“ Thiên Vũ, đệ tìm huynh ?...” Diễm Thiên Vân ôn nhu cười, dung mạo đẹp như họa. Phải nói nam nhân này đúng là có tư chất ‘họa thủy’. Nếu như Tiêu Dạ Thần đạm mạc tao nhã tựa trích tiên thì nam nhân này ôn nhuận thanh khiết tựa tinh linh, sóng mắt trong suốt vô ngần, lúc nào cũng ôn hòa nở nụ cười khiến cho người ta cảm thấy ấm lòng. Nam nhân hai mươi hai tuổi này chính là đương triều thân vương, huynh trưởng của Diễm Thiên Vũ, nam nhân này chỉ một nụ cười khiến cho nam nữ trong thiên hạ cam nguyện điên đảo!!
“ Ca ca, dạo này huynh thế nào?....” Diễm Thiên Vũ vấn, không biết từ bao giờ giữa huynh đệ bọn họ lại có khoảng cách xa vời như vậy. Là do y cố ý kéo dài khoảng cách đó ra chăng? Diễm Thiên Vũ thở dài, một năm trước người này lúc nào cũng chạy theo đằng sau của mình, nhưng một năm trở lại đây hai người luôn tránh né lẫn nhau.
“ Rất khỏe!” Diễm Thiên Vân đạm cười. Diễm Thiên Vũ thấy huynh trưởng của mình như vậy bỗng chốc thật muốn đưa tay chạm vào người trước mặt, cố gắng kìm xuống, than nhẹ! Ngốc quá, dường như huynh lại gầy hơn trước, tưởng chừng chỉ một cơn gió lay nhẹ cũng đem huynh cuốn trôi đi. Huynh lúc nào cũng lo lắng chăm sóc cho người khác nhưng lại luôn đem bản thân mình quên mất. Có lẽ vì thế mà khiến ta luôn vì huynh mà lo lắng?
“ Ca ca… dường như tiểu công chúa của Hàn Dã rất có cảm tình với huynh….” Diễm Thiên Vũ cười vấn. Diễm Thiên Vân thùy hạ mi mắt, che đi ánh nhìn của mình, y nhẹ giọng cười : “ rốt cuộc đệ muốn nói gì?”
“ Ca ca, huynh cũng đã hai mươi hai rồi đúng không?” Diễm Thiên Vũ dường như tránh đi ánh mắt của Diễm Thiên Vân. Trong hoàng tộc, chỉ có hai người này là chưa thành gia lập thất thôi. Diễm Thiên Vân nghe đệ đệ của mình nói vậy, cười yếu ớt : “ đúng vậy! nhanh thật…ta vẫn cứ nhớ lần đầu tiên gặp đệ…”
Khi đó y mới ba tuổi, mẫu phi ôm lấy hài tử bé xíu đưa ra trước mặt y, khi đó không hiểu sao tim y đập thật nhanh, y rất thích khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đó, y rất thích chạm vào hài tử nho nhỏ ấy, cho nên bắt đầu từ lúc đó cuộc sống của y cứ quanh hài tử ấy mà xoay, cứ như vậy đến bảy năm…rồi một ngày y nghe tin hài tử ấy bị tập kích…sinh tử chưa rõ, khi ấy mười hai tuổi y cảm thấy cả thế giới trong y như sụp đỗ, rồi y sẽ như thế nào? Bởi vì từ ngày hài tử ấy có mặt trên thế gian này….hài tử ấy bước vào cuộc sống của y mà y thì không thể không gặp được hài tử ấy
Nhưng mà hài tử ấy dường như rất ghét y thì phải, dù từ nhỏ đến lớn y lúc nào cũng cố lấy lòng đứa trẻ ấy nhưng lúc nào nó cũng nhìn y bằng ánh mắt lãnh đạm…..để rồi khi mẫu phi ra đi, hài tử ấy lại nở nụ cười ôn nhu nhìn y…
Y còn nhớ, khi mẫu phi không còn, cho dù y là thái tử nhưng cũng bị các hoàng tử khác xem thường, bắt nạt
Y biết rõ, mình không được thông minh, dù có là thái tử nhưng phụ hoàng không thích y, cho nên mẫu phi không còn, y cũng sẽ bị đối xử tồi tệ, không sao đâu mà, chỉ cần một ngày có thể được nhìn thấy đệ ấy, y cũng mãn nguyện lắm rồi, đi theo sau đệ mấy, ngắm nhìn đệ ấy….cứ như một thói quen, một thú vui của y vậy……
Nhìn đệ ấy lớn lên từng ngày, nhìn đệ ấy uy nghiêm lãnh đạm, nhìn đệ ấy khi thì nóng khi thì lạnh, cũng như nở nụ cười lạnh lùng, thái độ trào phúng… mỗi một cử chỉ, một thái độ, mỗi giơ tay nhấc chân điều thu hút tầm nhìn của y. Đôi lúc y tự hỏi, cảm tình của mình đối với đệ ấy là gì nhỉ? Là thân tình, là huynh đệ hay đệ ấy là chỗ cho y dựa vào? Y cũng không rõ…….
