Trên đường tuyết đọng hiển nhiên mỗi ngày đều có người vẩy nước quét nhà, cũng không ảnh hưởng đến người đi đường. Mộ Huyền Linh đi vài bước, liền quay đầu chờ Nam Tư Nguyệt. Nam Tư Nguyệt mỉm cười, không nhanh không chậm, như đi dạo trong sân vắng.
Nam Tư Nguyệt nói: "Mộ cô nương không cần chờ ta, đi thẳng dọc con đường này là phủ thành chủ."
"Ta không vội, ta muốn xem ngươi có vội hay không." Mộ Huyền Linh ác ý nhìn hắn.
Nam Tư Nguyệt không nhịn được khẽ cười một tiếng: "Mộ cô nương không gấp, tại hạ cần gì phải sốt ruột? Huống chi tại hạ sốt ruột, cũng không đi nhanh được, đành phải ủy khuất cô nương chiều theo người tàn tật như ta."
Mộ Huyền Linh thấy Nam Tư Nguyệt nói như vậy, có chút ngượng ngùng, giống như mình bắt nạt hắn, nàng cười nói: "Mặc dù ngươi không đi nhanh, nhưng đầu óc lại nhanh nhạy hơn người, sao không thấy ngươi chiều theo những người không thông minh như bọn ta?"
Nam Tư Nguyệt bật cười nói: "Làm khó Mộ cô nương phải an ủi người khác đến mức không thèm nói đạo lý."
"Ta không an ủi ngươi, ngươi đường đường là trang chủ Uẩn Tú sơn trang, người thông minh nhất thiên hạ, ta bội phục còn không kịp, nào có tư cách an ủi ngươi." Mộ Huyền Linh hài hước nói: "Huống chi, ngươi cũng không cần loại an ủi đồng tình rẻ mạt này, là bọn hắn tự cho mình hơn người từ việc bố thí sự đồng tình và thương hại, tự cho là lương thiện."
Nam Tư Nguyệt tinh tế nhìn Mộ Huyền Linh, mỉm cười nói: "Mặc dù Mộ cô nương là bán yêu, nhưng nhìn người lại mười phần thấu triệt. Tại hạ có một chuyện mạo muội muốn hỏi cô nương."
Mộ Huyền Linh nói: "Cứ nói đừng ngại."
"Cô tiếp cận Tạ huynh, rốt cuộc có ý đồ gì?" Hai con ngươi đen nhuận tài trí của Nam Tư Nguyệt chăm chú nhìn Mộ Huyền Linh, không bỏ qua một chút dao động nào.
Mộ Huyền Linh không chút nghĩ ngợi đáp: "Bởi vì ta thích hắn."
"Ồ?" Nam Tư Nguyệt ý tứ hàm xúc nói: "Cô nương có biết, Tạ huynh có hôn ước với Cao Thu Mân của Kính Hoa Cốc."
Vô luận là xuất thân từ Minh Nguyệt sơn trang, hay là cao đồ của cốc chủ Kính Hoa Cốc, thân phận của Cao Thu Mân đều mười phần xứng với Tạ Tuyết Thần, huống chi, Cao Thu Mân thiên tư tuyệt hảo, trời sinh cửu khiếu, cũng thuộc bất phàm. Bảy năm trước Tạ Tuyết Thần liều mình cứu Cao Thu Mân, Cao Thu Mân liền một lòng một dạ với Tạ Tuyết Thần. Tạ Tuyết Thần trẻ tuổi như vậy, đã là tôn giả pháp tướng, pháp tướng thọ ngàn năm, rất ít tu sĩ có thể thủ thân qua một ngàn năm, chung quy vẫn phải tìm một, thậm chí là mấy đạo lữ.
Mộ Huyền Linh lại xem thường, phất tay áo nói: "Nhưng Tạ Tuyết Thần không thích nàng ta."
Nam Tư Nguyệt cười nói: "Cô nương tự tin rằng Tạ huynh sẽ thích cô?"
Mộ Huyền Linh nghĩ nghĩ, chân thành nói: "Nếu như khó quá, thì hắn có thể không cần thích ta, hắn nguyện ý bảo vệ thương sinh, còn ta sẽ bảo vệ hắn."
Mộ Huyền Linh khiến Nam Tư Nguyệt có chút thất thần, bởi vì hắn cảm nhận được, nàng đang nói lời thật lòng.
Không cầu báo đáp những nỗ lực sao..
Quạt xếp che giấu tâm tư của công tử, không ai đoán ra hắn đang suy nghĩ điều gì.
Bỗng nhiên một tiếng rít phá vỡ đường phố đang yên tĩnh, một vệt kim quang rơi xuống trước phủ thành chủ.
Mộ Huyền Linh và Nam Tư Nguyệt nhìn bóng người trước cửa, chỉ nhìn qua liền biết là nữ tu Kính Hoa Cốc.
