Thiên Nhai Lộ Vi Ương

Chương 5: Liễm diễm xuân quang tứ nguyệt hoa




(Cảnh xuân dập dờn hoa tháng tư)
Bạch Ngọc Đường khẽ cười nói: “Mì nhạt như vậy, khó ăn như vậy, ngươi sao lại còn ăn hết chứ?” Triển Chiêu chăm chú nhìn hắn, cười nói: “Là vì do ngươi nấu a. Một phen tâm ý của Ngọc Đường, cho dù ngươi thả độc dược vào, ta cũng phải ăn cho hết a.”

Tháng tư, thành Biện Kinh.
Biện Kinh là đô thành của đất Tống, phồn hoa náo nhiệt của nơi này tất nhiên không chốn nào bì kịp, dân an cư phồn thịnh, cửa hàng mọc san sát, đường rộng rãi thoáng đạt, dòng người như dệt cửi, quả là một cảnh tượng hết sức vinh hoa thịnh thế. Lúc này đang là tháng tư, đầu mùa xuân, những cơn mưa xuân rả rích khiến những rặng thủy liễu dọc bờ sông tắm mình trong sắc màu ướt át, tầng tầng cành cong xanh biếc rũ xuống.
Xuân Vũ Lâu là một tửu lâu ở bên cạnh bờ sông Biện Lương, tên tửu lâu này tuy rằng thô thiển, nhưng bố trí nội thất cùng rượu và thức ăn quả thật vô cùng tốt, danh khí trong toàn Phủ Khai Phong này cũng rất lớn. Giờ Ngọ ngày hôm đó, trong một nhã gian trên lầu hai Xuân Vũ Lâu, Bạch Ngọc Đường cầm chén dựa vào lan can mà ngồi, thỉnh thoảng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, tựa hồ đang đợi ai đó, thế nhưng thần tình lại chẳng lo lắng bao nhiêu, trái lại mơ hồ toát ra tiếu ý ôn nhu nhè nhẹ. Bách tính đi qua dưới lầu thỉnh thoảng ngửa đầu miểu mắt liếc nhìn hắn, lại thêm một lần sợ hãi than thở Bạch Ngũ gia quả là thiên nhân chi tư, mà đồng thời cũng cười thầm rằng, nói vậy, hắn đang đợi Triển đại nhân chứ gì. Quả nhiên, thiên hạ này người có thể chế trụ Cẩm Mao Thử, ngoại trừ Ngự Miêu kia, tưởng chừng chẳng có người thứ hai.
Hôm nay mưa rơi không lớn, tí ta tí tách, yên vũ thúy liễu, chánh hợp cảnh đẹp trước mắt. Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng xoay xoay cái chén rượu con bằng sứ men xanh trong tay, thò người ra nhìn bên ngoài cửa sổ. Không bao lâu, hắn liền thấy trong màn mưa phùn mông lung có một người cầm một cây dù màu xanh nhạt đang thản nhiên đi về phía mình, đợi người đến trước tửu lâu, Bạch Ngọc Đường bật cười khẽ, cất giọng gọi: “Mèo con đần!”
Triển Chiêu theo tiếng kêu nhìn lại, hơi nghiêng dù, gương mặt tuấn tú ôn nhuận sáng lên nụ cười. Bạch Ngọc Đường hướng y vẫy vẫy tay, câu môi cười nói: “Mèo con ngốc, đứng ở đàng đó làm gì, còn không mau vào đây, khổ công Ngũ gia đợi ngươi lâu quá. Ngươi còn không mau vào, đồ ăn đều nguội hết cả.”
Triển Chiêu cười cười, cũng không đáp lời hắn, đi thẳng vào Xuân Vũ Lâu, gập dù vào giao cho tiểu nhị, nói một câu “Đa tạ” liền đi tìm Bạch Ngọc Đường. Vừa ngồi xuống, y còn chưa kịp nói, đã thấy Bạch Ngọc Đường thân thủ đưa ly rượu đặt bên môi mình. Triển Chiêu vươn tay muốn cầm lấy chén rượu, đã thấy Bạch Ngọc Đường thoáng dời đi, lắc đầu, cười rồi nhỏ giọng bảo y một tiếng: “Mèo con, nghe lời.” Thanh âm mát rượi mà lại rất nhu hòa, Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ cười cười, rốt cuộc vẫn nghe lời uống rượu trực tiếp từ tay hắn, vào đến cổ họng liền biết, là nữ nhi hồng ngon nhất của Xuân Vũ Lâu.