Diễm Thiên Vân khẽ nhếch môi, cong lên tiếu dung tuyệt đẹp, những chuyện quá khứ thoáng chốc như một giấc mơ, đến nhanh đi cũng nhanh chỉ còn lưu lại những tiếc nuối không nguôi. Mười chín năm lúc nào cũng chỉ dõi theo bước chân người ấy, chỉ dám đứng sau, chỉ dám nhìn từ xa….nhưng cũng khiến cho y đủ hạnh phúc. Nhưng nụ cười hạnh phúc của Diễm Thiên Vân lúc này đây lại khiến cho Diễm Thiên Vũ hiểu lầm, thì ra huynh ấy cũng thích tiểu công chúa của Hàn Dã cho nên mới vui vẻ như vậy, xem ra là y đã lo xa rồi. Diễm Thiên Vũ cười khổ…..nhưng hà cớ gì…..lòng lại đau như vậy?
“ Thiên Vân……” Diễm Thiên Vũ lên tiếng. Diễm Thiên Vân nghe thấy đệ đệ của mình gọi như vậy có chút giật mình, lâu rồi đệ ấy mới gọi tên y thân mật như vậy, nhưng mà còn chưa kịp vui sướng đã bị câu nói của Diễm Thiên Vũ như một chậu nước lạnh dội vào, hàn đến tái tê : “ Thiên Vân, nếu huynh có cảm tình với tiểu công chúa Hàn Dã vậy thì ta sẽ ban hôn cho huynh, huynh,….cũng cần có vương phi rồi…..”
“ Hôm nay…đệ gọi ta đến đây…là…để nói…những lời này sao..?” Diễm Thiên Vân khó khăn lên tiếng, thì ra gọi y đến chính là ban hôn sao? Vậy mà y cứ tưởng….thì ra chỉ là y tự suy nghĩ nhiều mà thôi….
“ Ta…….” Diễm Thiên Vũ thấy Diễm Thiên Vân như vậy có chút giật mình, đưa tay muốn chạm vào thì bị Diễm Thiên Vân đẩy ra. Diễm Thiên Vũ ngạc nhiên nhìn nam nhân nổi giận đùng đùng trước mặt mình “ chẳng phải huynh thích tiểu công chúa ấy sao?” Diễm Thiên Vân nghe nói vậy càng nổi giận, lớn tiếng quát : “ đệ đừng có áp đặt suy nghĩ của mình vào ta, ta thích ai chẳng lẽ đệ không hiểu. Nếu như đệ chán ghét ta đến như vậy thì đừng gọi ta đến đây….”