"Ta là Cao Thu Mân Kính Hoa Cốc, có việc gấp cần gặp sư phụ ta!" Giọng nói Cao Thu Mân vội vàng truyền đến.
Nam Tư Nguyệt và Mộ Huyền Linh liếc nhau, lặng lẽ đi lên trước.
"Tông chủ đang tổ chức chúng nghị tiên minh, người không phận sự không được phép vào!" Tu sĩ thủ vệ một mặt cương chính nói.
Cao Thu Mân nghe vậy lộ ra nét mừng: "Tông chủ về rồi sao?"
Lần này nàng dẫn theo ba sư đệ sư muội đến Lưỡng Giới Sơn, mặt ngoài là vì tìm kiếm yêu thú, trên thực tế là phụng theo chỉ thị của sư phụ Tố Ngưng Chân, tìm kiếm Tạ Tuyết Thần. Nửa đường vô tình bắt được Khứu Bảo Thử, sau lại bị ma nữ bán yêu công kích, nàng cảm thấy có liên quan đến việc Tạ Tuyết Thần mất tích, lập tức dùng pháp trận truyền âm báo lại với sư phụ, bản thân thì ngự kiếm đến thành Ủng Tuyết hội ngộ với sư phụ.
Không nghĩ tới, Tạ Tuyết Thần đã về rồi!
"Trang chủ Uẩn Tú sơn trang, Nam Tư Nguyệt, cầu kiến Tạ tông chủ."
Giọng nói ôn nhuận vang lên từ sau lưng, lúc này Cao Thu Mân mới lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về hai người đang đứng bên cạnh mình.
Một người là công tử tuấn tú vô song, một người là thiếu nữ kinh diễm tuyệt trần.
Nhưng ánh mắt Cao Thu Mân không dừng lại trên người công tử, nàng chăm chú nhìn Mộ Huyền Linh, trong con mắt toát ra chấn kinh.
Mộ Huyền Linh cũng nhìn chằm chằm Cao Thu Mân. Hôm nay Cao Thu Mân không mang màn lụa mỏng trên mặt, nàng thấy được dung mạo của đối phương rất rõ ràng.
Khuôn mặt hết sức thanh lệ, hoa dung nguyệt mạo nhân gian khó gặp, chỉ là.. Rất giống một điểm..
Khuôn mặt Mộ Huyền Linh và Cao Thu Mân, giống nhau đến năm phần.
Mộ Huyền Linh chợt nhớ tới Nam Tư Nguyệt từng nói, dung mạo của nàng giống một vị cố nhân, chẳng lẽ vị cố nhân kia, chính là Cao Thu Mân?
Tâm tình Cao Thu Mân cực phức tạp, không chỉ phức tạp, còn có khó xử. Nàng rõ ràng nhận ra, tướng mạo của mình có chỗ giống Mộ Huyền Linh, phải giống đến năm phần, năm phần khác biệt còn lại là ở chỗ Mộ Huyền Linh đánh thắng cô. Từ trước đến nay nàng vẫn kiêu ngạo về dung mạo của mình, khi ra ngoài, nàng lo lắng mỹ mạo của mình sẽ gây ra quá nhiều chú ý nên dùng sa mỏng để che mặt, nhưng khi nàng đứng trước mặt Mộ Huyền Linh, nàng đột nhiên cảm thấy việc mình che mặt chẳng khác nào chuyện cười, tựa như cái gì của mình thì mình tự quý vậy.
Tu sĩ thủ vệ nhất thời cũng bị hoa mắt, lát sau mới hồi phục tinh thần lại, bái lạy Nam Tư Nguyệt, cung kính nói: "Xin Nam trang chủ chờ một lát, đợi kết giới trong phủ được thu hồi sẽ mời người vào bên trong. Vị này là.."
Tu sĩ thủ vệ nhìn Mộ Huyền Linh.
Mộ Huyền Linh mỉm cười: "Ta là biểu muội của Nam trang chủ, Linh Nhi."
Nam Tư Nguyệt mỉm cười gật đầu, công nhận thân phận của nàng.
Đây là ước định của bọn hắn từ trước, Nam Tư Nguyệt yểm hộ thân phận cho Mộ Huyền Linh, tách biệt mối quan hệ giữa Tạ Tuyết Thần và Mộ Huyền Linh, nếu không nội gian trong tiên minh rất dễ dàng đoán được nữ nhân bên cạnh Tạ Tuyết Thần là ai.
Trong khi nói chuyện, kết giới trong phủ đã được giải, tu sĩ thủ vệ mở cửa, đón ba người vào.
Cao Thu Mân như mang lưng gai, không khỏi bước nhanh hơn, mắt thấy có bóng người từ trong nội viện đi tới, nàng lập tức bước nhanh hơn chạy, liền gặp Tố Ngưng Chân mặt đầy tức giận.