Tần Ly lạnh mặt nhìn phản ứng của mọi người, hi vọng bọn họ sẽ không làm chuyện qua sông đoạn cầu, trở mặt không về trướng của nàng.
Vừa rồi, Khuynh Nhan nói cho nàng, trong năm người có ba người có linh lực dao động, là mầm tốt để trở thành huyền linh sư, mặt khác, hai người còn lại có thể trở thành võ giả, nàng vừa nghe liền có ý tưởng thu năm người này về trướng của mình. Hiện tại, ngoại trừ tìm một ít người có thể bảo hộ Tần gia, còn cần một ít người có thể đi theo bên người nàng, làm tâm phúc của nàng, năm người này vô cùng thích hợp. Bắt bọn họ thề cũng là để phòng ngừa vạn nhất.
Tiểu Vũ nhìn đệ đệ, cắn răng một cái nói: "Ngươi yên tâm, chuyện tiểu Vũ ta đáp ứng, ta nhất định làm được, ngươi cứu đệ đệ ta, về sau mạng của ta là của ngươi!"
Tiểu Ngôn cùng tiểu Phong cũng phụ họa nói: "Đúng, ngươi cứu mạng tiểu Trạch, chúng ta cũng sẽ không nuốt lời. Không phải chỉ là cái mạng thôi sao? Ngại gì mà không cho ngươi?"
"Được! Ta tên là Tần Ly, năm người các ngươi đã thề là sẽ theo ta! Về sau ta sẽ giúp các ngươi không ngừng cường đại, sẽ không bao giờ để cho người khác khinh thường các ngươi, cũng không phải sống cuộc sống không có kết quả tốt đẹp, không có cơm ăn áo mặc. Chỉ cần các ngươi nỗ lực, trở nên người trên người cũng không quá khó khăn! Nhưng ta muốn các ngươi tuyệt đối trung thành, cho dù chuyện gì khó, làm không được ta cũng không bắt ép các ngươi!"
Năm người nhìn nhau, lửa hi vọng không ngừng dấy lên trong lòng họ, quyết định đi theo Tần Ly, nhận nàng làm chủ. Từ tiểu Vũ dẫn đầu, năm người đồng thời nhấc tay, quỳ trên mặt đất thề: "Ta lấy máu thề, cả đời lấy Tần Ly làm chủ, thề sống chết nguyện trung thành, nếu phản bội chủ nhân, sẽ nghiền xương thành tro......"
Cực đại lục có một loại lời thề ước thúc hình thức khá giống cắt máu ăn thề, như vậy người thề sẽ nhận lời thề tuân theo pháp tắc (*). Một khi vi phạm lời thề, sẽ nhận sự trừng phạt tương ứng.
(*): lời thề có trời đất chứng giám, pháp tắc (thiên địa pháp tắc) quy ước giữa người và trời đất
Lời thề vừa dứt, pháp tắc hạ xuống, ở ngay trái tim mỗi người hiện lên một hình xăm, đại biểu cho lời thề có hiệu lực.
Sau khi mọi người hoàn tất lời thề, Tần Ly nói tiếp: "Chúng ta mặc dù trên danh nghĩa là chủ tớ, nhưng các ngươi không cần gọi ta là chủ nhân, kêu tên của ta là được rồi. Chỉ cần các ngươi không mang dị tâm, ta tự nhiên cũng sẽ không bạc đãi các ngươi. Chỉ cần ta còn sống, tuyệt sẽ không để cho người khác bắt nạt các ngươi!"
Cả bọn nam hài nhi vừa nghe, lập tức khụy một chân xuống đất, kiên định nói: "Thề sống chết nguyện trung thành với chủ nhân! Hy vọng chủ nhân ban tên, bắt đầu từ hôm nay, mạng của chúng ta do chủ nhân định đoạt!"
Cả năm người đều là cô nhi, luôn luôn ở trong xóm nghèo này, lấy việc ăn cắp ăn trộm sống qua ngày. Tiểu Trạch bị người ta đánh đến bán sống bán chết cũng là do trộm cắp mà ra. Hôm nay là cơ hội để bọn họ thoát ly loại cuộc sống này, bọn họ đương nhiên sẽ không hồ đồ mà tiếp tục, cho dù có cực khổ đến chết, quyết không có nửa câu oán hận.
Vừa nãy khi thề, mấy người còn bọn họ chỉ là thực hiện lời hứa với Tần Ly. Nhưng lúc Tần Ly nói ra lời nói kia, trong lòng họ cũng tâm phục khẩu phục, cho nên bọn họ mới có thể kích động như vậy. Hi vọng Tần Ly ban tên mới cho họ, cũng là đại biểu như là sống lại một lần nữa, về sau bọn họ hoàn toàn trở thành người của Tần Ly, thề sống chết bảo hộ nàng, vì nàng mà bán mạng.
"Tiểu Ly Ly, chiêu ra uy này của ngươi cũng thật có tác dụng!" Khuynh Nhan bắt đầu có chút bội phục Tần Ly.
Tần Ly làm như không nghe thấy, nói với năm người: "Về sau các ngươi theo họ ta đi, tên sẽ không cần sửa lại. Các ngươi thu thập một chút, trước tiên cùng ta đi mua quần áo sạch sẽ, sau đó mang bọn ngươi đi ăn cơm."
