Thiên Môn

Chương 2: Cầu vượt




☆ Chương 2
“Hiện tại chúng ta thảo luận vụ án mạng này.” Sếp Thôi từ cửa hông rời khỏi, Tề Ninh gật gật đầu xem như chào tạm biệt, “Ngày 8/8, cô gái tên Trương Yến tỉnh S buổi sáng rời khỏi nhà khoảng 5 giờ, theo lời nói của bạn cùng phòng, cô gái này là tay không đi làm, không mang theo bất cứ đồ vật gì. Nhà xưởng cùng ngày ghi chép, Trương Yến nghỉ việc không phép, có ghi rõ vào lúc 7 giờ sáng, có nghĩa sáng hôm đó cô gái này không đến nhà xưởng. Kết hợp với báo cáo khám nghiệm tử thi, cô gái này có thể bị sát hại khoảng từ 6 đến 7 giờ.”
“Sếp, anh không thấy kỳ quái sao? Giờ đó đã bắt đầu có người qua lại, xe tới xe đi, không lẽ không có người phát hiện những dị thường này sao.” Lữ Thận Ngôn đặt vấn đề.
Bành Cương cũng cảm thấy không đúng: “Hơn nữa chẳng lẽ không có camera giám sát sao?”
Tề Ninh khiêu mi: “Vấn đề ở ngay chỗ này, bởi vì phải xây dựng đường hầm Tuyên Vũ nên phải cắt đi hai làn xe, vì vậy trước đây không lâu tòa thị chính đã gỡ bỏ dần camera và đèn đường, kế hoạch vốn là ngày 9 tháng 8 sẽ đập cầu.”
Tống Hi Thành nhíu mày, Tề Ninh dùng bút chọt cậu: “Nghĩ ra cái gì rồi hả?”
“Tớ đang suy nghĩ, nghi phạm có phải đã biết rõ tình hình này, cho nên mới quyết định vứt xác ở đó, sau này nếu cầu bị phá là có thể hủy thi diệt tích rồi?”
Tề Ninh gật đầu: “Cho dù không thể hủy thi diệt tích, nhưng không có camera ít nhất có thể giảm bớt tỷ lệ phá án của chúng ta. Mà cái hắn không ngờ chính là, trước khi phá cầu sẽ sẽ có chuyên gia đến từng địa điểm tiến hành kiểm tra để bảo đảm chính xác an toàn, cho nên thi thể bị phát hiện là tất nhiên.”
“Vậy hai vụ sau, có phải cũng có những đặc thù như vậy?” Tống Hi Thành rất nhạy cảm.
Tề Ninh chuyển bút: “Mọi người nên biết, thời gian vốn dự kiến xây cầu lúc trước, không đuổi kịp tiến độ...”
Điện thoại Tống Hi Thành đột nhiên vang lên, sắc mặt cậu tái nhợt, mới kịp phản ứng hôm nay gấp gáp quá, quên chuyển điện thoại sang chế độ rung, mình lại ngồi chỗ sâu nhất trong phòng họp, nếu đi ra ngoài phải đi qua nhiều người, cũng khá là phiền toái.
Tề Ninh liếc cậu một cái: “Cuộc họp tạm nghỉ.”
Tống Hi Thành rất cảm kích, nhấn nhận cuộc gọi: “Alo, mẹ, con đang họp, không rảnh nói chuyện... Cái gì? Con không gấp, con thực sự không gấp... Con mới bao nhiêu chứ, bạn cùng phòng còn lớn hơn con nửa năm, cậu ấy cũng không có... Sao mẹ không nói cho con biết trước? Con không đi, nói không đi là không đi... Aiz, mẹ!”
Cậu tuy hạ giọng, nhưng bất đắc dĩ trong phòng họp thật sự quá yên tĩnh, cuộc đối thoại ngắt quãng giữa cậu và mẹ đều bị mọi người nghe hết sức rõ ràng.
Cậu tắt điện thoại xong, Hà Mộ Chỉ dẫn đầu cười nhạo: “Hừm, Tống ca đẹp trai của chúng ta phải đi xem mắt à? Cô nương nhà ai, tình huống nói ra đi để cho mấy ca giúp xem xét nào?”
Lý Cường cũng ở bên cạnh ồn ào: “Đến, nói đi để ca ca đây đem kinh nghiệm nhiều năm chinh chiến dốc ra chỉ dẫn cho.”
