Lúc Mạc Thiệu Kiêm gọi điện, tôi và Duyệt Oánh đang ở cửa hàng thời
trang. Nhiệt độ trong thành phố lúc bấy giờ vẫn chưa xuống hai mươi độ
C, song từ lâu, quần áo của mùa mới đã được trưng ra bày bán trên thị
trường. Trên giá bày đan xen những bộ đồ ngắn dài, đảo mắt qua là bắt
gặp rất nhiều kiểu thời trang được làm bằng chất liệu lông thú, nhìn như bầy cừu béo lúc nhúc trên thảo nguyên.
Quần áo không phải cừu, mua quần áo mới là cừu.
Anh chàng Jack nho nhã, lịch sự luôn theo sát chúng tôi, nhân lúc Duyệt
Oánh đang phân vân, lưỡng lự, anh ta liền rót mật vào tai cô ấy:
- Bộ màu đỏ này rất hợp với dáng em, em mà mặc kết hợp với chiếc áo len màu xám khói mua đợt trước nhất định sẽ rất đẹp.
Jack sở hữu một chất giọng cực kỳ êm tai, cổ họng anh ta tựa như chiếc
violin, mỗi lần kéo dây luôn phát ra âm thanh đầy mê hoặc. Trong số mấy
anh chàng người nước ngoài biết tiếng Trung, có vài người phát âm không
chuẩn lắm, họ không phân biệt được đâu là âm uốn lưỡi, đâu là âm thẳng
lưỡi, nhưng như thế lại tỏa ra sức hút mãnh liệt. Đôi mắt màu lục của
anh ta lúng liếng nhìn Duyệt Oánh, khiến cô nàng như bị tiêu tan cả ba
hồn bảy vía, hớn ha hớn hở chạy vào phòng thử đồ.
Lúc Jack gặp
Rose, ngay cả tàu Titanic cũng bị tảng băng trôi đâm chìm đấy thôi. Khéo sao Lưu Duyệt Oánh lại có tiếng Anh là Rose. Năm mười tuổi, cô nàng đã
tự đặt cho mình cái tên nước ngoài ấy sau khi xem xong bộ phim Titanic.
Cô nàng chỉ mơ sẽ có ngày gặp được Leonardo của đời mình trên một chiếc
du thuyền xa hoa nào đó, hai người đứng trước mũi tàu, dang tay đón gió: “I’m the king of the world[1]!”
[1] Ta là chúa tể thế giới.
Chớp mắt đã mười năm, Rose hai mươi tuổi của ngày nay cuối cùng đã gặp được
Jack. Vì vậy, mới sáng ra Duyệt Oánh đã nằng nặc kéo tôi tới cửa hàng
quần áo này bằng được, chỉ để ngắm anh chàng Jack đẹp trai. Thật ra, anh chàng Jack này cũng đẹp mã thật, tôi đã gặp kha khá người nước ngoài
rồi nhưng phải công nhận, người đẹp trai như Jack đúng là hiếm như vàng
mười.
Theo nguyên văn lời của Duyệt Oánh thì là:
- Vừa nhìn thấy đôi mắt màu lục của anh ấy là tim tớ đã đập thình thịch rồi.
Tôi tặng ngay cho cô nàng một cái nguýt:
- Ngày tim cậu thôi đập thình thịch trong lồng ngực cũng là ngày cậu về với cát bụi đấy.
Duyệt Oánh hờn dỗi nói:
- Sao cậu chẳng có chút tế bào lãng mạn nào thế?
Cô nàng Duyệt Oánh này đích thị là người lãng mạn đến từng tế bào, có cuốn tiểu thuyết ngôn tình nào mà cô nàng chưa từng đọc qua đâu. Nhớ lúc
chân ướt chân ráo bước vào cổng trường đại học, hai đứa dắt díu nhau ra
tiệm thuê sách, đảo qua khắp các giá sách, cô ấy nước mắt ngắn, nước mắt dài, rầu rĩ ra mặt:
- Đại học nổi tiếng nỗi gì chứ, tớ đọc hết mấy bộ này từ đời tám hoánh nào rồi! Ông chủ, không còn bộ nào mới hơn à?
Sau đó, Duyệt Oánh quyết không ra tiệm thuê sách nữa mà chuyển sang giết
thời gian bằng cách lên mạng đọc tiểu thuyết. Ngày nào cũng như ngày
nào, hễ không có tiết là cô nàng lại ngồi chết dí trên giường, ôm khư
khư con Macbook Air nhiều mỏi mắt, phải chuyển qua màn hình to hơn. Ông
bà ta có câu: “Đọc sách vỡ muôn quyển – Hạ bút như có thần[2]”, tôi cũng từng cổ vũ cô ấy sáng tác cuốn tiểu thuyết để đời, cô ấy đã đọc hàng tá tiểu thuyết ngôn tình rồi, nếu ra tay chắc chắn còn hơn cả Thiên hậu bi tình[3].
