Thiên Môn

Chương 6: Đa cấp




☆ Chương 6
Phùng Húc “À” một tiếng, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Tề Ninh nhìn Tống Hi Thành: “Tiểu Ninh, không bằng trưa nay tao mời hai người ăn cơm, công ty hai người chắc cũng cho nghỉ trưa đúng không!? Nếu không… thì không đúng lắm, trái với luật lao động.”
Tống Hi Thành theo bản năng lắc đầu: “Không đâu, mày không biết công ty tao…”
Phùng Húc dường như rất có hứng thú với Tề Ninh, nói xen vào: “Không sao, tuy thời gian nghỉ trưa của công ty rất ngắn, chỉ có nửa tiếng, thế nhưng ở đất khách gặp lại bạn cũ là chuyện vui, công ty có thể đặc cách trường hợp đặc biệt. Yên tâm, trở về anh sẽ giúp em nói với phòng nhân sự.”
Tống Hi Thành do dự một chút: “Vậy được. Tề Thành, để mày tốn tiền rồi.”
Vì vậy nửa tiếng sau, ba người liền an vị ở một quán ăn khá sang chảnh, Tề Ninh hầu như không thèm nhìn vào thực đơn mà nói liên hồi: “Súp khoai hầm, gà quay hạt dẻ, canh đậu hủ, tôm thủy tinh bóc vỏ, bánh bao chiên giòn…”
Tống Hi Thành nóng nảy: “Đủ rồi đủ rồi, chúng ta chỉ có ba người, cần gì nhiều như vậy!”
Tề Ninh ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó tiếp tục: “Thêm món lươn Hoài An, với lại đóng hộp một phần cơm chiên Dương Châu.”
Đồ ăn được đưa lên lần lượt, có lẽ là do đồ ăn ở tổ điểm đa cấp thật sự quá tệ, Phùng Húc và Tống Hi Thành không ai khách sáo, hai người như một trận bão quét, chỉ mới một lúc đã quét gần sạch bàn.
Tề Ninh nhìn cách ăn của Tống Hi Thành, trong lòng không kiềm nỗi sự lo lắng, nên liên tục gắp thức ăn cho cậu, sợ đồ ăn bị tên đa cấp kia cướp hết. Mặc dù xưa nay Tống Hi Thành thích hương vị thức ăn quê nhà, nhưng cũng không chịu nỗi cách ăn như thế, cuối cùng Tống Hi Thành xin tha: “Tề Thành, đủ rồi đủ rồi, ăn nữa tao sẽ no chết đó.”
Mặt Tề Ninh không chút thay đổi: “Ăn thêm cái bánh bao.”
“Thật ngưỡng mộ hai người, sao anh lại không có anh em thân thiết như thế chứ.” Phùng Húc ở cạnh buồn rầu nói.
Tề Ninh cười cười: “Biết làm sao đây, em và nó rất hợp nhau. Cũng ăn xong rồi tao về trước, Tiểu Ninh mày ở đây làm việc tốt nha.” Hắn vừa nói vừa lấy bao thuốc lá ra, “Tống Hiểu Ninh nó thành thật lắm, cũng mong anh Phùng chiếu cố nhiều.”
Phùng Húc không nhận điếu thuốc, tỏ vẻ rất đắn đo: “Không có công lại nhận lộc, này…không tốt lắm đâu? Em nghĩ công ty của bọn anh thế nào hả?”
Tề Ninh khó xử, cuối cùng vẫn bị từ chối: “Hay là thôi đi, buổi chiều tao có chút việc, 4 giờ hơn phải lên máy bay. Lần sau tao sẽ tới tìm mày.”
Tống Hi Thành kiềm nén sự không nỡ không đúng lúc, vỗ vai hắn: “Được rồi, có việc thì đi đi, trễ máy bay tao lại mang tội. Khi về chúng ta lại liên lạc!”
Tề Ninh trả tiền, lại ôm Tống Hi Thành một cái, ghé vào tai cậu nói nhỏ: “Cố gắng, tớ sẽ nhanh chóng tìm cách.”
Tống Hi Thành có chút thẫn thờ nhìn bóng lưng của hắn, quay đầu thì thấy Phùng Húc như đang suy nghĩ gì đó, để ý ánh mắt Tống Hi Thành đang nhìn mình, hắn thẳng thắn mở miệng hỏi: “Gia đình người bạn của chú em làm gì? Đương nhiên, chỉ là tò mò, không có ý dò xét.”
