được rất nhiều tin tức về Chu Dao.
Chu Dao có thiên phú cường đại, 17 tuổi đã đạt tới Luyện thể cảnh tầng thứ chín, danh tiếng còn vang đến tận những quận thành xung quanh.
Nhưng mà Lý Phong cũng chẳng có cảm giác gì.
Hắn tới một khu vực, nói thẳng: “Cho ta một bản đồ quận Thanh Vô”
Hân không biết nhiều vẽ quận Thanh Vô, bản đồ trong đầu hắn chỉ có địa hình, muốn biết nơi đó ở đâu thì chắc chắn phải có bản đồ tỉ mi.
“Mười lượng bạc.”
Người đàn ông bán bản đồ nói.
Lý Phong nhanh chóng trả tiền, sau đó cầm lấy bản đồ xem xét một lúc.
“Khu vực hiện ra trong đầu chắc là tương ứng với dãy núi Vân Vụ ở đây”
Hân đối chiếu bản đồ, nhanh chóng đưa ra phán đoán.
Quận Thanh Vô có diện tích lớn hơn quận Hoang Lâm, quận Hoang Lâm có một nửa diện tích bị rừng rậm bao trùm, mà quận Thanh Vô cũng là tình hình. như vậy.
Dãy núi Vân Vụ chính là một trong số đó, nơi này. cũng giống như khu vực núi Thanh Lan, bên trên có. một vài hung thú tồn tại
“Đến đó xem thế nào!”
Sau khi xác định được phương hướng, Lý Phong nhanh chóng đưa ra quyết định.
Khoảng chừng một tiếng sau, hắn đã đi tới một khu vực. Nơi này xung quanh đều có hàng rào ngăn chặn, chỉ có một lối vào duy nhất.
Nhưng lúc này xung quanh đây đều là sương mù dày đặc, không nhìn được tình cảnh bên trong.
“Ngươi muốn vào trong dãy núi Vân Vụ à?”
Có một người đàn ông trung niên vừa vặn đi tới, nhìn thấy Lý Phong thì tò mò hỏi.
Người đàn ông mặc đồ da thú, sau lưng đeo một bộ cung tên, còn dắt tay một cô bé.
Cô bé trốn ở sau lưng người đàn ông, tò mò nhìn Lý Phong.
“Đúng vậy” Lý Phong gật đầu, lễ phép hỏi: “Xin hỏi một chút, sao nơi này lại có nhiều sương mù như thế?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.