Thiên Sơn Khán Tà Dương

Chương 7:




Buổi tối, Ninh Giác Phi không chia phòng với Vân Thâm. Hắn không phải người lạnh lùng, Vân Thâm lại bệnh, cần chăm sóc, tự nhiên hắn phải ở lại đây.
Cả ngày hôm nay, Vân Thâm luôn trong trạng thái mê man, mồ hôi chảy ra như suối. Ninh Giác Phi đóng cửa sổ, cởi y phục và dùng nước nóng lau thân thể cho y vài lần.
Vân Thâm cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nỗ lực mở mắt nhìn về phía hắn. Ninh Giác Phi không chỉ lau người cho y mà còn phải chú ý không để y cảm lạnh, thế nên vẻ mặt Ninh Giác Phi vô cùng chuyên chú. Nét mặt như vậy là hình dáng đẹp nhất của hắn mà Vân Thâm từng thấy.
Đến khi lau người xong, Ninh Giác Phi đem chậu đồng ra ngoài đổ nước, rồi đổ thêm nước nóng, đem về lau người cho y thêm một lần nữa.
Vân Thâm có một chút sạch sẽ thái quá, hắn biết rõ nên mới thay y lau người nhiều lần như vậy, một là để hạ nhiệt, mau hạ sốt, hai là để y thoải mái một chút, không còn cảm thấy khó chịu nữa.
Hắn vắt khô khăn, lau mặt cho Vân Thâm, bỗng nhiên y mở to mắt, làm Giác Phi ngẩn cả người rồi lại tự nhiên cười hỏi: “Sao rồi? Khá chứ?”
Vân Thâm khẽ gật đầu: “Khá.”
Còn đang bệnh nên tinh thần của y không xán lạn như xưa mà có chút yếu đuối, Ninh Giác Phi nhịn không được vỗ về mặt y, dịu dàng nói: “Đừng nóng ruột, sẽ mau khỏi thôi.”
“Ừ, ta không nóng ruột.” Vân Thâm vui vẻ mỉm cười. “Đã tìm thấy ngươi rồi, ta không cần nóng ruột nữa.”
Tay Ninh Giác Phi ngừng lại, sau đó vẫn lau mình cho y như thường.
Đã lâu rồi bọn họ không tiếp xúc gần gũi với nhau như vậy, Vân Thâm cảm thấy có chút xấu hổ nhưng cũng có chút vui mừng. Y biết tính Ninh Giác Phi, nếu như trong lòng không còn tình cảm, hắn sẽ không làm như vậy. Cho dù là bạn thân cũng có thể dùng tiền mướn người làm chăm sóc, cần gì phải tự làm hết mọi chuyện như vậy. Mỗi khi nghĩ đến đó, lòng Vân Thâm lại cảm vui vẻ không gì sánh được.
Dù sao chăng nữa, trong tim Giác Phi vẫn còn chỗ cho y.
Trời tối rất nhanh, khu ăn chơi đang oanh ca yến hót, xóm nghèo cũng nhộn nhịp không ngừng, nhưng Du Nhiên Các thì càng thêm yên ắng, thỉnh thoảng mới nghe được tiếng chim kêu, càng về đêm, tiếng kêu cành nhiều.
Ninh Giác Phi giúp Vân Thâm mặc lại trung y màu trắng như tuyết, đắp lại chăn gấm cho y: “Ngươi ngủ trước đi, ta đi tắm rồi về ngay.”
“Ừ, được.” Vân Thâm mỉm cười gật đầu, nhìn hắn bưng bồn đi ra ngoài, nhìn hắn nhẹ nhàng đóng cửa, y mới thỏa mãn nhắm mắt lại.
Trong viện có gian phòng cung cấp riêng cho khách tắm rửa, trong bồn tắm nho nhỏ xây bằng đá cẩm thạch, dẫn nước từ suối nước nóng ngầm vào. Ninh Giác Phi cởi y phục, đi xuống bồn tắm, thoải mái thở phào một cái.
Một đường phong trần mệt mỏi, từ Minh đô thẳng đến Kiếm môn quan, rồi tìm thấy Vân Thâm giữa đại mạc, trở về Ô Lạp Châu Mục, vài ngày nay màn trời chiếu đất, chẳng có thời gian mà tắm rửa. Ngồi trên bậc thang dẫn xuống bồn tắm, hắn dựa vào vách bồn, dùng khăn mềm lau người, cảm nhận hơi nóng của nước ngắm vào lỗ chân lông.
Còn chưa tắm xong, bên ngoài viện đã xôn xao náo động, tiếng phụ nữ lẫn tiếng trẻ con hỗn loạn khóc, tiếng quát mắng, chửi rủa, trách cứ, khuyên can loạn thành một nùi.
