Tạ Tuyết Thần không trả lời, Mộ Huyền Linh cũng không hỏi thêm, nàng cất ma đan vào trong túi gấm, cười nói: "Ta không ăn cái này, vừa thối vừa tanh."
"Dục ma vừa chết, Ma giới sẽ biết nagy hành tung của chúng ta, chúng ta không thể ở đây lâu, phải đi đường suốt đêm."
Mộ Huyền Linh kéo tay áo Tạ Tuyết Thần, đẩy cửa sổ, hai người trực tiếp nhảy xuống từ cửa sổ, cưỡi ngựa rời đi trong đêm.
Mộ Huyền Linh và Tạ Tuyết Thần hai người một ngựa, nàng núp trong ngực Tạ Tuyết Thần, dùng mũ trùm đầu, che đi sắc mặt tái nhợt.
"Ta biết một cách, có thể đến thành Ủng Tuyết bằng tốc độ nhanh nhất." Tạ Tuyết Thần bỗng nhiên nói.
"Cách gì, ta thông minh vậy còn không nghĩ ra?" Mộ Huyền Linh lẩm bẩm một câu. 𝒯ì𝓂 đọc 𝑡hê𝓂 𝑡ại ( 𝒯𝑅𝖴𝙈𝒯𝑅𝖴 YỆN.𝑽N )
Tạ Tuyết Thần thường bị nàng chặn đến không biết đáp lại như thế nào, ngừng lại một chút, mới nói: "Uẩn Tú sơn trang có trận pháp truyền tống."
Trước mắt Mộ Huyền Linh đột nhiên hiện ra hình ảnh của người tuấn tú ôn nhã kia, còn có hình ảnh hắn dùng quạt xếp chắn nắng trên đầu mình.
Đúng rồi, Nam Tư Nguyệt là người am hiểu bày trận nhất thế gian. Bốn loại trận pháp phân thành thủ, khốn, công, kỳ, trận pháp truyền tống thuộc kỳ trận. Nghe nói Nam Tư Nguyệt vì không thể tu đạo, vì tự vệ, cũng vì bảo vệ sơn trang, đã nghiên cứu rất nhiều pháp trận. Không chỉ là trận pháp truyền tống, thậm chí còn có pháp trận chữa thương, pháp trận luyện khí, pháp trận truyền âm..
Nhưng trận pháp truyền tống hao tổn rất lớn, nếu không phải tình huống đặc biệt, sẽ không dễ mở ra.
Với thân phận và địa vị của Tạ Tuyết Thần, chắc Nam Tư Nguyệt sẽ không cự tuyệt.
Mộ Huyền Linh nhớ đến khuôn mặt tươi cười ôn hòa của công tử kia, cảm thấy bất kể là ai thỉnh cầu với hắn, hắn đều không cự tuyệt, chỉ là rất ít người dám làm thôi.
Tuấn mã lao vùn vụt, gió đêm ào ào phất qua khuôn mặt, Tạ Tuyết Thần thấy Mộ Huyền Linh trầm mặc hồi lâu, tưởng nàng đã ngủ thiếp đi, chợt nghe thấy nàng mở miệng nói: "Tạ Tuyết Thần, ngươi thích mèo sao?"
Tạ Tuyết Thần nhất thời sáng tỏ, nàng biết những trải nghiệm của hắn trong lồng giam tham lam.
Hắn không cảm thấy xấu hổ hay khó xử, giống như nhớ lại một màn kia, tâm tình cũng không có chút dao động nào.
Tạ Tuyết Thần cảm thấy mình không thích mèo.
Thế nhưng có người nắm chặt tay hắn, nhẹ nhàng phát ra một tiếng: "Meo.."
Cổ họng Tạ Tuyết Thần siết chặt, không tự giác siết chặt dây cương.
Hắn tựa như lại nghe thấy âm thanh rơi từ đầu cành tuyết xuống, nhẹ nhàng phất qua đáy lòng.
Chỉ nghe trong ngực Mộ Huyền Linh truyền tới một âm thanh yếu ớt.
"Ta không thích mèo." Khứu Bảo Thử A Bảo rầu rĩ không vui nói.
Mộ Huyền Linh: Ai quan tâm ngươi!
Cửa lớn của Uẩn Tú sơn trang bị gõ lúc nửa đêm.