“ Khoan….” Diễm Thiên Vũ muốn níu Diễm Thiên Vân lại nhưng nam nhân ấy nhanh chóng lắc mình qua một bên xoay người bước ra khỏi ngự thư phòng, điên cuồng dùng khinh công chạy ra khỏi hoàng cung. Ai cũng có thể nói lời ấy với ta, nhưng tại sao ngươi lại nói hai từ ban hôn dễ dàng như vậy chứ? Diễm Thiên Vân cay đắng cười……cũng đúng thôi, dù gì người ấy là cửu ngũ chí tôn, hô phong hoán vũ….còn y……y chẳng là gì cả…
“ Huynh….” Diễm Thiên Vũ cười khổ, lần đầu tiên y thấy nam nhân đó tức giận đến như vậy, vì lúc nào y cũng chỉ mỉm cười ôn hòa nhìn mình cho nên đã quen rồi chăng? Ngươi biết không….ta và ngươi…đến cuối cùng…điều không có kết quả tốt. Không phải là ta không hiểu, nhưng mà..nếu ngươi biết, người giết chết mẫu phi chính là ta, liệu rằng huynh có còn đối với ta như lúc bây giờ….chúng ta là huynh đệ nhưng đồng thời cũng là …. kẻ thù của nhau…
Nhất bái thiên địa
Nhị bái cao đường
Phu thê giao bái……
Cuối cùng thì Diễm Thiên Vân y lại chấp nhận hôn sự với tiểu công chúa của Hàn Dã, tiếng pháo inh ỏi náo nhiệt, tiếng chúc mừng rộn ràng nịnh bợ của qua lại cứ liên tục…tiếng khen ngợi đôi lứa xứng đôi, mỹ nhân xứng anh hùng,…tất cả điều khiến cho Diễm Thiên Vũ khó chịu, tâm cơ hồ bị ai đó bóp nghẹn, nhìn nam nhân kia bình thường một thân thanh y nho nhã như mộc xuân phong hôm nay lại một thân hỉ phục đẹp đến chói mắt, Diễm Thiên Vũ xúc động tưởng chừng cứ như vậy đem y buộc chặt vào lòng mình…nhưng không thể làm được, chết tiệt..!! vì y là đế vương, y là vua của một nước….những chuyện như thế là không được….
“ Huynh thích….tiểu công chúa đó sao….” Diễm Thiên Vũ đứng bên cạnh y, nhỏ giọng nói, âm thanh rất nhỏ cũng chỉ cho hai người họ nghe được. Diễm Thiên Vân nghe y vấn như vậy, sững sốt…một lát sau lại nhẹ giọng cười : “ thích thì sao mà không thích lại như thế nào?...không phải bây giờ thì cũng có một lúc nào đó cũng sẽ thành thân không phải sao?”
“ Ta…không..ép..huynh…” nghe giọng nói đó của y, Diễm Thiên Vũ cũng không biết hình dung tâm trạng của mình lúc này như thế nào nữa, có cái gì đó chết lặng đến tái tê khiến cho lòng y quặng thắt. Đồ ngốc này! chỉ cần huynh nói không muốn ta cũng sẽ không khó xử huynh, hà cớ gì lại nhận lời chứ, ta rõ ràng….không có ép huynh mà…!!
“ Rồi…cũng sẽ có một ngày…ngươi cũng sẽ ban hôn cho ta thôi…” Diễm Thiên Vân âm thanh như gió thoáng bên tai. Nhưng câu nhói nhẹ hẫng ấy lại khiến cho y lòng đau thật đau…thì ra, hắn đã làm tổn thương y rồi….
“ Vân….” y khó khăn thốt thành tiếng, thì ra cũng có ngày thiếu niên bá đạo ngang tàng coi trời bằng vung này, thiến niên vương tử tài cao hơn người tưởng chừng không việc gì là không làm được này lại nói một câu thôi, cũng sao quá khó khăn. Diễm Thiên Vân đứng bên cạnh nghe y gọi như vậy, hốt nhiên như có gì đó đấm thật mạnh vào lồng ngực của y vậy. Không khí ồn ào náo nhiệt long trọng của hôn lễ này thoáng chốc dường như không vọng lại vào tai y, một thoáng chốc Diễm Thiên Vân như cảm thấy giờ khắc này đây chỉ có hai người bọn họ đứng đó thôi. Diễm Thiên Vân cười khổ, nguyên lai..chỉ cần y nhẹ giọng gọi tên mình như vậy chỉ đơn giản như thế thôi nhưng lại khiến cho y tâm đập liên hồi, lòng nao nao vui sướng….người này…đến cuối cùng cũng là khắc tinh một đời của y
“ Vương gia chúc mừng cưới được mỹ kiều thê nha! Nghe nói vương phi là đệ nhất mỹ nhân của Hàn Dã…” một viên quan trong triều nâng chén chúc mừng Diễm Thiên Vân. Hai từ ‘vương phi’ này quả thật có sức nặng vô cùng khiến cho cả hai người thoáng chốc chết lặng….
