Trên mặt Tần Ly xuất hiện một đóa hỏa diễm, khi nàng hoàn toàn thu phục huyền hỏa mới dần dần phai nhạt, cuối cùng biến mất dưới làn da trắng không tì vết. Thời gian trôi qua nàng không còn cảm giác lạnh lẽo hay nóng rực, mọi thứ đều khôi phục trạng thái bình thường.
Khuynh Nhan luôn ở bên cạnh nhìn chăm chú vào biến hoá bề ngoài của Tần Ly, nhất là dấu hiệu ngũ sắc huyền hỏa trên mặt nàng khiến hắn thập phần rung động. Dấu hiệu này hoàn toàn giống chủ nhân, chẳng lẽ nàng là truyền nhân của người kia sao? Nếu là như thế, việc tìm kiếm Ngũ hành huyền hỏa tinh là không cần nữa rồi, thì ra người muốn tìm kiếm luôn ở bên cạnh.
Tần Ly cảm ứng được huyền hỏa trên Linh Hải dần bĩnh tĩnh, sau đó mở mắt. Nhìn thấy Khuynh Nhan sắc mặt kích động nhìn mình, nàng theo bản năng sờ mặt nói: "Sao thế? Có phải trên mặt ta có cái gì? Ngươi làm chi nhìn ta như vậy, kỳ quái!"
"Hiện tại ngươi có cảm giác gì?" Tiếng Khuynh Nhan run run hỏi.
Tần Ly nghĩ ngợi nói: "Cảm giác đặc biệt thoải mái, huyền hỏa trong cơ thể tựa hồ không có cái gì không ổn, có phải chứng tỏ ta đã thu phục được nó rồi không?"
"Ừ, ngươi quả thật triệt để thu phục nó!" Khuynh Nhan gật đầu nói.
Tần Ly thở ra: "Vậy là tốt rồi, vừa rồi còn tưởng sẽ bị đông chết hoặc thiêu chết chứ! Ngươi kích động như vậy làm gì? Có cái gì không ổn sao?"
Khuynh Nhan nghĩ ngợi, quan sát lại một chút, trả lời: "Trở thành mỹ nhân!"
Tần Ly luôn không để ý bề ngoài của mình, hiện tại không hy vọng mình quá xinh đẹp. "Ngươi làm ta sợ hết hồn, còn tưởng làm sao cơ!"
Tần Ly đi vào phòng, nhìn thấy khuôn mặt không tỳ vết trong gương, trên đầu có vài sợi tóc màu bạc, có chút kinh ngạc. Sờ sờ mặt mình, nàng hơi nhíu mày. Sao mình lại biến thành bộ dạng này? Là biến dị?
Tìm Khuynh Nhan hỏi: "Tóc ta có chuyện gì xảy ra? Không có vấn đề gì chứ?"
Khuynh Nhan lắc đầu nói: "Không cần lo lắng, một lát sẽ tốt thôi."
Tần Ly như thế mới yên lòng, nghĩ bản thân hiện tại bộ dạng này không thích hợp ra ngoài, vì thế đi đến Đan phòng luyện Long Tức Đan. Dù sao khi bọn Lam U xuất quan cũng cần dùng đến, không bằng luyện chế sớm một chút.
Luyện chế Long Tức Đan tốn không ít thời gian, Tần Ly phát hiện tóc mình đã biến lại như cũ, mới ra khỏi Huyền giới. Sau khi rời khỏi liền nhìn thấy Bạch Diễm biến thành tiểu hổ dựa đầu vào giường, thấy nàng xuất hiện, hai mắt thú mở lớn.
"Làm gì nhìn ta như vậy? Không nhận ra?" Tần Ly ôm nó đặt lên đùi nói: "Về sau nếu muốn ở bên ngoài cứ duy trì hình dạng này đi."
"Tiểu Ly, ngươi trở nên xinh đẹp, thật tốt!" Bạch Diễm nheo mắt lại, cọ cọ trên người Tần Ly.
Tần Ly không cảm thấy trở nên xinh đẹp có cái gì tốt, vì phòng ngừa người khác nhìn nàng là một bộ dạng như thấy quỷ, nàng cố ý trang điểm, làm khuôn mặt trắng nõn trở nên hơi đen, chỗ khác cũng tân trang lại một chút. Như vậy nhìn qua sẽ không rõ ràng, chỉ cần không quá chú ý sẽ không khác bình thường.
Lại soi gương, thấy không có gì không ổn, nói với Bạch Diễm: "Ta ta phải đi học, ngươi ở trong này chờ ta, đừng chạy loạn biết không?"
"Tiểu Ly, ngươi yên tâm, ta không phải tên Phượng Tiêu kia!" Bạch Diễm bất mãn nói.
