Thiên Môn

Chương 8: Cầu vượt




☆ Chương 8
Thành phố S rất gần thành phố B, Tống Hi Thành giẫm chân ga, chưa đến hai tiếng đồng hồ đã đến trạm dịch vụ ngoại ô thành phố.
“Aiz, Sếp không đi cùng thật là không quen mà, không phải Sếp thích nhất là bắt phạm nhân sao?” Hà Mộ xuống xe vặn eo bẻ cổ.
Bành Cương đi mua nước khoáng cho mọi người, lão Trương thì đi WC, Tống Hi Thành yên lặng lau xe, không hào hứng đáp lời.
Hà Mộ cảm thấy rất không thú vị, liền bắt đầu bát quái: “Ài, tôi nói chứ Tiểu Tống, kết quả xem mắt của cậu thế nào?”
“Không được tốt lắm, nên không kết quả chứ sao.” Tống Hi Thành thuận miệng đáp.
“Không thể nào? Đàn ông tốt như cậu bây giờ hầu như tuyệt chủng rồi, lại còn là nhân viên công vụ, công việc ổn định, còn có một tay nấu ăn ngon, nội trợ càng khỏi nói. Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, cô gái đó còn muốn cái gì chứ?”
Tống Hi Thành cười rộng lượng: “Người khác nghĩ như thế nào tôi là không rõ lắm, nhưng suy bụng ta ra bụng người, công việc này của chúng ta tiền lương ít ngày nghỉ ít, xác suất nguy hiểm lại cao. Huống hồ tôi không nhà không xe, tính cách cũng không thú vị, con gái không thích không phải rất bình thường sao?”
Hà Mộ dò xét cậu: “Con gái người ta không thích cậu, mà cậu hình như cũng không có đau lòng nha.”
Tống Hi Thành nhún vai: “Tôi vốn cũng không gấp, như bây giờ, nói thật lòng, tôi cảm thấy rất tốt, không cần phải thay đổi cái gì.”
Hà Mộ ý vị thâm trường: “Không cần sao?”
Thấy hắn biểu cảm quái gỡ, Tống Hi Thành còn muốn đuổi theo hỏi, điện thoại lại vang lên.
“Đã điều tra được tên của tài xế kia, tên Trịnh Phúc Quý, làm việc ở Cơ quan du lịch Thanh Niên. Hiện tại bọn họ đang dẫn đoàn, đang ở khu nghỉ mát Tị Thử sơn trang [1], bảng số xe là HA24109, mọi người chú ý.”
[1] Tị Thử Sơn Trang (nghĩa đen là “trang trại trên núi để tránh nóng”) là một lâm viên danh tiếng của đế vương còn lại đến nay.
“Đã nhớ, cơm tối hôm nay cậu ăn…” Tống Hi Thành đang chuẩn bị nói mấy câu, đầu kia lại cúp điện thoại.
Âm thanh ‘tút tút’ bên đầu kia khiến Tống Hi Thành ngẩn người, nói không rõ trong lòng mình là cảm giác gì.
Bị người khác cúp ngang hẳn phải tức giận, nhưng tại sao giờ phút này bản thân lại có chút sợ hãi?
Tại vì cậu ấy là Sếp của mình?
Trong nội tâm cậu bỗng có một âm thanh vang lên: “Hội chứng Stockholm…” [2]
[2] Hội chứng Stockholm là thuật ngữ mô tả một trạng thái tâm lý, trong đó người bị bắt cóc lâu ngày chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình.
Tóm lại, bọn họ cuối cùng cũng tại bãi đỗ xe Tị Thử Sơn Trang thấy được chiếc xe bus kia, Tống Hi Thành hướng lão Trương xin chỉ thị: “Nếu như bây giờ chúng ta bắt hắn, vậy những hành khách kia làm sao bây giờ?”
Lão Trương do dự: “Cậu cũng biết, không chỉ có người lái chiếc xe này bị tình nghi, mà bản thân chiếc xe này cũng được phát hiện tại hiện trường vụ án, lại dùng nó đi đưa đón khách không phải rất không phù hợp sao?”
Mọi người đang thương lượng, cùng lúc một cảnh sát mặc thường phục đi tới: “Xin hỏi là đồng chí ở thành B phải không?”
Hà Mộ cười: “Đúng lúc đang muốn tìm mọi người hỗ trợ đây.”
