Tại cổ võ thế gia – Tần gia, Tần Ly đang cầm một quả cầu cổ quái trong tay, nàng quan sát nó không chớp mắt. Vật thể này không được làm từ bạc hay vàng, mà nó được cấu tạo bằng một loại tài liệu kỳ dị nào đó chưa từng được thấy qua. Trên mặt khắc những hoa văn phức tạp, có điểm giống hình xăm, dáng vẻ cổ xưa nhưng tinh xảo vô cùng, xinh đẹp dị thường. Đang muốn đưa vật thể lại gần nhìn kỹ hơn một chút, thì bỗng nhiên, ánh sáng đỏ thật chói mắt phát ra từ quả cầu, Tần Ly chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.
Nguyệt Diệu hoàng triều – lịch Thiên Nguyên – năm thứ mười
Mây đen kéo dài tận chân trời, không khí ẩm thấp nhanh chóng ám vào làn da của mọi người. Trời không còn bóng dáng của gió, mặc dù gió có đi qua, nhưng cũng nhẹ đến mức khó có thể cảm nhận được.
Trên đường Phú Dương thuộc Nguyên thành, đâu đâu cũng tràn ngập một cảnh tượng người người vội vàng đến rồi đi, chẳng có mấy ai nguyện ý dừng chân lưu lại đâu đó một chút.
Ở một góc khuất bên đường, một vài nam hài Nguyễn gia lấy Nguyễn Kiến Nhân đứng đầu đang vây quanh một nữ hài gầy yếu, không ngừng đấm đá chửi rủa. Nữ hài té trên mặt đất, cuộn mình lại, thân thể không ngừng run rẩy.
Cái đầu thú nhỏ màu trắng ở trong lòng nàng cố gắng ngoi lên cắn người, nhưng nó lại bị nàng ôm gắt gao. Gương mặt nhỏ nhắn của nàng ngày càng tái nhợt, đầu cùng thân thể đầy những vết thương lớn nhỏ đang không ngừng chảy máu. Cho dù đau đớn thống khổ, nàng vẫn quật cường cắn môi không để cho mình phát ra một chút âm thanh.
"Tiện phôi tử nhà ngươi, Tô tiểu thư coi trọng huyền linh thú này là phúc khí của ngươi, chỉ bằng ngươi mà cũng dám từ chối sao?" Nguyễn Kiến Nhân hung hăng phi một ngụm, trong mắt càng hiện rõ sự tàn nhẫn: "Đánh, đánh mạnh vào cho ta, người Tần gia sinh ra đã ti tiện!"
Vài nam hài này đều đã đạt đến võ giả sơ kì, so với người lớn bình thường, khí lực tự nhiên mạnh hơn rất nhiều, chỉ một lát sau, nữ hài trên mặt đất đã sắp hít thở không thông.
Ở ngoài vòng tròn, một nữ hài khác mặc một thân y phục hoa lệ đầy quý khí, luôn dùng cặp mắt lạnh quan sát động tác của đám nam hài, đầu ngẩng cao đầy ngạo mạn.
Thẳng cho đến khi nữ hài trên mặt đất không còn nhúc nhích, nàng mới thong thả chậm rãi nhấc chân đến bên người Nguyễn Kiến Nhân, mặt lại đầy vẻ chán ghét, nói: " Tốt, tốt, ả quỷ này bẩm sinh đã làm cho người ta phiền chán, đừng để tiện nha đầu này làm bẩn mắt ta. Lấy vật nhỏ này lấy ra, trở về tẩy rửa sạch sẽ rồi đưa lại cho ta."
Ngay lúc bọn họ tăng quyền cước, không ai chú ý tới nữ hài trên mặt đất đã lấy vòng cổ huyền giới ra, trên mặt của vòng cổ lập tức dính đầy máu tươi của nữ hài, đột nhiên "ong ong" lay động.
Mấy nam hài nghe nàng ta phân phó, lập tức muốn động thủ đem huyền linh thú ra khỏi lòng của nữ hài, không ai có thể tưởng tượng được người đã không còn hơi thở lại đột nhiên mở mắt. Đôi mắt xinh đẹp lóe lên một tia nguy hiểm bắn thẳng vào tim của bọn họ. Ngay sau đó, hơi thở vốn yếu ớt đột nhiên trở nên khủng bố kinh người, so với thời tiết oi bức ngoài kia lại càng khiến bọn họ khó thở hơn. Đáng sợ nhất không phải là người đã chết đột nhiên có năng lực thở, mà là nụ cười yếu ớt nàng bày ra trên miệng kia. Rõ ràng là cười nhưng so với ác quỷ địa ngục lại càng đáng sợ.
