Thiên Lý Đào Hoa Nhất Thế Khai

Chương 13:




Tạ Tuyết Thần thật chẳng muốn để ý đến nàng.
Mộ Huyền Linh cũng không tức giận, cười xấu xa: "Cùng chăn gối với ta ngay trước mặt vị hôn thê mặt cùng ta cùng chúang Chung gối, không kích thích sao?"
Tạ Tuyết Thần cắn răng nói: "Nàng ấy không phải vị hôn thê của ta!"
Mộ Huyền Linh giật mình nói: "Ngươi đang sợ ta hiểu lầm, nên giải thích với ta sao?"
Tạ Tuyết Thần hít một hơi thật sâu, khắc chế lửa giận đang dâng trào trong ngực.
"Tạ tông chủ, hay là ngươi song tu với ta đi, ta xinh đẹp hơn Cao Thu Mân, còn thương người hơn nàng ta."
Tạ Tuyết Thần thở dài, gằn từng tiếng: "Ta chưa từng thấy người nào vô sỉ như cô."
Mộ Huyền Linh lắc đầu nói: "Tạ tông chủ, lời này của ngươi sai một nửa."
Tạ Tuyết Thần lạnh lùng nhìn nàng.
Mộ Huyền Linh chân thành nói: "Ta không phải là người, nhưng quả thật có chút mặt dày vô sỉ."
Tạ Tuyết Thần cười lạnh một tiếng: "Có chút?"
Dù Mộ Huyền Linh ở Ma giới nhiều năm, nhưng lại hiểu rõ tình hình tổng thể ở Ngũ Phái Tiên Minh. Ban đầu Tiên Minh không phải có năm phái, mà là tập hợp từ hàng trăm môn đạo tông môn lớn nhỏ tạo thành. Vô số tu sĩ mỗi người lại chiếm cứ một mảnh thiên địa phúc lành, khai tông lập phái, chiêu nạp tu sĩ, trải qua nghìn năm, hoặc là môn phái nhỏ không có người kế tục, hoặc là bị tông môn lớn hơn chiếm đoạt, cuối cùng tập hợp thành ngũ đại tông môn: Thành Ủng Tuyết ở Tây Châu, Kính Hoa Cốc ở Nam Bộ, cung Bích Tiêu ở Trung Châu, Huyền Thiên Tự ở phía Bắc, đảo Linh Sư ở Đông Hải.
Nếu là mười năm trước, quả thật Tiên Minh có bảy tông, chỉ là một tông môn không có người kế tục, trở thành môn phái thế tục, một tông môn khác gặp nạn diệt môn, chỉ có một người duy nhất may mắn còn sống sót, chính là Cao Thu Mân, trẻ mồ côi của Minh Nguyệt sơn trang.
Minh Nguyệt sơn trang có địa vị cao quý trong Tiên Minh, chỉ vì trong sơn trang thờ phụng một bảo vật từ thời khai thiên - ngọc Hỗn Độn.
Tương truyền từ thời viễn cổ, thiên địa hỗn độn một mảnh hư không, Bàn Cổ cầm búa Khai Thiên phá vỡ hư không, khí Hỗn Độn chia làm hai luồng khí trong đục, từ đó trên có Thần giới, dưới có lục đạo. Nhưng lực Hỗn Độn vẫn chưa tiêu tán hết, mà hóa thành hai bảo vật, một cái bay lên Thần giới, nắm giữ Thần giới, gọi là sách Thiên Mệnh. Một cái khác rơi xuống đất, nắm giữ Nhân tộc, gọi là ngọc Hỗn Độn. Ngọc Hỗn Độn luân chuyển trong Nhân giới, cuối cùng rơi vào Minh Nguyệt sơn trang, người của Minh Nguyệt sơn trang đời đời thủ ngọc, được ngọc Hỗn Độn che chở.
Tương truyền ngọc Hỗn Độn bất chấp quy luật mạnh yếu, thậm chí có thể đảo ngược thời gian, nghịch chuyển nhân quả, nhưng chưa từng có người sử dụng qua ngọc Hỗn Độn, cũng không ai dám liều mạng đến Minh Nguyệt sơn trang đoạt bảo.
Nhưng yêu tộc và ma tộc đã làm.
Bảy năm trước, hai tộc yêu ma liên thủ, chấp nhập hi sinh nhiều vô kể để phá giải đại kết giới Vạn Tiên Trận, Đại Tế Ti Tang Kỳ thân chinh dẫn đại quân tập kích Minh Nguyệt sơn trang lúc nửa đêm. Trong một đêm, đến một con chó trong Minh Nguyệt sơn trang cũng không còn, máu chảy thành sông, ngọc Hỗn Độn mất tích từ đó, có người nói rơi vào Ma giới, cũng có người nói, ngọc Hỗn Độn, đang trong tay Tạ Tuyết Thần.