Cảnh sát hình sự kia bắt tay với cậu: “Tôi họ Lý, là Sếp của mọi người bảo tôi đến tiếp ứng mọi người. Chúng tôi đã liên hệ cơ quan du lịch rồi, rất nhanh sẽ có một chiếc xe khác tới, không cần lo sẽ ảnh hưởng đến sự an toàn của hành khách.”
Tất cả mọi người rất là kinh ngạc vui mừng, Tống Hi Thành vuốt súng lục bên hông: “Vậy chúng ta…”
Lão Lý vừa đến hỗ trợ liền giơ tay, lập tức có một nhóm cảnh sát xông lên xe, tên Trịnh Phúc Quý kia lại đang gục trên tay lái ngáy ngủ, thấy cảnh sát từ đâu giáng xuống, có chút trở tay không kịp.
Lão Lý chào một cái: “Vụ án này thành B đang tra xét, vậy chúng tôi chính thức đem nghi phạm giao cho mọi người.”
Bọn họ cũng đáp lễ, song phương đều không quá khách khí, nhóm Tống Hi Thành liền dẫn theo nghi phạm quay trở lại thành phố B.
Trịnh Phúc Quý bị còng sau xe, trên đường đi toàn giãy dụa kêu oan uổng.
“Đồng chí cảnh sát, các người bắt người cũng phải có chứng cứ chứ, các người dựa vào cái gì bắt tôi, có chứng cứ không?”
Đại thể thì, phạm nhân bị bắt thường có vài loại như sau.
Một loại là trong lòng đã biết không thể cứu vãn, không giãy dụa không hợp tác không nói một câu sử dụng chiến thuật trầm mặc, loại này thường là trọng phạm, thậm chí có thể bị tử hình.
Một loại là có thái độ tích cực cố gắng biểu hiện còn bán đứng đồng lõa, loại này phần lớn tình tiết so ra nhẹ hơn hoặc chỉ là tòng phạm, muốn biểu hiện tốt để lúc thi hành án có thể được miễn giảm.
Một loại là tâm lý sụp đổ rơi lệ đầy mặt, khóc rung trời luôn miệng nói hối hận, loại này hơn phân nửa là do xúc động mới phạm tội, hoặc là lương tâm cắn rứt khi nhớ lại chuyện đã làm. Loại này phần lớn số phận bản thân cũng không được tốt, ít hoặc nhiều đều có chút đáng thương hay được người khác đồng tình.
Còn có một loại là lưu manh côn đồ, không chỉ không hợp tác mà còn là chủng loại khiến cảnh sát buồn nôn nhất. Thường rất đau đầu khó giải quyết, phải là trinh thám có kinh nghiệm dồi dào thẩm vấn.
Khỏi phải nói, tên Trịnh Phúc Quý này chắc chắn thuộc về loại cuối cùng, đối với loại người này, cơ quan cảnh sát sẽ áp dụng thái độ bỏ mặc, cho đến khi bắt đầu thẩm vấn.
Thấy Hà Mộ bọn họ phối hợp nhau người lăn ra ngủ bù, người ngắm phong cảnh, Trịnh Phúc Quý liền dùng còng số 8 inox đập vào đầu: “Cảnh sát tùy tiện bắt người…, cảnh sát oan uổng người tốt …, trên đời này có còn vương pháp hay không, còn không bằng chết đi cho xong!!!”
Thanh âm va chạm kim loại rất chói tai, lại khiến cho người ta ghê rợn, Tống Hi Thành nhìn về phía lão Trương, trong mắt có chút lo lắng.
Lão Trương lại lắc đầu không sao cả, còn đưa tay mở nhạc.
Thấy tất cả mọi người đều thờ ơ, Trịnh Phúc Quý cũng chầm chậm an tĩnh lại, hung hăng ném một câu: “Tôi tin tưởng pháp luật nhất định sẽ trả lại trong sạch cho tôi!”
Không ai nói chuyện, chỉ có giai điệu du dương của bài hát còn vương lại trong xe.
“Chàng trai ơi, huynh thật uy vũ mạnh mẽ, tuấn mã phi như bay trong cơn gió ~~ ” [3]
[3] Bài hát Sáo mã can
Trở lại cục, Tề Ninh phân phó: “Mọi người nghỉ ngơi trước, tôi chủ thẩm, Lã Thận Ngôn, Phương Na Na hai người đi cùng tôi.”
Tống Hi Thành nhíu mày: “Tớ cũng chưa mệt lắm, không bằng để chị Na về trước đi, tớ đến thay, nhà chị ấy rất nhiều việc.”
