Thiên Lý Đào Hoa Nhất Thế Khai

Chương 1:




Phần đệm:
Nghe nói thế gian có ba nơi cực kinh khủng, Trảm Thần Đài trên Thần giới, Vô Gian Địa Ngục trong Quỷ giới và Dung Uyên của Ma giới. Sau khi thần Thượng Cổ bị phong ấn tại Vô Cực Uyên, Vô Cực Uyên liền bị huyết nguyệt bao phủ, hóa thành một mảnh ma chiểu, một mình một giới, gọi là Ma giới.
Nguồn sáng duy nhất của Ma giới là huyết nguyệt, khi trăng tròn có màu đỏ ửng kì quái nhô lên thì là ban ngày, trăng lặn xuống thì là ban đêm. Ban ngày ở Ma giới như ngọn lửa đốt người, đêm tối lại lạnh lẽo thấu xương, đều là cực hình tra tấn với nguyên thần, bất luận là nhân tộc hay yêu tộc, đều khó sinh tồn dưới hoàn cảnh cực đoan này, chỉ có ma tộc mới có thể ở đây như cá gặp nước. Nhưng Dung Uyên lại chính là nơi rất khủng khiếp với ma tộc, chỉ sợ tránh còn không kịp.
Đây là nơi đọa thần, được gọi là Thần Khí Chi Địa.
Ở giữa Dung Uyên là một cây cột hình trụ màu đen dài đến mười trượng, chân cột lặn sâu bên trong huyết nguyệt, nghe nói là nơi chôn xương đọa thần, mỗi một canh giờ sẽ có Cổ Thần tức giận bộc phát, khi đó cả cây cột sẽ trở nên đỏ bừng, kể cả ma tộc cấp cao chạm vào, cũng sẽ lập tức tan thành mây khói, từng có vô số yêu ma nhân tộc bị trói, thụ hình ở chỗ này, nhưng chưa hề có một người chống đỡ nổi ba ngày.
Lúc này, tại nơi đây, đang trói một người.
Người này đã thụ khốc hình trong bảy ngày, hai cánh tay hắn bị trói mở rộng trên kệ, y phục màu trắng nhuộm thành màu đỏ sậm, vết lằn roi chồng chất, đã trở nên xanh tím, đều là những vết thương tổn hại từ trong ra ngoài, đó chính là từ roi mà Cổ Thần quất xuống nguyên thần. Y phục của thiếu niên tu sĩ sớm đã áo rách quần manh, thân thể lộ ra bên ngoài cùng các thương tích đáng sợ, hắn cúi đầu, tóc dài đen nhánh che nửa khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy được chiếc cằm thon gầy cùng đôi môi mỏng không có chút huyết sắc nào của hắn.
Tả tơi như thế, nhưng vẫn không tổn hại gì đến phong thái kiêu ngạo của một tiên đạo đệ nhất như hắn.
"Đây chính là Tạ Tuyết Thần vang danh thiên hạ nhỉ.." Trong màn huyết sương dày đặc, một âm thanh kiều mị uyển chuyển bỗng nhiên vang lên, đi cùng tiếng chuông thanh thúy êm tai, từng bước một tới gần thanh niên đang thụ hình.
Ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn nắm cằm thanh niên, buộc hắn phải ngửa cổ lên, dựa vào ánh lửa u mị, khuôn mặt cao ngạo lạnh lùng của thanh niên hiện ra trước mặt nàng, lông mày hắn dài và cao, hướng lên trên tạo thành một góc rõ ràng, trong khi tóc mai lại rơi xuống, tạo thành một vòng cung rất đẹp, mũi cao thẳng, lông mi dài dày che đi đôi mắt phượng. Để tăng thêm nỗi đau mà hắn phải chịu, ma tôn đã phong bế đôi mắt của hắn, một đôi mắt đẹp như vậy, nhưng lại không nhìn thấy gì cả.
Thiếu nữ nghiêng đầu đánh giá hắn một lát, đột nhiên cười ra tiếng: "Dung mạo ngươi vậy mà cũng mười phần đẹp mắt đấy."
Ngữ điệu thiếu nữ mềm nhu kiều mị, nói gì cũng nghe như đang làm nũng.
"Nghe nói ngươi thụ hình bảy ngày, vẫn không chịu khai ra tâm pháp Cung Ngọc Thần Công, xương cốt thập phần cứng rắn." Ánh mắt thiếu nữ đung đưa, không che giấu bản thân đang thưởng thức chút nào, tay phải của nàng vuốt nhẹ cằm của Tạ Tuyết Thần, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve trên mặt hắn, đột nhiên nhón nhẹ chân lên, áp sát hôn lên môi mỏng của hắn.
Hô hấp của Tạ Tuyết Thần ngưng lại, không nghĩ tới nàng có hành động to gan như vậy, vô thức muốn quay đầu tránh né, lại bị thiếu nữ giữ lại cằm dưới, thần khiếu hắn bị phong bế, không còn khí lực, chỉ có thể miễn cưỡng tiếp nhận một màn cưỡng hôn tuy không thành thục nhưng vô cùng bá đạo này.
Hình quan đứng ở một bên sớm đã sợ ngây người, trợn mắt há mồm nhìn một màn hương diễm trước mắt, đỏ mặt cúi đầu xuống, nhưng không nhịn được muốn ngẩng đầu nhìn, đợi đến khi hắn lấy dũng khí ngẩng đầu, thiếu nữ đã buông lỏng kiềm chế với Tạ Tuyết Thần.
Nàng cười nhẹ nói: "Xương cốt cứng như vậy, nhưng bờ môi này lại rất mềm."
Nàng mỉm cười nhìn Tạ Tuyết Thần, một đôi mắt hoa đào phản chiếu ánh lửa mờ nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay, lông mi cong dài, nhìn không ra nửa điểm ngây thơ dễ thương, tựa như người vừa khinh bạc hắn là một người hoàn toàn khác.
Tiếng thở dài cùng tiếng chuông đi xa.
"Nam nhân tuấn tú như vậy, chết thật đáng tiếc.."
Chương 1:
Nghe nói thế gian có ba nơi cực kinh khủng, Trảm Thần Đài trên Thần giới, Vô Gian Địa Ngục trong Quỷ giới và Dung Uyên của Ma giới, cả ba đều là nơi là cực hình thần gặp thần sợ, quỷ gặp quỷ sầu, chưa từng có bất kỳ thần ma nào có thể sống sót qua bảy ngày ở đây.
Nhưng đáng sợ hơn so với ba nơi này, còn có một người tên Tạ Tuyết Thần.
Hắn chỉ là phàm nhân, chịu bảy ngày cực hình ở Dung Uyên, thế mà lại không chết.
Không những không chết, hắn còn trốn ra được.
Không, nói đúng ra, không phải Tạ Tuyết Thần trốn, mà là hắn một người một kiếm hiên ngang, chém giết đến kinh thiên động địa bước ra!
Huyết nguyệt Ma Giới đỏ càng thêm đỏ, ma đô dưới ánh trăng máu trở nên hỗn loạn, chúng yêu ma kinh hãi chạy trốn, khuôn mặt ngập tràn sợ hãi, vọt chạy về phía cung Tru Thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.