Thiên Tài Huyền Linh Sư

Chương 18.2: (2)




Đang chuẩn bị đi lên lầu nhìn xem thì nhìn thấy ba người từ trên lầu đi xuống, trong đó có hai người là người quen. Đi đầu là một thân hồng y - Vệ Khanh, ngay sau là Tô Uyển Nhi và một lam y tiểu nữ tử hơi giống Vệ Khanh, đều có một đôi mắt hoa đào. Chẳng qua, tiểu nữ tử có đôi mắt to tròn, không giống Vệ Khanh dài nhỏ.
"Thật khéo, Tần đệ! Nhiều lần tình cờ gặp như vậy chúng ta có tính là hữu duyên không?" Vệ Khanh mắt đào hoa nhìn thấy Tần Ly, hai tròng mắt lập tức sáng lên, lập tức mở miệng nói.
Tô Uyển Nhi lại không cao hứng được như vậy, vừa nhìn thấy Tần Ly liền cảm thấy vô cùng nghẹn khuất. Nhưng mà, nhìn xem người bên cạch mình - Vệ Kiều...
Quan hệ giữa Vệ Kiều và nàng ta không tệ, ngày thường luôn thích đi tìm nàng ta, nhưng nàng ta luôn cảm thấy nàng ta ngu xuẩn, còn tránh mặt nàng ta một lần, nhưng hiện tại cảm thấy may mắn bản thân có giao tình này. Vệ Kiều là muội muội ruột của Vệ Khanh, bình thường quan hệ hai người rất tốt, sở dĩ lúc trước nàng ta muốn kết giao quan hệ với nàng ta cũng là vì tương lai có thể gả cho Vệ Khanh.
Tần Ly, ngươi được lắm, Vệ Khanh lại có thể yêu thích ngươi như vậy?
Nếu bình thường Tần Ly nhìn thấy Vệ Khanh nhất định sẽ kính nhi viễn chi(*) nhưng hiện tại thì khác, nàng đang chuẩn bị đi tìm hắn để hợp tác. Hơn nữa thấy Tô Uyển Nhi đằng sau sắc mặt không vui, nàng liền cảm thấy tâm trạng trở nên tương đối tươi đẹp.
(*)kính nhi viễn chi: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó.
"Ừm, quả thật trùng hợp. Các huynh cũng là đến đây bán đấu giá sao?"
"Ngươi không biết gì sao? Khu bán đấu giá Phong Vân chính là sản nghiệp của Vệ gia." Dân quê chính là dân quê, đến việc này cũng không biết, trong mắt Tô Uyển Nhi lộ ra thần sắc khinh thường.
Tần Ly vừa nghe đấu giá hội Phong Vân là sản nghiệp Vệ gia, trong lòng càng vui vẻ. Đây không phải nói chỉ cần thu phục Vệ Khanh, chuyện hợp tác với Phong Vân có thể thực hiện? Thần sắc trong mắt Tô Uyển Nhi nàng cũng không xem nhẹ chỉ là nàng lười so đo. Dù sao cũng không cần đáp lại một vài người khiến nàng không vui. Việc quan trọng bây giờ là đàm phán hợp tác và tìm dược liệu.
"Tần đệ tới đây bán đấu giá cái gì sao? Ta có thể giới thiệu cho đệ đấu giá sư tốt, lúc xem xét cũng không cần lo lắng."
Vật phẩm bán đấu giá trước khi đem đi bán đấu giá phải thông qua giám bảo sư tiến hành xem xét, khi xem xét còn phải thu một phần tiền thuê. Vệ Khanh làm như vậy là muốn miễn nàng tiền thuê giám bảo. Mà bán đấu giá có thể bán được giá tốt hay không thường phải nhờ đấu giá sư mở miệng. Một đấu giá sư tốt có tác dụng quan trọng nếu muốn một kiện vật phẩm có thể bán được với giá rất cao.
Tần Ly vào thẳng chủ đề, nói: "Ta muốn nói chuyện riêng với huynh, huynh xem khi nào thì có thời gian? Quả thật là có việc nhỏ muốn nhờ huynh hỗ trợ."
"Hiện tại có thể, đệ cũng biết con người ta tương đối nhàn rồi đó." Vệ Khanh nghe Tần Ly tìm hắn, đương nhiên không thể để lỡ mất cơ hội, vì thế vui vẻ đáp.
Vệ Kiều phía sau hắn vừa nghe thế không vừa ý, trừng mắt nhìn Tần Ly một cái, lam nũng nói: "Ca, không phải huynh đã đáp ứng đưa bọn muội đi dạo phố sao, phố xá rất nhiều điếm mới khai trương muội còn chưa đi qua nữa. Hôm nay thật vất vả mới xuất môn, vừa vặn có Uyển Nhi ở đây, huynh không thể để lần khác nói chuyện được sao?"
Vệ Khanh lấy ra một chồng ngân phiếu từ trong không gian giới chỉ đưa tới trước mặt Vệ Kiều, "Muội với Uyển Nhi đi dạo đi, ca ca không phải còn đang có việc sao? Ngoan, số tiền này muội với Uyển Nhi cầm đi mua đồ đi."
Vệ Kiều nhận ngân phiếu, môi anh đào bĩu thật cao, trong lòng nghĩ: người này thật không có ánh mắt, hôm nàng với ca ca không xuất môn thì không gặp, hôm nay nàng cùng ca ca xuất môn, lại đến để bàn bạc nói chuyện, thật đáng ghét!
Tô Uyển Nhi vừa vặn cũng có chuyện muốn nói riêng với Vệ Kiều, vì thế dỗ dành, "Tiểu Kiều, ta với muội đi dạo phố, để Khanh ca ca đi bàn chuyện chính sự đi, hai chúng ta đi dạo cũng giống nhau."
