Tạ Tuyết Thần vốn là người kiệm lời, không biết ăn nói như Mộ Huyền Linh, lúc này bị chặn đến á khẩu không trả lời được.
Mộ Huyền Linh che chở Khứu Bảo Thử, thân ảnh quỷ mị vòng qua Tạ Tuyết Thần, chớp mắt đã đến cửa.
Tạ Tuyết Thần không ngăn cản kịp, chỉ đành quay người đuổi theo.
Bốn tu sĩ Kính Hoa Cốc thay phiên phòng thủ ban đêm, lúc này hai tên nam tu đang canh giữ trên nóc nhà. Mộ Huyền Linh tu tập công pháp ma tộc, vô số thủ đoạn quỷ quyệt, nàng dậm chân nhẹ nhàng, chiếc chuông ngọc trắng trên mắt cá chân liền phát ra tiếng u mị, như có như không, như khóc như tố.
Tâm thần Tạ Tuyết Thần cũng bị chấn động theo, nhưng tu vi hắn cao thâm, cho dù hiện giờ không thể thúc đẩy linh lực, nhưng cũng không bị pháp khí khống chế. Hai tên trên nóc nhà thì lại khác, tu vi nông cạn, căn cơ không sâu, cộng thêm buồn ngủ, Mộ Huyền Linh không tốn sức chút nào đã chiếm được tâm thần của hai tên tu sĩ. Ánh mắt hai người xa xăm, như mất hồn mất phách mà ngây người bất động, Mộ Huyền Linh lộ diện trước mặt bọn họ cũng không biết.
Mộ Huyền Linh nghe theo chỉ dẫn từ Khứu Bảo Thử, lấy của mỗi người một pháp khí để vào túi gấm, đúng lúc đó, có tiếng vật sắc xé gió truyền đến, Mộ Huyền Linh phản ứng nhạy bén, eo nhỏ chuyển động vòng về sau, thoát được một mũi tên. Nhưng mũi tên như có ý thức, tự quay lại đuổi theo Mộ Huyền Linh.
Dáng người Mộ Huyền Linh nhẹ nhàng, bay từ nóc nhà xuống, vừa vặn đứng cạnh Tạ Tuyết Thần. Nàng quay người về phía ám tiễn, hai tay mở kết ấn, một pháp trận màu tím hiện ra từ lòng bàn tay, như có thực chất, ám tiễn lao thẳng vào bên trong pháp trận, mất hút.
Trên nóc nhà, một thân hình trong bộ áo trắng uyển chuyển đứng đó, đôi mắt băng lãnh nhìn xuống Mộ Huyền Linh.
"Hai người các ngươi quả nhiên có vấn đề." Cao Thu Mân lạnh lùng nói: "Công pháp ma tộc, ngươi là bán yêu, hay là ma? Trên người ngươi không có khí yêu ma, nhất định có pháp khí che giấu khí tức, có thể giấu được điều tra của ta, nhất định là pháp khí cao cấp."
Hai tên nam tu bên cạnh nữ tu mặt tròn lấy lại ý thức, đắc ý nói: "Ma tu này quỷ kế đa đoan, cũng may Cao sư tỷ thông minh, đã nhìn thấu khác thường của bọn họ. Hừ, vợ chồng cùng phòng, nhưng dưới đất không có giày, rõ ràng là vội vàng che giấu."
Mộ Huyền Linh bừng tỉnh, hối hận nói: "Là ta không có kinh nghiệm, lần sau nhất định phải chú ý cởi giày trước khi lên giường."
Lúc tu nữ mặt tròn nói chuyện, Cao Thu Mân lấy từ trong tay ra một tấm phù màu vàng, miệng đọc chú ngữ, tấm phù không lửa tự đốt, hóa thành sáu sao lửa, bay về sáu phía, kết thành một pháp trận Lục Mang dưới chân Mộ Huyền Linh.
Đây là pháp trận độc môn của Kính Hoa Cốc - Lục Mang Diệt Hoa, khi trận pháp thành hình, không trung hiện lên vô số cánh hoa màu hồng, tựa như một trận mưa hoa vô cùng mộng ảo, nhưng Mộ Huyền Linh lại không có lòng dạ để thưởng thức. Cánh hoa trong trận thật ra đã hóa thành linh khí, từng mảnh như lưỡi dao, người bày trận chỉ cần dùng linh lực, là ngàn vạn cánh hoa sẽ biến thành sát khí, thiên đao vạn quả người trong trận, tạo ra một trận hoa mưa máu.