Phương Na Na cảm động quá mức: “Quả nhiên trên đời này vẫn có nhiều người tốt, Tiểu Tống, hôm sau chị mời cậu ăn cơm.”
Nói xong liền đeo túi xách gấp rút xông ra ngoài, Tề Ninh thấy bóng lưng chạy trối chết kia, nghĩ nghĩ: “Lý Cường, cậu tới ghi chép.”
Nói xong Tề Ninh dẫn theo mấy người bọn họ đến phòng thẩm vấn.
Hà Mộ đập bả vai Tống Hi Thành: “Đi thôi, chúng ta đến phòng quan sát.”
Trong phòng thẩm vấn, Lã Thận Ngôn nét mặt giọng nói đều nghiêm nghị: “Trịnh Phúc Quý, năm nay ngày 9 tháng 8, ngày 1 tháng 10 và rạng sáng ngày 3 tháng 10 ngày, ông ở đâu?”
Trịnh Phúc Quý làm như cố gắng nhớ lại: “Tôi lúc đó đang dẫn đoàn ở thành phố B, hành khách đều vào khách sạn ngủ, tôi ngủ trên xe.”
“Tại sao không vào nhà khách nghỉ?”
“Cơ quan du lịch có phụ cấp nơi nghỉ, nhưng nếu như tôi nghỉ trên xe thì có thể tiết kiệm tiền phụ cấp, chuyện này cũng rất bình thường.”
“Có ai làm chứng cho ông không?”
Trịnh Phúc Quý nở nụ cười: “Ở đâu, hiện tại có rất nhiều khách sạn phí đỗ xe rất đắt, tôi đều dừng xe ở bên ngoài. Nếu như hỏi có ai làm chứng, sao các người thử tìm bảo vệ hay công nhân vệ sinh đi?”
“Tâm lý của hắn ngược lại là càng ngày càng tốt.” Tống Hi Thành cười lạnh.
Hà Mộ cũng đánh giá nét mặt của hắn trong màn hình: “Hắn hiện tại rất thả lỏng.”
“Không phải DNA hoàn toàn trùng khớp sao, trực tiếp nói cho hắn biết, bắt hắn nhận tội trước không được sao. Tề Ninh tại sao phải kéo dài thời gian?” Tống Hi Thành có chút kỳ quái.
Hà Mộ nhún vai: “Không biết, có thể Sếp có ý định khác? Hoặc là cho gã đó thỏa mãn cảm giác thành tựu trước cái đã?”
Lã Thận Ngôn tiếp tục khó khăn lấy khẩu cung, mà Tề Ninh thì một mực trầm mặc.
“Chúng tôi ở trong camera giám sát phát hiện không chỉ có một lần ông cùng chiếc xe bus có trong hồ sơ xuất hiện và dừng lại gần địa điểm vứt xác, ông có thể giải thích cho chúng tôi biết tại sao ông lại xuất hiện ở đó? Không phải có chút khả nghi sao?”
Trịnh Phúc Quý có lẽ tầm 50 tuổi, đen gầy nếp nhăn đầy mặt, thoạt nhìn như một nông dân thành thật chất phác.
“Tôi lớn tuổi như vậy rồi, giấc ngủ vốn rất ngắn, ngủ không được chạy xe ra ngoài tản bộ cũng phạm pháp sao? Về phần các người nói dừng xe ở đó, không biết các người từng chạy xe đường dài chưa? Nói như vậy, tài xế lái xe mệt mỏi, dừng lại làm điếu thuốc uống chén trà bất quá cũng bình thường. Mà nói chứ, nếu tôi biết rõ gần đó có thi thể, tôi cũng sẽ không dừng xe ở đó, còn đi ra ngoài, tôi còn ngại xui đó.”
Lã Thận Ngôn cười lạnh: “Được, tôi xem ông nguỵ biện tới khi nào! Vậy mời ông nói cho chúng tôi biết, chúng tôi tra ra cơ quan du lịch các người sắp xếp khách sạn đều ở khu Lão Thành, tại sao ông lại xuất hiện tại ở Vùng giải phóng mới? Chẳng lẽ ông không sợ kẹt xe hoặc nhầm đường sao?”
Trịnh Phúc Quý thoải mái bắt chéo chân: “Bởi vì tôi biết rõ Vùng giải phóng mới có một trạm xăng dầu, dầu Diesel của bọn họ vừa tốt vừa rẻ, nên tôi đến Vùng giải phóng mới, chẳng lẽ rất kỳ quái sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.