Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Nam Sở từ khi lập quốc đến nay đều coi trọng văn chương, trọng văn hơn võ, kết quả khiến cho thực lực một nước ngày càng suy yếu, muốn trọng chấn quốc gia cũng không có chút sức lực nào. Võ tướng trong quân đội đều là hoàng thân quốc thích, lĩnh tiền khống, uống máu binh lính ai cũng giỏi nhưng nói đến chiến tranh thì người người đều e ngại.
Những năm gần đây, Tây Vũ phía tây Nam Sở và Bắc Kế phương Bắc đều nhìn chằm chằm vào cái quốc gia vừa giàu có vừa đông đúc này. Nam Sở quốc quân, hoàng thượng Thuần Vu Hoành luôn vâng theo quốc sách của các đại quân vương từ ngày xưa, không phải tống công chúa đi hòa thân thì cũng chỉ cống nạp hằng năm, đổi lấy bình an.
Tết âm lịch qua đi, niềm vui sướng đẩy lùi Bắc Kế chưa tan thì liền có tin tức khiến người ta lo âu ùa về. Đại vương Tây Vũ băng hà, tân vương đăng cơ, cũng là kẻ xa gần vang tiếng dũng mãnh thiện chiến, Độc Cô Cập.
Tây Vũ tuy rằng quốc thổ thiên lý nhưng đa số là sa mạc, quốc dân đều là dân du mục, tuy rằng nhanh nhẹn dũng mãnh nhưng đều trông trời trông đất kiếm ăn, cuộc sống rất gian nan. Bởi vậy, Độc Cô Cập vừa đăng cơ liền phái sứ thần đến Lâm Truy, muốn mượn năm tòa thành trì ở quan nội, hẹn trăm năm sau trả.
Toàn triều nhất thời ồ lên.
Thuần Vu Càn vừa nghe thấy liền giận dữ: “Độc Cô Cập thật sự là khinh người quá đáng.”
Thuần Vu Triều lập tức phụ họa: “Nơi quan nội, tuyệt không thể nhường bọn man tộc, bằng không mất đi cái chắn quan ải, man tộc sẽ tiến quân thần tốc vào trung nguyên.”
Thái tử Thuần Vu Kích vẫn nhất quán chủ trương dàn xếp ổn thoả, cho Tây Vũ mượn thành để cầu an.
Lần này, hoàng thượng Thuần Vu Hoành cũng biết lợi – hại trong việc này. Nếu như để man tộc cung mã thành thạo này vào quan nội, một ngày chúng khởi binh thì chỉ cần vài ngày là đã đến dưới thành Lâm Truy. Huống hồ, đại quân Bắc Kế mới vừa bị đẩy lùi, phái chủ chiến trong triều thế lực dần dần ngẩng đầu, phái chủ hòa có chút rụt đầu, lời phe chủ hòa nói ra không có bao nhiêu trọng lượng, khó phục lòng người.
Bởi vậy, nghe hai phái cãi nhau một ngày, hoàng thượng liền quyết định, triệu sứ thần Tây Vũ tới: “Trở lại nói cho đại vương nhà ngươi, muốn chiến thì chiến, Nam Sở tuyệt không cắt đất cầu hoà.”
Cả triều văn võ nhìn hoàng thượng hốt chấn hùng phong, phần lớn đều lấy làm kinh sợ, một bộ phận nhỏ tinh thần rung động.
Sứ thần Tây Vũ ấy kiêu ngạo vô cùng: “Hoàng thượng, lời ngươi nói ra đã nghĩ kỹ chưa.”
Thuần Vu Càn đứng ở bên cạnh gã, liền đưa tay quăng cho gã một bạt tai: “Một sứ thần ngoại tộc phiên bang nho nhỏ như ngươi cũng dám ương ngạnh như vậy với hoàng đế bệ hạ Thiên triều sao, làm càn.”
Sứ thần Tây Vũ cũng biết xem xét thời thế, thấy hoàng tộc Thuần Vu bỗng nhiên trọng chấn triều cương như vậy, nhất thời không xử lý kịp tình huống, đành im lặng không nói gì thêm, rồi lập tức ly khai Lâm Truy, vội vã về nước.
Lúc này, Thuần Vu Hoành mới hỏi: “Chiến sự chắc chắn sẽ xảy ra, chư vị ái khanh, ai muốn lĩnh quân ra biên quan, chống lại cường địch?”