Tống Hi Thành trả lời nửa thật nửa giả: “Kỳ thật em cũng không rõ lắm, nhưng mẹ cậu ấy hình như đi nghỉ dưỡng đều có thư ký và bảo vệ đi theo, đoán chừng rất giàu có!”
Phùng Húc “À” một tiếng rồi không nói thêm nữa. Nghĩ đến gia cảnh “Tề Thành” khá là phiền phức, nên cũng cắt đứt suy nghĩ kéo hắn nhập bọn. Tề Ninh ngày hôm nay kiêu căng như vậy, vừa cho vay tiền còn mời khách còn tặng quà, phỏng chừng là vì muốn giữ lại đường lui cho Tống Hi Thành, cho dù là bại lộ thân phận cũng không bị nguy hiểm.
Tống Hi Thành ngồi trong phòng quản lý Trương đếm tiền, đếm đi đếm lại khoảng bảy, tám lần mới dâng hai tay lên: “Quản lý Trương, đây là 50.000 tệ, xem như lệ phí vào công ty của tôi, cũng là một chút tâm ý của tôi với công ty.”
Mắt Quản lý Trương luôn nhìn theo ngón tay cậu chuyển động, từ lúc cậu suy xét đếm đến lần thứ ba, người ta cũng đã hiểu rõ.
“Có chuyện này, tôi muốn nói với cậu, cũng là chuyện có ý nghĩa to lớn với công ty. Đó chính là, học viên Tống Hi Thành, tôi rất vinh hạnh thông báo, kể từ nay về sau cậu chính là một thành viên của công ty chúng ta!”
Tống Hi Thành đứng dậy, gập người 90 độ: “Cảm ơn quản lý Trương, tôi sẽ tiếp tục cố gắng, sau này còn xin mọi người chiếu cố nhiều hơn!”
Quản lý Trương cười híp mắt: “Ở chỗ chúng ta, ai cũng thân như người một nhà, cậu cũng đừng câu nệ như vậy. Về sau gọi tôi là chị Trương là được rồi, kể cả Phùng Húc cậu cũng có thể gọi là anh Phùng.”
Miệng Tống Hi Thành rất ngọt: “Chị Trương!” Cậu dường như chợt nhớ đến điều gì: “Đúng rồi chị Trương, vào lâu như vậy, em còn chưa biết công ty của chúng ta tên gì, em hỏi Hạ Thần thì nó nói chỉ có nhân viên nghiệp vụ chính thức mới biết.”
“Ha ha, bọn họ cũng quá cẩn thận rồi, cũng không phải là công ty phi pháp gì, còn sợ không ai biết sao. Tên công ty chúng ta là DT. Ltd, đầy đủ là Development of Technology.”
Tống Hi Thành ở trong lòng phun nước bọt, tên mới nghe đúng là rất ghê gớm, còn là công ty hữu hạn, còn DT, còn David Tao các thứ… Không bằng đổi tên gọi là BT luôn đi, vừa phổ thông vừa dễ hiểu.
“Đúng rồi, từ nay về sau cậu cứ theo Phùng Húc chạy việc! Có gì không biết không hiểu cứ hỏi. Chỉ là cậu còn cần phải học một lớp huấn luyện nghiệp vụ, đại khái là dạy làm thế nào để bán được sản phẩm.”
Tống Hi Thành gật đầu: “Tôi biết rồi.” Cậu dừng một chút, “Có điều, tiền lương tính thế nào, tam hiểm nhất kim [1]? Lẽ nào chúng ta không cần ký hợp đồng sao?”
[1] Tam hiểm: bảo hiểm hưu, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm y tế
Nụ cười trên mặt quản lý Trương cứng lại: “Cái này…” Cô mở ngăn kéo, lấy một sấp tài liệu ra, “Cậu không nói tôi cũng quên mất, vẫn là Tiểu Tống trí nhớ tốt. Đây, xem đi, nếu như không có vấn đề gì thì chúng ta chính thức ký hợp đồng!”
