Thiên Môn

Chương 8: Nặc danh




☆ Chương 8
Tề Ninh rời khỏi quán trà, nắng nóng khiến cho hắn cảm thấy chói mắt.
Chuông điện thoại vang lên, hắn bắt máy: “Tớ nghe, Tống Hi Thành.”
Đầu dây bên kia có hơi ầm ĩ, nhưng hắn cảm nhận được tâm trạng của Tống Hi Thành đang cực kỳ tốt: “Bọn tớ bắt Phạm Vĩnh Hồng đi rồi, theo khẩu cung của bà ấy thì đúng là còn có đồng bọn. Sau khi Dương Kiến Quốc tiễn em gái bà ấy về, bà ấy tìm hai thanh niên xóm khác đến giết Trương Vĩ đang bị trói, ném xác cũng là hai tên đó làm. Để cảm ơn bà ta cho mỗi người mười nghìn tệ.”
Nghe được giọng nói vui vẻ của Tống Hi Thành, phiền muộn và tức giận vừa rồi cũng đã tan biến, Tề Ninh nhịn không được mỉm cười nói: “Mọi người đang trên đường về?”
“Không, bọn tớ đi bắt hai nghi phạm rồi mới trở về.”
“Được, tớ chờ mọi người.”
Tâm trạng chuyển biến tốt, Tề Ninh vui vẻ trở về phòng làm việc chỉnh sửa hồ sơ vụ án thì có người gõ cửa.
“Vào đi.”
Tôn Hoàn Sinh cầm túi plastic bước vào: “Nhàn hạ thế? Tôi phát hiện sếp Tề càng lúc càng lười, dạo này ngay cả việc đi điều tra bên ngoài cũng không thèm đi.”
Tề Ninh duỗi người: “Hết cách rồi, tướng mạnh dưới tay không có binh hèn, năng lực xử lý của bọn họ tốt quá nên không cần tôi xen vào góp vui nữa.”
“Hmm, đây là báo cáo giám định của vụ án, còn cái này, sẵn tiện tôi đem lá thư lần trước về giám định giúp cậu luôn.”
Tề Ninh trầm mặc: “Tôi nói chuyện với anh ta rồi.”
Tôn Hoàn Sinh trả thư lại cho hắn: “Không ngờ thâm niên như vậy rồi mà còn nhỏ mọn như thế.”
Tề Ninh cười cười, bỏ lá thư vào ngăn kéo: “Cây to đón gió, anh sau này làm việc cũng cẩn thận, coi chừng dính phải tiểu nhân.”
“Tống Hi Thành biết không?” Tôn Hoàn Sinh hơi lưỡng lự, “Tôi mới nghe được một thông tin, đang nghĩ có nên nói với cậu hay không.”
Tề Ninh nhướn mày: “Anh nghĩ mình có sự lựa chọn nào khác à?”
Thở dài, Tôn Hoàn Sinh hạ thấp giọng: “Hình như hôm qua Tống Hi Thành có đi tìm cấp trên, còn cãi nhau nữa nên tôi bảo Lữ Thận Ngôn của đội cậu đi nghe trộm thử.”
Tề Ninh tỏ vẻ kỳ quái: “Xin hỏi anh lấy tư cách gì mà sai bảo người của tôi?”
Tôn Hoàn Sinh xua tay: “Sao cậu dễ nóng thế, đó đâu phải vấn đề quan trọng, quan trọng nhất là — Tống Hi Thành nói với các cấp trên không cần phải khen thưởng cho cậu ấy, cãi nhau ầm ĩ tới mức mấy Ủy viên phải thỏa hiệp đồng ý, tớ nghĩ chắc bọn họ thấy Tiểu Tống bị điên rồi.”
Tề Ninh không nói gì nữa, chỉ rót ly cho mình một ly cà phê, từ lúc chào đời đến nay lần đầu tiên cậu cảm thấy cà phê khó uống đến thế, đắng chát như cuộc đời vậy.
“Ngu ngốc.” Tề Ninh ra kết luận cuối cùng.
Tôn Hoàn Sinh nhún vai: “Dù sao chuyện này cũng đã kết thúc rồi, cuối cùng nghe nói là sẽ trao cơ hội khen thưởng cho trung đội khác, tên Dương Cương vô liêm sỉ chắc chắn đang mừng thầm.”
“Là tôi liên lụy cậu ấy.” Tề Ninh đứng cạnh cửa sổ nhìn cây ngô đồng trơ trọi bên ngoài, không biết trong lòng mình rốt cuộc là đau lòng nhiều hơn hay là vinh hạnh nhiều hơn.
Đúng vậy, là vinh hạnh.