Do cực kì trùng hợp, trong đêm Minh Nguyệt sơn trang bị diệt môn, Tạ Tuyết Thần đi ngang qua đây, cứu được Cao Thu Mân, nhưng bản thân bị trọng thương, tu vi tổn hại cực nặng. Nhưng chưa đến một tháng, Tạ Tuyết Thần chẳng những khôi phục tu vi, còn từ trong cái chết lĩnh ngộ được tuyệt thế đệ nhất công pháp - Ngọc Khuyết Kinh. Hạ giới tràn ngập chướng khí, phàm nhân tu đạo không dễ, nhưng Ngọc Khuyết thần công lại có thể nghịch chuyển chướng khí thành thanh khí, lộ trình tu hành có thể tiến triển cực nhanh. Tạ Tuyết Thần cũng bởi vậy mà trở thành tu sĩ pháp tướng trẻ tuổi nhất của Nhân tộc, một hàn kiếm quang, Cửu Châu tiêu điều.
Sau khi Minh Nguyệt sơn trang bị diệt, Cao Thu Mân được Kính Hoa Cốc chủ nhận làm đệ tử, dốc lòng truyền thụ. Cốc chủ Kính Hoa Cốc hiện giờ là Tố Ngưng Chân, chị em song sinh với mẫu thân của Cao Thu Mân, hai người chẳng những có tình thầy trò, còn có quan hệ ruột thịt, Tố Ngưng Chân từng bày tỏ với Tiên Minh - Để báo đáp ơn cứu mạng của Tạ Tông chủ, Cao Thu Mân nguyện lấy thân báo đáp.
Tạ Tuyết Thần không trả lời, mọi người liền nghĩ hắn ngầm đồng ý.
Nhưng bây giờ Mộ Huyền Linh mới phát hiện, Tạ Tuyết Thần còn chẳng biết đến Cao Thu Mân.
Tạ Tuyết Thần say mê kiếm đạo, kiếm tu thanh tâm quả dục, ngoại trừ kiếm đạo, chẳng còn chuyện gì có thể vào mắt hắn, lay động được trái tim hắn.
À, Mộ Huyền Linh là một ví dụ.
Hiểu nhiên Tạ Tuyết Thần bị chọc tức không ít, dù Mộ Huyền Linh uy hiếp hay dụ dỗ thế nào, hắn vẫn nhất quyết không thỏa hiệp. Mộ Huyền Linh ghé vào bên giường, chống cằm dò xét Tạ Tuyết Thần. Tạ Tuyết Thần chỉnh trang y phục ngồi xếp bằng một bên, nhắm mắt tĩnh tọa, cố gắng ổn định đạo tâm.
Mộ Huyền Linh uể oải nằm xuống, hai chân nhỏ đung đưa qua lại, phát ra những tiếng chuông leng keng. Trong miệng nàng khẽ hát một khúc, nghe không rõ ca từ, nhưng có giai điệu nhẹ nhàng hoạt bát.
"Trái tim Tạ tông chủ có chút loạn." Mộ Huyền Linh cười híp mắt, dương dương đắc ý nói: "Vì ta mà loạn."
Tạ Tuyết Thần không để ý tới nàng, trong lòng niệm Ngọc Khuyết Kinh.
Đêm đến ba canh, bên ngoài một mảnh tĩnh mịch, đèn dầu trong phòng đã cạn, ánh lửa cuối cùng chập chờn hai cái liền miễn cưỡng tắt ngúm.
Đúng lúc ấy, trong phòng bỗng nhiên vang lên tiếng động rất nhẹ, chỉ thấy trong bóng tối, một hình cầu lớn chừng bàn tay động tác cực nhanh nhẹn hiện lên, nhào về phía người đang nằm trên giường. Thiếu nữ nhìn như đã ngủ say chậm rãi trở mình, che kín vật thể trong khuỷu tay.
"Khứu Bảo Thử, ngươi vất vả lắm mới thoát được, lại tới đây làm gì thế?" Mộ Huyền Linh thấp giọng, cười híp mắt hỏi.
Quả nhiên con Khứu Bảo Thử có hơi ngốc, liên tục ủi chiếc mũi ngắn củn vào người Mộ Huyền Linh, thân hình tròn vo cùng lông mao mềm mại khẽ rung động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.