"Phượng Hoàng sao..." Nghe đến đây, trong đầu Thiên Phượng chỉ toàn là sự bất ngờ. Quá nhiều lượng thông tin cần cô tiếp nhận, trong phút chốc có chút không tin, hơn nữa là hoang mang.
Như nhìn ra được tâm tư của Thiên Phượng, Cố Nhân sư phụ tiếp tục lên tiếng: "Phải, đó là lý do ban đầu ta ngăn cản cha cháu thành thân. Con người và các loài yêu vốn khó có thể nhất thể đồng tâm, thành thân là một chuyện tuy hạnh phúc nhưng khởi đầu của chuỗi ngày đau thương. Vì người và yêu vốn khác biệt, chỉ có thể yêu không thể sinh con mà Thiên gia là một dòng tộc lớn, trước giờ bất kỳ người nào thành thân cũng phải tính toán lợi ích."
Ngưng một giây lát, Cố Nhân lão nhân tiếp tục: "Phải, vốn người và yêu không thể có con, nhưng năm đó có lẽ vì một sự may mắn hiếm gặp mà mẹ cháu đã mang thai, đến khi sanh cháu ra thì cha cháu đã lập tức đưa cháu đến gặp ta."
Thiên Phượng hoài nghi, may mắn sao? Trên đời may mắn nhiều vậy sao, người và yêu vốn không thể có con nhưng mẹ mình lại có thể mang thai và hạ sanh mình. Chuyện này, chỉ là may mắn thôi sao. Không khỏi tò mò, Thiên Phượng tiếp tục hỏi: "Vậy còn mẹ cháu thì sao, ông có biết mẹ cháu không, và vì sao mẹ cháu có thể mang thai chứ?"
"Mẹ cháu ta chỉ biết là người của Thiên gia thôi, trước giờ ta chưa gặp qua. Về còn phần vì sao mang thai, kỳ thực ta cũng không rõ nguyên do. Nhưng về phần cháu, cháu định làm gì tiếp theo?"
Nhanh chóng trả lời, không hề do dự: "Cháu nghĩ cháu sẽ đến Thiên gia tìm hiểu về mẹ cháu, nếu may mắn có lẽ mẹ vẫn còn sống thì cháu có thể gặp mẹ rồi!" Từ khi Thiên Phượng ra đời, cô cũng chỉ được biết và nghe nói về cha mình, nhưng về phần mẹ thì trước giờ vẫn không một tin tức, ai trên đời lại không muốn gặp mẹ mình một lần chứ. Đặc biệt, là với người như Thiên Phượng bây giờ, không thể gặp gia đình ở thế giới kia, cha lại mất, mẹ... có lẽ là hy vọng, là người thân cuối cùng của cô.
Đang trầm tư trong suy nghĩ, một cơn đau lại truyền đến, Mộc Mộc bằng một giọng điệu khinh thường vừa gõ đầu Thiên Phượng vừa lên tiếng: "Cô đúng thật là nha đầu ngốc, quá ngốc là đằng khác. Cô không nghe sư phụ ta bảo à, Thiên gia vốn là một gia tộc tranh quyền đoạt lợi. Bây giờ nha đầu ngốc cô một mình về đó, chưa kịp vào có khi đã bị bán vào kỹ viện hay làm tì thiếp cho nhà nào để kiếm lợi rồi!"
"Bây giờ ta không thể về thế giới cũ, cha cũng mất, mẹ là người thân cuối cùng của ta. Ta không về đó thì còn về đâu?" Thiên Phượng tức giận, xoa mạnh đầu Mộc Mộc. Trong lòng cô vẫn rõ, đứa trẻ trước mặt dù ăn nói thiếu lịch sự với cô, nhưng dường như khi nào cô rối lòng, cậu nhóc đều biết và chỉ hướng rõ ràng. Cậu nhóc trước mặt chẳng qua ngoài lạnh trong nóng, không biết thể hiện tình cảm thôi.
Mộc Mộc nhanh chóng lớn tiếng đáp lời: "Tôn gia, Tôn gia không phải cũng là người thân của cô à, nơi đó an toàn hơn nhiều."
"Mẹ ta họ Thiên" Thiên Phượng theo đó lại tăng âm lượng giọng nói của mình lên.
