“ Mẫu..phi…” trên giường, thiếu niên chừng mười ba tuổi, mi mục thanh tú như họa, ngũ quan ôn nhuận như ngọc, vài năm sau không biết dung mạo này sẽ xuất sắc như thế nào nửa. Chỉ là một mình cô đơn trên giường, âm thanh nỉ non thầm thì, thật cô độc đến đáng thương
Diễm Thiên Vũ than nhẹ, một tay nắm lấy tay của y còn tay kia ôn dịu dàng xoa nhẹ bờ vai của y, cứ như thế động tác liên tục, thiếu niên trên giường dường như thoát khỏi cơn ác mộng, im lặng tiếp tục ngủ, thật thanh thản
Khi Diễm Thiên Vân tỉnh dậy, điều đầu tiên nhìn thấy chính là khuôn mặt tuấn tú ngay sát bên cạnh, thời gian tưởng chừng như ngừng lại, nhớ trước đây, lúc nhỏ cũng tình cảnh như vậy, hai người thường ngủ chung, thiên vũ lúc nào cũng ôm lấy y, mỗi sáng thức dậy là có thể thấy ngay khuôn mặt quen thuộc đó, ấy vậy mà không biết từ lúc nào cảm tình giữa hai huynh đệ cứ ngày một xa…là do y hay là vì hắn??
Đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn ngũ quan của Diễm Thiên Vũ, mày kiếm anh khí, hàng mi tiêm tế, sống mũi thật cao, bạc thần tà mị…. tiểu hài tử ngày nào nhanh như vậy đã bắt đầu trưởng thành rồi, Diễm Thiên Vân hốt nhiên một thoáng mê mang…
“ Tỉnh rồi sao?” Diễm Thiên Vũ mở mắt, thấy Diễm Thiên Vân ngơ ngác nhìn mình, có chút buồn cười, lên tiếng hỏi. Người này đã trưởng thành như thế ấy vậy mà lúc nào cũng có thể dễ dàng thất thần ngơ ngác
Diễm Thiên Vân bị thanh âm trĩ nộn khàn khàn của Diễm Thiên Vũ cắt ngang suy nghĩ, y giật mình đưa tay rụt trở về, nhưng nhanh như cắt Diễm Thiên Vũ nắm lấy. Người này từ khi nào lại gầy như vậy nha. Bàn tay thon nhỏ, những ngón tay tiêm tế trắng nõn, rõ ràng không phải bàn tay của nữ nhân nhưng lại khiến cho người ta cảm giác đôi tay này thật ôn nhu. Là vì người này lúc nào cũng ôn nhuận như mỹ ngọc cho nên toàn thân bất giác lúc nào cũng ôn nhu như mộc xuân phong khiến cho người ta bất giác thả lỏng khi bên cạnh?
Diễm Thiên Vũ tinh tế ngắm nhìn bàn tay ấy, khác với đôi tay thanh mãnh của Diễm Thiên Vân, tay của Diễm Thiên Vũ to hơn đồng thời cũng ấm áp hơn, vì nhiều năm luyện kiếm, bàn tay cứng cáp với những vết chai sần nhưng lại gây cho người ta cảm giác tin cậy vô cùng, Diễm Thiên Vũ cứ như vậy nắm chặt lấy bàn tay của y, không một tiếng động, hai người cứ như vậy nằm im lặng, không ai lên tiếng, không khí có chút xấu hổ nhưng lạ thay lại mang theo gì đó ôn noãn như nắng mùa thu nhè nhẹ bao phủ lấy lòng người
Nghe này, dù có chuyện gì xảy ra ta sẽ vẫn mãi bên cạnh huynh, chăm sóc cho huynh một đời, huynh muốn gì, mong ước gì dù cho khuynh tẫn thiên hạ này ta nhất định cũng sẽ làm cho huynh
Diễm Thiên Vân, huynh biết không trên thế gian này người khiến ta yêu kính một đời là tỷ tỷ nhưng khiến cho ta vấn vương bi hoan cả thế lại là huynh
Thiên Vân! Đứng trước thiên hạ ta là đế vương, là thần của bọn họ nhưng đứng trước mặt huynh nên nhớ rằng ta mãi mãi là Diễm Thiên Vũ….là nam nhân của huynh
Vân! Đoạn cảm tình này của hai chúng ta dù là nghịch thiên nhưng ta chứ từng hối hận cho nên huynh cũng tuyệt đối không được hối hận cho dù huynh có hối hận thì ta cũng vĩnh viễn đem huynh cột vào người vĩnh viễn không li không khí….