“ Tiết thượng thư, dường như đã say rồi thì phải….” Diễm Thiên Vũ lãnh đạm nhìn viên quan chúc mừng Diễm Thiên Vân. Ỷ lại việc tay áo rộng thùng thình, một tay nắm chặt lấy tay của Diễm Thiên Vân, một tay cầm ly rượu, sóng mắt lạnh nhạt. Viên quan thấy Diễm Thiên Vũ đứng bên cạnh Diễm Thiên Vân có chút giật mình, hốt hoảng cúi đầu : “ hoàng…hoàng thượng!” vì hắn đang nịnh bợ vương gia cho nên không nhìn bên cạnh ngài ấy chính là đương kim thánh thượng. Vị tiết thượng thư này đổ mồ lạnh vô cùng! Nhưng mà cũng không biết vì sao hoàng thượng của bọn họ lại lạnh lùng như vậy nhìn hắn? bộ hắn nói gì sai sao?
“ Tiết thượng thư mệt rồi, có cần ta cho người đưa khanh về không?” Diễm Thiên Vũ tự tiếu phi tiếu. Vị tiết thượng thư này tức thời mồ hôi chảy ròng ròng, lắp bắp : “ dạ…dạ vâng!..là thần quá chén…” chết rồi! ai chẳng biết thánh thượng khi không vui chính là cái nụ cười như có như không kia trên môi. Dù không biết mình nói câu gì chọc giận hoàng thượng nhưng giải pháp tốt nhất hiện giờ chính là chạy càng xa càng tốt, cho nên vị tam phẩm nhị thượng thư này nhanh như gió chào tạm biệt mọi người rồi lên kiệu về phủ!...
Nhìn bóng lưng hốt hoảng như có ma đuổi theo của Tiết thượng thư, tâm trạng của Diễm Thiên Vũ có chút khôi phục, y vẫn kiên quyết nắm chặt lấy tay của Diễm Thiên Vân, hai người cứ như vậy yên lặng đứng bên cạnh nhau, từ lúc bắt đầu cho đến khi quan khách cứ tan dần..tan dần. Việc đương kim thánh thượng đứng cùng một chỗ với thân vương, mọi người cũng không dám đến gần quấy nhiễu, ai cũng cho rằng quan hệ huynh đệ giữa hai người rất tốt, nhưng mà việc đế vương của bọn họ cứ đứng im lặng như vậy bên cạnh tân lang, như vậy ….dường như có cảm giác ngài ấy…không muốn cho..khụ! tân lang vào động phòng vậy…
Diễm Thiên Vân muốn tránh thoát khỏi bàn tay của Diễm Thiên Vũ nhưng lại không đủ sức. Dù Diễm Thiên Vân lớn hơn diễm thiên vũ ba tuổi nhưng thân mình từ nhỏ gầy yếu, cộng thêm Diễm Thiên Vũ từ nhỏ luyện võ lại thượng chiến trường nhiều năm như vậy…thành ra đi chung thì người ta có cảm giác Diễm Thiên Vũ là huynh trưởng hơn là Diễm Thiên Vân. Diễm Thiên Vân khẽ liếc mắt nhìn thiếu niên bên cạnh mình,…bàn tay này quả thật rất ấm áp khiến cho y luyến tiếc rời đi..nhưng mà….