“Uống ngon không?” Bạch Ngọc Đường cầm chén không đó đặt xuống trước mặt Triển Chiêu, lại châm một chén khác cho y, mỉm cười hỏi. Cũng không đợi y trả lời, hắn lại gắp một gắp thức ăn cho vào trong bát y: “Ăn trước ít đồ ăn đi đã, bụng rỗng uống rượu có chút hại thân.” Triển Chiêu mỉm cười nhìn động tác lần này của hắn, ngoan ngoãn ăn thức ăn rồi mới nhẹ nhàng cười đáp: “Ừ, Ngọc Đường, là nữ nhi hồng hai mươi năm của chưởng quỹ giấu chứ gì.”
“Mèo con đần mà cũng linh lợi thế à.” Bạch Ngọc Đường vừa chia thức ăn cho y, vừa buông lời trêu ghẹo: “Chính thị nữ nhi hồng hai mươi năm, có thể nói là cực phẩm đấy, mèo con ngươi hôm nay thế mà lại có lộc ăn.”
Triển Chiêu chớp mắt mấy cái, vờ làm ra bộ dạng vô tội thành khẩn nói với hắn: “Còn không phải là ăn theo lợi tức của Ngũ gia đây sao. Nếu không phải Ngũ gia tự thân xuất mã, ta làm gì mà được uống nữ nhi hồng của Cửu Nương cơ chứ.”
Bạch Ngọc Đường bị y chọc cười, bấm tay khẽ búng lên trán y: “Con mèo con đần nhà ngươi có lương tâm một chút đi nha, Ngũ gia hảo tâm tặng ngươi để mừng sinh nhật, ngươi ngược lại đi đùa giỡn với ta!”
Nguyên lai lão bản của Xuân Vũ Lâu này là một nữ tử tên gọi Cửu Nương, quý bà này tính tình hào sảng, trước đây vốn cũng là giang hồ nữ tử. Thời còn trẻ bà đã quen biết với Bạch Ngọc Đường, hai người tính cách hợp nhau, giao tình cũng tốt, tình như tỷ đệ, Bạch Ngọc Đường yêu rượu, Cửu Nương lại thiên chưng cất rượu, giấu rượu cũng nhiều, người bình thường dĩ nhiên không dễ dàng đưa ra, bất quá nếu là Bạch Ngọc Đường đến nói, tuyệt đối sẽ nể tình. Hôm nay là ngày sinh nhật hai mươi tư tuổi của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường vì vậy cố ý tìm bà, cầu nữ nhi hồng tốt nhất này để mừng sinh thần của Triển Chiêu.
Triển Chiêu thu lại vẻ đùa giỡn, nghiêm túc nói: “Ngọc Đường, Triển mỗ có tri kỷ như ngươi, thực sự là tam sinh hữu hạnh của ta. Nhọc lòng ngươi lo lắng như vậy, thật là khiến ta chẳng biết làm sao hồi báo.”
Bạch Ngọc Đường dừng động tác gắp thức ăn của hắn lại, bất đắc dĩ than thở: “Con mèo con ngốc ngươi thật đúng là đần mà! Đã gọi nhau tri kỷ, còn nói chuyện này để làm gì, khách khí quá rồi đó.” Hắn bỗng nhiên khựng lại, cũng chẳng biết tại sao nhưng hai chữ “tri kỷ” này… rất không được tự nhiên, khiến trong lòng hắn nhộn nhạo không yên.
“Ngọc Đường.” Triển Chiêu thấy hắn như thế có phần khó hiểu, gọi hắn một tiếng, “Ngươi làm sao vậy?”
“A?” Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên hoàn hồn, vội vội vàng vàng tiếp tục chia thức ăn cho Triển Chiêu, ngắt lời y nói: “Không sao cả, mau ăn đi, đều là những món ngươi thích, ta đặc biệt dặn đầu bếp làm đó.”
Triển Chiêu nghe vậy càng thấy cảm động, không khỏi gửi lại cho hắn một nụ cười tươi thật ấm áp mềm mại, sau đó không nói nữa. Bạch Ngọc Đường bưng cái chén đã trống không, có chút kinh ngạc nhìn dáng vẻ y cúi đầu chuyên tâm dùng bữa, bất tri bất giác thất thần một hồi, nhất thời quên cả việc ăn uống.