Ninh Giác Phi ngẩn người, nhanh chóng đứng dậy, lau khô người rồi thay y phục sạch sẽ, mở cửa bước ra.
Tiểu viện vốn không một bóng người nay chật cứng, không ít người cầm đèn lòng, chiếu sáng nơi này như ban ngày.
Ninh Giác Phi trầm mặc đi ra phía trước, nhìn tình hình trong viện.
Có hai người trẻ tuổi đang bị vây giữa đám người, thiếu nữ khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi, mặc lăng la, đầu cài hoa, như là xuất thân giàu có, thiếu niên thì chỉ khoảng mười hai, mười ba tuổi, giống dân chúng bình thường. Hai người quỳ trên mặt đất, vẻ mặt kinh hoàng, khóc rống.
Thiếu nữ nài nỉ: “Vương gia, đệ đệ nô tỳ còn nhỏ, lại là con trai, cầu ngài buông tha cho nó. Cái gì nô tỳ cũng xin vâng theo ngài, van xin ngài, đừng chạm vào nó.”
Trước mặt hai tỷ đệ kia là một hán tử tựa như sắt, mặc cẩm y, trên tai, tay, lưng, cổ đều mang bảo thạch, phỉ thúy, mã não quý trọng, xỏ bằng sợi vàng thô to, phát sáng dưới ánh đèn. Y từ trên cao nhìn xuống hai tỷ đệ, cười lạnh một tiếng: “Ngươi thật to gan, đừng tưởng rằng bản thân có vài phần xinh đẹp thì không cần để bản vương vào mắt. Bản vương có thể coi trọng ngươi và đệ đệ ngươi, đó là phúc khí của các ngươi, nếu không, ngươi đã sớm bị bọn buôn người bán vào kỹ viện rồi, đệ đệ ngươi cũng chẳng đến được nơi tốt lành nào. Ngoan ngoãn theo bản vương trở về, bản vương có thể không trách tội các ngươi bỏ trốn, bằng không, các ngươi là nô lệ bản vương mua, dù có đánh chết, cũng chẳng sao.”
Ninh Giác Phi cảm thấy lời của người này vô cùng chói tai, ho khan một tiếng rồi lạnh lùng nói: “Đây là có chuyện gì? Các hạ là người phương nào? Vì sao xông vào sân viện của ta? Còn ồn ào đến vậy, còn ra thể thống gì?”
Âm thanh hắn không lớn nhưng uy thế mười phần, người nọ nhìn hắn vài lần, từ cách ăn mặc của hắn vẫn không nhìn ra được thân phận nên cũng chưa lỗ mãng.
Người bên người y lại không chịu nổi, lớn tiếng quát: “Điêu dân lớn mật, nhìn thấy Hữu Xương vương sao không quỳ lạy, vô lễ như vậy sao, người đâu, bắt cho ta.”
Những người xung quanh lập tức “vụt”, nhất tề rút đao. Bọn họ có hơn hai mươi người, động tác chỉnh tề, trường đao ra khỏi vỏ chỉ phát ra một âm thanh duy nhất, hiển nhiên đã được huấn luyện chuyên nghiệp, sức chiến đấu khẳng định không kém.
Lúc này, mười mấy chiến sĩ Ưng quân phụ trách bảo vệ cũng đã chạy đến nơi, tất cả đều cầm binh khí trong tay, che phía trước Ninh Giác Phi. Bọn họ ai cũng trầm mặc nhưng khí thế mỗi người như lang tựa hổ, là dạng sát khí của những người thân kinh bách chiến, làm đối phương không dám khinh địch.
Ninh Giác Phi vốn không muốn xen vào chuyện của người khác, thấy bọn họ đã nói rõ thân phận, chuẩn bị động võ, hắn không thể không nói rõ thân phận của mình. Hai tay ôm quyền, Ninh Giác Phi đạm đạm đáp lại: “Tại hạ Ninh Giác Phi, ra mắt vương gia. Ninh mỗ tại Minh đô nhiều ngày lại chưa từng gặp qua vương gia, thỉnh vương gia thứ lỗi.”
Vị Hữu Xương vương này tên là Độc Cô Yển, là đường huynh của Độc Cô Cập, luôn luôn ở biên cương tây bộ, tại đất phong của mình, rất hiếm khi quay về Minh đô, chẳng qua từ lâu y đã nghe đại danh của Ninh Giác Phi, lúc này không khỏi chấn động: “Ngươi là…. Ninh đại tướng quân?”
“Là tại hạ.” Ninh Giác Phi buông, diện vô biểu tình nhìn y.
Độc Cô Yển lập tức nở nụ cười, tay phải áp lên ngực, thi lễ với hắn, nhiệt tình nói: “Tiểu vương trị gia không nghiêm, để hai đứa nô lệ chạy trốn. Tiểu vương dẫn người đuổi bắt nô lệ, không ngờ lại vào quấy nhiễu viện của Ninh đại tướng quân. Quấy rối rồi, xin đại tướng quân thứ lỗi.”