[2] Hai câu thơ nằm trong bài thơ Hai mươi hai vần dâng tặn quan tả thừa họ Vi của đỗ Phủ.
[3] Trong Tứ tiểu Thiên hậu của dòng văn học lãng mạn hiện đại do độc giả
Trung Quốc bình chọn, Phỉ Ngã Tư Tồn được mệnh danh là Thiên hậu bi
tình, bởi lẽ kịch bi kịch dường như đã trở thành dấu ấn riêng của chị.
Thế mà cô ấy lại gạt phắt đi, nói:
- Hơi đâu mà viết truyện. Tớ cứ nạp một nghìn tệ vào thẻ VIP, thế là xem
được cả đống tiểu thuyết trên mạng rồi. Tội gì phải viết lách cho mệt?
Quên mất, nàng này đích thị là cô chiêu[4] con nhà giàu xổi, mà chính miệng
cô nàng tự nhận thế chứ tôi chẳng nói ngoa, hễ nhắc đến bố mình là thể
nào cô nàng cũng tuôn một tràng “ông bố đại gia xổi nhà tớ”. Bố cô ấy
gặp thời ăn nên làm ra, tiền nhiều như nước, nhân dịp cô con gái rượu
tròn hai mươi tuổi, ông mua hẳn một chiếc trực thăng làm quà, không phải món đồ chơi điều khiển từ xa đâu, mà là loại máy bay có phi công chuyên nghiệp lái đàng hoàng kìa. Lúc nhận được quà sinh nhật, cô ấy vui không sao kể xiết, liền hồ hởi kéo tôi bay một vòng. Phành phạch trên trời
suốt một buổi, làm tôi suýt chết vì ù tai, hai người muốn tâm sự mấy câu cũng khó.
[4] Cô chiêu: trong “cậu ấm, cô chiêu”, con cái trong những gia đình giàu có, được nuông chiều.
Lúc máy bay hạ cánh, cô nàng thở vắn than dài:
Hồi còn nhỏ tớ nghiền mấy cuốn truyện viết về học sinh trường quý tộc lắm,
trong đó có đoạn tả nam chính đi học bằng trực thăng, máy bay hạ cánh
trên sân cỏ, chàng liền bước xuống… Aaaaa!!! Vừa nhìn đã yêu luôn rồi.
Vậy mà giờ cô ấy lại nhăn nhó khổ sở, nói:
- Ai mà biết ngồi trực thăng lại ồn thế chứ, ồn thế thì tình tứ kiểu gì?
Tôi đành bất lực hỏi trời cao, lần trước cô ấy trách bố mình chơi trội, nói ông mua chiếc Hummer chẳng khác nào mua mớ rau cải, đã vậy rau còn già
nữa, chẳng có gu thẩm mỹ gì cả. Nếu suy từ lời cô nàng thì chẳng phải
“bố nào con nấy” hay sao?
Vừa đưa Duyệt Oánh vào phòng thử đồ,
điện thoại của tôi đổ chuông réo rắt. Tôi để bài Tam đại kỷ luật, bát
hạng chú ý làm nhạc chuông nên nghe có phần đặc biệt, âm điệu hào hùng
của bài ca cách mạng vang vọng khắp shop thời trang sang trọng, tạo nên
sự kệch cỡm hết sức nực cười. Tôi hoang mang lục tìm di động trong túi
xách, càng cuống càng không thấy đâu, tiếng di động réo mỗi lúc một to.
Không hổ danh là cửa hàng thời trang nổi tiếng, Jack và cậu nhân viên
đẹp trai đang quỳ gối kia vẫn tập trung cao độ giúp Duyệt Oánh cài nốt
hàng cúc cuối cùng, dường như ngó lơ tiếng chuông điện thoại cổ quái, kỳ dị, không nuốt trôi của tôi. Lúc tìm được điện thoại thì cả người tôi
đã đẫm mồ hôi.
- A lô!
Chắc Mạc Thiệu Khiêm vừa xuống máy bay, giọng nói trầm thấp quen thuộc thoáng nét mệt mỏi hiếm hoi:
- Đang ở đâu thế?
Tôi thành thật trả lời:
- Em đang ở bên ngoài mua sắm với bạn.
- Về nhà ngay.
Nói rồi hắn lập tức ngắt máy, Duyệt Oánh vẫn đang xoay qua xoay lại ngắm
nghía mình trong gương. Bộ quần áo màu đỏ tươi, như một đóa anh túc đang khoe sắc thắm dưới nắng hè rực rỡ. Cô ấy hỏi tôi:
- Đẹp không?
Tôi gật đầu, giá cắt cổ sao mà không đẹp chứ?