Nguyễn Kiến Nhân cùng vài cái nam hài Nguyễn gia chứng kiến một màn như thế, cả người đều run rẩy, ngã ngồi trên mặt đất. Nữ hài váy tím cả người căng thẳng, cắn môi đứng đó.
Ý thức dần khôi phục, Tần Ly cảm giác cả người đau đớn giống như bị hủy đi, nàng thử hoạt động một chút thì cơn đau lan tỏa tận xương khiến nàng không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh.
Ngẫm lại bản thân đang nghiên cứu một quả cầu Huyền Giới kì dị, đột nhiên, ánh sáng đỏ chợt lóe, nàng liền mất đi ý thức. Tại sao khi tỉnh lại, lại mang một thân trọng thương? Chẳng lẽ ai đó lợi dụng nàng mất ý thức mà ám toán nàng? Là ai dám làm vậy? Vừa muốn quan sát tình huống một chút, trong đầu nàng lại "Ông" một tiếng, vô số đoạn kí ức ngắn dũng mãnh chui vào đầu nàng.
Đây là xảy ra chuyện gì? Nguyên thành Tần gia? Một nữ hài chín tuổi cùng tên Tần Ly? Gia gia uy nghiêm và phụ thân từ ái? Nàng là đệ tử Tần gia thường xuyên bị Nguyễn gia bắt nạt?... Hình ảnh xuất hiện cuối cùng là một nữ hài vào rừng rậm đầy hoa rơi nhặt được một huyền linh ấu thú, sau đó ấu thú bị Tô Uyển Nhi Tô gia kinh thành (đang du ngoạn) coi trọng. Nàng không muốn giao ấu thú ra, chỉ có thể chịu đựng đau đớn.
Lúc này Tần Ly mới ý thức được tình huống không đúng, hình như...
"Không tệ, năng lực phản xạ thực sự rất mạnh" Một thanh âm lười nhác vang lên trong đầu Tần Ly.
"Nếu ta đoán không sai, hết thảy mọi chuyện là do một tay ngươi dở trò quỷ!" Ngữ khí của nàng khẳng định chắc nịch.
"Cái này cũng không nên trách nhân gia, tất cả là do máu của tiểu nha đầu kia đã gọi ngươi tới. Nhân gia cũng không ngờ tới chấp niệm của tiểu nha đầu đó lại nhiều như vậy, thế mà có thể giải khai phong ấn giam cầm nhân gia." Thanh âm kia nghe thật vô tội, nhưng nàng nghe thế nào cũng hàm chứa ý tứ vui sướng khi người gặp họa.
"Ha ha, nói như vậy là có ý tình cảnh hiện tại của ta một chút cũng không can hệ gì tới ngươi?" Tần Ly mặc dù đang cười nhưng lại làm cho người ta phát run.
"Ách, cùng lắm thì nhân gia cho ngươi mượn lực lượng giải quyết bọn họ, vậy là được rồi?" Thanh âm mang ý tứ lấy lòng.
Hai người – ngươi một lời, ta mấy chữ – hết thảy đều dùng ý niệm nói chuyện, có điều, cuộc nói chuyện chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt mà thôi.
Nguyễn Kiến Nhân ngã ngồi ở đó, nuốt xuống một ngụm nước bọt, nói: "Ngươi... Ngươi là người hay quỷ?"
"Ngươi nói thử xem?" Tần Ly phát ra âm thanh non nớt khàn khàn nhưng ngữ khí lại lạnh nhạt tự nhiên, nụ cười đạm mạt yếu ớt vẫn như cũ ngự trị bên môi.
Ngay khi thanh âm kia biến mất khỏi đầu, Tần Ly không còn cảm thấy đau đớn nữa, một cỗ lực lượng đang không ngừng bành trướng trong cơ thể nhỏ yếu, xung quanh thân thể đột nhiên được bao phủ bỏi một lớp ánh sáng đỏ thật quỷ dị lại như ẩn như hiện, màu đỏ đậm dần, tỏa ra bốn phía.