Trong lúc nhất thời, toàn bộ đại điện lặng ngắt như tờ. Lúc này, Chương Kỷ vẫn còn chưa trở về từ Yến Bắc thất quận, Du Huyền Chi sợ nhi tử bất lợi, mượn cớ uỷ lạo quân đội (1) kiêm điều tra tình hình địch, vội vã đi biên quan Yến Bắc, nhất thời không thể chạy về. Những người khác nhanh chóng cúi đầu, rất sợ bị chỉ tên.
Thuần Vu Càn nhìn những văn thần chung quanh, ngày thường hùng hồn lý lẽ là thế, giờ lại im lặng không một tiếng động, cười lạnh: “Chư vị đại thần hàng năm ăn bổng lộc triều đình, lúc này sao lại thành rùa đen rút đầu thế?”
Thuần Vu Kích lập tức nói: “Đúng vậy, quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách, Võ vương gia thân là hoàng trưởng tử, phải nên làm gương cho chư vị công thần, vậy mới không phụ cái danh Võ vương.”
Thuần Vu Càn không chút do dự chắp tay xin với Thuần Vu Hoành: “Phụ vương, nhi thần nguyện ý lĩnh quân đánh giặc.”
Thuần Vu Hoành khen ngợi gật đầu: “Tốt tốt tốt, vậy ta phong Võ vươnglàm Bình Tây đại tướng quân, lĩnh mười vạn binh, tức khắc lên đường.”
Tinh binh có thể tập kết đã bị Chương Kỷ đưa đi Yến Bắc, hiện tại, cái gọi là mười vạn binh mã kỳ thực là một đám ô hợp vội vội vàng vàng tập hợp lại, bình thường do mấy gã thống lĩnh ăn chơi trác táng trà trộn vào trong quân đội thao luyện, quân kỷ bất nghiêm, trên cơ bản không hề được huấn luyện đầy đủ, lúc này đành thương xúc ra trận.
Thuần Vu Càn biết mười vạn thiếu gia binh này mà tới biên quan địch với quân binh dũng mãnh của Tây Vũ thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, nhưng dù sao cũng phải cược một lần, nếu không sớm muộn gì Nam Sở cũng vong quốc.
Mười vạn đại quân đi chậm như rùa, còn chưa tới giữa đường, biên quan đã báo nguy. Trong một tháng mà đánh hạ ba thành trì, quân đội Tây Vũ vừa đánh đến thành liền đồ sát bách tính, nam thì tàn sát, nữ thì đoạt vào quân doanh lăng nhục, trẻ con thì bắt làm nô lệ, đúng là giết người cướp của, vô ác bất tác.
Thuần Vu Càn nộ phát trùng quan, trảm liền năm tên giáo úy rốt cục mới khiến đại quân đẩy nhanh tốc độ, tiến về phía trước, rốt cục cũng gặp được đại quân Tây Vũ ở thành trì thứ tư, thành Hàn Dương, không xa biên quan.
Độc Cô Cập thấy thái độ của Nam Sở lần này khá cường ngạnh, cũng có chút hiếu kỳ, cho rằng Nam Sở bỗng nhiên xuất hiện lương thần dũng tướng, vì vậy ngự giá thân chinh, muốn xem một chút, ai biết quân Nam Sở lại dễ dàng sụp đổ như vậy, hắn thế như chẻ tre mà cảm thấy buồn cười cực kỳ.
Khi Thuần Vu Càn suất lĩnh đại quân chạy tới, Độc Cô Cập đang ngồi trên lưng ngựa, trinh sát địa hình. Hắn căn bản không xem quân coi giữ Hàn Dương ra gì, dẫn theo ba trăm thân binh đi tới dưới thành.
Bỗng nhiên thấy đại quân Nam Sở vọt tới, đội trưởng đội vệ binh Độc Cô Cập lập tức khuyên hắn quay lại đại doanh. Độc Cô Cập nhìn thấy cả đoàn binh quăng mũ cởi giáp, chật vật khó coi của Nam Sở có quân kỳ chữ “Võ” dựng thẳng thì cười nói: “Là Võ vương sao? Tiểu tử cho sứ thần của ta một bạt tai? Để cho ta tới nhìn y một cái xem.” Nói xong, hắn đầu tàu gương mẫu vọt thẳng vào đại quân Nam Sở.