“ Tại sao giờ này đại vương gia còn chưa tỉnh, thái y toàn lũ vô dụng cả sao…” Diễm Thiên Vũ tức giận vấn. Y đang phê duyệt tấu Chương thì nghe người của vương phủ thông báo đại vương gia ho ra máu té xỉu, lật đật chạy đến đây, đã một ngày trời nhưng người này vẫn chưa tỉnh. Diễm Thiên Vũ nổi giận ầm ầm
“ Bệ.. bệ hạ, đại vương gia là vì lo nghĩ quá nhiều hơn thế nữa trường kì căng thẳng mệt mỏi cho nên sức khỏe suy giảm a…” lão thái y thở dài, tiếp tục nói : “ bệnh này nói nặng không nặng, nói nhẹ không nhẹ, chỉ cần đại vương gia đừng suy nghĩ nhiều chuyên tâm nghỉ ngơi cùng uống thuốc điều dưỡng thì một tháng sẽ khỏe thôi, còn giả như vương gia cứ kéo dài tình trạng như thế này thì…” lão thái y nói đến đây sắc mặt có chút trắng bệch
“ Thì sao?” Diễm Thiên Vũ đen mặt
Lão thái y nhỏ giọng nói : “ có câu u uất cũng có thể khiến người chết nha! Hoàng thượng… người có thể hiểu ý lão thần?”
Diễm Thiên Vũ nghiến răng nghiến lợi nói : “ vậy thì lão thái y mau ra phương thuốc điều dưỡng đi. Người đâu tuyên chỉ Hạ tướng quân, Trần các lão cùng Nguyên thái sư vất vả vì nước nhiều năm, trẫm chuẩn cho bọn họ cáo lão hồi hương”. Hừ, hừ! bọn người này đúng là không coi lời của y ra gì, dám đến đại vương phủ nói mấy câu xằng bậy với y đúng là muốn chết, nếu như không phải nể tình bọn họ trung tâm nhất nhất cùng lập nhiều chiến công hiển hách thì chỉ bấy nhiêu thôi cũng khiến cho bọn họ xử trảm
Một lúc tam vị đại thần bị hoàng đến chuẩn cáo lão hồi hương, ngay lập tức triều đình khiếp sợ, toàn dân kinh ngạc, đế vương sát phạt quyết đoán nói một là một…. từ đó không ái dám nói đến chuyện phi tần lập hậu ! Với tình trạng như vậy, vị thừa tướng hồ li Ân Thiên Lễ chỉ còn biết lắc đầu thở dài, chắc chắn điều y suy nghĩ chính là sự thật . Việc anh minh bệ hạ của bọn họ lại khuynh tình đối với đại vương gia, không những việc nam nam là đoạn cảm tình cấm kị lại là huynh đệ loạn luân, trời ạ! Nếu chuyện này một khi công khai.. đại lục tất loạn a…
“ Huynh.. ngốc quá! Có chuyện gì thì có thể nói với ta nhưng tại sao huynh lúc nào cũng giữ trong lòng rồi tự đày đọa mình như thế này hả… nếu như..” Diễm Thiên Vũ buồn bực nhìn người trên giường, nhẹ giọng nỉ non
Bàn tay y họa từng đường nét lên khuôn mặt nam nhân nằm trên giường, đôi con ngươi tràn đầy nhu tình cùng quyến luyến. Nếu để cho người khác nhìn thấy khuôn mặt giờ khắc này đây của Diễm Thiên Vũ chắc chắn sẽ hét lên kinh ngạc. Vì sao a? thiếu niên thiên tử bình thường uy nghi lãnh khốc ấy vậy mà giờ khắc này đây dủ bỏ đi lớp mặt nạ lạnh như băng chỉ còn lại ôn nhu như nước cùng thâm tình quyến luyến khó buông, có thể khiến cho vị hoàng đế lãnh tình này biểu hiện ôn nhu nịch nhân đến như vậy thiên hạ này còn có ai?