Có thể gặp được Tống Hi Thành, có thể khiến cậu vì hắn làm đến nước này, có thể được cậu…
“Ôi chao, nói thật lúc tôi mới vào nghề luôn cảm thấy Cục cảnh sát là nơi rất nhàm chán lại cứng nhắc, bây giờ nghĩ lại thấy Cục cảnh sát quả là thánh địa tình yêu và sự lãng mạn, nhìn bé Tề Ninh của chúng ta kìa, thanh niên mang đầy vẻ hạnh phúc.” Tôn Hoàn Sinh châm chọc.
Tề Ninh lườm hắn: “Anh tưởng ai cũng giống như anh, vô tình vô nghĩa còn kiêu ngạo hả?”
Tôn Hoàn Sinh vừa định lên tiếng phản kích thì điện thoại Tề Ninh để trên bàng rung lên.
Tề Ninh không nhanh không chậm bắt máy: “Tề Ninh nghe.”
Bên kia là Hà Mộ, không còn vẻ bình tĩnh và hài hước ngày thường nữa, lúc này giọng nói của cậu đầy sự căng thẳng thậm chí còn có chút nghẹn ngào: “Sếp, hai đồng phạm đó có súng, bọn họ bắt Tiểu Tống đi rồi. Bây giờ bọn chúng muốn nói chuyện với anh.”
Tề Ninh im lặng mấy giây: “Được, trấn an bọn họ, bây giờ tôi đến ngay.”
Tôn Hoàn Sinh mở cửa cho hắn, nhìn hắn như cơn lốc xông thẳng ra ngoài, anh cũng bất đắc dĩ nhún vai.
“Ai cũng ngu ngốc.”
Trên đường chạy đến hiện trường, Tề Ninh đã nắm được tình hình hiện tại.
Lúc đội Tống Hi Thành chạy đến chỗ ở của nghi phạm, nghi phạm thấy bọn họ liền lập tức kích động bắt một cô bé đang chơi đùa bên cạnh làm con tin. Bọn họ đàm phán trao muốn đổi con tin, cuối cùng Tống Hi Thành dùng bản thân mình để thay thế cô bé kia, lúc Hà Mộ gọi điện thoại cho hắn bọn họ đã giằng co với bọn tội phạm hơn nửa tiếng.
Vừa đỗ xe xong Hà Mộ đã chạy tới, dẫn Tề Ninh leo lên nóc của khu nhà trọ đó.
Đây là một khu nhà ở điển hình của nông dân, phía trước là khoảnh sân rộng và phòng ốc bao quanh.
“Bọn họ bây giờ đang ở phía sau cánh cửa đó.” Theo ngón tay của Hà Mộ chỉ, Tề Ninh thấp thoáng nhìn thấy ba bóng người.
Tề Ninh hít sâu một hơi: “Bọn chúng đưa ra điều kiện gì?”
Hà Mộ cười khổ: “Dám giết người vì mười nghìn tệ thì còn nghĩ gì đến pháp luật, bọn chúng muốn chúng ta xử bọn họ vô tội.”
Tề Ninh lạnh lùng nói: “Cậu có nói cho bọn chúng biết là cảnh sát chỉ phụ trách bắt người chứ không phụ trách giết người không?”
Bị hắn trừng đến phát hoảng, Hà Mộ kiên trì khuyên nhủ: “Sếp, anh bình tĩnh lại đã. Anh nghĩ xem chúng ta có nên lừa bọn họ là sẽ đồng ý điều kiện, cứu được người rồi tính tiếp không?”
“Tin anh đi, bọn họ không ngu như cậu nghĩ đâu.” Tề Ninh nhận lấy ống nhòm Lý Cường đưa tới, liếc mắt liền nhìn thấy nghi phạm đang ghìm chặt cổ Tống Hi Thành, nòng súng thì để trên trán của Tống Hi Thành.
Hà Mộ đứng gần, nhìn thấy tay Tề Ninh run lên mặc dù hắn đã cố gắng kiềm chế cảm xúc.
“Đem loa đến đây, anh đàm phán với bọn họ.”
Trước khi mở loa, Tề Ninh hắng giọng vài lần, hắn không muốn để bọn tội phạm biết hắn đang căng thẳng, càng không muốn Tống Hi Thành thêm hoảng loạn.
“Hai vị, tôi là Tề Ninh, chuyện ở đây tôi có thể toàn quyền phụ trách.”
