Thiên Môn

Chương 5: Bắt Cóc




☆ Chương 5
“Còn có một loại khả năng.” Mắt Tề Ninh vẫn không rời khỏi màn hình, “1 trong 5 nữ sinh đó không được chở đi.”
“Trực tiếp vứt xác? Tên hung thủ này cũng quá ngông cuồng đi?”
Tề Ninh đột nhiên chỉ vào màn hình: “Cậu xem, đúng không?”
Tống Hi Thành lập tức bấm nút pause, quả nhiên chiếc CRV âm hồn bất tán đó đang lách vào dòng xe cộ chạy đi, không biết có phải do tác dụng tâm lý sau khi Tề Ninh nói không, cậu thậm chí cảm giác được chiếc xe kia và chủ nhân của nó rất dương dương tự đắc, nhàn nhã tự tại.
“Rất đáng giận? Đem cảnh sát chúng ta đùa giỡn xoay như chong chóng.” Giọng Tề Ninh rất nhỏ, giống như đang lầm bầm, “Trực giác của tớ nói. Cô bé đó đã chết hoặc là tự trở về chỗ bọn bắt cóc trước, hoặc là chiếc xe đó là do chính nữ sinh đó lái.”
Tống Hi Thành kinh ngạc đến độ bật dậy: “Ý của cậu là, bọn bắt cóc là một trong số nữ sinh đó?”
Nối hai đoạn camera lại, Tề Ninh xoay người nhẹ nhàng đẩy cậu ngồi xuống: “Tớ hiện tại vẫn chưa có chứng cứ, đây chỉ là cảm giác của tớ thôi. Vốn không nên nói, hiện tại nói cho cậu biết cũng chỉ vì muốn giật tỉnh cậu, nếu như chân tướng sự tình quả thật như vậy, hy vọng cậu không quá…”
Tống Hi Thành hít sâu một hơi: “Tớ dù gì cũng là cảnh sát hình sự, thảm án dạng gì mà chưa từng thấy qua, đừng nghĩ tớ yếu đuối như vậy.”
Tề Ninh đứng dậy mở cửa, theo động tác của hắn, từng ngọn đèn ngoài hành lang chiếu xuyên vào, làm lòng người bỗng dưng ấm lên.
Tống Hi Thành đuổi theo, bước nhanh về phía trước: “Nếu thật sự là một trong những nữ sinh đó, chúng ta càng có lý do bắt giữ, những thứ không nói khác, không có bằng lái đã lái xe là vi phạm luật giao thông rồi đúng không?”
Tề Ninh nở nụ cười nhàn nhạt: “Nếu đã qua 14 tuổi, năng lực hành vi bình thường, như vậy mặc kệ nữ sinh đó là ai, đều phải trả giá đắt.”
Vừa vào cửa lớn cục cảnh sát, Hà Mộ đã bước ra chào đón.
“Thấy vẻ mặt này của các cậu, là có tiến triển?” Tống Hi Thành hỏi.
Hà Mộ sắc mặt trắng bệch: “Hoàn toàn ngược lại, đã tìm được thi thể của Vương Tuyết.”
Tề Ninh cũng ngẩn người, bước chân lập tức xải rộng  tiến vào trong cục: “Lúc nào ở đâu được ai phát hiện? Thời gian tử vong và nguyên nhân cái chết đã có chưa?”
Lúc bình thường hắn nói chuyện vốn đã nhanh hơn người khác, lúc này lo lắng lại giống như bắn súng liên thanh, may mà Lã Thận Ngôn bên cạnh từng học tốc kí, miễn cưỡng trả lời: “Là khoảng trưa 13:07, có một nông dân ở vùng ngoại thành Tân An phát hiện cạnh quốc lộ có thứ gì đó được drap giường bọc qua loa, mở ra xem thì phát hiện là một xác chết nữ. Sau khi đưa thi thể đến trung tâm pháp y, trải qua giám định, người chết đúng là nữ sinh mất tích Vương Tuyết, nguyên nhân tử vong là bị vật nhôm đánh vào đầu, thời gian tử vong khoảng 4 đến 5 giờ.”
“Đã thông báo cho người nhà đến nhận xác chưa?” Thần sắc Tề Ninh nghiêm trọng.