Duyệt Oánh nói:
- Màu này cậu mặc mới đẹp, da cậu trắng, màu đỏ lại tôn da, cứ gọi là trắng nõn nà.
Lưu Duyệt Oánh cuồng tiểu thuyết quá đà rồi, cứ mở miệng là bắn ra liên
thanh một tràng các tính từ. Hễ nhắc đến con gái thì nào là da trẵng nõn nà, mắt long lanh như nước hồ thu, yêu kiều mê hoặc… Còn nhắc đến con
trai thì mắt phượng mày ngài, cười nhếch khóe miệng, ngông nghênh bất
cần…
Jack quay sang tôi, nở một nụ cười mê hồn:
- Bộ màu đỏ này đúng là tuyệt hết chỗ nói nhưng cửa hàng chỉ còn màu tím với màu đen là còn size của cô, kiểu dáng có chút khác biệt, nhưng mặc trên
người cũng rất sang. Hay tôi lấy để cô thử xem thế nào nhé?
Quần áo hàng hiệu đặc biệt ở chỗ mỗi màu sắc đi với một kiểu dáng khác nhau. Hết size vừa với mình thì đành ngậm ngùi chọn cái khác vậy, như thế
cũng tốt, mặc ra đường không sợ bị đụng hàng.
Tôi thọc tay vào túi tìm ví tiền:
- Không cần đâu, gói luôn hai bộ cho tôi.
Duyệt Oánh nhìn tôi qua tấm gương:
- Sao thế?
Vừa đưa thẻ tín dụng cho Jack, tôi vừa nói:
- Tớ có việc gấp phải đi ngay.
Duyệt Oánh tỏ vẻ thông cảm hỏi tôi:
- Bạn trai cậu tìm à? Ở đâu lại có người tự coi mình là hoàng đế thế chứ, hắn coi chỗ cậu cứ như thể hành cung[5] không bằng. Thích thì đến,
không thích thì thậm chí hai, ba tháng cũng không thèm ngó ngàng. Cậu
còn nuông chiều hắn nữa chứ, phải tớ á, tớ bỏ hắn từ lâu rồi.
[5] Hành cung: cung điện cho vua ở tạm thời khi đi ra khỏi hoàng thành ở kinh đô.
Tôi mà bỏ được hắn thì cũng giỏi thật.
Jack cầm hóa đơn thẻ tín dụng đến, tôi múa bút ký tên mình – Đồng Tuyết. Anh chàng lại nở một nụ cười chết người:
- Cảm ơn Đồng tiểu thư. Hóa đơn mua hàng lần này của cô thiếu chút nữa là đạt mức VIP, lần sau cô ghé cửa hàng, chúng tôi sẽ làm thẻ VIP cho cô.
Lại còn VIP nữa, có mà lần sau dư dả cứ qua đây để bị chém thêm phát nữa
thì có! Tôi nói với Duyệt Oánh vài ba câu rồi rảo bước đi trước, bên
cạnh vẫn còn nhân viên cửa hàng đưa cô ấy tham khảo vài mẫu áo mới, đích thân anh chàng Jack xách túi quần áo, tiễn tôi ra tận xe.
Chẳng phải nghĩa nặng tình sâu gì, nhưng thân là kẻ ăn bám, có đánh đố tôi
cũng chẳng dám cãi lời. Tôi phóng về nhà với tốc độ nhanh như tên lửa,
quả nhiên vẫn nhanh hơn Mạc Thiệu Khiêm. Vừa nghe tiếng động ngoài cửa
vọng vào, tôi lập tức tỏ vẻ cung kính, hoan nghênh hắn bước vào với đôi
dép đi ở nhà cầm sẵn trên tay.
Mạc Thiệu Khiêm vừa thay dép, vừa đưa tay xoa mặt tôi:
- Béo hơn rồi đấy.
Hai tháng không gặp, béo hay không tự tôi biết, song hắn vẫn vậy, chẳng hề
thay đổi. Vừa từ máy bay xuống mà tóc tai vẫn chỉnh tề, không rối dù chỉ một sợi, nếp áo cũng phẳng phiu như mới. Dẫu sao hắn cũng không phải là người, từ khi quen biết tới giờ, có vẻ như hắn luôn sống trong lồng
kính nên quần áo mới gọn gàng, dáng vẻ mới phong lưu, hào sảng như vậy.
Được ngày theo chân Duyệt Oánh đến cửa hàng thời trang cao cấp nên tôi có
trang điểm một chút, nhưng Mạc Thiệu Khiêm lại cực ghét đụng vào phấn
son, nên tôi vừa về nhà là lao vào tẩy trang ngay. Mặt mũi vừa rửa sạch
sẽ nhìn trắng như trứng gà bóc. Cũng may da tôi vốn khỏe lại còn trẻ,
không cần trang điểm mà vẫn vô cùng sáng sủa, mịn màng. Tôi hơi ngẩng
đầu, tên này quá cao, mặc dù chiều cao lúc tôi không đi guốc là một mét
bảy mươi ba, con gái cao tầm đó là khá khẩm lắm rồi, vậy mà vẫn phải
ngước cổ nhìn hắn. Bất ngờ hơn, đột nhiên hắn vòng tay đỡ gáy tôi rồi
hôn ngấu nghiến.