Diễm Thiên Vũ cũng không rõ từ bao giờ hình bóng người này cứ như thế gieo giống nảy mầm trong lòng mình đậm sâu đến như vậy, là lúc hắn thực hiện lời hứa với mẫu phi chăm sóc cho huynh ấy hay là còn lâu hơn lúc trước, y cũng không rõ. Cảm tình này bắt đầu không phải là yêu, chỉ là thân tình, nhưng từ lúc nào lại biến chất đến như vậy? Y không hiểu cũng không muốn hiểu, có lẽ vì người này lúc nào cũng ôn nhu bên cạnh y, ôn hòa nhỏ nhẹ cứ như vậy từng chút từng chút ăn sâu vào trong y? hay là vì y quá ôn nhuận quá thiện lương, quá ngây ngốc bất giác khiến cho y mở lòng mình ôm y vào trong ngực mà bảo hộ. Đối với một kẻ máu lạnh, một đời giết chóc như hắn có chăng người như y mới khiến cho y cảm thấy ấm áp mà dùng thật tình đối y. Diễm Thiên Vũ mơ hồ cười, có chút than nhẹ…
“ Sao huynh còn chưa tỉnh…?” Diễm Thiên Vũ thở dài : “ nếu huynh không tỉnh, ta sẽ đi nha…” Diễm Thiên Vũ đứng dậy như muốn đi. Bỗng dưng bị níu chặt lấy, y quay đầu nhìn lại, thanh y nam tử mở mắt thật sâu nhìn y, bàn tay níu chặt lấy tay y, hai người cứ như vậy, lặng yên một lúc…
“ Ta cứ tưởng.. huynh không muốn tỉnh dậy?” Diễm Thiên Vũ cười khổ, cúi đầu , tay vuốt nhẹ mái tóc y, cả khuôn mặt tuấn mỹ của hắn kề sát mặt của Diễm Thiên Vân , mũi đối mũi, mắt đối mắt, môi cũng kề sát môi của y, hơi thở quấn quýt lấy nhau, vương vấn nơi chóp mũi…
“ Ta…chỉ là muốn ngủ một chút thôi! Như vậy mà ngươi đã không kiên nhẫn rồi sao?” Diễm Thiên Vân cười khổ, nhẹ giọng nỉ non
“ Ân…huynh biết rõ, ta đối ai cũng có thể kiên nhẫn chỉ riêng huynh là không được” Diễm Thiên Vũ nhàn nhạt thở dài. Là vì quá quan tâm, quá để ý cho nên mới khó có thể giữ thái độ bình tĩnh, khó có thể kiên trì…
Diễm Thiên Vân nghe vậy, thùy hạ mi mắt, hàng mi dài cong vút che đi đôi con ngươi ôn nhuận của y, Diễm Thiên Vũ khe khẽ cười, môi hôn từng chút từng chút trên mặt y, đầu tiên là vầng trán, rồi hai má đến đôi môi xinh đẹp kia, nụ hôn không chút tình dục chỉ tràn đầy yêu thương cùng quyến luyến, này hôn nhàn nhạt ôn nhu cùng ấm áp khiến cho Diễm Thiên Vân cái mũi bất giác lên men
“ Nếu ta biết huynh mệt mỏi thế này…” Diễm Thiên Vũ đau lòng nói. Lời chưa dứt đã bị một phiến mềm mại chặn lấy, Diễm Thiên Vân vòng hai tay lên cổ y, nhướn mình ngồi dậy, môi chạm môi, cứ như vậy một lát, Diễm Thiên Vũ sửng người, thất thần nhìn thanh y nam nhân trước mặt mình. Dường như… đây là lần đầu tiên y chủ động hôn môi mình. Cho đến khi y sực tỉnh thì đôi môi mềm mại kia đã rời khỏi, Diễm Thiên Vũ tà mị cười : “ Vân! Đây là lần đầu tiên huynh chủ động hôn ta nha”
Diễm Thiên Vân khẽ mím môi, y buồn bực lên tiếng : “ là vì ngươi.. nói nhiều”. Diễm Thiên Vũ nghe y nói vậy cười khổ không thôi. Lần đầu tiên có người dám nói y nói nhiều nếu là kẻ khác chắc chắn giờ này mồ đã xanh cỏ rồi, Diễm Thiên Vân xoay người nằm nghiêng một bên, nhắm mắt lại, không muốn lên tiếng, lại như hạ lệnh đuổi khách. Diễm Thiên Vũ thấy vậy, dang hai tay ôm chặt lấy y, vùi đầu mình vào cổ y, dường như cả thân hình của hắn bao bọc lấy thanh y nam tử vậy, hốt nhiên nếu có thể dung nhập người này vào tận sâu cốt huyết bên trong cơ thể, như thế chẳng phải lo sợ chẳng phải bất an thì tốt biết mấy? Diễm Thiên Vũ y đã nghĩ như vậy đấy
Hai người bên trong cứ như vậy ôm chặt lẫn nhau, còn bên ngoài thì nữ nhân hoa dung thất sắc, kinh hoàng nhìn bên trong hai người, đôi con ngươi chỉ còn sự phẫn nộ, khó có thể tin cùng… ghê tởm. Đúng vậy! nữ nhân bên ngoài không ai khác chính là đương kim chính phi của đại thân vương, Hàn dã công chúa Tây Liễu Nguyệt. Nàng đem thuốc vào cho trượng phu của mình ấy vậy mà nàng nhìn thấy được tình cảnh gì đây?