Cố Nhân lão nhân ngồi kế bên không khỏi cười lớn tiếng, cắt ngang cuộc cãi vã: "Phải, Thiên Phượng bây giờ không thể về thế giới trước đó của cháu. Cha cháu cũng mất, nhưng lời Mộc Mộc nói cũng không phải không có lý, Thiên gia vốn nổi tiếng là một gia tộc đầy nguy hiểm, cháu cũng không nên đến đó khi chưa có gì trong tay. Hiện tại Tôn gia vẫn là sự thích hợp hơn, hơn nữa cha cháu cũng muốn cháu về Tôn gia đấy!"
Thiên Phượng bất ngờ quay sang Cố Nhân sư phụ: "Cha cháu muốn cháu về Tôn gia sao?"
"Phải, nếu không cha cháu vì sao không đưa tín vật Thiên gia mà lại giao tín vật Tôn gia cho ta chứ?" Cố Nhân lão nhân thấy được sự ngạc nhiên trong mắt Thiên Phượng, tiếp tục nói: "Có lẽ, cha cháu cũng không muốn cháu tìm đến nguy hiểm khi chưa hề có sự chuẩn bị gì. Tôn gia vẫn an toàn hơn với cháu, cháu có thể về đó sau khi ta đã dạy cháu có thể kiểm soát và sử dụng thần lực của mình."
Tôn Thiên Phượng hoàn toàn bị thuyết phục. Cũng đúng, hiện tại ở thế giới xa lạ này, không có gì trong tay, vội vã về Thiên gia, một nơi nổi tiếng âm mưu lẫn nhau đấu đá không ngừng cũng không phải lựa chọn tốt. 24 năm rồi, mình đã không biết gì về mẹ trong 24 năm rồi, giờ kiên nhẫn một chút nữa chẳng lẽ mình không làm được sao. Trên mặt nở lên một nụ cười quyết tâm: "Dạ vâng ạ, cháu sẽ nghe ông về Tôn gia ạ."
"Này, cô còn chưa kính trà cho sư phụ ta đấy. Trà cũng nguội rồi đấy, còn đợi gì nữa!" Mộc Mộc kế bên chen vào, với một thái độ như thể mình sắp trở thành đại ca của Thiên Phượng, cười nhẹ nói.
À phải, Cố Nhân sư phụ sẽ dạy mình mà, kính trà cho ông là điều đương nhiên. Nhanh chóng rót ly trà, trịnh trọng quỳ xuống bái Cố Nhân lão sư: "Cố Nhân sư phụ, xin nhận đệ tử một bái"
Cố Nhân lão sư cười lớn tiếng, như thể chuyện vui ngàn năm có một: "Cuối cùng ta cũng chờ được câu này của cháu. Ta cuối cùng cũng có một nữ đệ tử, kế thừa Cố Nhân ta rồi!"
"Vậy cháu thành huynh trưởng của Thiên Phượng đúng không ạ?" Mộc Mộc theo đó cười lớn, quay sang Thiên Phượng bảo: "Cô giờ nên gọi ta một tiếng sư huynh rồi đấy!"
Cố Nhân bên cạnh vừa cười vừa gõ nhẹ đầu cậu nhóc Mộc Mộc, nhanh chóng đập tan sự đắc ý: "Ai nói chứ, nữ đệ tử duy nhất của ta, tất nhiên phải là trưởng tỷ rồi. Còn Mộc Mộc con, an phận ở đó mà làm tiểu đệ của Thiên Phượng đi!"
"Sư phụ, không công bằng, rõ ràng cháu mới là người bái người làm sư phụ trước mà!"
"Nhưng ta chỉ có một nữ đệ tử thôi. Con không có quyền đàm phán với ta. Yên phận mà làm tiểu đệ đi" Cố Nhân cười lớn một cách đắc ý, tiếp tục lớn tiếng nói: "Còn không mau kêu một tiếng trưởng tỷ"
Bằng một giọng điệu tức tối và không bằng lòng, Mộc Mộc sầm mặt: "Trưởng tỷ Thiên Phượng, đệ là Mộc Mộc. Mong tỷ chỉ giáo thêm!" Và tiếp theo là một tràn cười đã lâu không nghe thấy, cũng là nụ cười mở đầu cho hành trình tìm mẹ của Thiên Phượng.