- Ừm, sạch sẽ đấy!
Tên này đúng là cao
thủ hôn, môi với môi quấn quýt, triền miên khiến ruột gan tôi rối bời,
hơi thở vừa quen thuộc vừa mạnh mẽ lấn chiếm toàn bộ hô hấp của tôi. Vết cắn thiếu nhẫn nại của hắn có chút tê rần, tôi vịn vào cổ hắn toan đáp
lại. Hai tháng cách mặt giống như “tiểu biệt thắng tân hôn”, thế nên
chẳng mấy chốc hắn đã bị tôi đánh lừa, hắn quàng lấy cánh tay tôi, bế
xốc lên phòng.
Hôm nay hắn có chút kỳ lạ, lên giường rồi tôi mới biết, thì ra hắn coi tôi như kẻ thù. Trong một số trường hợp, Mạc Thiệu Khiêm luôn là gã mặt người dạ thú, nhưng một khi đã lên giường, đến cầm thú cũng phải xách dép cho hắn. Hơn nửa năm đầu, chiếc giường là nỗi
khiếp đảm của đời tôi, sự xuất hiện của hắn chỉ khiến tôi khát khao được nhốt mình trong phòng tắm suốt kiếp không ra ngoài. Về sau, hắn từ tốn
dỗ dành, bản thân cũng biết điều kiềm chế thú tính, mọi chuyện như tạm
ổn. Có trời mới biết, hôm nay thú tính lại bùng phát khiến tôi ngất lên
ngất xuống, ngẫm thấy bản thân mình chẳng khác nào một miếng bánh bị thả vào chảo dầu đang sôi sùng sục, chiên đi chiên lại cho tới khi lục phủ
ngũ tạng nát nhừ. Cuối cùng, tôi nghẹn khóc không ra nước mắt, chỉ còn
cách van nài hắn. Thế mà hắn chẳng thèm bận tâm xem tôi sống hay chết,
chưa thỏa mãn thì đừng hòng. Đợi đến lúc hắn đổ ập xuống người tôi, ngay cả cánh tay đang đặt dưới thân hắn, tôi cũng không còn sức để rút ra.
Tôi chợp mắt được một lúc, chẳng mấy chốc đã choàng tỉnh. Hiếm khi bắt gặp
Mạc Thiệu Khiêm lúc say ngủ, tóc mái ngắn cũn vùi dưới chiếc gối trắng
tinh, khuôn mặt mang vẻ tĩnh lặng, thanh bình của một đứa trẻ.
Gã khốn này chỉ được cái mã ngoài đánh lừa con mắt người khác thôi.
Cuối cùng tôi vẫn vật lột đứng lên, mò về phòng mình.
Chẳng phải tôi lập dị khác người mà chính bởi gã khốn này. Hắn chê tôi hay
giãy đạp linh tinh khiến hắn khó chịu, hắn thích lúc ngủ phải tuyệt đối
yên tĩnh, thế nên mỗi lần xong việc, tôi đều cun cút về phòng của mình.
Duyệt Oánh nói cũng đúng, gã này là hoàng đế, còn tôi là phi tử được hoàng đế triệu đến ban sủng. Mà tôi so với phi tử còn không bằng, song việc
người ta được thái giám khiêng về, con tôi phải tự mình bò về.
Quả thực, lúc ấy tôi mệt rã rời, vừa nằm xuống giường, đầu chạm gối là lăn ra ngủ, quên mất phải khóa cửa phòng.
Quên khóa cửa phòng nên nửa đêm cầm thú mới mò vào được, tôi suýt khóc thét khi thấy cặp mắt ấy trong bóng tối.
- Em mệt lắm.
Nụ hôn nóng rực của hắn rớt xuống xương quai xanh của tôi, giọng ỡm ờ:
- Đợi chút nữa rồi mệt luôn thể.
Cứ đà này thể nào cũng có ngày tôi bị hắn hành đến chết, tôi vẫn còn một
tá giai đẹp chưa được ngắm, một đống bài luận chưa viết, thậm chí tiền
cũng chưa kiếm được… Lỡ mà chết lúc này thì không đáng chút nào. Tôi
đành gượng lấy tinh thần để hắn hả dạ, không còn thèm thuồng nữa.