Trượng phu của nàng lại chủ động hôn đương kim thiên tử, còn vị thiếu niên thiên tử kia ánh mắt nhu tình yêu say đắm cứ như vậy lẳng lặng ôm chặt lấy trượng phu của nàng, hình ảnh kia thật chói mắt khiến cho lòng nàng từng đợt trừu đau
Thì ra ba năm nay hắn không động vào nàng là vì hắn yêu người khác, không phải nữ nhân trong hoàng cung mà là nam nhân đứng đầu thiên hạ kia
Thì ra, mỗi ngày hắn vào cung chính là để gặp người kia… hai người bọn họ, một kẻ là trượng phu của nàng, một kẻ là thúc đệ của nàng, ấy vậy mà…. cấu kết với nhau. Bọn họ rốt cuộc coi nàng là gì??
Tây Liễu Nguyệt kiềm chế trong lòng phẫn nộ, hờn ghen xoay người bước đi, thân hình run rẫy khó có thể kiềm chê sự phẫn uất trong lòng. Ba năm, cứ tưởng chỉ cần nàng cố gắng bên cạnh hắn, cứ tưởng rồi có một ngày hắn sẽ yêu nàng, ấy vậy mà.. Tây Liễu Nguyệt ơi là Tây Liễu Nguyệt, nam nhân của ngươi lại đi yêu kẻ khác, mà kẻ ấy lại là nam nhân, không chỉ cấm đoạn chi luyến mà còn loạn luân, loạn luân nha…. bọn họ rốt cuộc có suy nghĩ đến vấn đề này không??
Việc Tây Liễu Nguyệt đứng bên ngoài, Diễm Thiên Vũ y không phải không biết mà là không muốn che dấu thôi. Y là thiên tử nhưng cũng là một nam nhân thường tình, có tâm thì cũng sẽ biết hờn ghen, tuy y biết rõ người này cùng vương phi của mình chưa từng có da thịt chi thân nhưng y vẫn ăn dấm chua, dẫu sao nữ nhân kia là vương phi danh chính ngôn thuận a. Nghĩ đến đây Diễm Thiên Vũ cảm thấy muốn đánh bản thân mình một trận, nếu không phải y thì cũng không có mối quan hệ phức tạp này, y chỉ hi vọng nữ nhân kia biết khó mà lui như vậy thì tốt hơn, y sẽ bảo đảm cho nàng ta một thế vinh hoa phú quý, hưởng tận phồn hoa nhân gian, bằng không…. Nghĩ đến đây đôi con ngươi bình thường lãnh đạm lại lóe lên từng đợt sát khí, thâm trầm tựa hải
“ Vương gia, uống thuốc đi….” Tây Liễu Nguyệt dịu dàng cười, bưng bát thuốc đen sì đến đưa cho Diễm Thiên Vân, đôi con ngươi tràn đầy phức tạp nhìn nam nhân tao nhã như ngọc này
“ Cảm ơn công chúa…” Diễm Thiên Vân cầm lấy chén thuốc đạm cười. Tây Liễu Nguyệt lòng chua xót, hắn lúc nào cũng cười ôn nhu như vậy nhưng đáy mắt lúc nào cũng một khoảng xa cách, đối với bất cứ ai cũng thế ngoại trừ với vị đế vương kia y mới nở nụ cười thật lòng ấm áp, Diễm Thiên Vân! ngươi biết không ta yêu ngươi nhiều biết bao nhiêu, có thể vì ngươi mà chết nhưng mà đổi lại rốt cuộc là gì đây?