Nửa đêm đến thăm, nhất định là khách không mời mà đến, hộ vệ trong trang căng thẳng nhìn chằm chằm hai người trước mắt. Trong những hộ vệ này không thiếu tu sĩ, nhưng chưa vượt qua kỳ Kim Đan, bởi vậy cũng không nhìn thấu nguỵ trang của Mộ Huyền Linh và Tạ Tuyết Thần. Bọn hắn chỉ biết hai người trước mặt không phải tu sĩ, nhưng lại cứ cảm thấy người đến không có ý tốt.
"Lập tức bẩm báo trang chủ!"
Thủ lĩnh hộ vệ vừa dứt lời, liền nghe thấy giọng nói ôn hòa quen thuộc cách đó không xa truyền đến: "Ta biết rồi."
Đám người giật mình, bọn hộ vệ cùng xoay người, cúi đầu hành lễ với người tới, từ vẻ mặt đến động tác đều có thể nhìn ra bọn hắn tôn kính và kính yêu vị trang chủ này đều xuất phát từ nội tâm.
"Tham kiến trang chủ!"
Đám người tách ra, công tử mặc áo choàng màu trắng vân mây chầm chậm đi tới dưới ánh trăng, hắn không đi nhanh, người bình thường rất khó phát giác, nhưng trong mắt tu sĩ có ngũ giác nhạy cảm, thấy rất rõ ràng, hắn đi lại không tốt. Nhưng cho dù là vậy, dáng vẻ công tử cũng không hao tổn chút nào, vẫn cực kì thong dong ưu nhã.
"Đêm nay khó ngủ, ban đêm xem sao trời, liền biết có khách quý lâm môn." Nam Tư Nguyệt nhẹ gật đầu với Tạ Tuyết Thần, lại cười nói: "Hồi ngàykhông gặp." Lại nói với Mộ Huyền Linh: "Chúng ta lại chạm mặt rồi."
Mộ Huyền Linh có chút kinh ngạc, hắn có thể nhận ra mình thì đúng là hợp tình hợp lý, hai lần gặp nhau, nàng đều dùng pháp khi mang theo che giấu chân dung, nhưng hắn không phải tu sĩ, sao có thể nhận ra mặt Tạ Tuyết Thần?
"Hai vị này đều là bằng hữu của ta, các ngươi không cần đề phòng."
Nam Tư Nguyệt nói như vậy với hộ vệ, không khí căng thẳng lập tức biến mất. Đám người theo thứ tự tản đi, Nam Tư Nguyệt dùng tay làm dấu mời với Tạ Tuyết Thần và Mộ Huyền Linh.
"Tạ huynh, mời vào trong."
Nam Tư Nguyệt xưng hô với Tạ Tuyết Thần là 'Tạ huynh', tựa như quan hệ hai người không ít?
Mộ Huyền Linh âm thầm suy nghĩ, đi với Tạ Tuyết Thần theo Nam Tư Nguyệt vào trong sơn trang.
Cảnh trí trong sơn trang rất u nhã thanh tịnh, núi giả đan xen, phồn hoa nở rộ, còn nghe được tiếng dòng nước chảy róc rách, vòng qua núi giả, liền thấy một ao Dạ Liên. Giống như thiên đường, lặng yên không một tiếng động, nhẹ nhàng xoa dịu bất an nóng vội trong lòng khách, mang lại cảm giác thoải mái thư thái từ bên trong sơn thủy.
Thậm chí sẽ không để ý đến chủ nhân đi hơi chậm.
Nam Tư Nguyệt dẫn hai người vào trong đình hóng gió. Đình hóng gió tứ phía nghe gió thoảng, bên trong có một bàn, có cờ có trà, có đàn có hoa, không gian không lớn, tao nhã thanh tịnh.
"Nơi này có pháp trận yểm hộ, Ma thần đích thân đến, cũng không thể thám thính được gì."
Nam Tư Nguyệt mời hai người ngồi, lấy từ trong hộp gỗ ra chút lá trà, đun nước sôi, mùi thơm ngát của lá trà lập tức được hơi nóng bốc hơi lên, lan tỏa trong không trung, khiến tinh thần người khác rung động.
"Tạ huynh, xem ra huynh bị thương không nhẹ ở Ma giới." Nam Tư Nguyệt rót tám phần trà cho hai người, hai con ngươi đen nhánh mỉm cười nhìn Tạ Tuyết Thần: "Có phải là Mộ cô nương cứu huynh?"