☆ Chương 3
Tống Hi Thành và Hà Mộ đi bộ trên một con đường cái, trên lối đi đầy lá cây ngô đồng rơi, tình cảnh này không khỏi khiến cho Tống Hi Thành nhớ lại quê mình ở phía nam.
“Tại sao cậu lại tới thành phố B? Thành phố S không phải cũng rất tốt sao?”
Tống Hi Thành cười cười: “Thành phố S cho tôi cảm giác quá hối hả, như một rừng cây um tùm, người với người, mà người và thế giới lại không có liên hệ gì, như một đô thị hoang.”
Hà Mộ soi mói: “Cũng không hoàn toàn, tôi ngược lại thấy rất náo nhiệt, huống chi, các đô thị hiện đại không phải đều như thế sao.”
Tống Hi Thành lắc đầu: “Cảm giác khác nhau, ở thành phố B tôi cảm thấy đây là nơi mình thuộc về, dù là ở đồn cảnh sát hay ở trong nhà, nếu ở thành phố S, nói như thế nào đây, tuy tôi lớn lên từ đó, nhưng cảm giác rất cô độc, quan hệ giữa người với người rất xa cách.”
“Trong nhà?” Hà Mộ cười khẽ, “Kỳ thật Sếp cũng không phải một người dễ gần nha? Tôi nhớ lúc trước sau khi vào tổ chừng một tháng Sếp cũng không phản ứng với bất kỳ ai trong chúng tôi, khi đó cậu và Lã Thận Ngôn còn ở ban khác, Sếp thì vào cùng lúc với nhóm Na Na.”
Tống Hi Thành cho tới bây giờ chưa từng nghe bọn họ kể qua chuyện trước kia, rất hiếu kỳ: “Sau đó thì sao? Mọi người bắt đầu thân thiết với cậu ta từ khi nào?”
Hà Mộ nhớ lại: “Kỳ thật ngoại trừ sếp Thôi, sếp rất ít nói chuyện với ai, luôn im lặng làm chuyện của mình, tan tầm cũng chỉ về nhà. Sau khi cậu tới, sếp mới thỉnh thoảng nói đùa cùng chúng tôi.”
Thôi Bằng trước kia là đội trưởng phi đội 2, sau khi ông ấy lên chức Phó trung đoàn thì điều tất cả tinh anh cảnh lực trong phi đội 2 vào thành lập tổ trọng án, còn mình kiêm nhiệm chức Tổ trưởng, khâm điểm đệ tử đắc ý của mình là Tề Ninh làm Phó tổ trưởng, khi ông ấy lên tới chức Trưởng trung đoàn thì càng đề cử Tề Ninh, đoạn lịch sử này Tống Hi Thành quả thật có nghe qua.
“Cậu ấy thật ra không phải người xấu, chỉ là tính tình không tốt lắm, thoạt nhìn rất lãnh đạm mà thôi.” Tống Hi Thành giải thích dùm hắn.
“Ừ, không nói xấu sau lưng lãnh đạo nữa, hẳn là nơi này đi? Vùng giải phóng mới đường số 18.”
Tống Hi Thành gõ cửa: “Xin chào, có người không?”
Cửa mở, có một cô gái trẻ mặc đồ ngủ mang dép lê bước ra.
Tống Hi Thành lấy thẻ chứng nhận: “Xin chào, chúng tôi là cảnh sát, có một vụ án cần cô hỗ trợ.”
Cô gái đó gật đầu, mời bọn họ đi vào. Bên trong có hai phòng nhỏ, giữa phòng khách âm u nhỏ hẹp có đặt một cái ghế sofa cũ rách rưới, còn hai cửa phòng kia đều khóa chặt.
Hà Mộ tự động ngồi xuống: “Tiền thuê nhà chỗ này có hơi đắt, mọi người ở tổng cộng mấy người?”
Cô rót cho bọn họ hai ly nước, ngồi đối diện bọn họ nói: “Tính cả Tiểu Quyên, chúng tôi tổng cộng ở 6 người.”
Tống Hi Thành có chút kinh ngạc đánh giá căn nhà trọ chưa đến 90 m² này.
“Đã không tệ rồi, so với tầng hầm Bắc Phiêu, chúng tôi đã rất hạnh phúc rồi.”
“Hồng Quyên ở phòng nào?”
“Cô ấy và tôi ở phòng khách, bốn người khác thì chia nhau hai phòng còn lại. Nếu ở phòng khách, tiền thuê nhà sẽ rẻ hơn một chút.”