Hà Mộ lắc đầu: “Vẫn chưa, nếu như thông báo cho người nhà, thông tin lộ ra ngoài, áp lực dư luận sẽ rất lớn, đối với công việc của chúng ta…”
Tề Ninh khó chịu: “Con người ta chết rồi, có quyền đến lấy thi thể. Về phần áp lực dư luận, căn bản không phải là chuyện chúng ta quan tâm, tự nhiên sẽ có người ra mặt lo liệu. Thi thể Trương Mộng Dao đâu? Vẫn chưa tìm được?”
“Vẫn chưa.”
Tề Ninh dừng bước chân: “Có phải là đã có nhà muốn giao tiền chuộc rồi không?”
Hà Mộ có chút bực dọc: “Đến thời điểm này, đã có 2 trong số 5 học sinh chết rồi, bọn họ đối với cảnh sát chúng ta đâu còn tin tưởng gì? Chị Na Na khuyên giải được đã khuyên giải, bọn họ lại khăng khăng muốn đưa tiền, kỳ thật lúc này, tôi đoán chúng đã sớm nguội lạnh, cho dù còn sống, đưa tiền qua không phải thúc bọn bắt cóc giết con tin sao?”
Tống Hi Thành nhướng mày: “Hà Mộ, tâm tình của người nhà con tin chúng ta đều có thể thông cảm, dù sao đều là con một, mỗi đứa trẻ đều là do cha mẹ chúng ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn, sinh mạng so với họ còn quý giá hơn. Con mình bị bắt cóc đã qua hai ngày, lại có con tin bị giết, suy bụng ta ra bụng người, nếu như là cậu, cậu muốn giữ tiền hay muốn giữ con mình.”
Vừa mở cửa phòng họp, đã nghe tiếng cãi vã bên trong, Tề Ninh quay đầu nhìn bọn họ nói: “Cho tới bây giờ, chúng ta bị động khắp nơi, chưa đạt được cái gì đã đánh rắn động cỏ. Giao tiền chuộc tối thiểu chỉ có thể đem dẫn bọn bắt cóc xuất đầu lộ diện, hoặc là có được tin tức đám trẻ, tôi thấy không có gì không tốt.”
Bên trong có rất nhiều gia quyến của con tin ngồi, kể cả ba của Trương Mộng Dao bị sát hại đã gặp trước kia.
Tề Ninh trước tiên tạ lỗi với ông Trương: “Thật xin lỗi, chúng tôi đã quá muộn.”
Trương tiên sinh xem ra vẫn chưa thể bình phục tâm tình, nhưng rõ ràng đã bình tĩnh đi nhiều: “Không trách các người, ngày hôm qua sau khi báo án…” Ông liều mạng cắn môi, cố nén nước mắt, “Tôi hôm nay tới một là muốn nhờ các người sớm ngày tìm được di thể của con gái chúng tôi, quê quán chúng tôi có tục lệ, là nếu quá bảy ngày vẫn không được nhập thổ vi an, thì sẽ không thể luân hồi. Hai là, tôi muốn đến xem chúng tôi có thể phối hợp được gì không, dù sao mấy đứa nhỏ còn lại vẫn ở trên tay súc sinh kia, có thể cứu được đứa nào hay đứa đó.” Nói đến câu sau, ông còn giật người cười mạnh hơn, người ở đây nhìn thấy đều cảm thấy xót xa, nhất là cha mẹ của những nữ sinh bị bắt cóc kia, một con ngựa đau cả tàu được ăn thêm cỏ hay một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, cũng nhịn không được nhỏ giọng khóc nức nở lên.
Trong lòng Tống Hi Thành cũng buồn phiền không thôi, tuy trước đó người nhà họ Trương cư xử thô lỗ, nhưng đó cũng là vì bi phẫn. Hôm nay con gái đã không còn ở nhân thế, ông lại nguyện ý vì giải cứu những đứa trẻ khác mà xuất lực, sự kiên cường và rộng lượng này thật sự khiến cho người ta khâm phục.
Tề Ninh cúi đầu: “Đã như vậy…” Ánh mắt của hắn chần chừ đảo một vòng nhìn người nhà con tin, “Xét thấy bọn bắt cóc chưa hẳn đã biết người nhà của Trương Mộng Dao đã biết cô ấy chết, vì để đảm bảo an toàn cho những người khác, tôi thấy không bằng Trương tiên sinh đại diện mọi người phụ trách liên lạc bọn bắt cóc xuất tiền chuộc, các vị cảm thấy thế nào?”
Đại khái là do Trương tiên sinh biểu hiện quá cao thượng, các gia trưởng khác thậm chí không có ý kiến gì, nhao nhao tỏ vẻ đồng ý.