Trương Ái Dân cười: “Người trẻ tuổi dù công việc bận rộn cũng nên chú ý đến vấn đề cá nhân, dù sao thành gia lập nghiệp, cái nào cũng không thể thiếu.”
Tống Hi Thành đang quẫn bách, nhìn về phía Tề Ninh xin giúp đỡ, Tề Ninh lại cúi đầu nhìn văn kiện vụ án, không một chút hứng thú. Trong lòng cậu đột nhiên dâng lên một loại cảm giác kỳ quái, nói không nên lời là hụt hẫng hay xấu hổ, chợt nghe Phương Na Na đột nhiên vỗ tay cười nói: “Nếu như vậy thì Sếp đúng là thần cơ diệu toán, mọi người xem ngay cả quần áo cũng mua cho Tống Hi Thành rồi, anh em tốt như vậy, không phải tri kỷ thì là gì nha!”
“A, đúng vậy, thì ra Sếp đã sớm biết rồi?”
Tề Ninh lười biếng ngẩng đầu: “Muốn xem mắt lắm sao? Vậy đơn giản, lát nữa tôi thương lượng với sếp Thôi, lần lượt sắp xếp cho mọi người, tuyệt đối bảo đảm chất lượng.”
Mọi người lại cười đùa một trận, Tống Hi Thành bị bọn họ chọc có chút dỗi, lại có chút tức khi Tề Ninh khoanh tay đứng nhìn, cứ luôn lạnh mặt không nói lời nào.
Tề Ninh thanh hắng giọng: “Vụ án thứ hai, nạn nhân tên là Hồng Quyên, người tỉnh X đến thành phố B tìm việc. Thi thể phát hiện vào ngày Quốc khánh, tử vong thời gian ước chừng là ngày 30 tháng 9, là đêm khuya trước một ngày. Vì vậy chúng ta có thể suy đoán, hung thủ...” Hắn dường như có chút thất thần, “Hung thủ...”
“Sếp, anh nghĩ ra cái gì rồi hả?” Bành Cương rất kích động, cho rằng Tề Ninh đã có phát hiện mới.
Tề Ninh lại không đáp lời, cau mày ngồi ở đó, ánh mắt có chút mờ mịt, người sáng suốt cũng nhìn ra được hắn tuyệt đối không đang suy nghĩ về vụ án.
“Sếp?” Lão Trương mở miệng nhắc nhở.
Tề Ninh phục hồi tinh thần lại: “Ừm, hung thủ có thói quen gây án trong đêm khuya, sau đó vứt xác ngay hoặc rạng sáng ngày hôm sau mới vứt xác. Còn xác nữ sáng hôm nay, bên nghiệm thi còn chưa có báo cáo, chúng ta cũng chưa xác nhận được thân phận cũng như thông tin của nạn nhân. Nhưng kết hợp với hai vụ án phía trước cùng với cách ăn mặc của nạn nhân, chúng ta có thể nhận định nạn nhân có khả năng là nhân viên công vụ, hơn nữa thường đi sớm về muộn.”
“Mời Sếp bố trí nhiệm vụ!” Mọi người rỗi rãnh đã lâu, sự nhiệt tình phá án tăng vọt như bao giờ hết.
Tề Ninh trầm ngâm: “Bành Cương, cậu đến chỗ pháp y kiểm tra thi thể, có tình huống gì thì báo cho tôi biết.”
Bành Cương ngây ngốc nhìn hắn: “Tình huống gì?”
Lữ Thận Ngôn ở một bên tức giận: “Còn có thể có tình huống gì, đương nhiên là thông tin cá nhân của nạn nhân thứ ba rồi.”
“Còn có kho DNA, nhưng nếu có thể lấy được tinh dịch trong người nạn nhân thứ hai để so sánh với người thứ ba, thì chúng ta không cần tra xét.” Thấy Tề Ninh có chút không yên lòng, Hà Mộ đúng lúc chen vào nói.
Tống Hi Thành cúi đầu vuốt vuốt điện thoại, mới vừa rồi mẹ nói cho cậu biết đã tìm một người dì quen ở thành phố B giúp cậu sắp xếp buổi xem mắt, thời gian là thứ bảy tuần này, nhắc tới cũng kỳ quái, đã lớn như vậy rồi, đảo mắt một cái đã sắp đến 30 tuổi mà bản thân dường như cho tới bây giờ lại không sốt ruột chuyện yêu đương hay kết hôn. Lúc trước Đại học thì không có thời gian, vào trường cảnh sát sau khi quen biết Tề Ninh, bị hắn kích thích nên lúc nào cũng bận rộn cạnh tranh cùng hắn, về sau trở thành bạn bè, bạn cùng phòng rồi bây giờ là đồng nghiệp, công việc vội đến mức xoay như chong chóng, ngày đêm điên đảo, lúc rãnh rỗi cũng chẳng muốn đi ra ngoài, chỉ ở trong nhà làm ổ, quét dọn vệ sinh.
