Thiên Tài Huyền Linh Sư

Chương 14: Gọi một tiếng "sư phụ" nghe một chút




"Được, ta đã rõ! Viện trưởng, nếu không còn việc gì, ta đi về trước." Tần Ly đứng dậy, nói với Nguyệt Diệu Thương.
Nguyệt Diệu Thương bĩu môi, biểu tình vô cùng u oán, đôi mắt sáng minh mẫn mở to, ngập nước như tùy thời có thể rơi lệ, tràn ngập mong đợi nhìn Tần Ly: "Tốt xấu gì thì lão nhân cũng đã là sư phụ của ngươi, gọi một tiếng sư phụ nghe một chút, không được sao?"
Trán Tần Ly lại xuất hiện vô vàn hắc tuyến, nàng phát hiện rằng mỗi khi mình ở cùng với lão ngoan đồng này, thời thời khắc khắc đều phải kéo căng thần kinh: "Gọi sư phụ cũng không có việc gì khó, đừng nhìn con như vậy có được không? Sư phụ, con về trước đây!"
Tần Ly không muốn nán lại đây thêm một phút giây nào, nàng sợ người sư phụ này lại có thêm chiêu trò gì mới kích thích nàng. Nàng nhanh chóng ra khỏi phòng làm việc của lão, phía sau lưng lại tiếp tục truyền đến một thanh âm: "Tiểu đồ đệ, ta xem trọng con a!"
Ra khỏi tòa lâu, Tần Ly đến Cạnh Kỹ Trường là nơi diễn ra thi đấu giành tư cách bước vào bài danh thi đấu nhìn xem, làm quen với cách thức thi đấu. Còn mười ngày nữa là đến kỳ hạn kết thúc ảo cảnh thời không, tuy rằng nàng là người đầu tiên ra khỏi ảo cảnh thời không nhưng vẫn chưa chính thức nhập học, bởi vậy còn rất nhiều thủ tục chưa được hoàn tất. Bây giờ đến Cạnh Kỹ Trường nàng cũng chỉ có thể nhìn, không thể tham gia tỷ thí.
Dọc đường đi, nàng nhìn những nhóm người đang tụm năm tụm ba đi chung với nhau, Tần Ly muốn hỏi đường đi đến Cạnh Kỹ Trường. Lúc này, một cây màu đỏ chói đập vào mắt nàng, những đệ tử đang đi qua đi lại, nhất là nữ đệ tử đều bị mắt đào hoa của hắn dõi theo. Vừa thấy Tần Ly, hắn lập tức chủ động đến cạnh nàng, không ai khác, người này chính là đồng học Vệ Khanh của chúng ta.
Người này thật đúng là đủ phô trương, hắn không phải là mặc cẩm bào màu đỏ, mà hắn mặc y phục làm từ lụa mỏng màu đỏ. Tần Ly theo bản năng đi về hướng khác tỏ ý ta không quen hắn, ai ngờ hắn mở miệng gọi to: "Tần đệ, đệ muốn đi đâu vậy?"
Tần Ly biết bây giờ mình không có khả năng giả bộ không nhìn thấy hắn, vì thế nàng thản nhiên mở miệng: "Ta muốn đến Cạnh Kỹ Trường nhưng ta không rành đường của học viện lắm."
"Đúng lúc ta đang không có chuyện gì làm, không bằng ta đưa đệ đi?" Vệ Khanh nói xong nhanh chân chạy đến cạnh Tần Ly.
"Không cần phiền phúc như vậy, ngươi nói cho ta đến đó như thế nào là được rồi."
Vừa nãy Tần Ly đơn độc đi trong học viện, không ngừng xuất hiện nữ đệ tử đỏ mặt nhìn nàng, nhưng đến khi Vệ Khanh đến bên cạnh nàng, rõ ràng trong mắt họ có thêm bất mãn và địch ý. Nàng không nghĩ tới tên phô trường này lại được chào đón tới vậy. Nữ nhân nhìn nàng với đôi mắt địch ý, nàng có thể lý giải, nhưng tại sao ngay cả nam nhân cũng thù địch nhìn nàng? Thiên lý ở đâu hả?
Nhưng nàng không biết một chuyện, đó là tuy rằng cách ăn mặc của Vệ Khanh có chút phô trương, nhưng trừ bỏ đám người Nguyệt Diệu Thần ra, cho tới bây giờ hắn chưa từng thân cận với ai khác, hơn nữa hắn còn mang tiếng ghét nữ nhân. Có một lần, một nữ đệ tử dám công khai tơ tưởng tới hắn, kết quả nàng ta mang kết cục đẫm máu, sau đó, lời đồn hắn đoạn tụ chi phích nhanh chóng lan truyền. Cho dù là vậy, nhưng số người thích hắn không những không giảm, ngược lại còn tăng lên rất nhiều, đây là lý do vì sao nam đệ tử cũng thù địch nhìn nàng.
Vệ Khanh thấy Tần Ly cự tuyệt, đôi mắt đào hoa câu dẫn tối sầm lại, thở dài nói: "Tần đệ chán ghét ta sao?"
Kỳ thật cũng không hẳn là chán ghét, nàng chỉ là không muốn quá thân cận với hắn. Nhìn bộ dáng thương tâm của hắn, Tần Ly bất đắc dĩ nói: "Ta làm sao có thể chán ghét ngươi. Ta đây là sợ chậm trễ chính sự của ngươi."
Sắc mặt Vệ Khanh lại sáng lên, tộc độ thay đổi sắc mặt không phải là nhanh bình thường: "Vậy sao? Không chậm trễ gì cả, chẳng phải ta đã nói với đệ ta rất rảnh sao? Đi thôi, ta nói không phiền là không phiền."