“ Vương gia.. chúng ta có thể nói chuyện một lát được không?” Tây Liễu Nguyệt như có như không vấn, Diễm Thiên Vân gật đầu, hôm nay công chúa có vẻ là lạ, lắc đầu áp chế trong lòng cảm xúc bất thường
“ Vương gia có phải là người.. có người trong lòng?” Tây Liễu Nguyệt ôn thanh cười. Diễm Thiên Vân giật mình, một thoáng kinh ngạc, giương mi nhìn Tây Liễu Nguyệt, cười khổ : “ sao công chúa lại nói vậy?” chả lẽ nàng đã biết chuyện gì rồi sao? Tây Liễu Nguyệt thấy sắc mặt vẫn đạm nhiên của Diễm Thiên Vân, tiếp tục nói “ chỉ là đoán thôi… Liễu Nguyệt cảm thấy ba năm này người đối ta tốt lắm.. nếu ngài có cô nương nào ưng ý thì cứ cưới vào phủ…như vậy sẽ tốt hơn” Diễm Thiên Vân một thoáng thở phào nhẹ nhõm, ứng phó cười : “ công chúa nghĩ nhiều, ta không có nữ tử nào yêu thích cả” Tây Liễu Nguyệt giả bộ vui mừng, Diễm Thiên Vân nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, có lẽ là hắn suy nghĩ quá nhiều mà thôi
“ Vương gia, ngươi nghĩ gì về việc nam nhân lại có tình cảm với nam nhân” Tây Liễu Nguyệt ung dung cười, ngữ khí nhàn nhạt như nói chuyện thiên hạ, không liên quan đến bản thân mình vậy
“ Công chúa, nàng nói vậy là có ý gì?” Diễm Thiên Vân một thoáng nhăn mi, nữ tử này ngày càng khó đối phó. Tây Liễu Nguyệt thấy thế, khe khẽ cười, ôn nhuận như gió mùa xuân : “ vương gia, chỉ là nghe đồn bên ngoài có một nam nhân vì nam nhân khác khí vợ bỏ con, cũng có chút cảm khái cho nên muốn chia sẻ với vương gia mà thôi”. Nói đến đây, Tây Liễu Nguyệt một thoáng âu sầu : “ nam tử với nam tử cũng có thể mến nhau sao?”
Diễm Thiên Vân khẽ nhắm mắt, áp chế trong lòng cảm giác áy náy, nữ tử ngồi trước mặt y quả thật là người khiến cho y cảm thấy có lỗi nhiều nhất, y ôn nhu cười : “ công chúa! Vậy nàng nghĩ sao về việc này?”
“ Rõ ràng là trái thiên luân, nghịch thiên mà đi, thiên hạ thóa mạ vạn dân mắng chửi nha…..” Tây Liễu Nguyệt nhàn nhạt bâng quơ nói tiếp : “ vương gia, xưa nay quy luật đất trời âm dương hòa hợp mà lại có những chuyện như vậy ngài không cảm thấy ghê tởm sao?” nói đến đây ánh mắt một thoáng liếc ngang bên Diễm Thiên Vân, thăm dò. Diễm Thiên Vân bình tĩnh, không một chút dao động, y ôn hòa cười mang theo ba phần kiên định cùng bảy phần tự tại, y nói như vầy : “ yêu nhau vốn là chuyện của hai người, chỉ cần không thương thiên hại lí thì thiên hạ có quyền gì can thiệp?!” đúng vậy! dù là cấm kị chi luyến nhưng cảm tình chỉ vì đôi lời của người thiên hạ mà dễ dàng từ bỏ thì đó vốn không phải là cảm tình chân chính !
“ Vương gia… suy nghĩ của ngài thật thoáng ….. Liễu Nguyệt là tiểu nữ nhân đương nhiên không bằng…” Tây Liễu Nguyệt nhàn nhạt cười, lại nói : “ nhưng mà nếu như cảm tình giữa hai người nọ khiến cho những người bên cạnh đau đớn thì cảm tình như thế có đáng không? Thê nhi của nam nhân kia sẽ ra sao, rồi người thân phụ mẫu của hai người sẽ nghĩ như thế nào? Vì cảm tình của cả hai rồi khiến cho nhiều người bị thương đến như vậy, đáng sao?” Tây Liễu Nguyệt đôi con ngươi sáng rực nhìn vào ánh mắt của Diễm Thiên Vân, như hỏi, như chất vấn…
“ Cảm tình là như vậy, dẫu biết đớn đau nhưng vẫn cố chấp nắm lấy, dẫu biết bị thế gian mắng chửi, làm tổn thương người khác nhưng lại không thể buông xuống, bởi vì…ba chữ ‘ta yêu ngươi’ ấy thôi! Con người chính là vĩnh viễn ích kỉ như vậy không phải sao??” Diễm Thiên Vân nhẹ giọng nỉ non, đôi con ngươi nhàn nhạt u sầu nhìn Tây Liễu Nguyệt, thở dài : “ công chúa!..người có lẽ biết đi…”