Từ bốn năm trước, sau khi bọn họ trở về từ Kỳ Châu, ngoài ý liệu của tất cả mọi người, quan hệ của hai người lại trở nên phi thường vô cùng thân thiết. Bạch Ngọc Đường thường xuyên xuất hiện ở Khai Phong Phủ, bồi Triển Chiêu phá án, chạy khắp thiên nam địa bắc, làm không biết mệt, ngay cả Hãm Không Đảo cũng không trở về bao nhiêu. Người của Khai Phong Phủ và các vị nghĩa huynh tẩu của Bạch Ngọc Đường cũng rất vui mừng trước sự hòa thuận của hai người. Đối với người của Khai Phong Phủ mà nói, sau khi Triển Chiêu vào quan trường, rất ít khi có được một bằng hữu thân mật như vậy, dễ dàng thấy được y rất thích người bằng hữu Bạch Ngọc Đường này, cũng rất quý trọng hắn, những lúc bầu bạn với hắn luôn luôn có vẻ cao hứng vô cùng, lúc phá án cũng an toàn hơn rất nhiều, cho nên mọi người vui vẻ nhìn tình bạn này đạt thành. Ý nghĩ của mọi người ở Hãm Không Đảo cũng rất đơn giản, cách đối nhân xử thế của Triển Chiêu bọn họ đều kính nể, mà Ngũ đệ nhà mình nếu đã thích ở cùng y thì cứ tùy nó đi, chỉ cần nó vui vẻ là tốt rồi.
Như vậy, đối với chính bọn hắn thì sao đây? Bạch Ngọc Đường kính y nghĩa bạc vân thiên, nghiêm túc thẳng thắn, mộ y ôn nhuận khiêm tốn, quân tử tín nghĩa. Nán lại bên cạnh y càng lâu, lại càng không bỏ xuống được, càng muốn thân cận gần gũi hơn nữa. Triển Chiêu ham thích sự tiêu sái tự tại, khoái ý ân cừu của hắn. Y biết hắn suất nhiên thiên chân, nhưng cũng không phải tùy hứng làm bậy như người khác vẫn nói; y hiểu hắn cao ngạo tự tin chứ không phải là tự cao tự đại trong mắt người đời.
Giống hệt như bọn họ có thể chạm đến hồn phách của đối phương vậy. Loại cảm giác này, thật sự có thể khiến người ta mê luyến.
“Ngọc Đường.” Triển Chiêu khẽ nâng chiếc đũa, nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, ôn hòa kêu.
Bạch Ngọc Đường lập tức tỉnh táo lại, theo bản năng nhu hòa biểu tình đáp lời: “Làm sao vậy? Đồ ăn không ngon sao?”
“Có đâu.” Triển Chiêu từ trong tay hắn cầm lấy chén rượu, châm cho hắn thêm một chén đầy rồi trả về, sau đó mới hơi lắc lắc đầu khẽ cười nói: “Cũng bởi thức ăn quá ngon, cho nên ngươi đừng có uống rượu chay như thế nữa, dùng bữa đi nào.”
Đầu ngón tay chạm vào nhau, mang tới cảm giác ấm áp lưu luyến lòng người, Bạch Ngọc Đường chậm rãi vuốt ve cái chén, như có điều suy nghĩ nói: “Ngươi thích là tốt rồi.”
(chạm tay nhau một giây thôi, là nhớ nhau cạ đờiiii ~~~)
Triển Chiêu vừa ăn vừa nói: “Được rồi, chiều nay ta phải theo đại nhân tiến cung nghị sự, không thể cùng ra ngoài với ngươi được.” Bạch Ngọc Đường thấy thần tình của y có vẻ tiếc nuối, không khỏi khẽ bật cười nói: “Không sao đâu, đến tối ta đi tìm ngươi, ta có quà cho ngươi, ngươi chờ ta.”
Dùng xong bữa trưa hai người lại chia tay, ai cũng bận rộn cả. Bạch Ngọc Đường vốn dĩ muốn cùng Triển Chiêu ra ngoài dạo chơi một chút, nếu y có việc, còn một mình mình cũng không có tâm trạng đi đâu, huống hồ lúc này khốn hoặc trong lòng hắn lại là một chuyện khác: Mỗi khi mình đối diện với con mèo kia, cái loại tình trạng lo được lo mất, chợt mừng chợt sợ kia rốt cuộc là cái gì vậy chứ?