Bên trong Tống Hi Thành đang hết sức khó chịu vì đầu bị đè lên cửa, trên đầu còn có khẩu súng tự chế. Cậu cảm thấy mình hẳn là nên cảm ơn ông trời, vì không phải cảnh sát nào cũng có cơ hội vừa nằm vùng xong đã bị nhốt trong căn phòng chất toàn chất cấm, còn bị hai tên tội phạm kèm hai bên…
Nghe được giọng của Tề Ninh, cậu hơi ngẩng đầu lên thì bị tên bênh cạnh đạp cho một phát: “Cấm nhúc nhích.”
Giọng nói của Tề Ninh vẫn bình tĩnh lạnh lùng không chút căng thẳng: “Hiện tại tôi không nghe được giọng của hai người, càng không nghe thấy điều kiện của hai người.”
Hai nghi phạm liếc nhìn nhau mở cửa bước ra, Tống Hi Thành lảo đảo đi theo bọn chúng vào sân, đảo mắt nhìn thấy các đồng nghiệp vây xung quanh, thậm chí còn có đội cảnh sát đặc nhiệm đang nấp sau tường.
Mà Tề Ninh đứng trên nóc nhà đối diện tên tội phạm, cầm trong tay cái loa nhìn khá buồn cười.
Vì khoảng cách qua xa lại ngược nắng, cậu không thấy rõ biểu cảm của Tề Ninh nhưng vẫn cố gắng mỉm cười để trấn an người trước mặt.
“Ra điều kiện đi.” Tề Ninh rất bình tĩnh.
Nghi phạm sau lưng cậu kêu gào: “Xử bọn tao vô tội, thả bọn tao đi.”
Những kẻ này vô công rỗi nghề trong xóm, lâu ngày trộm cướp quen tay thành thói nên trong mắt bọn chúng đừng nói tới pháp luật, thậm chí một chút liêm sỉ cũng không có.
“Chuyện này tôi không làm chủ được, dù sao chuyện các người có tội hay không không phải chúng tôi nói là được, phải xem tòa án phán quyết như thế nào nữa.” Mặc dù biết giải thích thế nào cũng là phí công, nhưng Tề Ninh vẫn cố ý kéo dài thời gian, cố gắng không làm tên tội phạm tức giận.
“Mày đứng xa quá, lại gần nói chuyện với tụi tao.” Một trong hai tên không biết có mục đích gì, bắt đầu đưa ra yêu cầu.
Tề Ninh không chút do dự, đem loa trả lại cho Hà Mộ còn mình thì leo thang đi xuống.
Trong lòng mỗi người hiện tại đều biết, tình hình giằng co như thế này sẽ kéo dài một đến hai tiếng, thậm chí nếu căng thẳng hơn có thể kéo dài đến mười mấy tiếng. Dưới tình huống như vậy thì ổn định cảm xúc tội phạm để đảm bảo an toàn cho con tin là quan trọng nhất. Cũng may con tin cũng là cảnh sát, không bị sốc hay hoảng loạng, tâm trạng kích động sợ hãi các thứ mang thêm phiền phức cho cảnh sát đến giải cứu.
Tề Ninh và Hà Mộ tiếp tục đàm phán với tên tội phạm, thời gian trôi qua từng giây từng phút, mệt mỏi rã rời vì đói bụng và cả áp lực tâm lý, Tống Hi Thành cảm thấy có hơi choáng váng. Biết mình hiện tại không được phép ngất nên Tống Hi Thành thường xuyên nhéo chính mình để tỉnh táo, sau đó tập trung tinh thần nghe Tề Ninh đối thoại với tội phạm.
“Không thể, nếu như thả người bọn tao lấy gì giao dịch được nữa? Đừng có mơ, dù sao bọn tao cũng đã giết người, chẳng lẽ không dám giết thêm ngươi nữa?”
Chuyện kế tiếp, sau này khi Tống Hi Thành nhớ lại chỉ thấy những ánh sáng sờ mịt và hình ảnh chập chờn, rõ ràng chuyện đã xảy ra nhưng những gì cậu thấy cứ như một khoảng không mù mịt.
Chỉ là, hình ảnh cậu thấy rõ nhất là Tề Ninh nhìn cậu rất lâu, sau đó dần nâng súng lên.
Tác giả: Đầu tiên, xin lỗi vì đã viết phần kết có hơi máu chó như thế này…
Thứ hai, muốn kể mọi người nghe một tin tức, có một tên tội phạm ở Thiểm Tây thuộc tỉnh Sơn Tây, lúc cảnh sát đến nhà bắt thì nhà tên đó có nuôi mấy con chó ngao Tây Tạng vô cùng hung dữ, Phó cục trưởng dẫn đội bao vây xung quanh tường rào Tự hợp viện giằng co với tên tội phạm đến 8 tiếng đồ hồ mới thành công bắt được gã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.