Cô còn có mặt mũi nói người khác là người xấu -- Tạ Tuyết Thần mơ hồ nghĩ.
Hắn đã dùng hết sức, nhưng vẫn không thể mở mắt ra, chỉ cảm thấy bản thân nằm trên nệm, toàn thân đau nhức kịch liệt như bị đá mài nghiền ép từng khúc, một ngụm máu tươi tràn ra khóe môi, ý thức chìm vào bóng tối.
Trong bóng tối vô tận, truyền đến tiếng Mộ Huyền Linh: "Tạ Tuyết Thần! Tạ Tuyết Thần!"
"Tạ tông chủ, vừa rồi ngươi mê man, đã gọi tên ta, chắc là nhớ ta lắm."
Tạ Tuyết Thần vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy Mộ Huyền Linh quỳ bên giường, một tay chống cằm, mỉm cười nói với hắn.
Toàn thân Tạ Tuyết Thần đau nhức dữ dội, không có nổi chút sức lực phản kháng, linh lực bên trong giống như bị rút sạch, giờ phút này, chỉ sợ so với người thường hắn còn không bằng, càng không nói tới là đối thủ của Mộ Huyền Linh.
Trong lòng Tạ Tuyết Thần cảm thấy nguy hiểm, nhìn chằm chằm Mộ Huyền Linh, khàn giọng hỏi: "Sao cô giải được phong ấn?"
Lúc hắn phong ấn kinh mạch của nàng là đã dùng toàn lực, chắc chắn không thể dễ dàng phá giải, trừ phi có người tu vi cao thâm trợ lực. Tạ Tuyết Thần nghi ngờ trong lòng, lo sợ Ma tôn hoặc Đại Tế Ti đã đến, khiến bản thân lại rơi vào tay ma tộc.
Mộ Huyền Linh cười khẽ, dường như biết điều hắn lo ngại, trấn an nói: "Ma tôn và Đại Tế Ti vẫn đang bế quan, không đuổi theo đâu, chỗ này chỉ có chúng ta thôi."
Tạ Tuyết Thần vừa muốn thở phào, lại nghe thấy Mộ Huyền Linh cười khúc khích nói: "Dù ngươi có kêu la rách cổ họng cũng không có ai đến đâu."
Ánh mắt Tạ Tuyết Thần như sao mờ trong đêm đông, lạnh lùng nhìn Mộ Huyền Linh, vô thức dừng lại trên môi nàng.
Bình thường Mộ Huyền Linh cực kỳ xinh đẹp, môi đỏ nhỏ nhắn nhưng lại đầy đặn, mềm mại tựa cánh hoa, lay động lòng người, chỉ là trên đôi môi hiện giờ có vài dấu răng, là do Tạ Tuyết Thần để lại.
Tạ Tuyết Thần lập tức liền nhớ lại cảnh tượng xảy ra ở Dung Uyên. Lúc ấy hắn bị bịt hai mắt, không nhìn thấy gì, nhưng lại nghe được rõ ràng tiếng leng keng, còn có hương thơm câu hồn của thiếu nữ. Lúc ấy hắn đang suy đoán thân phận của đối phương, không ngờ tới đối phương lại khinh bạc, cưỡng hôn mình, bá đạo cạy mở môi răng.
Tạ Tuyết Thần tu đạo hai mươi mấy năm, trời sinh tính tình lạnh lùng, không biểu lộ cảm xúc, chỉ có khoảnh khắc đó, bất ngờ đến quên phản kháng. Lúc đó, đầu lưỡi mềm mại của thiếu nữ đẩy một viên đan dược vào trong miệng hắn, ép hắn nuốt xuống.
Lúc ấy Tạ Tuyết Thần tưởng là thuốc độc, liều chết không chịu, vết răng trên môi Mộ Huyền Linh, là do lúc Tạ Tuyết Thần phản kháng để lại.
Tuy nhiên, sau một canh giờ uống đan dược, Tạ Tuyết Thần nhận thấy linh lực dần dần tăng thêm, thậm chí hồi phục nguyên vẹn như trước, hắn nhân cơ hội ra khỏi Dung Uyên. Vốn muốn mượn cơ hội này giết thẳng vào cung Tru Thần, chém cùng giết tận Ma tôn và Đại Tế Ti đang bị trọng thương, nào ngờ ở trước cung Tru Thần, hắn cảm thấy tình trạng cơ thể khác thường, hơi thở liên tục suy giảm, chỉ sợ không thể quyết đấu với Ma Tôn. Sau khi cân nhắc, hắn quyết định bắt Mộ Huyền Linh, ra khỏi Ma giới rồi tính tiếp.