Nhất thời không nghĩ ra, Bạch Ngọc Đường có chút nôn nóng, hiện thời vô công rồi nghề, hắn định đi tìm Như Yên nghe đàn một chút cho rồi. Cái tên Kỷ Như Yên này chính là tên của hoa khôi đứng đầu bảng của Ảnh Nguyệt Lâu, không chỉ có dung mạo xuất chúng, thiện giải nhân ý, mà còn có một tay đàn rất khéo, là một vị hồng nhan tri kỷ mà Bạch Ngọc Đường rất thích. Đương sơ Bạch Ngọc Đường thậm chí còn thành công kéo được Triển Chiêu vào trong lầu của Như Yên ở Ảnh Nguyệt Lâu. Tuy rằng Triển Chiêu cũng hiểu rằng Nhu Yên cô nương khí chất xuất chúng, huệ chất lan tâm, rất xứng với Bạch Ngọc Đường, cũng rất thích tiếng đàn của nàng, nhưng sau khi trở về, y vẫn túm Bạch Ngọc Đường lại hung hăng “giáo huấn” hắn cho bằng được.
Bạch Ngọc Đường quen cửa quan nẻo đi thẳng vào lâu của Kỷ Như Yên, lúc này còn sớm, Ảnh Nguyệt Lâu vẫn chưa mở cửa làm ăn, bất quá thân phận của Bạch Ngọc Đường đặc thù, cũng không ai ngăn hắn. Vào tú lâu, Bạch Ngọc Đường có chút kỳ lạ nhìn Kỷ Như Yên cầm một bức họa, ngơ ngác đứng bên cửa sổ, ngắm đến xuất thần.
“Nàng nghĩ gì thế, Như Yên cô nương?” Bạch Ngọc Đường thấy nàng còn chưa phát hiện được sự tồn tại của mình, không khỏi có hơi buồn cười cất tiếng gọi.
Kỷ Như Yên bất thần xoay người lại, cuộn tròn bức họa trong tay rồi cất đi, thoang thoáng đỏ mặt đáp: “Không có gì, Ngũ gia ngài hôm nay sao lại có thời gian rảnh rỗi đến ngồi với Như Yên?”
Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng rút quyển trục trong tay nàng, trải ra xem, vừa cười nói: “Thật ra ta lại muốn nhìn thử bức họa nào có thể khiến cho nàng thần thần bí bí như thế.” Chờ sau khi thấy nội dung bên trong bức tranh này, Bạch Ngọc Đường có cảm giác nghi hoặc, đây chỉ là một bức tranh vẽ chính Kỷ Như Yên mà thôi, có gì để mà xuất thần chứ. Chẳng lẽ tự thấy bản thân mình quá đẹp, cho nên mới ngây dại ra? Tự Bạch Ngọc Đường cũng thấy ý tưởng này có phần buồn cười.
Bất quá, tranh này quả thật vẽ rất đẹp, bút pháp mượt mà, thần tình chân thật, giống như đúc, nhất là ánh mắt ưu thương mà bất đắc dĩ của người mẫu trong bức họa, nhãn thần lưu chuyển, tựa như người thật vậy. Có thể thấy được kỹ thuật dùng màu của họa sĩ này đúng là phi thường cao minh.
“Chính nàng vẽ sao?” Bạch Ngọc Đường cuộn bức họa trả lại cho Kỷ Như Yên, cười cười hỏi, “Rất đẹp.”
“Như Yên sao có bản lĩnh bực này được.” Kỷ Như Yên nhanh chóng cất kỹ bức tranh, bộ dạng vô cùng quý trọng, sau đó mới dâng trà cho Bạch Ngọc Đường, bồi hắn ngồi xuống, thần sắc có vẻ phiền muộn, một lúc lâu mới hơi ưu buồn cười hỏi: “Ngày hôm nay Ngũ gia muốn nghe từ khúc nào?” Bạch Ngọc Đường mặc dù thường đến tìm nàng, nhưng mỗi lần đến đều dùng lễ đối đãi, đơn thuần chỉ là vì nghe đàn mà đến thôi. Nhìn hắn phong lưu, nhưng trong cốt cũng rặt một thân quân tử. Nàng nhìn ra được hôm nay Bạch Ngọc Đường có tâm sự.
Bạch Ngọc Đường hớp ngụm trà, thản nhiên nói: “Tùy nàng.”
