Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 312: Bạo viêm quyền




Người đột nhiên xuất hiện ngoài bìa rừng chính là Phó Thư Bảo. Cầm Thiên Trúc Cung trong tay, bao đựng tên trên vai, khóe miệng treo một nụ cười lạnh như băng, khí định thần nhàn, dáng vẻ như muốn xem người trốn đi đâu.
- Lão tử bình sinh giết người vô số, không ngờ lần này lật thuyền trong mương, xem như được mở mắt rồi! Cho ta biết, ngươi là ai!
Dương Mộc giận giữ hét lên.
Phó Thư Bảo cười nói:
- Chuyện này thì có liên quan gì chứ? Dù sao có biết hay không, kết cục của ngươi không phải cũng thế sao. Đó là chết chắc rồi!
- Nếu muốn giết ta thì phải xem bản lĩnh của ngươi rồi.
Vừa nói, Dương Mộc vừa cầm khiên bước từng bước tới gần Phó Thư Bảo. Chạy trốn là chuyện không có khả năng. Hắn xoay người lại đưa cả tấm lưng trước cung tên của Phó Thư Bảo. Muốn sống thỉ còn duy nhất một đường là liều chết.
- Muốn chết!
Phó Thư Bảo đặt cung lên dây, dây cung chấn động. Vút. Một mũi Xà Nha Tiễn xuyên không gian bay tới, bắn thẳng vào tấm khiên của Dương Mộc.
Bịch! Một tiếng nặng nề vang lên. Mũi tên bắn lên trên mặt khiên. Bước chân Dương Mộc lập tức bịch bịch bịch mà lui lại ba bước. Nhưng tấm khiên của hắn vẫn hoàn hảo không tổn hại!
- Ồ... Là Luyện Lực Khí thuẫn sao?
Tình huống như vậy khiến Phó Thư Bảo không nhịn được mà kinh hô.
- Biết là tốt rồi. Không bằng chúng ta bỏ qua đi. Ta đi đường ta, ngươi đi đường ngươi. Chúng ta đều rời khỏi đâu.
Ổn định thân hình, Dương Mộc không tới gần nữa, vẫn hạ lưng cúi đầu, phòng ngự Phó Thư Bảo.
- Đề nghị của ngươi không tồi. Nhưng... Đó là chuyện không có khả năng!
Phó Thư Bảo lại giương cung lắp tên. Lần này hắn nhắm vào hai chân lộ ra ngoài của Dương Mộc.
Thấy vậy Dương Mộc hạ khiên xuống, chuẩn xác ngăn ở hai đùi.
Bịch! Một tiếng trầm trầm lại vang lên. Dưới lực quán tính của mũi tên, cơ thể Dương Mộc lại bịch bịch bịch lui lại ba bước, sau đó mới triệt tiêu được luồng lực lượng mạnh mẽ kia.
- Ta nói lại một lần nữa, Dương Mộc ta không phải sợ ngươi. Luyện Lực Khí cung của ngươi dù lợi hại như Luyện Lực Khí thuẫn của ta cũng là bảo vật tổ truyền. Dương Mộc ta chinh chiến nhiều năm, toàn bộ dựa vào nó mới sống được tới ngày nay. Ngươi không cách nào hạ ta được đâu! Chúng ta bỏ qua đi!
Dương Mộc tức giận nói.
Phó Thư Bảo lắc lắc đầu:
- Ta cho ngươi đi thì không tới một ngày, ngươi nhất định triệu tập quân đội truy sát ta. Lúc đó dù ta có xin ngươi thế nào ngươi khẳng định cũng không bỏ qua cho ta. Ngươi cho ra là kẻ ngu sao? Hơn nữa ta cũng coi trọng thuẫn bảo vật tổ truyền của ngươi rồi, như vậy càng không thể bỏ qua cho ngươi.
- Mẹ kiếp. Lão tử muốn xem ngươi bắn chết ta thế nào!
Dương Mộc hung hăng mắng một câu, lại cầm thuẫn bức tới.
Tấm thuẫn bình thường căn bản không thể ngăn nổi mũi Xà Nha Tiễn của Thiên Trúc Cung nhưng nếu là một tấm Luyện Lực Khí thuẫn mà nói thì tình huống đã khác rồi. Lần đầu tiên gặp phải chuyện này, dù thấy rất phiền phức nhưng lại cũng cung cấp cho Phó Thư Bảo kinh nghiệm thực chiến. Thiên Trúc Cung là lợi khí của cao thủ Thư Kích, nhưng nếu bại lộ vị trí thì tác dụng sẽ giảm mạnh. Mà trước mắt nếu muốn lấy mạng Dương Mộc, dùng Thiên Trúc Cung là không thể làm được rồi.
Đại khái hiểu rõ tình huống thực tế, Phó Thư Bảo liền rất quyết đoán thu hồi Thiên Trúc Cung và bao đựng tên. Nhưng hắn không xuất ra hai lợi khí khác của hắn là Xà Nha Song Kiếm mà tay trần đứng tại chỗ, lạnh nhạt nhìn Dương Mộc tới gần.
- Đáng giận. Không ngờ lại ra vẻ như thế, dùng tay trần đối phó với ta!
Dương Mộc hừ lạnh một tiếng, hai chân đột nhiên nhảy tới, cơ thể cao lớn lại vươn thẳng dậy, giống như một tòa thiết tháp từ trên không ập tới Phó Thư Bảo, thuẫn trước đao sau. Nhưng khi hạ xuống, thanh Bách Luyện Cương Đao trong tay hắn trong nháy mắt đã đánh tới, mang thế như lôi đình!