“Không dám nhận.” Ninh Giác Phi lần thứ hai ôm quyền hoàn lễ, trên mặt cười lễ phép. “Vương gia dạy dỗ gia nô, tại hạ vốn không nên nhiều lời, chẳng qua, nếu đã vào đây, xin vương gia nể mặt tại hạ, tạm tha cho hai người họ?”
“Đây là việc nhỏ.” Độc Cô Yển hào sảng vung tay. “Nếu Ninh đại tướng quân đã mở miệng vàng, có gì mà không được, ta tạm tha cho chúng, không phạt. A Tháp Nhĩ, ngươi dẫn chúng về đi, ta muốn cùng Ninh đại tướng quân uống mấy chén.”
“Tuân lệnh.” Người bên người y đáp lời, tiến lên muốn bắt lấy cậu thiếu niên.
Thiếu nữ tuy là nô lệ nhưng bình thường rất được Độc Cô Yển sủng ái, tùy tùng của y tuy rằng đối với cô không cần lễ phép gì, nhưng cũng không dám đơn giản đụng chạm.
Thiếu nữ thấy chuyện bất thường, quyết định thật nhanh, xoay người nhào tới trước mặt Ninh Giác Phi, quỳ xuống dập đầu liên tục: “Tướng quân đại nhân, van xin ngài, cứu đệ đệ nô tỳ. Nó chỉ mới mười hai tuổi, chịu không nổi giày vò, sẽ chết mất…” Nói đến đây, cô vừa đau đớn vừa gấp gáp, khóc không thành tiếng.
Độc Cô Yển không nhịn được nữa, đi lên cho thiếu nữ một bạt tai, đánh cô ngã xuống đất, máu tươi trào ra từ khóe miệng, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
Cậu thiếu niên nhào đến bên tỷ tỷ, đôi bàn tay nhỏ muốn nâng cô dậy, khóc kêu: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ đừng vì đệ mà chịu đòn nữa, để đệ chết đi cho rồi.”
Lúc này Ninh Giác Phi mới nhìn ra, cậu thiếu niên này mắt ngọc mày ngài, so ra còn xinh đẹp hơn tỷ tỷ cậu nhiều. Lúc này hắn đã hiểu Độc Cô Yển định làm gì với cậu, nhất thời nhiệt huyết dâng lên, quay đầu cười nói: “Vương gia, tại hạ một mình đến quý cảnh, không mang theo người, cậu bé này rất được, chẳng biết vương gia có thể bỏ thứ yêu thích được không? Vương gia mua cậu ta bao nhiêu tiền? Tại hạ trả lại gấp đôi, được không?”
Độc Cô Yển cũng giống Độc Cô Cập, hào khí vô cùng, nghe vậy nói ngay: “Ninh đại tướng quân, ta đối với ngài cực kỳ ngưỡng mộ, chỉ hận chưa từng được gặp mặt, lần này, nghe nói tướng quân còn ở lại Minh đô nên ta liền tấu thỉnh hoàng huynh, xin cho ta đến Minh đô, gặp tướng quân một lần, không ngờ hai ta lại gặp nhau ở đâu. Thật là có duyên nha. Lần đầu gặp mặt, lại trong lúc vội vàng, tiểu vương không chuẩn bị lễ vật, thằng nhỏ này nếu được tướng quân yêu thích, tiểu vương xin tặng ngài, không lấy một xu.”
Thiếu nữ nghe vậy, nhất thời đại hỉ, nhanh chóng đẩy thiến niên lên: “Na Nhật Tùng, nhanh qua dập đầu với tướng quân đại nhân.”
Cậu thiếu niên lại khóc: “Không, đệ không muốn xa tỷ.”
Thiếu nữ vội vàng: “Đệ đi theo tướng quân đại nhân, đã là giúp tỷ rồi, có nghe hay không?”
Thiếu niên vẫn lắc đầu.
