Hầu thợ săn không dám đối mặt với hai người, hắn ngồi xuống ghế, mới lên tiếng: "Mộc cô nương, hôm nay ta đã tìm trong phiên chợ, chỗ này của bọn ta chỉ toàn ngựa nhỏ lùn thấp, chỉ có một con có thể ngày đi trăm dặm, ta mua về cho cô rồi, ta nói với thương nhân kia, nếu có ngựa tốt nữa, liền nói cho ta biết, nếu các ngươi không vội, thì chờ thêm vài ngày."
Mộ Huyền Linh thở dài: "Bọn ta gấp lắm, chỉ sợ phụ thân phái người truy sát, một con ngựa, đôi phu thê bọn ta cùng cưỡi, cũng không sao mà. Hầu đại ca, việc này làm phiền huynh rồi."
"Cô khách sáo rồi, chỉ là tiện tay mà thôi." Hầu thợ săn đỏ mặt liên tục vẫy tay.
Tạ Tuyết Thần nghe lời này, liền hiểu ý định của Mộ Huyền Linh. Nàng là biết hắn mất hết công lực, không thể đi đường, nên nhờ người mua ngựa về.
Nàng muốn bắt hắn đi đâu?
Tạ Tuyết Thần nhíu mày suy ngẫm.
"Mộc cô nương, hôm nay ở trên chợ ta đã hỏi thăm, không nghe nói gần đây có tin tức về người giang hồ. Bình thường Thanh Sơn chỗ bọn ta cũng không có người ngoài, nếu có người giang hồ đến, nhất định sẽ có người biết. Mộc cô nương, người trong nhà cô chắc hẳn chưa tìm tới đây, cô cứ yên tâm, không cần vội vã lên đường." Hầu thợ săn an ủi.
Không phải vì ái mộ sắc đẹp của Mộ Huyền Linh, hôm qua hắn giúp Tạ Tuyết Thần bôi thuốc, bị thương thế trên người hắn dọa sợ, hắn không thể tưởng tượng nổi, bị thương nặng như vậy mà vẫn không chết. Hắn vốn cho rằng Tạ đại hiệp này ít cũng liệt giường mười ngày nửa tháng, nào ngờ hôm nay vừa vào cửa đã thấy đối phương ngồi trong sảnh ăn cơm như không có chuyện gì.
Hai người bọn họ sánh vai ngồi cùng một chỗ, quả thật là một đôi trời se..
Lòng Hầu thợ săn trùng xuống.
"Bà lão, bọn ta ăn cơm xong sẽ lên đường, hai ngày này làm phiền mọi người rồi." Mộ Huyền Linh hành lễ với hai người.
Hai ông bà vội vàng đứng dậy đáp lễ, luôn miệng nói: "Không dám, không dám."
Mộ Huyền Linh mỉm cười: "Cảm ơn, còn có.. Xin lỗi.."
Mọi người chưa hiểu vì sao Mộ Huyền Linh xin lỗi vì điều gì, chỉ thấy nàng giơ bàn tay trắng ngần lên, bên tai như vang lên tiếng chuông êm đềm, cảnh tượng trước mắt trở nên kì lạ, đôi mắt ba người Hầu gia đờ đẫn, gục xuống đất.
"Ngươi!" Tạ Tuyết Thần hoảng hốt, tưởng Mộ Huyền Linh muốn sát hại người thường, không nghĩ tới bản thân đang bị trọng thương mất hết công lực, lập tức đưa tay ngăn cản Mộ Huyền Linh, nhưng không có pháp lực bảo vệ, ngay lập tức hắn bị ma công của Mộ Huyền Linh đẩy ra, cánh tay phải đau đớn một hồi.
"Bọn họ không sao đâu." Mộ Huyền Linh nói.
Tạ Tuyết Thần nhìn về phía ba người ngã trên mặt đất, đưa tay thăm dò hơi thở của bọn họ, thấy tính mạng không đáng lo, mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Mộ Huyền Linh, nghiêm nghị chất vấn: "Cô làm gì vậy?"
Mộ Huyền Linh buông lỏng tay, nói: "Nhất định là Tạ tông chủ nghĩ ta giết người diệt khẩu."