Mệt đến không thể chịu được nữa, tôi thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ, lúc mở
mắt thì trời đã sáng rồi. Tôi tỉnh dậy với cơn đau nhức khắp mình mẩy,
quay đầu sang bên tôi liền giật bắn người. Mới sáng đã bắt gặp khuôn mặt của Mạc Thiệu Khiêm ở khoảng cách gần thế này, ai mà chẳng hết hồn hết
vía chứ? Không ngờ hôm qua hắn ngủ lại phòng tôi, dáng nằm của tôi cũng
thật đáng tuyên dương, một chân còn vắt vẻo trên bụng hắn cơ đấy. Tôi
vội khẽ rụt chân lại, thế mà vẫn đánh thức hắn. Hắn vừa hé mắt là tôi đã cảm thấy áp suất trong phòng giảm xuống đáng kể, nhưng nhìn đôi mắt lim dim ấy lại vô hại hơn bình thường rất nhiều, giọng nói khàn khàn cong
vương cơn ngái ngủ thoáng vẻ dễ gần hiếm hoi.
- Chào em!
Tôi nhanh chóng rặn ra một nụ cười:
- Chào anh!
Mẹ kiếp, ở cùng loại người này phải chịu áp lực lớn thật, sớm muộn gì cũng có ngày tôi mắc bệnh tim.
Từ ngày sống cùng Mạc Thiệu Khiêm đến giờ, tôi đã học được cách chửi bậy,
mỗi lần bị hắn dồn vào đường cùng, trong bụng tôi lại lôi mười tám đời
tổ tông nhà hắn ra mà chửi. Đương nhiên không thể chửi ngay trước mặt
hắn, tôi mà dám chửi thẳng trước mặt hắn thì có lẽ đã lên núi đánh cọp
bẻ răng, xuống biển bắt rồng gỡ vảy rồi.
Chúng tôi dùng bữa sáng trong nhà kính, dưới ánh nắng chan hòa của buổi sớm mai và giữa muôn
hoa đua nở tưng bừng. Nhờ người làm vườn tưới tắm từ sớm nên cánh hoa
vẫn đọng lại vài giọt nước long lanh. Bánh mì bơ và sữa nóng được đựng
trong bộ đồ gia dụng bằng sứ mang đậm phong cách quý tộc Anh, một bộ
thôi cũng giá trị bằng cả năm học phí của tôi rồi, cuộc sống đại gian
đại ác của bọn đại gia chính là đây chứ đâu!
Tất nhiên tôi không phải đại gia, Mạc Thiệu Khiêm mới là đại gia.
Đại gia đang bận dùng bữa sáng, còn tôi mải xem báo. Thói quen xem báo vào
bữa sáng là do tôi học lỏm từ ti vi, các đại gia trên đài TVB chẳng phải cũng vừa ăn sáng vừa xem báo sao? Nhưng người ta đọc báo tài chính bằng tiếng Anh, còn tôi đọc mấy tờ báo lá cải.
Hương Tú dắt Đáng yêu đến. Đáng Yêu là một con chó lông trắng muốt dòng Samoyed, năm nay được hai tuổi. Nhìn nó cười còn cao quý hơn cả tôi. Hương Tú là người giúp
việc đến từ Philippines, công việc chính chỉ có chăm sóc Đáng Yêu. Cô ấy là một người cực kỳ nhẫn nại và thật thà, lúc nào cũng hết lòng vì Đáng Yêu, thậm chí còn coi nó như con mình. Nhờ sự chỉ bảo của Hương Tú mà
Đáng Yêu đã học được rất nhiều thứ, ví dụ như bắt tay, ngồi bằng hai
chân… Mỗi lần Mạc Thiệu Khiêm tới, Hương Tú lại dắt Đáng Yêu đến gặp
hắn.
Tôi không thích chó mà Đáng Yêu cũng chẳng ưa gì tôi, nên
tôi chưa từng dắt nó đi dạo. Mỗi lần Hương Tú đưa Đáng Yêu tới, nó toàn
nhằm tôi mà sủa khiến tôi bực bội, mấy lần định trộm nó đem tặng người
khác. Nhưng tôi không có quyền quyết định việc này, Đáng Yêu là do Mạc
Thiệu Khiêm nuôi, Hương Tú là do Mạc Thiệu Khiêm thuê, căn nhà này thuộc về Mạc Thiệu Khiêm, ngay cả tôi cũng do Mạc Thiệu Khiêm bao nuôi.
Được Mạc Thiệu Khiêm xoa đầu, Đáng Yêu liền ngoan ngoãn ngồi xuống bắt tay
hắn, cái chân trắng muốt, mũm mĩm của nó đặt lên lòng bàn tay của Mạc
Thiệu Khiêm. Đường trí tuệ trên lòng bàn tay hắn rất dài, thậm chí còn
cắt cả đường sinh mệnh, điều này chứng tỏ hắn đúng là một con cáo già
xảo quyệt. Tôi hậm hực nhét miếng bánh mì vào miệng, đột nhiên nhìn sang tờ báo có đăng tít rất bắt mắt: Xuất hiện bạn trai bí mật của Tô San
San.