Kỷ Như Yên đứng dậy ngồi vào ghế bên cạnh đàn, điều chỉnh mấy âm liền bắt đầu giai điệu, là một khúc đàn tên 《 Tử dạ ca 》, làn điệu uyển chuyển ưu thương, thâm thâm tình tự triền miên. Kỷ Như Yên dường như cũng có chuyện trong lòng khó giãi bày, từ khúc hôm nay đàn thậm chí còn hay hơn mọi khi, phảng phất giai điệu này ứng với tâm cảnh của nàng vậy. Dần dần, Bạch Ngọc Đường thật đắm chìm trong bầu không khí được dựng nên bởi tiếng đàn, từ từ xuất thần.
Đợi đến tiếng đàn kết thúc, cả hai đều trầm mặc không nói lời nào, đều nghĩ đến chuyện trong lòng.
“Nhiều ngày không gặp, tài đánh đàn của Như Yên cô nương tiến bộ rồi a,” Bạch Ngọc Đường đưa mắt nhìn Kỷ Như Yên, cười nhạt bảo, “Chỉ là từ khúc này, đàn quá bi thương, là do tâm tình nàng không tốt sao?”
Kỷ Như Yên lo lắng than thở: “Ngũ gia xưa nay đối đãi với Như Yên vô cùng tốt, cũng chưa từng vì tình cảnh của Như Yên mà có điều khinh thị, là bằng hữu của thiếp. Như Yên hôm nay cũng không cần phải quanh co với Ngũ gia cái gì, thực không dám giấu diếm, những ngày gần đây, Như Yên quả thực có tâm sự.”
Bạch Ngọc Đường nhìn nàng, nhẹ cười nói: “Như Yên cô nương không ngại có chuyện nói thẳng, nếu có thể giúp được một tay, Bạch mỗ với tất cả tình nghĩa bằng hữu, tự nhiên tận lực giúp nàng.”
“Đa tạ Ngũ gia khảng khái.” Kỷ Như Yên hạ thấp người nói lời cảm tạ, sau đó tiện tay gảy vài sợi cầm huyền, yếu ớt thở dài nói: “Chỉ là việc này, sợ rằng Ngũ gia chẳng giúp được Như Yên.”
Nguyên lai, nửa tháng trước có một vị thư sinh đi du lịch thiên hạ đặt chân tới Khai Phong Phủ, vị thư sinh này có phần kỳ quái, không bận tâm đến công danh, cũng không thèm để ý đến kinh sử tử tập (cách phân loại sách vở thời xưa: Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập, ý nói không để ý chuyện sách vở), chỉ là đi loanh quanh luẩn quẩn, bình thường cũng chỉ vẽ tranh. Y vẽ đều là phong cảnh y đã thấy qua, thỉnh thoảng cũng thay người ta viết chữ vẽ tranh này nọ, chẳng qua chỉ là kiếm chút ra vào mà thôi. Bất quá y cũng không bán những bức họa đó, cho dù có người ra giá rất cao. Kỷ Như Yên ngẫu nhiên thấy người như vậy, sinh lòng ái mộ với y, từng mời y đến tú lâu vì nàng họa một bức, chính là bức mới vừa rồi.
“Cho nên? Nàng sợ gã khinh thường xuất thân của mình?” Bạch Ngọc Đường nhìn Kỷ Như Yên, suy nghĩ một chút, nhíu mày hỏi.
Kỷ Như Yên lắc đầu nói: “Y cũng không phải người như vậy.” Nàng đạm đạm nhất tiếu, trong ánh mắt là tình nồng ý đậm tràn ngập: “Thiếp rất xác định, từ trong ánh mắt của y có thể nhìn ra được, y là người tốt, rất hiền lành. Đối với những người như bọn thiếp, y nhất định chỉ thương hại mà không khinh thị.”
“Vậy nàng sợ người nhà gã phản đối?” Bạch Ngọc Đường lại nghi ngờ hỏi.
“Cũng không phải.” Kỷ Như Yên lần thứ hai lắc đầu, “Trầm công tử có nhắc qua, y đã kiết nhiên nhất thân rồi.”
“… Nàng lo lắng không có bạc chuộc thân sao?” Bạch Ngọc Đường đặt chén trà xuống, hỏi.
Kỷ Như Yên lo lắng nói: “Ngũ gia cũng đã có lời, lấy tất cả tình nghĩa bằng hữu giúp thiếp. Nếu là chuộc thân, cho dù Như Yên tích góp không đủ, đều có thể mặt dày một lần hướng Ngũ gia mở miệng xin giúp đỡ, với tính tình của Ngũ gia, chắc chắn tương trợ.”