Quả thực lúc đầu Tạ Tuyết Thần đã nghĩ như vậy, nhưng ba người này vẫn bình an vô sự.
Mộ Huyền Linh nói: "Tạ tông chủ yên tâm đi, ta chỉ xóa kí ức, không hại đến tính mạng bọn họ."
"Vì sao?" Tạ Tuyết Thần lạnh giọng hỏi.
"Xem ra Tạ tông chủ hiểu biết về ma tộc hơi ít nhỉ." Mộ Huyền Linh thản nhiên ngồi xuống, ung dung nói: "Người trong thiên hạ, nếu nảy sinh lòng tham, sân, si sẽ hình thành tâm ma, tâm ma hội tụ ở Hư Không Hải, mà ma tộc lại từ khí trong Hư Không Hải ngưng kết mà thành, bởi vậy ma tộc có thể khơi lên tâm ma và thao túng chúng."
Mộ Huyền Linh chỉ tên Hầu thợ săn dưới đất, nói: "Ban nãy Tạ tông chủ không thấy sao, hắn sinh lòng tham với nhan sắc của ta, đó là tâm ma. Sau khi chúng ta chạy từ Ma giới, liền bị truyền tống đến tận đây, ma tộc rất nhanh sẽ đuổi tới, chỉ cần tiếp xúc với tâm ma ở đây, rất nhanh sẽ biết được tung tích của chúng ta. Việc ta cần làm, là xóa đi kí ức của hắn, đồng thời thanh trừ tâm ma của hắn. Mặc dù có kết giới ngăn cản, ma tộc cấp cao không thể tuỳ ý ra vào, nhưng hiện giờ pháp lực của ngươi mất hết rồi, muốn đối phó ma tộc truy sát, chỉ sợ không dễ dàng."
Tạ Tuyết Thần nghe Mộ Huyền Linh giải thích, lúc này mới hơi yên tâm.
Mấy ngàn năm trước, tiên đạo liên thủ thiết hạ kết giới ở Lưỡng Giới Sơn, gọi là Vạn Tiên Trận. Vạn Tiên Trận giống như lưới trời, ma khí càng lớn, càng bị lưới trời trói chặt, bởi vậy Ma thần khó mà vượt qua Vạn Tiên Trận, nhưng ma tộc cấp thấp liều mạng thụ thương, vẫn có thể ra vào từ khe hở của lưới trời. Tạ Tuyết Thần dẫn theo Mộ Huyền Linh chạy từ Ma giới ra, việc này tất nhiên được báo cáo lại, Ma tôn cùng vị Đại Tế Ti Tang Kỳ kia chưa thể ra khỏi Ma giới, nhưng đã phái không ít ma tộc truy lùng hai người. Lúc này, trước mắt Tạ Tuyết Thần là hổ dữ, sau lưng là bầy sói đói, tiến thoái lưỡng nan, không biết nguy hiểm từ Mộ Huyền Linh hay nguy hiểm từ truy binh ma tộc lớn hơn.
Tạ Tuyết Thần đưa ba người về giường trong phòng, quay trở lại sảnh liền thấy Mộ Huyền Linh rút một cây trâm vàng trên búi tóc ra, tay trắng nắn nót, cây trâm vàng tinh xảo vàng liền hóa thành một thỏi vàng nhỏ.
Tạ Tuyết Thần không hiểu, hỏi: "Cô lại làm gì nữa vậy?"
Mộ Huyền Linh nói: "Chúng ta nhận ơn của họ đó, ăn một con gà, lại mua một con ngựa, cũng không thể để người ta tốn kém vì mình." Nói rồi ngẩng mặt nhìn Tạ Tuyết Thần, cười như không cười, nói: "Tạ tông chủ, trên người có vật gì đáng giá không?"
Sắc mặt Tạ Tuyết Thần cứng đờ.
Hắn thụ hình ở Dung Uyên bảy ngày, pháp khí trên thân sớm đã bị lục soát. Chỉ còn kiếm Quân Thiên là kiếm khí biến thành, có thể giấu bên trong thần khiếu, nên mới giữ được.