Tô San San là ngôi sao mới ra mắt năm ngoái, lúc đầu chưa
nổi lắm nhưng do bất ngờ đoạt giải tại liên hoan phim quốc tế, tên tuổi
cô ta bỗng trở nên cực hot, nghe đâu cô ta còn được tay đạo diễn tài
năng trẻ nào đó mời đóng phim bom tấn. Đang hot như thế mà đùng một cái
xuất hiện bạn trai, với thâm niên buôn dưa lê bán dưa chuột của mình,
tôi dám chắc đây là một chiêu đánh bóng tên tuổi nhằm gây sự chú ý cho
bộ phim mới kia. Có điều mấy gã paparazzi này làm ăn vô trách nhiệm quá, chẳng chụp được cái ảnh nào chính diện cả, cái rõ nhất cũng chỉ thấy
bóng lưng của người đàn ông đang tay trong tay với Tô San San, mười ngón tay đan vào nhau được khoanh tròn đỏ choét, lại còn phóng rất to. Ớ!
Nhưng sao chiếc đồng hồ đeo tay của gã này nhìn quen thế nhỉ? Cái lưng
này cũng quen nữa. Kiểu dáng chiếc đồng hồ cũng rất đặc biệt. Tôi dán
mắt vào tờ báo hồi lâu, cuối cùng nhận ra đấy là chiếc Tourbillon của
bậc thầy chế tác F.P.Journe, hiện tại cả châu Á, à không, cả thế giới
mới có một chiếc. Làm một chiếc cũng mất mấy năm trời, lẽ nào lại có
hàng nhái hay sao?
Tôi liếc mắt sang gã đại gia đang ngồi uống
cà phê phía đối diện, cổ tay áo để lộ chiếc đồng hồ độc nhất vô nhị, mặt đồng hồ sáng long lanh dưới ánh mặt trời. Thoắt cái, trong đầu tôi hiện ra rất nhiều suy nghĩ, trước tiên là: cuối cùng thì mình cũng đợi được
đến ngày thoát khỏi bàn tay quỷ dữ. Hai là: sở thích của gã này cũng
quái lạ thật, vợ hắn còn đẹp gấp mấy lần Tô San San. Ba là: khiếu thẩm
mỹ của gã này đúng là kém thật, tôi cũng thua xa vợ hắn. Thứ tư là: việc này có chút kỳ lạ, cứ tạm thời cho là lúc đó hắn mải ôm Tô San San,
thần hồn bay bổng nên mới bị paparazzi bắt quả tang, nhưng cấp dưới của
đại gia có quan hệ khá mật thiết với giới truyền thông, làm gì có chuyện bị phô bày trên mặt báo thế này? Còn thứ năm: Tô San San muốn đánh bóng tên tuổi chắc cũng chẳng dại gì mà lôi hắn vào, đẳng cấp đại gia đâu dễ lợi dụng như người bình thường chứ…
Đại gia bất ngờ lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ thứ sáu trong đầu tôi:
- Xem cái gì mà mặt lại dán vào tờ báo thế kia?
Tôi thả tờ báo xuống, thản nhiên mỉm cười, tiếp tục gặm bánh mì. Đột nhiên hắn nói:
- Chụp kiểu này chẳng trách em nhận không ra.
Suýt nữa tôi phun hết sữa trong miệng. Cái gã này! Đừng có dọa người ta kiểu đó chứ!
Tôi nào dám thắc mắc, tôi chỉ nhận ra chiếc đồng hồ của hắn, chứ không hề nhận ra hắn.
Có lẽ bởi trên mặt tôi lộ rõ vẻ chột dạ, thoắt đỏ thoắt trắng nên hắn mới hỏi thẳng:
-Sao? Giận à?
Dù sao cũng chẳng đến lượt tôi phải giận!
Tôi là ai nào? Tôi là “vợ bé”, là “kẻ thứ ba”, tôi tiêu tiền của hắn, được
hắn bao nuôi. Tôi chung sống bất hợp pháp với một người đàn ông đã có vợ như Mạc Thiệu Khiêm, chen chân vào giữa hắn và người vợ chính chuyên,
vụ này mà bị đăng trên Tianya[6], thế nào tôi cũng bị liệt vào hạng đốn
mạt mà người ta vẫn hay phỉ báng, thóa mạ, rủa xả hội đồng, nghiễm nhiên tên tuổi tôi trở thành hot trên mạng.
[6] Tianya: một trong những diễn đàn trực tuyến được yêu thích nhất tại Trung Quốc.
Tôi mà cũng có tư cách để giận sao? Trò đó nên nhường cho vợ hắn, tôi chẳng thèm.