Nàng đứng dậy, thoát khỏi mặt đất, xương cốt kêu "răng rắc", nhưng không hề gây trở ngại cho động tác của nàng, mà ngược lại càng khiến nàng cảm thấy thoải mái. Lúc này, người nàng đầy máu tươi, thân hình tàn tạ, huyền linh ấu thú màu trắng ở trong lòng nàng cũng nhiễm màu máu của nàng, nhìn qua khiến người ta không khỏi hiểu nhầm nó cũng mang một thân máu chảy đầm đìa. Động tác của nàng một loạt nhìn thong thả dị thường, bước đi thong dong, thuận tiện, nàng chữa những chỗ bị trật khớp.
Nam hài Nguyễn gia không ngừng lùi về phía sau, rốt cục cũng không kiềm chế được sự sợ hãi trong lòng mà kêu to: "Quỷ a, quỷ a!" – dứt lời cả đám chạy loạn cả lên, mặc sức mà chạy về hướng trước mặt mình.
Tần Ly đưa ngón tay chỉ một cái vào hư không, những nam hài đang chạy trốn lập tức bất động, sau đó, ngón tay khẽ ngoắc, bọn chúng lại ngã trở về chỗ cũ. Một sợi dây tỏa ánh sáng đỏ được kết bằng linh lực buộc bọn nam hài vào một chỗ. Nàng chậm rãi tiến về phía Tô Uyển Nhi.
Tô Uyển Nhi sắc mặt trắng bệch, khi nàng ta thấy bọn nam hài bắt đầu chạy trốn, nàng ta cũng muốn chạy, nhưng nàng ta giống như bị một cái gì đó níu trụ lại, muốn động cũng không động được. Hại chân nàng ta kịch liệt run rẩy, không thể khống chế. Bộ dáng cao cao tại thượng vừa rồi sớm đã sụp đổ không còn. Nhìn động tác của Tần Ly, nàng ta cắn môi: "Ngươi... ngươi muốn làm gì?"
Tần Ly từng bước tiến đến trước mặt nàng, cách một khoảng thì ngừng lại. Nàng không lên tiếng, chỉ nhíu mày nhìn đối phương.
Tô Uyển Nhi nắm chặt váy, mồ hôi từng giọt chảy xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm tái nhợt một mảng như tờ giấy trắng: "Hồ ly, nói cho ngươi biết, ta... ta không sợ ngươi, ta là huyền linh sư."
Lúc này nhớ tới bản thân là một huyền linh sư sơ cấp, sắc mặt Tô Uyển Nhi mới thoảng tốt lên một ít, nhanh chóng triệu hồi huyền linh thú của mình đi ra.
Huyền linh thú của Tô Uyển Nhi là huyết bàng (nhện) cấp ba, phần bụng có ba đốm trắng, thân hình đỏ đậm, tám cái chân bày ra thế chân vạc. Hai cái càng cực kỳ ngạo mạn không ngừng múa may, đôi mắt tham lam nhìn chòng chọc Tần Ly đang đứng ở phía đối diện, tựa hồ nghĩ đến phải như thế nào mới có thể đem nàng nuốt vào bụng, ăn vào sẽ rất no nê!
Tần Ly nhìn đến Huyết Bàng khổng lồ, nàng xì cười một tiếng: "Thật sự là người như thế nào thì nuôi thú như thế nấy, nghe người ta nói sủng vật thường rất giống với chủ, xem ra đúng là có chuyện này! Ha ha, thật không tệ, rất xứng với ngươi!"
"Uyển Nhi tiểu thư, sai Huyết Bàng cắn chết ả!" Nguyễn Kiến Nhân đang bị trói vốn là kẻ ngu si, nhìn thấy Tô Uyển Nhi triệu hồi huyền linh thú, tinh thần chợt phấn chấn.
Tần Ly quay đầu nhìn hắn đầy ẩn ý, hắn lập tức thành thật không dám làm càn ngoan ngoãn cúi đầu xuống.
"Thế nào? Sợ hãi ư? Chỉ cần ngươi đem thú nhỏ kia cho ta, ta sẽ lo lắng mà tha cho ngươi một mạng. Bằng không, thì làm đồ ăn cho Huyết Bàng đi!" Tô Uyển Nhi khôi phục khí thế cao cao tại thượng.
Tần Ly thật sự hết chỗ nói rồi, nàng bật cười một tiếng. Trong lòng nàng, thú nhỏ vừa muốn nháo đòi ra ngoài hận không thể một ngụm cắn thật mạnh vào Tô Uyển Nhi, một đôi mắt chuông đồng trừng trừng nàng ta. Tần Ly vỗ vỗ lưng thú nhỏ, trấn an: "Ngoan, đừng nóng vội, ta sẽ không đem ngươi đi. Vật nhỏ, ngươi đáng yêu như thế, sau này theo ta đi!"