Ba trăm thân binh của hắn vốn là kỵ binh dũng mãnh lấy một địch trăm, lúc này cũng là man tính đại phát, huy đao thét lớn, theo sát Độc Cô Cập xung trận.
Quân Nam Sở căn bản không được huấn luyện đàng hoàn, lại bị Thuần Vu Càn đốc xúc một đường gấp rút đến đây, đã mệt mỏi khôn cùng, lúc này địch nhân lại đánh tới, quân đã không còn kết cấu gì, kinh hồn táng đảm, thét lên một tiếng rồi bỏ chạy về phía sau.
Binh sĩ phía sau chưa biết gì chỉ nghe binh sĩ phía trước hô to “Quân địch tới”, lại thấy phía trước lui lại như thủy triều rút, thì cũng không quan tâm gì mà quay đầu bỏ chạy.
Thuần Vu Càn ước thúc không được, bị dòng lính chạy trốn cuốn theo lui lại vài bước.
Một cái lui này lui thẳng đến ba mươi dặm, Độc Cô Cập sợ một mình bản thân thâm nhập quá sâu, vì vậy ghìm cương không truy kích nữa.
Đại quân Nam Sở thối lui đến một ngọn núi nhỏ, lúc này mới nơm nớp lo sợ dừng lại, quan sát tình huống.
Thuần Vu Càn kéo dây cương cũng mệt đến thở hồng hộc. Lúc này mới nhìn ra, quân địch chẳng qua chỉ có mấy trăm người, nhất thời cáu giận không ngớt. Y mắng nhiếc tướng lĩnh thủ hạ, muốn bọn họ thúc binh tấn công, những người đó cũng chỉ lắp bắp, nửa ngày không nhúc nhích.
Lúc này, Độc Cô Cập quay đầu ngựa rút lui.
Trên sườn núi, có hơn mười hộ gia đình, như là một thôn nhỏ trong núi. Độc Cô Cập suy nghĩ một chút liền dự định lập uy trước quân Nam Sở. Vì vậy hắn quất roi ngựa hướng về phía thôn nhỏ kia, giơ lên, ba trăm thân binh ngầm hiểu liền giục ngựa xộc vào.
Rất nhanh, thôn xóm đang yên tĩnh bỗng truyền ra tiếng kinh hô, tiếng kêu thảm thiết, nữ nhân rên rĩ, trẻ nhỏ nỉ non, sau đó từng nhà đều mở cửa, người người chạy trốn ra ngoài.
Tây Vũ binh một tay nắm dây cương, một tay huy đao, chém xuống tới tắp, già trẻ gái trai không ai may mắn tránh khỏi.
Thuần Vu Càn giận dữ, liền muốn phóng tới bên kia.
Roi ngựa khó khăn lắm vung lên, mưu sĩ hai bên trái phải giựt mạnh cương ngựa của y, khuyên: “Vương gia, tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu a.”
Thuần Vu Càn quất roi: “Buông tay.”
Lúc này, một con ngựa xuất hiện trên đỉnh núi sau thôn.
Người trên ngựa dường như rất trẻ, ăn mặc trang phục bình dânNam Sở, vừa nhìn thấy màn thảm kịch đang diễn ra liền nộ bất khả át, lập tức giương cung cài tên, tiễn vô hư phát, Tây Vũ binh truy sát bình dân vô tội liền trúng tên ngã ngựa.
Độc Cô Cập ngẩn ra, đang muốn tiến lên nghênh chiến, người nọ thấy tên đã bắn hết. Hắn liền quăng cung, rút cương đao bên hông ra, phóng ngựa lao xuống, phi như tên bắn lao vào quân địch.
Thuần Vu Càn thấy người nọ chỉ là một tên bình dân lại hào khí can vân, đao đao ngận, chiêu chiêu mãnh, nhất thời huyết nhục hoành phi, trong khoảnh khắc địch binh liền tử thương hơn phân nửa. Cách xa như vậy, y dường như cũng có thể nhận ra sát khí thế không thể đỡ của người nọ, lập tức phất tay ra lệnh: “Xông lên, ai lui tức trảm.”
Quân nhân Nam Sở mang tâm tình sợ hãi, lúc này thấy một người liền giết hơn trăm tên địch liền có thêm lòng tin, lập tức theo Thuần Vu Càn xông lên.