- Tô San San thủ vai đạt ghê! Em thích xem phim cô ấy đóng, lần sau có cơ hội, anh xin chữ ký hộ em nhé!
Nghe tiếng “ừm” của hắn là tôi biết hắn không vui. Bọn đàn ông luôn ảo tưởng đàn bà vì mình mà giở đủ mọi chiêu trò để tranh giành, đấu đá, cấu xé
lẫn nhau, chỉ mong nhận được một cái nhìn thương hại của người đàn ông.
Tôi phối hợp thiếu ăn ý, hắn cụt hứng cũng phải.
Mong sao hắn có mới nới cũ, thẳng thừng ghét bỏ thái độ xấc láo của tôi, sau đó quẳng tờ chi phiếu bảo tôi cuốn xéo.
Đang mơ mộng vẩn vơ thì Mạc Thiệu Khiêm đã nhan chóng chuyển chủ đề:
- Hôm qua mua gì rồi?
Biết thế nào hắn cũng hỏi đến nên tôi nhanh nhảu xách ngay hai bộ đồ về. Tôi mà đã linh cảm thì chỉ có cực chuẩn trở lên mà thôi, tôi vồn vã nói:
- Mẫu mới của Milan, nhưng giờ thời tiết còn hơi nóng, chưa mặc cho anh xem được.
Hắn hài lòng gật đầu, đại gia có sở thích đốt tiền, còn mua quần áo là
nhiệm vụ của những đứa được bao nuôi như tôi. Khả năng của tôi là làm
thỏa mãn thói hư vinh đàn ông trong hắn, khích hắn có hứng tiêu tiền.
Đôi lúc tôi cũng tỏ ra ngỗ ngược, nhưng thể loại chống đối này cũng có
chừng mực như mèo gãi ngứa, luôn mè nheo, nũng nịu nhưng lại không hề
gây thương tích, tránh thô quá khiến hắn thấy khó chịu.
Cứ đà
này, thậm chí tôi có thể cho ra đời cẩm nang làm vợ bé, với cái tên Kiếp sống nhân tình của tôi, rồi tung lên mạng, thể nào cũng gây được chấn
động mạnh, riêng tiêu đề cũng đủ để cư dân mạng đua nhau lùng sục.
Hắn lại hỏi:
- Hôm nay có tiết không?
- Có ạ!
Tôi không nói dối, hôm nay có tiết quan trọng, giáo sư nổi tiếng nghiêm
khắc và có kỷ luật, lúc điểm danh mà vắng mặt thì chết chắc.
- Vậy tối đi ăn cơm.
Xem ra hôm nay hắn chưa định về vội, tôi liền đứng dậy, đi thay quần áo.
Tìm mãi mới thấy cái áo sơ mi có cổ. Đành vậy thôi, trên cổ tôi bây giờ
đầy những vết xanh tím thê thảm, không thể khoe ra được. Tôi thầm chửi
Mạc Thiệu Khiêm là đồ cầm thú. Mặc xong chiếc váy bò, quay đầu lại đã
thấy cầm thú đang tựa người vào tủ, hứng thú nhìn tôi.
- Cũng có dáng dấp sinh viên đấy chứ!
Tôi vốn là sinh viên mà!
May mà đường thông hè thoáng, tôi đến trường không bị muộn. Lưu Duyệt Oánh
đã giúp tôi giữ chỗ ở ngay dãy bàn đầu tiên như thường lệ. Tại sao phải
là dãy đầu tiên? Bởi chúng tôi ham học chứ sao! Đừng có cười, trong kỳ
tuyển sinh năm đó, hai đứa chúng tôi đều đứng hạng nhất, hạng nhì của
khoa Hóa học ứng dụng đấy. Hồi thi phân khoa, tôi thiếu mất hai điểm,
chỉ tại môn Vật lý tính nhầm một câu. Lưu Duyệt Oánh thì đạt điểm tối
đa, có khi lúc tuyển sinh, các thầy cô đã nhắm mắt tuyển thẳng cô ấy mà
chưa kịp lướt qua sơ yếu lý lịch cũng nên.
Nếu sớm biết bố cô ấy là chủ một doanh nghiệp nổi tiếng, có khi trường còn đòi bố cô ấy tặng
cho một phòng thí nghiệm hay gì đó đại loại thế rồi. Nhưng trường chúng
tôi cũng không thiếu người tài, hiệu trưởng hơi đâu mà để ý nhiều. Vả
lại, vừa nghe con gái đỗ vào trường đại học nổi tiếng, bố Duyệt Oánh
kích động đến nỗi sẵn sàng hái cả sao trên trời. Lúc mới quen, Lưu Duyệt Oánh tâm sự với tôi:
- Ông bố đại gia xổi nhà tớ tiệc tùng suốt ngày, từ bé tới giờ chưa bao giờ đi họp phụ huynh nên có biết điểm giả
của tớ thế nào đâu. Lại còn sẵn tiền, định tống tớ sang một trường đại
học nào đó bên Mỹ nữa cơ, nhưng tớ đã đỗ thủ khoa toàn tỉnh.