“ Buông….” Diễm Thiên Vân quát nhẹ…nhưng Diễm Thiên Vũ lại cố chấp nắm chặt lấy, tình trạng này giằng co hơn ba canh giờ, khách tham dự hôn lễ ai nấy điều say sướt mướt, mọi người mong chờ tiết mục nháo động phòng thì cũng không biết làm sao? Vì tân lang không vào động phòng thì lấy đâu mà nháo a?
“ Hoàng thượng…ngươi có thể cầm tay của ta được bao lâu….?” Diễm Thiên Vân than nhẹ. Diễm Thiên Vũ nghe y nói như vậy, hàng mi mắt cụp xuống, che đi cái nhìn của mình, tay..một thoáng buông lỏng…Diễm Thiên Vân cười khổ, xoay người bước về phía phòng tân nương
“ Ta…thật ra muốn nói…ta muốn cầm tay ngươi…suốt cuộc đời….” Diễm Thiên Vũ cười nhẹ, tay của y bấu chặt lấy lòng bàn tay mình, phải khó khăn lắm mới kiềm nén cảm xúc muốn bắt lấy cánh tay kia lại, cả thân mình của y cơ hồ run rẫy, cái cảm giác không tên này cứ liên tục quấy rầy sự thanh tĩnh, lãnh đạm của y, không biết từ bao giờ y cứ lơ đễnh bước ra khỏi vương phủ náo nhiệt, cứ ngây ngốc đi như vậy…không hề suy nghĩ…bỗng một bàn tay vỗ nhẹ vào vai của y, giật mình quay đầu lại…
“ Tỷ..tỷ?.” Diễm Thiên Vũ kinh ngạc nhìn hồng y nữ nhân đứng trước mặt mình. chẳng phải giờ này tỷ ấy cùng Thần ca ca đang đến Giang nam sao?
“ Đệ đệ ngốc! chẳng phải tỷ đã nói..nếu như sống mệt mỏi quá quá thì hãy buông xuôi tất cả mà sống thật với lòng mình sao?...” Vũ Khuynh Thành ôn nhu cười xoa đầu Diễm Thiên Vũ, sóng mắt ấm áp quan tâm, Diễm Thiên Vũ nghe nói vậy, cười khổ : “ tỷ tỷ…đệ không chỉ là một cá nhân, đệ còn là vương ….” Đúng vậy, y không đơn giản là một người, y là đế vương của một nước, sao có thể nói dễ dàng buông là buông. Từ khi y nhận lời phụ vương trở thành thiên tử thì đồng thời y cũng phải mất đi rất nhiều…
“ Ta không biết đệ là đế vương hay là cái gì đó…ta chỉ biết đang đứng trước mặt ta là Diễm Thiên Vũ, là đệ đệ của ta, là một nam nhân bình thường, cần người yêu cũng cần được yêu….đi đi…đệ đệ ngốc ạ! Nếu không đệ nhất định sẽ hối tiếc cả đời đấy…” Vũ Khuynh Thành nhợt nhạt mỉm cười
“ Tỷ tỷ..!!” Diễm Thiên Vũ kinh ngạc nhìn Vũ Khuynh Thành, tỷ điều biết tất cả rồi sao? Vũ Khuynh Thành cười khẽ : “ ngốc quá! Chẳng phải tỷ đã nói, chỉ cần là chuyện của đệ, tỷ điều biết hay sao?” Diễm Thiên Vũ khe khẽ cười, nắm chặt lấy tay của Vũ Khuynh Thành, đôi con ngươi tràn đầy noãn ý : “ cảm ơn..tỷ tỷ…” sau đó nhanh chóng dùng khinh công bay về phía vương phủ. Y làm sao lại quên mất, chẳng phải mình đã hứa nhất định sẽ chăm sóc cho người ấy cả một đời sao? Chẳng phải y đã hứa luôn luôn bên cạnh người ấy sao? Vậy mà… lâu nay y cứ trốn tránh mãi, nguyên lai kẻ hèn nhát chính là y… lúc trước y đã từng nói trước mặt phụ vương của mình nhất định phải là người mạnh nhất để bảo vệ những người y quan tâm, vậy mà chính mình lại đi tổn thương người mà mình yêu nhất…