Tô Uyển Nhi thấy nàng trưng ra bộ dáng không muốn giao huyền linh thú, cắn răng: "Huyết Bàng, đi, cắn chết nàng ta. Cắn mạnh vào, nàng ta sẽ là bữa tối của ngươi."
Huyết Bàng nghe mệnh lệnh chủ nhân liền "Bá" một tiếng rồi xông ra ngoài. Vung càng cứng như thiết chuẩn bị no nê. Ngay tại thời điểm vọt đến phía trước Tần Ly, đột nhiên dừng lại một chút, ánh mắt tham lam biến thành mê hoặc, dường như có cái gì đó khiến nó do dự. Tần Ly nhìn thấy nó đột nhiên dừng lại, trong lòng cũng cảm thấy có điểm kỳ quái, xem ánh mắt của nó dường như đang nhìn vật nhỏ. Vật nhỏ cảm nhận ánh mắt của Huyết Bàng, cả người đều bắt đầu xù lông.
Đúng lúc này, phía chân trời đột nhiên phát ra vài tiếng sấm, trong nháy mắt mưa bắt đầu đổ như trút nước, cọ rửa thú nhỏ trong lòng Tần Ly một hồi, máu bê bết trên cơ thể trôi theo dòng nước rơi xuống đất. Huyết Bàng tựa như bắt gặp cái gì đó vô cùng đáng sợ, "vèo" một tiếng, lập tức lui về bên người Tô Uyển Nhi.
Tần Ly hiểu được đại khái là Huyết Bàng sợ hãi tiểu thú. Vừa rồi Huyết Bàng còn do dự có lẽ là do tiểu thú nhiễm mùi máu tươi của mình khiến hơi thở của tiểu thú không còn tinh thuần. Hiền tại lại được mưa rửa sạch, hơi thở lại tinh thuần hơn rất nhiều. Xem ra huyền linh thú này không hề đơn giản, trở về nghiên cứu kỹ một chút.
Tô Uyển Nhi vốn đã khó chịu vì phải dầm mưa, tâm tình rất bức bối, giờ lại thấy Huyết Bàng không công kích, ngược lại còn hoảng hốt trốn về, nàng ta lại càng nóng nảy.
"Đồ vô dụng!" Tô Uyển Nhi vận khởi linh lực, một màu đỏ nhạt toát ra, biến thành trường tiên quất lên lưng của Huyết Bàng.
Tần Ly đứng ở đó, nhàn nhạt nhìn về phía Huyết Bàng: "Xem ra chủ nhân của ngươi không hề yêu thương ngươi rồi!"
Tô Uyển Nhi đánh mất mặt mũi, tạm thời không thể động Tần Ly, cắn răng bỏ lại một câu: "Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi chờ đó!"
Tần Ly vận khởi một cỗ linh lực kéo Tô Uyển Nhi về, trói nàng chung với lũ nam hài, nói: "Chúng ta chậm rãi chờ, hiện tại các ngươi chịu khó ở đây hứng mưa cho thanh tỉnh một chút đi."
Tô Uyển Nhi âm ngoan trừng mắt Tần Ly, nhưng nam hài Nguyễn gia thì yên tĩnh hơn rất nhiều.
"Ngươi cứ như vậy buông tha cho bọn họ?" – trong đầu nàng lại vang lên âm thanh kia, ngữ khí có chút tò mò.
"Gấp cái gì? Trốn không thoát!" Tần Ly dùng ý niệm trả lời. Vài đứa nhỏ muốn giải quyết không khó, nàng không quên bọn chúng còn hai gia tộc chống lưng phía sau, nhất là Tô gia, hiện tại còn chưa phải là thời điểm giải quyết.
Trong lòng Tần Ly luôn có cỗ oán hận, không cam lòng, còn có tình cảm day dứt, nàng biết đây không phải là cảm nhận của bản thân, mà là oán niệm còn lại của linh hồn trong cơ thể này. Nàng nhíu nhíu mày, thở dài. Xem ra nếu không làm cho Tần Ly cũ triệt để an tâm, nàng sẽ không rời đi. Nàng mặc niệm an ủi: Người chờ xem, bọn họ còn chưa có xong đâu, đừng nóng vội.