Có thể cảm nhận rõ ràng là khi chiến đao của Dương Mộc vận hành, hơi nước trong không khí bị chưng khô, giống như một thanh chiến đao nung đỏ đột nhiên chém vào nước vậy. Thực lực của Dương Mộc không thể dò xét, hơn nữa trời sinh có tính cẩn thận, xử sự đều lo giữ mạng. Hắn đúng là một đối thủ rất khó dây vào!
Tâm niệm như điện, Bách Luyện Cương Đao của Dương Mộc đã bổ tới trước mặt. Lúc này Phó Thư Bảo mới ầm ầm lùi lại. Bước chân hắn vừa lui lại, cả một mảng đất liền ầm ầm bốc lên. Đao của Dương Mộc bổ ra một cái khe lớn!
Một đao thất bại, Dương Mộc uốn người lao về phía trước, vèo vèo chém ra ba đao về phía thắt lưng đối phương. Đao sau nhanh hơn đao trước, đao sau tàn nhẫn hơn đao trước. Khí thế này, dù có mặc nhuyễn giáp da rắn thì Phó Thư Bảo cũng không dám coi thường đao thế của hắn mà tiến hành phản kích. Chân di chuyển nhanh, dời đi như cầu vồng, thân thể hắn lại lách qua, tránh được thế công của Dương Mộc.
- Phách Đao Thức, Vương Hoàn Trảm!
Rống to một tiếng, tăng cường khí thế, Dương Mộc đột nhiên nhảy lên như con ếch, vọt lên trời cao. Trong nháy mắt, Luyện Lực Khí thuẫn trước người hắn bừng sáng, giống như bị đốt cháy, mang theo cơ thể hắn giống như một quả cầu lửa ập xuống!
Đây chính là Vương Hoàn Trảm!
Luyện Lực Khí thuẫn, Bách Luyện Cương Đao và cơ thể của Dương Mộc trong nháy mắt kết hợp làm một, hình thành thế đánh như thiên thạch giáng xuống, lấy uy áp vô cùng để đánh tới mục tiêu!
- Thế này ... Ai bị ép chẳng phải là tuyệt đối không sống nổi sao?
Hai mắt Phó Thư Bảo nheo lại thành một đường thẳng. Hắn cũng nhận ra Dương Mộc là Lực Sĩ bình thường, lực lượng mang đặc tính hỏa.
Nhưng lực lượng đặc tính hỏa của Dương Mộc làm sao có thể so được với Phó Thư Bảo đã hấp thu hỏa tinh túy chứ?
- Nộ Quyền Thức! Bạo Viêm Quyền!
Không lùi mà lại tiến, Phó Thư Bảo đột nhiên cũng bay vọt lên từ mặt đất, vung quyền đối kháng.
Nộ hỏa chính là tâm hỏa, hỏa giả viêm. Nộ Quyền Thức biến hóa ra thành Bạo Viêm Quyền!
Vèo! Xèo xèo...
Cơ thể Phó Thư Bảo giống như bị bao phủ bởi một ngọn lửa mờ. Mà trên đầu nắm tay hắn có một vùng ánh sáng, dường như là lửa đã bị đốt cháy tới cực hạn, tỏa ra nhiệt độ bức người!
Oanh ù ù! Nắm đấm va chạm với Luyện Lực Khí thuẫn. Luyện Lực Khí thuẫn không ngờ vẫn hoàn hảo không tổn hại nhưng cơ thể Dương Mộc lại bị ném bay về phía sau. Bách Luyện Cương Đao của hắn cũng không may mắn hơn, trực tiếp bị một quyền của Phó Thư Bảo đập nát. Thân đao cứng rắn vô cùng bất ngờ lại xuất hiện một vết nắm tay thật sâu!
Bịch! Cơ thể Dương Mộc bị ném bay tới mười thước, sau đó rơi nặng nề trên mặt đất. Hắn bật trở dậy nhưng còn chưa đứng vững thì đã há miệng phun ra một ngụm máu tươi. Toàn thân hắn ầm ầm ngã xuống mặt đất. Đau đớn kịch liệt truyền tới. Hắn vội vàng giơ hai bàn tay lên, thấy đôi tay vừa rồi còn hoàn hảo, giờ đã đốt tới cháy đen một mảng!
- Ngươi... Đây là thứ lửa gì chứ?
Kinh hãi nổi lên. Tuyệt chiêu giữ mạng bị phá, trái tim Dương Mộc đã rơi xuống đáy cốc rồi.
- Ngươi nhìn cho kỹ đi.
Phó Thư Bảo cất bước, xuất hiện một vùng thân ảnh như quỷ mị. Một khắc trước còn ở ngoài mười trường lực lượng, nói chưa dứt lời hắn đã lại xuất hiện trước mặt Dương Mộc rồi.
- Nhanh thật!
Trong lòng kêu lên kinh hãi, Dương Mộc hạ ý thức muốn né đi nhưng cơ thể bị thương đã không còn linh hoạt nữa, bước chân chậm một chút, lập tức cảm thấy bụng truyền tới đau đớn. Hắn nhìn thấy mình bay lên, sau đó trước mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự.
Lần này hắn rơi tự do xuống đất, không trở dậy nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.