“Hôm cô ấy rời khỏi nhà, có bất cứ dị trạng nào không?” Tống Hi Thành vừa mở bút ghi âm ra, vừa ở một bên ghi chú.
Cô gái suy nghĩ: “Hình như là không, tôi và cô ấy cùng làm nhân viên phục vụ cho một nhà hàng khách sạn, bất quá tôi phụ trách đưa đồ ăn đến từng phòng, còn cô ấy là nhân viên phục vụ tại bàn, nói chung là tôi sẽ về nhà sớm hơn cô ấy.”
“Lần cuối cùng cô thấy cô ấy là lúc nào?”
“9 giờ tối hôm đó, đa phần khách đã về hết, quản lý cho chúng tôi về sớm, tôi đúng lúc đi qua một bàn khách chào cô ấy.” Nước mắt cô đột nhiên rơi xuống, “Cô ấy còn nhờ tôi đi siêu thị mua giúp vài sản phẩm chăm sóc sức khỏe [1], sau quốc khánh cô ấy sẽ mang về quê.”
[1] thường là thuốc thực phẩm chức năng
Tống Hi Thành nhíu mày: “Ban đêm cô ấy không về, cô không thấy kỳ lạ sao?”
Cô gái lau nước mắt lung tung, Hà Mộ rất tri kỷ lần lượt đưa khăn giấy qua.
“Cô ấy và nhân viên cắt tỉa đồ ăn có quan hệ mờ ám, trước kia cũng có khi không trở về, cho nên tôi cũng không nghĩ nhiều, kết quả sáng hôm sau cô ấy cũng không trở về, bởi vì vé xe của cô ấy là vào buổi chiều, tôi gọi như thế nào cũng không bắt máy, tôi mới cảm giác có vấn đề, sau đó thì nghe nói…”
Hà Mộ nói nhỏ với Tống Hi Thành: “Phân cục đã loại trừ anh chàng nhân viên kia, cậu ta có chứng cứ ngoại phạm đầy đủ.”
Tống Hi Thành gật đầu: “Vậy dựa vào sự hiểu biết của cô, cùng ngày hôm đó cô ấy có mang theo đồ gì quý giá hay một số tiền lớn trên người không?”
Cô lắc đầu: “Không có khả năng, điều kiện kinh tế trong nhà cô ấy rất bình thường, tiền đều đưa cho tôi đi mua thực phẩm sức khỏe, trên người đâu còn tiền nhiều.”
Hà Mộ đột nhiên hỏi: “Cô ấy thuộc loại hay cảnh giác? Hay là tương đối đơn thuần?”
Cô gái đó do dự một lúc: “Nói như thế nào đây, chúng tôi đều đã ra đời nhiều năm làm sao còn đơn thuần được, cô ấy kỳ thật còn rất thông minh, thường chiếm được một sốlợi ích nho nhỏ.”
“Tốt, cám ơn cô.”
Ra ngoài, Tề Ninh gọi điện thoại cho Tống Hi Thành: “Mọi người ở đâu?”
“Vẫn đang ở vùng giải phóng mới, vừa mới hỏi xong bạn cùng phòng Hồng Quyên.”
“Ừ, đúng lúc thân phận ba nạn nhân đều điều tra được rồi, bây giờ tôi đến đó, hai người đừng đi ở gần đó chờ tôi.”
Tống Hi Thành bất đắc dĩ nhún vai, hai người đành phải ngu ngơ đứng dưới tàng cây gần đó đợi.
Một lát sau, Tề Ninh lái chiếc Audi A4 tới, Hà Mộ rất thức thời ngồi đằng sau, nịnh nọt nói: “Kỳ thật Sếp đâu cần lái xe tới, chúng tôi đi trước rồi uống chút trà chờ Sếp là được.”
Tề Ninh không để ý hắn, hỏi Tống Hi Thành: “Có phát hiện gì không?”
Vừa rồi có một chút không thoải mái, bây giờ lại giống như không có chuyện gì, Tống Hi Thành cảm thấy trong lòng có gì đó khó nói nên lời, không được tự nhiên: “Cũng không có gì, điều kiện kinh tế những người đó đều giống nhau, 6 người ở chung một chỗ, cùng ngày nạn nhân bị sát hại có nhờ bạn cùng phòng mua dùm sản phẩm chăm sóc sức khỏe chuẩn bị hôm sau về quê, rời khỏi chỗ làm hẳn là sau 9 giờ tối, không tính là một cô gái đơn thuần mà còn khá mưu mẹo.”