Lúc này, bọn họ đều có tên mới, phân biệt là Tần Tiêu Vũ, Tần Tiêu Trạch, Tần Như Phong, Tần Như Lăng cùng Tần Túc Ngôn.
Tần Như Lăng e lệ nhìn Tần Ly, ngại ngùng nói: "Cái kia... về sau... ta có thể gọi ngươi là tiểu Ly có được không?"
"Tiểu Lăng, không được vô lễ." Tần Như Phong lo lắng nhìn Tần Ly, quát lớn. Tuy rằng Tần Ly cho bọn họ trực tiếp gọi tên nàng, nhưng trong lòng bọn họ chung quy vẫn cảm thấy không ổn.
"Có thể." Tần Ly căn bản không câu nệ tiểu tiết, huống hồ nàng cũng không đối đãi họ như hạ nhân.
"Hì hì, ca ca, Tiểu Ly đáp ứng rồi, tiểu Lăng mới không nghe huynh." Tần Như Lăng cười đơn thuần, hướng về phía Tần Như Phong lè lưỡi hồng. . đam mỹ hài
Tần Như Phong bất đắc dĩ lắc đầu, phát hiện bản thân không có cách đối phó với muội muội của mình.
Tần Ly mang năm người bọn họ đến tiệm may quần áo, để mỗi người tự lựa chọn cho mình một bộ đồ mới, sau đó cùng nhau tìm một khách điếm, để bọn họ tắm rửa, thay quần áo mới. Cuối cùng, một hàng sáu người đi tới Thiên Hương Cư đối diện Duyệt Bảo để ăn cơm.
Ai ngờ sáu người bọn họ vừa đặt chân vào Thiên hương Cư, lại vừa vặn đụng phải đám người Tiết Ngưng Ngọc. Tiết Ngưng Ngọc vừa thấy mấy người liền nói thầm: "Thật là xúi quẩy! Khi nào thì những tên khất cái nghèo kiết hủ lậu có thể vào đây ăn cơm?" Nói là nói thầm vậy, nhưng âm lượng có thể để mọi người nghe thấy.
"Tiểu Lăng ngươi nhớ kỹ, phượng hoàng cho dù ốm yếu vẫn là phượng hoàng. Sau khi niết bàn trọng sinh, chung quy sẽ có một ngày bay lên chín tầng trời cao, ngạo thị thiên hạ! Nhưng nếu là gà mái, dù có đem lông vũ đẹp nhất thiên hạ đính lên khắp người, vẫn chỉ là gà mái, phong tư của phượng hoàng làm sao gà mái có thể noi theo? Có thể nàng ta cố tình cho rằng mình không biết, cứng rắn muốn đem bản thân trở thành phượng hoàng, chỉ biết làm xấu mặt mình, múa rìu qua mắt thợ!"
Tần Ly vốn không để Tiết Ngưng Ngọc vào trong mắt, cũng lười so đo cùng nàng, nhưng nhìn đến sắc mặt của năm đứa trẻ, biết Tiết Ngưng Ngọc đã cứa vào nỗi đau của bọn họ, nàng không thể không nói vài câu. Nàng đã cam đoan rằng tuyệt đối không để bọn họ bị bắt nạt
Tiểu Lăng vốn đang có chút mặc cảm, vừa nghe Tần Ly nói, "Phốc xuy" một tiếng, nàng bật cười, bốn nam hài nhi cũng nín cười đến nghẹn. Nhưng sau khi cười xong, năm người đều càng thêm bội phục Tần Ly. Lời nàng nói hạ thấp Tiết Ngưng Ngọc, lại nâng muội ấy ngang hàng tiểu thư, đồng thời lại cho bọn họ năm người một hy vọng, thực tại cao minh.
Tiết Ngưng Ngọc tức giận đến mức ngũ quan vặn vẹo, cả người run bần bật, chỉ vào Tần Ly, lớn tiếng quát: "Ngươi, ngươi nói ai là gà mái?"
Nghe Tần Ly nói xong, một số vị tiểu thư của các đại gia to, cũng theo bản năng lùi ra vài bước cách Tiết Ngưng Ngọc một khoảng, khiến Tiết Ngưng Ngọc càng nổi bật hơn. Hơn nữa lúc đó, tầm mắt mọi người đều đang tập trung trên người nàng ta.
Tần Ly không đáp lời nàng ta, mà quay sang hỏi tiểu nhị: "Tiểu nhị ca, xin hỏi còn phòng riêng không?"
"Thật có lỗi, hiện tại là thời điểm đông khách, không có phòng trống. Nếu không tiểu nhân cấp tìm cho các vị một vị trí yên tĩnh?" Tiểu nhị nghe thấy lời nói của Tần Ly, cũng rất bội phục Tần Ly, ngữ khí trở nên cung kính rất nhiều.
"Hừ, miệng lưỡi lợi hại thì hay lắm sao, cũng chẳng lấy được chỗ ăn cơm?" Tiết Ngưng Ngọc vừa nghe không có phòng trống, lại vui mừng, may mà nàng đặt phòng trước, cuối cùng cũng trả đũa được.
Tần Ly xem cũng không nhìn nàng, nói với năm người họ: "Nơi này không còn phòng, chúng ta đổi sang nơi khác!"
"Các vị, xin dừng bước, nếu không ghét bỏ, chúng ta cùng nhau dùng cơm có được không?"
Lúc này, một thanh âm truyền ra từ một gian phòng ở lầu hai, sau đó một bóng dáng xuất hiện trên cầu thang.