Thế nên, để chúc mừng cô nàng bước sang tuổi hai mươi, bố cô phấn khởi mua ngay máy bay trực thăng tặng cô con gái rượu.
Năm ba rồi, ít khi được học gộp lớp, đây là dịp hiếm hoi để mọi người gặp
gỡ và giao lưu, cả giảng đường rộng thênh thang xì xầm tiếng nói chuyện. Thầy giảng bài hăng say trên bục giảng, đám sinh viên ngồi dưới không
chép bài lia lịa thì cũng chơi trò chuyền giấy, nghe mp3, đọc truyện,
nhắn tin… Có người nghe giảng, có người làm việc riêng, ai nấy đều vui
vẻ.
Cách Lưu Duyệt Oánh một ghế trống là chỗ ngồi của một bạn
nam rất đẹp trai. Luật bất thành văn, nam nữ không quen biết luôn ngồi
cách nhau một ghế trống, thầy giáo cũng quá quen với kiểu lãng phí không gian này rồi. Tay tôi đang hí hoáy ghi chép nhưng đôi mắt cũng không
quên tia trai đẹp. Giảng đường nằm hướng nam, nắng rọi qua cửa kính vừa
vặn rót vào ba hàng ghế đầu. Nắng phủ lên mái tóc đen nhánh của cậu bạn
đẹp trai một lớp nhung tuyền, ngón tay cậu ấy đang xoay tít chiếc bút
rất điệu nghệ.
Tôi ngây người nhìn chiếc bút, bỗng dưng nhớ tới
Tiêu Sơn. Chính Tiêu Sơn là người dạy tôi trò quay bút. Chiếc bút kẹp
giữa ngón trỏ và ngón giữa., khi xoay phải thật khéo, thật nhanh để nó
chuyền qua chuyền lại giữa các ngón tay…
Khi những ngón tay thon dài, mát rượi của Tiêu Sơn chạm vào mu bàn tay tôi, mặt tôi đỏ lựng lên như phát sốt. Ở cái tuổi mười sáu, mười bảy ấy, chỉ một cái chạm lướt
qua tay thôi mà lòng đã ngân lên niềm hạnh phúc khó tả…
Chớm thu rồi nhỉ? Hóa ra “thu khơi buồn tình xa” là có thật. Nắng đua nhau nở
rực rỡ vào sớm mai, nỗi nhớ Tiêu Sơn bỗng dưng trỗi dậy trong tôi.
Mỗi khi cảm thấy cuộc sống thật nặng nề, tôi lại nhớ đến Tiêu Sơn. Lòng tôi trĩu nặng cho đến tận bữa ăn trưa, thậm chí đến món thịt viên yêu thích tôi cũng chẳng nuốt trôi.
Duyệt Oánh lườm hỏi:
- Lại khát khao yêu đương gì rồi? Không phải bạn trai vừa tới sao?
Tôi ngậm ngùi khai thật với cô ấy:
- Tớ đang nhớ mối tình đầu.
- Có bạn trai rồi mà vẫn còn tơ tưởng mối tình đầu, cậu thật quá quắt!
- Nhưng cũng lâu rồi… Giờ người ta xa tận chân trời, đương nhiên chỉ là nhớ thôi…
- Xa chừng nào? Cách nhau cả Thái Bình Dương? Đại Tây Dương? Hay Ấn Độ
Dương? Hiện tại hắn ở đâu? Cậu đá phắt gã bạn trai bây giờ đi, rồi ra
nước ngoài tìm hắn là xong.
Tôi thở dài:
- Anh ấy học trường kế bên.
- Mẹ Kiếp!
Duyệt Oánh dường như rất bực bội, gạt phắt món thịt viên thơm nức mũi sang
một bên, cô nàng lấy đũa chọc tôi, chẳng thèm quan tâm đến hình tượng
của mình.
- Gọi một chiếc taxi cũng không đáng tiền xe, cậu đi
từ cổng Tây trường mình sang cổng Đông trường hắn, thế là xong! Lại còn
bày đặt ngồi đây mặt mày ủ rũ, không biết thẹn là gì. Đồ dở hơi! Đúng là người ở bên cạnh mà sao cứ như xa tận chân trời thế?
Duyệt Oánh nói không sai, đúng là người ở ngay bên cạnh mà xa tận chân trời.
Có đánh chết, tôi cũng không đi gặp Tiêu Sơn, mà đánh chết rồi thì đi sao được.
Tôi thà đem quá khứ vĩnh viễn chôn chặt tận đáy lòng…