Tề Ninh gật gật đầu: “Xác thực không tính là có giá trị.” Dứt lời, hắn nhấn ga một cái vụt đi hơn 80 mét.
Tống Hi Thành nhíu mày: “Bằng không để tớ lái cho, ở trong thành phố chạy nhanh như vậy không an toàn.”
“Chẳng phải sắp đến nơi rồi sao?” Tề Ninh chạy vượt qua mức cho phép.
“Cậu từ từ thôi.” Tống Hi Thành bất đắc dĩ dựa lưng vào đệm, “Tớ mấy hôm nữa sẽ giúp cậu lên mạng tra hóa đơn phạt.”
Trên đường đi ba người không nói thêm gì nữa, lúc gần đến vùng giải phóng mới ở thành Tây, Tề Ninh mở miệng: “Đúng rồi, lúc họp vụ án, thái độ không tốt lắm, thật xin lỗi.”
Tống Hi Thành lập tức ngây dại, Hà Mộ ở một bên cũng nhìn Tề Ninh giống như nhìn thấy quái vật.
Tề Ninh, không bảo thủ nhưng tự đại, không thô lỗ nhưng lại keo kiệt khó nói nên lời, cộng thêm trên người toát ra khí toàn trí toàn năng, cho nên ngoại trừ xã giao cảm ơn xin lỗi cho lịch sự, hắn hầu như chưa bao giờ nói với người khác ba từ “Thật xin lỗi” nghiêm túc như vậy. Hà Mộ quay đầu nhìn mặt trời ngoài cửa sổ: “Hôm nay mặt trời có mọc từ phía đông không vậy, hay là tận thế 2012 thật sự đã đến?”
Trong lòng Tống Hi Thành lại có chút không thoải mái: “Anh em tầm đó nói xin lỗi cái gì? Tớ không có để bụng.”
Đảo mắt đã đến một khu dân cư thô sơ, xem ra là khu trọ ở gần nhà máy, Tề Ninh dừng xe lại.
“Hôm nay là thứ 5 rồi, đến đó sắp xếp tớ sợ cậu không kịp. Giúp cậu đặt nhà hàng rồi, đến lúc đó cậu nhớ nhắn địa điểm và số phòng cho đối phương.”
Tống Hi Thành quay đầu nhìn hắn, hoang mang khó hiểu: “Tề Ninh, cậu…”
Tề Ninh khoát khoát tay: “Cứ định như vậy đi, tớ có thẻ thành viên có thể giảm giá, hiện tại chúng ta đi tra án trước.”
Đưa mắt nhìn bóng lưng của hắn bước vào hành lang, Tống Hi Thành lẩm bẩm nói: “Không ổn, rất không ổn.”
Hà Mộ đứng bên cạnh cậu: “Có được người bạn như thế, còn đòi hỏi gì nữa. Tiểu Tống, cậu thật sự không phải là con riêng hay em trai thất lạc nhiều năm của Sếp đi?”
Tống Hi Thành lắc đầu, cũng đi theo vào.
Tề Ninh đứng ngoài cửa một căn nhà trên lầu hai, nhàn nhạt nói: “Bên pháp y vừa có thêm thông tin, nạn nhân thứ 3 chết vào rạng sáng ngày hôm qua, sau đó lão Trương bọn họ điều tra các nhà máy gần chỗ nhân viên mất tích, lại mời nhân viên làm việc ở đó đến nhận xác, cuối cùng xác định nạn nhân bị hại tên là Mạc Tiểu Huệ, là nhân viên nhà máy hóa chất, đây là phòng trọ của cô gái đó.”
“Bên trong không có người?” Hà Mộ thấy hắn chậm chạp không đi vào, hiếu kỳ hỏi.
Tề Ninh dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy một tờ giấy trên cửa chống trộm: “Giấy hối thúc nộp tiền điện.” Lại nhẹ vuốt tay cầm cửa, “Có bụi.”
“Thì sao?”
Tề Ninh nhíu mày: “Ngoại trừ việc gần khu công nghiệp nên gió bụi quá lớn, thời gian dài không nộp tiền điện, hoặc là ở đây đã lâu không có người ở, hoặc là cô gái đó và bạn cùng phòng thích trốn tiền điện.”