Cao Thu Mân lạnh lùng nhìn thẳng Mộ Huyền Linh: "Nói thật về thân phận của ngươi, ngươi đánh lén ta là do ai sai khiến, có mục đích gì?"
Mộ Huyền Linh khẽ nhếch miệng cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt, nàng không chút sợ hãi nhìn lại Cao Thu Mân, chậm rãi nói: "Ta ấy à, chỉ là một tu sĩ gặp chuyện bất bình, trượng nghĩa tương trợ, không đành lòng nhìn bốn tu sĩ các ngươi bắt nạt một đứa trẻ."
Khứu Bảo Thủ cuộn mình trên vai Mộ Huyền Linh run lẩy bẩy, hai móng vuốt che đầu không dám ngẩng lên, lộ ra đôi tai tròn sáng lóa.
Mộ Huyền Linh giơ tay lên vuốt nhẹ đầu nó: "Đồ hèn nhát, biết thế ném ngươi ra ngoài còn hơn."
Cao Thu Mân cũng chú ý tới Khứu Bảo Thử trên vai Mộ Huyền Linh, cười lạnh nói: "Hóa ra là đến để đoạt bảo. Ta vốn định nhận Khứu Bảo Thử này làm linh thú, giờ nó có chủ, vậy ta chỉ đành giết hết thôi."
"Sư phụ ngươi ở đây, ta còn kính nàng ba phần. Ngươi muốn giết ta?" Mộ Huyền Linh cười ha hả, ánh mắt nghiêm nghị, khinh miệt nói: "Xứng sao?"
Cao Thu Mân nhất thời tâm hỏa bốc cháy, kiếm Thu Thủy chỉ thẳng pháp trận, cánh hoa màu hồng trôi nổi giữa không trung khẽ run lên, lập tức bắn ra sát khí, xoay tròn hình xoắn ốc, như cơn cuồng phong phóng về phía Mộ Huyền Linh.
Mộ Huyền Linh đã phòng bị từ trước, lúc Cao Thu Mân giơ kiếm đã cắn rách đầu ngón tay, lấy máu làm chú, ngón tay nhanh chóng vẽ trong không khí một pháp trận. Pháp trận phát ra ánh sáng đỏ rực, từ một vòng tròn nhỏ chừng bàn tay dần dần mở rộng, cuối cùng bao phủ cả Mộ Huyền Linh và Tạ Tuyết Thần bên trong.
Cánh hoa mềm mại chạm phải huyết quang, lập tức khô héo, hóa thành tro tàn, dễ dàng thua trước pháp trận của Mộ Huyền Linh.
Cao Thu Mân kinh ngạc, sát khí từ trận này của Kính Hoa Cốc cực mạnh, là một trong tứ đại sát trận, nàng dùng trận này, chưa từng thất thủ, không ngờ lại không chịu nổi một chiêu trước Mộ Huyền Linh.
Mộ Huyền Linh cười tủm tỉm nói: "Sức mạnh của Lục Mang Diệt Hoa, dựa vào linh lực của người bày trận, nếu là Tố Ngưng Chân bày trận, hiển nhiên sẽ được liệt vào tứ đại sát trận, nhưng nếu là ngươi, thì còn kém xa lắm."
Từ nhỏ Cao Thu Mân đã được nhận định có thiên tư hơn người, đến Kính Hoa Cốc cũng là người xuất chúng tài ba, chưa từng có ai nói nàng như thế, huống chi là một tà ma ngoại đạo. Ngay cả đệ nhất kiếm tu Tạ Tuyết Thần cũng bị Mộ Huyền Linh làm cho tức giận đến đạo tâm bất ổn, huống chi là Cao Thu Mân, cho dù có mạng che mặt cũng có thể nhìn ra sắc mặt nàng cực kỳ khó coi.
Ba tên tu sĩ còn lại gặp tình thế không ổn, lập tức nói: "Cao sư tỷ, ma tu này thâm sâu không đo được, e là thám tử ma tộc, chúng ta mau về báo với sư môn thôi!"
Đây là lối thoát cho Cao Thu Mân, muốn chạy trốn.