Sở dĩ lúc ấy không giết nàng, cũng là bởi vì hoài nghi, Mộ Huyền Linh có ý cứu mình.
Nhưng nàng là Thánh nữ ma tộc, được Đại Tế Ti thân truyền, thân là bán yêu, sao lại cứu hắn?
Ánh sáng trong đôi mắt phượng của Tạ Tuyết Thần chuyển động, Mộ Huyền Linh nhìn là hiểu ngờ vực vô căn cứ trong lòng hắn, chống cằm, cười tủm tỉm hỏi Tạ Tuyết Thần: "Tạ tông chủ đang nhớ đến chuyện gì thế?"
Giọng nói Tạ Tuyết Thần có chút khàn khàn, hỏi: "Cô cho ta ăn cái gì?"
Mộ Huyền Linh thở dài: "Ta còn tưởng ngươi đang nhớ tới lúc chúng ta triền miên chứ, vì cứu người, ta còn phải hi sinh cả danh tiết.."
Trời, yêu nữ ma tộc, hoang đường vô sỉ.
Dù Tạ Tuyết Thần không nói lời nào, nhưng trên mặt hiện rõ sự khinh thường.
"Sao Tạ tông chủ cứ xem ta là địch vậy?" Mộ Huyền Linh thở dài nói: "Ta còn tưởng rằng, Tạ Tông chủ thủ hạ lưu tình trước cung Tru Thần, cưỡng ép ta rời khỏi Ma giới, là thần giao cách cảm với ta, thì ra chỉ có ta si tình, lãng phí một viên thần đan quý hiếm của ta."
Mộ Huyền Linh từ tốn giải thích: "Viên thuốc đó tên là Bán Nguyệt Phương Hoa, là bí pháp độc môn của ta."
Tạ Tuyết Thần nhíu mày, hiểu ra ý nghĩa hai chữ Bán Nhật. Khó trách trạng thái cực tốt của hắn lại chỉ kéo dài được nửa ngày, liền hóa thành hư không.
Mộ Huyền Linh nói: "Dùng thuốc này, sau một canh giờ có thể khôi phục lại đỉnh cao toàn thịnh, nhưng chỉ có hiệu quả trong nửa ngày, sau khi mất đi hiệu quả, sẽ rơi vào trạng thái cực kỳ suy yếu trong bảy ngày. Lúc đó ta nghĩ thời gian nửa ngày, đủ để Tạ tông chủ cưỡng ép một ma tộc nào đó, hỏi ra trận pháp thoát khỏi Ma giới, nào nghĩ tới Tạ tông chủ ngươi làm việc phách lối như thế, vậy mà trực tiếp giết tới cung Tru Thần. Lúc đó ta đã nghĩ, Tạ Tông chủ chắc hẳn lưu luyến nụ hôn của ta, khắc cốt ghi tâm, muốn đưa ta đi cùng."
Mộ Huyền Linh ẩn giấu tình cảm trên mặt, diễm sắc sáng chói, ánh mắt Tạ Tuyết Thần lạnh lùng, không hề lay động.
"Nhưng ta cũng không thể không dự phòng, nhỡ Tạ tông chủ lãnh huyết vô tình, trở mặt không nhận người, cho nên trước khi ngươi phong ấn ta, ta đã dùng ma công bảo vệ kinh mạch, chỉ cần bỏ chút thời gian, liền có thể tự phá giải phong ấn. Chỉ là ta cũng không ngờ được Tạ tông chủ tuyệt tình như thế, thật sự muốn giết ta." Mộ Huyền Linh thở dài.
"Sao cô cứu ta, có ý đồ gì?" Tạ Tuyết Thần hỏi.
"Tất nhiên là vì con người Tạ Tông chủ rồi. Dù ta ở Ma giới, nhưng ngưỡng mộ Tạ tông chủ đã lâu, si mê không thôi, vì ngươi mà phản bội ma tộc, cũng sẽ không ngại." Mộ Huyền Linh mỉm cười nhìn Tạ Tuyết Thần, ánh mắt nồng nàn, lời nói du dương, nếu là người khác nghe được, chắc sớm đã động tâm, nhưng Tạ Tuyết Thần không phải người bình thường, hắn là một khối băng lạnh ngàn năm.