Độc Cô Cập nhìn lại, hét lớn một tiếng: “Lui.” rồi giục ngựa chạy đi.
Bấy giờ, y phục màu xám của bình dân Nam Sở kia đã đẫm máu, thấy địch nhân giục ngựa chạy trốn liền mau chóng đuổi theo.
Độc Cô Cập lập tức giương cung, quay đầu lại bắn ra loạt tên, muốn bắn người nọ. Người nọ huy đao tật trảm, tên bắn ra nhất nhất đều bị gạt đi, người nọ đuổi theo không bỏ.
Rất nhanh liền chạy tới đại doanh quân Tây Vũ, khoảng cách của người nọ cùng Độc Cô Cập chỉ kém nhau một thân ngựa, người trong đại doanh không dám bắn cung, sợ ngộ thương đại vương.
Người nọ lại càng không nói nhiều làm gì, xong thẳng vào đại doanh Tây Vũ, sát khí tràn ngập, ngay cả tướng sĩ Tây Vũ cũng mơ hồ sợ hãi.
Thuần Vu Càn thấy người nọ xông vào khiến đại doanh địch nhân đại loạn, cảm thấy đây là cơ hội khó gặp, chỉ huy đại quân vọt tới.
Độc Cô Cập ngay lập tức liền biết mình không thể làm gì hơn. Lần này hắn đến chỉ để trinh sát, chỉ dẫn theo một vạn kỵ binh, chuẩn bị đánh không lại sẽ chạy, ai biết đánh thắng cả ba thành đơn giản như vậy nên nhất thời mất cảnh giác, lúc này mới cảm nhận được nguy hiểm. Mắt thấy người nọ phóng ngựa xông vào quân doanh, trái một đao chém chết một người, phải một đao chặt rớt một đầu, xông tới gần vương kỳ thì huy đao mãnh chém, chặt đứt ngang vương kỳ.
Dưới dương quang hoa mỹ, tư thế oai hùng của người nọ khi trở cổ tay chém đứt vương kỳ làm chấn động quân binh song phương.
Đại kỳ hạ xuống, quân Nam Sở vạn chúng hoan hô, quân Tây Vũ nổi giận khôn bình.
Độc Cô Cập hô to: “Lui” liền mang quân chạy ra khỏi biên quan.
Người nọ thúc ngựa đuổi theo.
Thuần Vu Càn hô to: “Tráng sĩ, giặc cùng đường chớ truy.”
Người nọ quay đầu lại. Dưới mặt trời chiều, dung nhan trẻ trung ấy nhất thời khiến vạn quân im tiếng. Mắt hắn băng lãnh, quét qua Thuần Vu Càn, một chữ chưa nói liền giục ngựa đuổi theo. Thân ảnh cao ngất dưới tà dương như máu sinh ra một sức hấp dẫn khiến nhân tâm kinh sợ.
Thuần Vu Càn giật mình, cảm giác khác thường tự nhiên trỗi dậy. Người này, dường như quen thuộc vô cùng, cố gắng suy nghĩ lại cảm thấy rất xa lạ.
“Hắn là ai?” Y lẩm bẩm.
“Là Ân Tiểu Lâu.” Thị vệ bên cạnh y khẳng định.
Thuần Vu Càn cả kinh, nhìn trái phải hai bên, trăm tên thị vệ bên cạnh y đều gật đầu.
Đúng vậy, bọn họ đều biết hắn, bởi vì bọn họ đã từng dằn vặt hắn.
Giờ khắc này, nghĩ đến chuyện đã làm, trong lòng Thuần Vu Càn xẹt qua một tia hối ý. Y không nói gì, đuổi theo hắn.
Mười vạn đại quân Nam Sở mạnh mẽ xưa nay chưa từng có mà truy kích đoàn kỵ binh dũng mãnh của quốc quân Tây Vũ thống lĩnh, đẩy lùi man tộc ra khỏi biên quan.
_________
(1) ủy lạo quân đội: đi thăm hỏi, an ủi, động viên những người đã làm việc vất vả
Kaori: “Giờ khắc này, nghĩ đến chuyện đã làm, trong lòng Thuần Vu Càn xẹt qua một tia hối ý.”
-> Hối ý cái khỉ gì nữa, làm rồi hối hận là xong sao???