Bạch Ngọc Đường không thể làm gì khác hơn kêu: “Đây cũng không phải, kia cũng không phải, vậy rốt cuộc nàng cố kỵ chuyện gì chứ?”
Kỷ Như Yên ngẩng đầu nhìn hắn, yếu ớt thở dài một tiếng: “Bởi vậy thiếp mới nói Ngũ gia ngài cũng không thể giúp được thiếp… Trầm Tĩnh An… Trầm công tử… y là người vô tâm a…”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt: “Gã không thích nàng?”
Kỷ Như Yên sáp nhiên cười nói: “Tự thiếp đây là một nữ tử thân phận như vậy, sát ngôn quan sắc vốn là đường để sinh tồn, làm sao có thể nhìn không ra, y…” Nàng nhớ tới ánh mắt bình tĩnh sâu thẳm của người kia, nét mặt sơ đạm lương bạc của y, phảng phất trên đời này sẽ không có bất cứ ai có thể gợi lên một gợn sóng nào trong tâm y một lần nữa, “Trong lòng của y, đã có một bóng hình vĩnh viễn không buông tay được, mà người đã đi, hồn phách của y cũng chẳng còn…”
Nàng nghĩ đến hai nam nhân mà suốt đời này nàng đã yêu thật sâu, Bạch Ngọc Đường vô ý, Trầm Tĩnh An vô tâm. Hai năm trước, nàng đối Bạch Ngọc Đường lưu luyến si mê khó quên, nhưng ngày đó khi Bạch Ngọc Đường lừa đưa được Triển Chiêu theo hắn đến Ảnh Nguyệt Lâu nghe đàn, nàng tinh tường thấy được ôn nhu và quyến luyến cất giấu trong mắt hắn, khi đó nàng đã chết tâm rồi. Tuy rằng chính hắn còn chưa ngờ tới, thế nhưng, sớm hay muộn cũng sẽ rõ ràng, mình cần gì phải si tâm vọng tưởng. Mà bây giờ, đối mặt với Trầm Tĩnh An tâm tang như chết, nàng lại càng không thể tránh được. Nghĩ đến mình nửa cuộc đời long đong, tình lộ nhấp nhô, Kỷ Như Yên không khỏi buồn bã bi thương.
Bạch ngọc đường cũng chấn động.
“Trong lòng của y, đã có một bóng hình vĩnh viễn không buông tay được, mà người đã đi, hồn phách của y cũng chẳng còn…”
Những từ ngữ vô tâm của Kỷ Như Yên đối với Bạch Ngọc Đường mà nói giống như một lời cảnh tỉnh! Vĩnh viễn không buông tay được, nếu như người nọ mất đi, như vậy mình còn hồn phách gì nữa?
Là vậy sao? Thứ tình cảm này chính là tình yêu đây sao? Như vậy cảm tình hắn đối với con mèo con ngốc kia chính là…
yêu sao…
hắn thương y, mà hắn vẫn không tự biết!
Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên đứng bật dậy, động tĩnh lớn đến mức ngay cả Kỷ Như Yên âm thầm thương tâm cũng bừng tỉnh. Nàng nhìn cái vẻ pha trộn giữa khiếp sợ, vui mừng, dịu dàng, vội vã hiện lên trên mặt hắn, liền hiểu ra hắn đã nghĩ thông cái gì rồi. Xem ra, tâm sự của mình còn chưa tìm được lối thoát, mà hắn đã thông suốt cả. Kỷ Như Yên không khỏi nhàn nhạt tự giễu cười: Chữ tình đả thương người đến tận như vậy.
Đến đêm, Triển Chiêu trở về phòng mình, tuyệt không ngạc nhiên chút nào khi nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đang ngồi trong phòng y. “Mèo con ngốc, cuối cùng cũng biết phải về nhà rồi à, hại Ngũ gia chờ ngươi biết bao lâu.” Bạch Ngọc Đường thấy y bước vào, nhẹ nhàng trêu đùa, “ngươi còn không về, Ngũ gia lại phải đích thân đi bắt mèo.”
Buông kiếm, Triển Chiêu mỉm cười nói: “Nể tình Ngũ gia ngươi đến là để tặng quà, Triển mỗ sẽ đại nhân đại lượng, không so đo với ngươi.” Vừa nói xong, Triển Chiêu liền thấy trên bàn đặt một bát mì trường thọ, không khỏi hiểu ý cười. Đây là ăn ý của hai người, hằng năm đến ngày sinh nhật của đối phương, nhất định phải tự mình động thủ làm một bát mình trường thọ để mừng sinh nhật người đó.