Tuy nhiên cậu tạm thời không có ý định đặc biệt gì tới việc yêu đương kết hôn, nhưng cuộc sống của mình có phải hay không đã bị cục cảnh sát và Tề Ninh chiếm giữ quá nhiều?
“Tống Hi Thành.” Tề Ninh thanh âm lạnh lùng truyền đến.
Tống Hi Thành ngẩng đầu, đối phương lại né tránh ánh mắt của cậu.
“Cậu cùng Hà Mộ một tổ, điều tra các mối quan hệ của nạn nhân thứ hai.”
Tống Hi Thành tuân theo mệnh lệnh: “Vâng.”
Cậu và Hà Mộ đi đến cửa phòng hội nghị, Tề Ninh lại nói thêm một câu: “Thứ bảy nếu như tăng ca, cậu có thể không đến. Nhưng mấy hôm nay, tớ không hy vọng cậu để việc riêng ảnh hưởng đến hiệu suất công việc.”
Tống Hi Thành khẩu khí bất thiện: “Việc riêng và công bản thân tôi tự xử lý được.” Nói xong kéo cửa đi.
Tống Hi Thành bước nhanh, Hà Mộ có chút theo không kịp, cuối cùng không thể không dừng lại, chống hông thở dốc nói: “Tôi nói chứ Tống Hi Thành, cậu đi chậm một chút có được hay không? Tôi cũng không phải vận động viên chạy bộ, cậu xem, tôi đi đau tới sốc hông rồi.”
Tống Hi Thành dừng lại, thành khẩn xin lỗi: “Thật ngại quá.”
Hà Mộ qua một hồi mới thuận khí được: “Lời này nói có thể hơi khó nghe, nhưng Sếp hôm nay có chút là lạ, giống như tới thời kỳ mãn kinh, cậu có cảm giác như vậy không?”
Tống Hi Thành nhún vai: “Cậu ta từ trước đến giờ không phải vẫn như vậy sao, duy ngã độc tôn, không tích khẩu đức.”
“Tôi ngược lại là cảm thấy, Sếp có chút mất hồn mất vía.” Hà Mộ hai tay khoác lên cổ, ngửa đầu nhìn trời.
Tống Hi Thành nhíu mày: “Ai biết cậu ta nổi điên cái gì, biết đâu qua mấy ngày lại bình thường cũng không chừng.”
“Chỉ mong vậy.” Hà Mộ từ chối cho ý kiến.
Tề Ninh ngồi một mình trong phòng họp, xoay xoay cây bút trong tay, hắn dường như đã suy nghĩ thật lâu, có một quyết định khiến cho hắn cảm thấy thống khổ. Ghen tị là một loại cảm xúc bình thường nhất trên thế giới, nhưng hắn lại có thể sử dụng khiến cho người thân thiết nhất với mình trở thành người lạ, mà trước đó, song phương đều sẽ bị tổn thương.
Khó trách người ta nói ghen là nguồn gốc của tội lỗi, Tề Ninh tự giễu cười cười, cầm lấy điện thoại.
“Alo, xin chào, đây là Delizie, xin hỏi có thể phục vụ gì cho ngài?”
“Tôi muốn đặt phòng ăn.”
“Được, xin hỏi vào lúc nào, khoảng mấy người?”
“Thứ 7 khoảng trưa 11 giờ 30, tầm 3 đến 4 người.”
“Xin hỏi tiên sinh họ gì? Số điện thoại của ngài là?”
Tề Ninh ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại không nhìn ánh đèn trắng trên trần: “Họ Tống, 158 ********.”
Trong điện thoại truyền đến tiếng ồn, Tề Ninh ném di động sang một bên, trầm mặc mở tài liệu án kiện ra.
Hercules đã từng nói qua, hết thảy đều tuân theo vận mệnh, vận mệnh là tính tất yếu.
Đã có một số việc không thể tránh né, như vậy thì chỉ có thể chấp nhận nó, nghênh đón nó, như vậy có khi vài năm sau khi nhắc lại chuyện cũ, có lẽ còn có thể cười cho qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.