Tề Ninh lại chú ý tới một người trong số đó, trắng mập đeo kính mắt nhã nhặn, so với các gia quyến còn lại bình tĩnh hơn. Tề Ninh đi đến trước mặt ông: “Lục tiên sinh?”
Người nọ dường như có chút kinh ngạc: “Là tôi, tôi có thể làm gì sao?”
“Nếu như chỉ có một mình Trương tiên sinh liên lạc bọn bắt cóc, tôi lo lắng ông ấy sẽ bị nghi ngờ, không bằng…”
Lục tiên sinh lập tức hiểu ý: “Tôi đã biết. Chỉ cần con gái tôi có thể trở về, cái gì cũng có thể.”
Hà Mộ thấp giọng hỏi Tống Hi Thành: “Sếp làm sao biết đó là ba của Lục Nhã Minh?”
Tống Hi Thành thở dài: “Cậu nhìn dáng vẻ và tố chất kia đi, cộng thêm quan khí quanh thân. Hình như chỉ có ba mẹ Lục Nhã Minh là làm trong chính phủ ah?”
Hành lang truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế, trong phòng họp mọi người đều biết đó là người nhà Vương Tuyết đang nhận xác, trong lòng cũng không khỏi phát lạnh.
Tề Ninh đang cùng hai vị tiên sinh Trương Lục thảo luận việc tiền chuộc, một phụ nữ trung niên dáng vẻ thướt tha đi tới duỗi tay phải ra: “Xin chào, sếp Tề.”
Phong thái trang nhã da trắng thướt tha của bà khiến cho mọi người cảm thấy bà dường như không hề bị trận bi kịch này ảnh hưởng, bất quá khóe mắt đuôi mày ủ rũ ngược lại không giấu được. Tề Ninh trước đó cũng đã chú ý bà, vì vậy liền cùng bà bắt tay: “Xin chào.”
“Tôi họ Hứa, là mẹ Đường Mạn Ny, nghe nói con gái của tôi bị bắt cóc tôi lập tức từ Canada về, vừa mới xuống máy bay.”
“Tình huống trước đó ngài đều nghe kể rồi?”
Ngược lại không nhìn ra cảm xúc bi thương gì trên gương mặt bà: “Đã nghe nói, đối với hai đứa nhỏ bất hạnh kia, tôi cũng rất lấy làm tiếc.”
Tề Ninh gật đầu: “Tôi mạo muội hỏi, bác sĩ Đường tại sao không tới?”
Bà thoạt nhìn rất kinh ngạc: “Bác sĩ? Ngài nói ai?”
Bà vừa mới nói xong, các gia trưởng khác cũng giật mình nhìn qua, Lục tiên sinh thăm dò hỏi: “Phu nhân, con gái ngài trước đó tôi cũng có gặp. Cô bé nói ngài kinh doanh ở nước ngoài, chồng trước của ngài là một bác sĩ ngoại khoa.”
Ông Trương cũng gật đầu: “Lần trước cô bé cũng nói với chúng tôi như vậy.”
Mẹ Đường Mạn Ny sững sờ, lập tức bật cười châm chọc: “Đứa nhỏ đó sẽ không nói với các người là tôi tham hư vinh, sính ngoại, bỏ nó và ba nó xuất ngoại gả cho người nước ngoài đi?”
Những người còn lại trong lúc nhất thời đều khó chịu, Hứa phu nhân cũng thu liễm vẻ tươi cười, biểu cảm vô cùng mệt mỏi: “Bất luận con tôi nói như thế nào. Kỳ thật ba của nó là một tên đáng chết, chơi bời lêu lổng ăn uống chơi gái đánh bạc mọi thứ đều có, có khi nào quản sống chết của tôi và con gái?”
Tề Ninh bắt được trọng điểm: “Cho nên Đường Mạn Ny không phải do ba mình nuôi dưỡng?”
Hứa phu nhân lắc đầu: “Lúc nó 5 tuổi tôi đã ly hôn với ông ấy. Bởi vì chuyên ngành đại học của tôi là tiếng Hán, về sau có cơ hội liền xuất ngoại dạy tiếng Hán, con gái tôi đi theo bà ngoại. Tôi cũng rất áy náy bản thân không có thời gian cùng con mình, con tôi cũng không chịu thua kém, không có để cho tôi lo lắng.”
Đúng lúc đó, Tống Hi Thành đột nhiên mở miệng: “Lệnh ái lần này bị bắt cóc có liên quan gì tới gia chủ hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.