Tống Hi Thành quét mắt nhìn ngăn kéo, phát hiện bên trong còn có một xấp giấy. Nghĩ lại ổ điểm này vì để tránh phiền phức, nếu như học viên không chủ động yêu cầu thì tuyệt đối sẽ không đưa hợp đồng ra, mà giữ kỹ hợp đồng này thì về sau có thể là một trong các chứng cứ.
“Công ty chúng ta không có áp dụng lương cứng, mà là dựa theo thành tích mà quyết định thu nhập. Cậu bán được nhiều sản phẩm, công ty sẽ chia với cậu 4:6, nói cách khác bán được 10.000 tệ thì cậu được 4000, công ty 6000.”
Thấy Tống Hi Thành có chút không vui, chị Trương lại vội vàng giải thích: “Cậu đừng cảm thấy bất công, dù sao sản phẩm vẫn còn trong thời gian nghiên cứu, cách thức phân chia này đã rất ưu đãi rồi, huống chi cậu còn phương thức thu nhập khác.”
“Cái gì?”
Chị Trương cười vô cùng bí hiểm: “Mỗi một hội viên cậu dẫn vào gia nhập, thành tích đầu tiên của hội viên đó công ty sẽ chia cho cậu một nửa.”
Tống Hi Thành cũng cười: “Được rồi, xem như tôi vì Hạ Thần kiếm thêm chút đỉnh.” Cậu không hỏi nữa, đem hợp đồng đọc nghiêm túc từ đầu tới cuối rồi ký tên mình xuống, chị Trương cũng ịn con dấu công ty.
“Hợp tác vui vẻ!” Hai người đều có vẻ trút được gánh nặng.
Một nơi khác, những nhân viên khác trong tổ trọng án đang ngồi trong phòng họp, thiếu Tống Hi Thành, mọi người ít nhiều cũng không thoải mái, giống như thiếu một mảnh ghép, cho dù rất nhỏ nhưng cũng là một thứ không hoàn chỉnh. “Sếp, anh gặp Hi Thành rồi? Cậu ấy vẫn khỏe chứ?” Phương Na Na xưa nay quan tâm Tống Hi Thành nhất, không kịp chờ đã hỏi.
Tề Ninh gật đầu: “Cũng không tệ lắm, tuy gầy trơ xương tóc rối bù, nhưng cũng xem như có tinh thần.”
“Hả? Vậy mà còn nói là không tệ?”
Tề Ninh nhếch môi: “… Ít nhất … Tay chân đầy đủ!?”
Thấy Tề Ninh còn có sức để nói đùa, mọi người cũng yên lòng.
Lữ Thận Ngôn nhìn sổ ghi chép trong tay: “Trước đó đội Hình cảnh cũng đã lần theo dấu vết, tìm được một ổ điểm ở thành Tây, nhưng hình như không phải là trụ sở chính của nhóm người này. “
Hà Mộ nói xen vào: “Tôi là ở nơi này kiếm được tin tức, lại không phải chỗ Tống Hi Thành ở, tôi đoán nhóm người này hoặc là không có trụ sở cố định, hoặc là trụ sở này nằm ở một nơi cực bí mật, chỉ mở đối với quản lý cấp cao.”
Ngón tay Tề Ninh đặt trên động mạch cổ mình: “Bước tiếp theo, tôi muốn Tống Hi Thành phải nhanh chóng đánh vào nội bộ địch, trong vòng nửa tháng phải biết được cặn kẽ tình huống ổ điểm này.”
“Nói là nói như vậy, nhưng cậu ấy dù sao cũng chỉ mới vào, muốn trà trộn vào nội bộ cũng khó.” Lão Trương lo lắng.
Chân mày Tề Ninh nhíu chặt: “Thông thường, có hai cách. Một là bỏ tiền, hai là lôi kéo người.”
“Ý của cậu là… nâng cao thành tích cho Tống Hi Thành, để cậu ấy bán được nhiều sản phẩm hoặc là lôi kéo thêm người vào? Vậy thì chúng ta phải tốn biết bao nhiêu kinh phí?” Lý Cường có ba mẹ vợ ở thành phố S, đối với chuyện tiền bạc rất là nhạy cảm.
Không biết có phải là ảo giác hay không, không có Tống Hi Thành ở đây, Tề Ninh cảm thấy mạch đập không ổn định, cứ loạn nhịp một cách vô căn cứ.
“Ngoại trừ cách đó ra, thì còn cách nào không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.