Bạch Ngọc Đường phục ở trên bàn, an tĩnh ngắm Triển Chiêu bưng bát mì lên từ từ ăn, ngắm một hồi, lại thất thần. Trước đây quả thật không hề phát hiện, con mèo con đần này ngoại hình lại dễ nhìn như vậy, ngũ quan ôn lãng, mi mục thanh tú. Mới nhìn thoáng qua tuyệt không cảm thấy kinh diễm điểm nào cả, nhưng càng nhìn lâu lại càng cảm thấy đẹp, ngắm cỡ nào cũng không thấy chán. Nếu quả thật có thể cả đời ngắm y như vậy, ở bên cạnh y, từng sinh nhật đều vì y làm mì trường thọ, nhất định sẽ rất vui vẻ, rất thỏa mãn đi.
“Mèo con.”
“Ừ?” Triển Chiêu nuốt một miệng mì cuối cùng, rồi bắt đầu thu dọn chén đũa, châm trà cho hai người, cũng không hỏi tới Bạch Ngọc Đường vì sao lại gọi y. Chờ đến khi tất cả mọi thứ đều thu xếp xong xuôi thỏa đáng, y mới ngồi xuống mỉm cười hỏi: “Làm sao vậy?”
Bạch Ngọc Đường dừng lại trên mặt y, bỗng nhiên khẽ cười nói: “Mèo con, sau này mỗi năm ta đều làm mì trường thọ cho ngươi ăn, ngươi có chịu không?”
Triển Chiêu nhè nhẹ cười nói: “Được, chỉ có điều nếu mì trường thọ sau này đừng nhạt như thế là tốt rồi.” Bạch Ngọc Đường sửng sốt, ngây ngốc hỏi: “Ý là sao?”
“Ngươi quên cho muối, Bạch Ngũ gia.” Triển Chiêu nhìn bộ dạng này của hắn, nhịn không được mỉm cười, “Không cho một hạt muối nào hết đó, lạt lắm a.”
Bạch Ngọc Đường đỡ trán, lúc này mới nhớ ra, hôm nay lúc hắn nấu mì từ đầu đến cuối đều suy nghĩ phải nói với Triển Chiêu chuyện này như thế nào, cho nên tâm thần bất an, quên cho muối. Triển Chiêu thấy dáng vẻ hắn ảo não như vậy, tiếu ý trong mắt càng sâu. Dưới ánh đèn, nụ cười càng ấm áp tựa nắng, Bạch Ngọc Đường nhìn đến ngây người, có chút tâm diêu thần đãng.
“Mèo con,” Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên gọi y.
“Ừm? Cái gì?” Triển Chiêu đáp.
Bạch Ngọc Đường khẽ cười nói: “Mì nhạt như vậy, khó ăn như vậy, ngươi sao lại còn ăn hết chứ?” Triển Chiêu chăm chú nhìn hắn, cười nói: “Là vì do ngươi nấu a. Một phen tâm ý của Ngọc Đường, cho dù ngươi thả độc dược vào, ta cũng phải ăn cho hết a.”
Bạch Ngọc Đường nhìn y một cái thật sâu: “Ngươi không sợ bị ta độc chết à?”
“Nếu như ngay cả ngươi cũng muốn độc chết ta,” Triển Chiêu cười nhẹ đáp, “Ta cũng chỉ có thể nhận thôi.”
“Ta thật không chịu nổi ngươi mà.” Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên nói, mắt phượng sâu thẳm như biển, “Đồ của ta cho ngươi, nhất định thứ đó sẽ tốt cho ngươi, bất kể là cái gì, ngươi đều có thể yên tâm cầm.”
Triển Chiêu vì câu “không chịu nổi” kia mà mặt hơi đỏ lên, nhưng lại vì nửa câu sau vô cùng cảm động mà không khỏi ôn hòa cười nói: “Ta tin tưởng ngươi mà, là của ngươi cho, vì vậy ta mới yên tâm như thế đó.”