Tần Ly không có biện pháp nào, chỉ có thể đi theo hắn đến Cạnh Kỹ Trường trong vô vàn những ánh mắt thù địch.
"Tần đệ thật đúng là chăm chỉ, bây giờ còn chưa có chính tức nhập học đâu! Đệ vội đi đến Cạnh Kỹ Trường làm gì vậy?" Hai người đi song song nhau, Vệ Khanh hỏi.
Tần Ly gật đầu, nói: "Không phải một tháng sau sẽ diễn ra thi đấu bài danh sao? Ta muốn đi làm quen một chút, đến lúc nhập học là có thể đi kiếm điểm tích lũy."
"Thì ra là muốn tham gia thi đấu bài danh của học viện, vậy cũng tốt, ta và bọn Liễu Hàn Ngọc cũng sẽ tham gia. Chỉ là với tu vi của ngươi vừa mới tiến nhập học viện, hi vọng tiến vào mười bài danh đứng đầu không quá lớn. Kỳ thực cũng không cần phải quá sốt ruột, rất nhiều người ở học viên cả năm sáu năm cũng không có tư cách tham gia thi đấu bài danh. Ta cũng chỉ tham gia góp vui lấy kinh nghiệm mà thôi, chưa bao giờ được lọt vào mười tên đầu tiên."
Vệ Khanh là võ giả, bây giờ cũng đã là võ tông tứ giai, cấp bậc như vậy mà cũng chẳng được lọt vào mười tên đầu tiên, Tần Ly nhíu nhíu mày.
Tần Ly nghĩ thầm: Tốt xấu gì hắn cũng đã lăn lộn trong học viện ba năm, hiểu biết của hắn về học viện nhiều hơn mình rất nhiều. Nàng liền hỏi: "Những người đứng đầu bài danh học viện thường là có cấp bậc như thế nào?"
"Vốn dĩ bài danh học viện mấy năm vòng đi vòng lại cũng chỉ có mấy người bọn họ, ta là không có hi vọng. Nhưng năm trước một số trong bọn họ đều đã tốt nghiệp, cơ hội của bọn ta cũng khá lớn. Theo ta được biết, cấp bậc cao nhất đã đạt tới huyền linh tông đỉnh phong. Còn lại những người đã đến cảnh giới "Tông" cũng trên dưới mười người. Đừng nóng lòng, lần này không được vào mười người đứng đầu, còn có thể tham gia vào năm sau. Kỳ thực ngoại trừ mười người đứng đầu được tiến vào Minh Tưởng trì, mười người tiếp theo cũng có phần thưởng tương ứng. Hai mươi bài danh đầu tiên đều là những người có thiên phú khá tốt."
"Xem ra ngươi nghiên cứu khá sâu, vậy ngươi có biết người có cảnh giới thấp nhất trong cấp Tông là gì không?" Nàng nhất đinh phải tiến vào mười bài danh đầu tiên, cho nên nàng muốn hỏi kỹ một chút.
Vệ Khanh suy tư một chút, trả lời: "Hình như là võ tông nhị giai."
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, rất nhanh đã tới Cạnh Kỹ Trường. Cạnh Kỹ Trường là một tòa kiến trúc hình vòm, vừa vào cửa đã nhìn thấy một cái lôi đài rất lớn, bốn phía là khán đài.
"Bình thường rất nhiều đệ tử đều tới nơi này luận bàn, nhưng cấp bậc cao thì rất ít. Những người có cấp bậc cao không phải ra ngoài lịch lãm thì cũng là bế quan tu luyện. Đúng rồi, đệ còn chưa đi tới phòng tu luyện phải không? Nơi đó linh khí và áp lực nặng hơn ngoại giới gấp ba lần, vô cùng tốt đối với việc tăng cấp, nhưng không có nhiều người có thể chịu đựng được sự dày vò bên trong." Vệ Khanh tiếp tục giới thiệu.
Tần Ly phát hiện Nguyệt Diệu học viện này quả thật danh bất hư truyền, trách không được hàng năm có nhiều người muốn đậu vào đây như vậy, quả thật không hổ danh là đệ nhất học viện ở Nguyệt Diệu hoàng triều.
"Vệ đại ca, ta có thể gọi huynh như vậy không? Cảm ơn huynh đã tận tình chỉ dẫn ta, ta quả thật không có quá nhiều hiểu biết đối với học viện." Tần Ly thấy Vệ Khanh giới thiệu cho mình tỉ mỉ như vậy, cảm thấy thái độ của mình đối với hắn lúc nãy không được tốt cho lắm, trong lòng có chút có lỗi.
Vệ Khanh nhướng mày, đôi mắt đào hoa không ngừng có sóng ngầm dao động: "Vì cái gì mà Hàn Hi Bạch và Nguyệt Diệu Thần đều được đệ gọi là ca ca, còn đến ta lại biến thành đại ca? Ta so với bọn hắn còn nhỏ hơn, vẫn nên gọi ta là ca ca đi!"
"Được rồi, Vệ ca ca." Ca ca thì ca ca, Tần Ly cũng không già mồm cãi láo.
"Huynh có biết làm thế nào để kiếm điểm tích lũy trong Cạnh Kỹ Trường không?" Tần Ly hỏi tiếp.
"Cái này đối với đệ cũng không quá khó, chỉ cần thắng một trận là có thể kiếm được mười điểm tích lũy. Nhưng ngược lại, thất bại một trận trừ đi mười điểm tích lũy. Nói cách khác, đệ phải thắng liên tiếp ba mươi trận mới kiểm đủ điểm để đạt tư cách tiến vào bài danh thi đấu." Vệ Khanh giải thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.