Tô Uyển Nhi biết Vệ Khanh sẽ không thay đổi chủ ý, nàng ta nói như vậy đơn giản là muốn lưu lại cho hắn một ấn tượng tốt.
Vệ Kiều bị Tô Uyển Nhi lôi đi, Vệ Khanh mỉm cười với Tần Ly: "Ha ha, muội muội này thường ngày được trong nhà chiều quá hư rồi. Đi thôi, lên lầu nói chuyện."
Tần Ly gật đầu, đi theo Vệ Khanh tới một gian phòng ở lầu ba. Phòng không tính là nhỏ, vừa vào cửa đối diện chính là một cửa sổ lớn, toàn bộ phòng trang trí hết sức xa hoa, gia cụ đều nhất nhất một màu đỏ, vừa thấy đã biết là phong cách của Vệ Khanh.
"Uống chút gì không? Kim chi trà như thế nào?" Vệ Khanh nói xong, lấy ra một bộ trà cụ tinh xảo, bắt đầu pha trà cho Tần Ly. Tay phải cầm lấy ấm trà, ánh mắt chăm chú trên trà cụ, nói: "Tìm ta có chuyện gì nói đi, có thể làm được ta nhất định giúp."
Tần Ly bĩu môi, nghĩ rằng người này thật đúng là xa xỉ. Kim chi coi như một loại dược liệu, bình thường thiên kim (ngàn vàng) mới mua được một ít, còn hắn lại dùng pha trà. Kim chi vị cam, tính ôn, có công hiệu bổ dưỡng. Quan trọng nhất là dưỡng nhan, có thể thấy nam nhân này rất coi trọng gương mặt của mình.
"Ta muốn nói chuyện hợp tác với huynh, ngũ đại gia tộc các huynh đều có hứng thú với mối làm ăn của dong binh đoàn phải không? Không dối ngạt huynh, dong binh đoàn Ly Phong chính là ta mở." Tiếp đến Tần Ly nói toàn bộ ngành nghề, hoàn cảnh hiện tại của dong binh đoàn, môn quy, thị trường tiềm lực một lần. Cuối cùng nói: "Ta biết ngũ đại gia tộc các huynh có hứng thú với mối làm ăn của dong binh đoàn, hiện tại đại bộ phận thị trường bị ta nắm chắc, nhưng muốn lâu dài phải tìm một chỗ dựa vững chắc."
"Ta không ngờ Tần đệ còn có khả năng kinh doanh, thật sự ngoài dự đoán của mọi người. Hợp tác không thành vấn đề, nhưng chỉ có thể hợp tác với đấu giá hội Phong Vân." Vệ Khanh bình thường làm cho người ta có cảm giác lười nhác, tựa hồ đối với cái gì cũng không để ý, nhưng nhắc tới làm ăn tựa như thay đổi bản thân, khéo léo như một con hồ ly. Phong Vân có thể nói là do một tay hắn lập lên, khi đó hắn cũng mới mười một tuổi. Tuy cũng có liên quan đến bối cảnh của Vệ gia, nhưng sáu năm đem Phong Vân trở thành khu đấu giá lớn nhất Nguyệt Diệu không phải là chuyện đơn giản.
Tần Ly nhíu đôi mi thanh tú lại, "Này chỉ sợ không được, hợp tác cùng khu bán đấu giá Duyệt Bảo không thể ngừng hẳn, bằng không sẽ mất danh dự. Nhưng dong binh đoàn chuẩn bị mở rộng, phần lớn mối làm ăn có thể cho các huynh, hơn nữa ta có ý tưởng thành lập một liên minh dong binh đoàn."
"Ha ha, Tần đệ đúng là biết buôn bán, một chút cũng không chịu thiệt. Aizz, ai kêu chúng ta có giao tình sâu như vậy đâu, ta liền phá lệ làm ăn thua thiệt." Vệ Khanh cầm lấy chén trà, uống một ngụm, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, đôi mắt hoa đào dụ hoặc loé thuỷ quang, thẳng tắp nhìn chằm chằm Tần Ly.
Tần Ly cúi đầu, tiếp tục uống trà, kỳ thực vì tránh né Vệ Khanh nhìn chăm chú. "Đừng nghĩ chịu thiệt thì nghiêm trọng, đây là hỗ trợ hai bên cùng có lợi. Mặt khác ta còn có việc muốn phiền huynh. Huynh đã nói chúng ta giao tình thâm, vậy thì huynh nhất định phải giúp."
"Nói xem."
"Chỗ huynh có Huyền Băng Thảo cùng Ngọc Cơ Cốt không?"
"Hai loại này đều là thảo dược quý hiếm, có sẵn khẳng định là không có."
"Mầm mống cũng có thể."
Vệ Khanh cười nhạt nói: "Chẳng lẽ luyện dược cũng có thể dùng mầm mống, Tần đệ không phải nói đùa chứ?"
Tần Ly trợn trừng mắt, "Luyện dược đương nhiên không thể dùng mầm mống, huống chi ta cũng không có thời gian giỡn với huynh. Ta tìm mầm mống tự nhiên có chỗ hữu dụng, huynh tìm được không?"
Trong mắt Vệ Khanh có chút tò mò, gật đầu nói: "Có thể là có thể, nhưng phải đợi mấy ngày, ta giúp đệ lưu ý, tìm được ta sẽ báo cho đệ. Tần đệ, hiện tại đệ luyện dược cấp bậc nào?"
"Lục phẩm cấp thấp, về sau huynh cần ta hỗ trợ ta nhất định sẽ tận lực giúp huynh. Việc buôn bán ta có thể không bằng huynh nhưng về luyện dược ta nhất định sẽ giúp một tay."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.