Hai người nhìn nhau cười, Bạch Ngọc Đường đưa bàn tay phải nắm thành quyền sang cho Triển Chiêu, cười nói: “Mèo con, ta có quà này cho ngươi.” Triển Chiêu có chút tò mò nhìn, thế nhưng Bạch Ngọc Đường lại không chịu thả nắm tay. Y có điểm bất đắc dĩ liếc Ngọc Đường: “Ngươi có đúng là muốn tặng ta hay không? Cũng không để cho ta xem à.” Bạch Ngọc Đường khẽ cười bảo: “Mèo con ngốc, ai nói Ngũ gia không cho ngươi chứ, tự ngươi mở đi.”
Tánh tình trẻ con của Triển Chiêu bị khơi mào, thực sự đưa tay vặn mở nắm đấm của Bạch Ngọc Đường, hắn thực ra cũng không nắm quá chặt, cho nên Triển Chiêu chưa phí chút sức nào đã lấy được quà của mình. Là một mảnh ngọc bội Dương Chi Bạch treo dây đỏ, chính diện khắc một đóa hoa tường vi bạch sắc nở rộ, tinh xảo diễm lệ, mặt trái có khắc một chữ “Bạch”. Cảm giác bề mặt ngọc ôn nhuận, là cổ ngọc thượng hạng, giá trị xa xỉ, phi thường trân quý.
“Ngọc Đường.” Triển Chiêu kinh ngạc nhìn Bạch Ngọc Đường, có phần do dự, “Ngọc bội này, vị miễn quá mức quý trọng.” Bạch Ngọc Đường tự tay đưa ngọc bội qua, nghiêng người đeo vào cho y: “Ngũ gia cho đi thứ gì nào có đạo lý thu hồi lại, cho ngươi thì ngươi ngoan ngoãn đeo vào đi, dù sao đi nữa chắc chắn không hại ngươi.” Triển Chiêu ngồi không dám động, tùy ý hắn làm gì thì làm. Bạch Ngọc Đường cách gần quá, cái loại huân hương nhàn nhạt trên người hắn cuồn cuộn quấn quanh, dường như là hương thơm của lãnh mai…
Triển Chiêu hơi thẹn thùng, y thực sự không có thói quen cùng người dựa vào nhau gần gụi như vậy, cảm giác như rất lâu sau đó, Bạch Ngọc Đường mới lui về lại, khe khẽ cười nói: “Được rồi, Ngũ gia tặng cái gì, con mèo ngốc nhà ngươi phải giữ thật kỹ, không được đánh mất đó.” Triển Chiêu đưa tay cầm ngọc bội nhìn kỹ một chút, hỏi: “Ngọc bội này thật tinh xảo vô cùng a, bất quá không giống như mới.”
Bạch Ngọc Đường nâng chung trà lên uống một ngụm, cười nhẹ bảo: “Ngọc bội này là cổ ngọc gia truyền của Bạch gia ta, hình hoa tường vi bạch sắc ở mặt chính diện là gia huy của gia tộc ta, chữ Bạch trên mặt trái là dòng họ nhà ta.”
Triển Chiêu nghe vậy thất kinh, vội vàng muốn tháo ngọc bội ra, lại bị Bạch Ngọc Đường ngăn lại. Hắn hơi buồn bực nói: “Mèo con ngốc, ngươi làm gì thế? Đeo vào.”
“Ngươi mới là đồ ngốc đấy.” Triển Chiêu dở khóc dở cười nhìn hắn, thở dài, “Cái tên ngớ ngẩn nhà ngươi, cổ ngọc gia truyền của Bạch gia nhà ngươi làm sao có thể tùy tiện đưa cho người ngoài chứ, may là ta hỏi nhiều một câu.”
Bạch Ngọc Đường yên lặng nhìn y, chậm rãi đưa tay cầm lấy tay y. Ánh mắt hắn sáng quắc: “Triển Chiêu.”
“Ừ?” Triển Chiêu nghi ngờ nhìn hắn, hiếm thấy Bạch Ngọc Đường đứng đắn gọi tên y đến như vậy.
“Triển Chiêu,” Bạch Ngọc Đường đưa tay phải ra, nhẹ nhàng xoa mặt y, cười nhạt nói: “Đối với Bạch Ngọc Đường ta mà nói, ngươi chưa bao giờ và sẽ không bao giờ là người ngoài. Ngươi sao có thể lại là người ngoài được? Ngươi là người Bạch Ngọc Đường ta yêu, tự nhiên cũng là người nhà của ta.”
Triển Chiêu đến đây hoàn toàn sửng sốt, đưa ánh mắt khiếp sợ nhìn vào gương mặt nghiêm túc của Bạch Ngọc Đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.