Độc Cô Yển đã sớm nghe nói Ninh Giác Phi nhân nghĩa, đánh chiếm Nam Sở thế như chẻ tre lại không đánh mà thắng, cố gắng giảm thiểu sát thương. Ngày xưa, vì hoàng huynh Độc Cô Cập công tiến Nam Sở thì tẫn sát thôn làng mới khiến lòng hắn căm phẫn, một mình xông vào đại doanh, chặt đứt vương kỳ, đuổi hoàng huynh đến mấy trăm dặm, lại phóng hỏa đốt cháy thảo nguyên, khiến thực lực Tây Vũ tổn hao. Việc này còn khiến hắn phản cảm Tây Vũ, cự tuyệt chiêu mộ của hoàng huynh nên mới có chuyện Bắc Kế thừa cơ xen vào, thuận lợi cướp đi nhân tài kiệt xuất này, do đó nhanh chóng có được Nam Sở, trở thành đại quốc như bây giờ. Lần này Ninh Giác Phi bỏ nước ra đi, ở tạm Minh đô, Độc Cô Yển vừa nghe liền kích động vô cùng, muốn giữ danh tướng đương thời có một không hai này ở lại. Lúc này thấy hắn không đành chia cắt đôi tỷ đệ này như thế thì trả lời ngay: “Ninh tướng quân, hai tỷ đệ đó tình thâm, ta cũng không nhẫn tâm chia rẽ. Lúc đầu ta vốn chỉ định mua Kỳ Kỳ Cách nhưng nàng ta năn nỉ ta mua cả đệ đệ nàng, ta cũng chịu mua, ý ban đầu cũng là không để cho họ xa nhau. Ta thấy hay là vậy đi, hai nô lệ này ta tặng hết cho ngài, xin tướng quân vui lòng nhận cho.”
Thiếu nữ mừng rỡ, lập tức cố gắng đứng dậy, kéo đệ đệ quỳ xuống, dập đầu với Độc Cô Yển: “Đa tạ vương gia, đa tạ vương gia.”
Ninh Giác Phi bị y nói vậy, mà hai tỷ đệ liên tục dập đầu như thế kia, hắn cũng không dễ mở miệng từ chối. Hắn trầm ngâm một lát rồi đành cười nói: “Vương gia đã hùng hồn như thế, thật khiến Ninh mỗ xấu hổ. Ninh mỗ trời sinh tính tản đạm, bên người cũng không có bảo vật gì để tặng vương gia, nhưng vô công bất thụ lộc, thực không tiện nhận ưu ái của vương gia. Vẫn nên để ta đem bạc trả lại cho vương gia thì hơn.”
“À à, vậy cũng được.” Độc Cô Yển ra vẻ hào phóng, kì thực tương đối thông minh, lúc này nghe huyền ca biết nhã ý, liền gật đầu. “Hai tỷ đệ này cũng không mắc, ta mua chúng bằng năm trăm lượng bạc, tướng quân nếu phải trả, ta cũng không khách khí.”
Ninh Giác Phi vừa tắm ra, trên người không mang bạc, hắn thấp giọng hỏi người bên cạnh: “Có bạc không? Cho ta mượn một chút.”
Chiến sĩ nọ không nghĩ tới hắn ngay cả năm trăm lượng bạc đều phải mượn, vừa ngoài ý muốn vừa phải cố nhịn cười, lấy từ trong lòng ra một xấp ngân phiếu, nhỏ giọng nói: “Đây là bệ hạ bảo chúng ta đưa cho tướng quân, xin ngài cứ tự nhiên dùng.”
Ninh Giác Phi trời sinh tính hào hiệp, cầm lấy ngân phiếu từ tay người nọ, đếm đủ số lượng, đưa cho Độc Cô Yển. Vị vương gia này nhìn hắn vay tiền tùy tùng rồi đưa cho mình, không khỏi cười ha ha, nhận ngân phiếu xong cũng không nhìn mà nhét luôn vào lòng, đưa tay vỗ vỗ vai hắn: “Ninh tướng quân, tính tình ngài rất tốt, cũng rất giống tính ta. Bạc này ta nhận, hai người này thì là của ngài, ta sẽ cho người đem đồ của chúng qua đây. Đi một chút, chúng ta đi uống rượu, đừng để chuyện nhỏ này làm mất hứng.”
“Đi.” Ninh Giác Phi thắt lại đai lưng, quay đầu nói với thuộc hạ: “Các ngươi ở lại đây, để hai tỷ đệ này nghỉ ngơi. Mặt khác, nếu như bệnh nhân trong phòng tỉnh, nói cho y biết, ta ra ngoài uống rượu, sẽ về ngay, bảo y đừng lo lắng, cứ ngủ trước đi.”
“Tuân lệnh.” Những người đó ôm quyền hành lễ rồi đồng thanh đáp lời.
“Đi.” Độc Cô Yển hăng hái bừng bừng, chờ hắn phân phó xong liền kéo hắn ra ngoài.
Ninh Giác Phi chỉ cảm thấy người Độc Cô gia tính cách quả thật giống nhau, không khỏi buồn cười, liền đi theo y ra ngoài.
Rất nhanh các tùy tùng của Độc Cô Yển đã đi theo, trong viện liền an tĩnh lại.
Lúc này Vân Thâm mới khoác trường y xuất hiện cạnh cửa nhà giữa. Y nhìn bóng lưng của hai tỷ đệ bị tùy tùng dẫn đi, lạnh nhạt nói: “Nô lệ chạy trốn? Thật biết chỗ chạy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.