Hôm nay Tần Ly lần đầu tiên đến tinh anh đường học, đi muộn cũng không tốt, vì thế đi nhanh ra cửa viện. Lúc này Liễu Hàn Vân cũng đẩy cửa đi ra, Tần Ly hỏi thăm: "Thương thế của ngươi đỡ chưa?"
Mấy ngày nay Tần Ly vội tu luyện, nên không quấy rầy Liễu Hàn Vân. Thấy sắc mặt hắn bình thường, phỏng chừng thương thế đã khỏi rồi.
"Đã không có việc gì, đan dược của ngươi rất hữu hiệu." Liễu Hàn Vân nói.
Tần Ly gật đầu. "Chúng ta cùng đi lên lớp đi!"
"Nữ nhân, sao nàng không bảo ta đi lên lớp với nàng?" Minh Dạ cũng mở cửa viện, tựa vào cạnh tường nói.
"Nhanh lên lớp thôi, lại nói, thời khoá biểu không phải ngươi nhận rồi sao, còn cần ta gọi?" Tần Ly trợn trừng mắt nói.
Minh Dạ đi đến bên người Tần Ly, nói: "Nàng nữ nhân này, lại giận ta!"
Liễu Hàn Vân thấy Minh Dạ cũng không lạnh như băng giống lúc đầu, chủ động nói: "Cảm ơn ngày đó ngươi đã cứu ta!"
"Không cần, hiện tại ngươi thiếu bản thiểu một cái mạng, thời điểm ngươi trả nợ bản thiếu sẽ không khách khí." Minh Dạ nhìn hắn cũng không có sắc mặt tốt, đi bên kia Tần Ly.
Ba người đi cùng một chỗ, vẻ đẹp của họ khiến rất nhiều đệ tử đi ngang phải dừng chân, ngắm nhìn.
"Nhìn kìa, bọn họ là ba tân sinh hả? Phương hướng này là chuẩn bị đi tinh anh đường sao? Aiz, thật làm người ta hâm mộ!" Đệ tử giáp nói.
"Nữ sinh đi ở giữa thật hạnh phúc, ngươi xem nam tử bên trái nàng tuy rằng lạnh lùng nhưng rất anh tuấn!" Đệ tử ất nói với đệ tử bính.
Đệ tử bính lắc đầu: "Aiz, ta cảm thấy vẫn là nam sinh bên phải tương đối soái khí!"
"Ngươi làm sao biết nam sinh đó tương đối soái khí, không thấy hắn đeo mặt nạ sao?" Đệ tử ất không đồng ý nói.
Đệ tử bính khinh bỉ đệ tử ất: "Đây là vẻ đẹp mông lung, ngươi biết cái gì!"
Trừ bỏ đàm luận về Liễu Hàn Vân và Minh Dạ, còn đàm luận về Tần Ly.
"Nữ sinh kia không biết tên là gì, thật xinh đẹp! Nếu có thể theo đuổi nàng thì tốt rồi!" Nam sinh nào đó mắt lấp lánh trái tim nói.
Nam sinh bên cạnh đả kích: "Ngươi thôi đi, người ta là tinh anh, không chung đường với chúng ta. Đi nhanh đi, một lát lên lớp bị muộn rồi!"
Ba người Tần Ly nghe tiếng nghị luận trên đường, phần lớn lựa chọn không nhìn.
Nhưng nghe lời nam sinh đàm luận về Tần Ly, hơi thở toàn thân Liễu Hàn Vân càng ngày càng lạnh, còn cả khuôn mặt của Minh Dạ đều đen.
Tần Ly phát giác hai người có chút không bình thường, kéo hai người nói: "Mặc kệ người khác nói thế nào, đi nhanh đi, muộn rồi!" Nàng cũng không muốn người khác nói nàng ỷ là đệ tử của viện trưởng, không để những người khác vào mắt.
Tinh anh đường kỳ thực giống nội viện học viện, trong đó chia thành ba ban. Nhất ban chính là những người cấp bậc cao nhất trong học viện, tuy số lượng không nhiều lắm chỉ có mười người, nhưng dựa theo thành tích từ trên xuống, người cuối cùng chính là ca ca Trần Tường - Trần Phi. Ba người đứng đầu nhất ban có thể được miễn khoá (không cần đi học), ngày thường căn bản không thấy được bóng dáng. Đương nhiên, hiện tại có một ngoại lệ, chính là Minh Dạ. Nhị ban là những người có cấp bậc như Tần Ly, phần lớn đều là đệ tử của trưởng lão hoặc lão sư, hiện tại Tần Ly cấp bậc cao nhất, tổng cộng nhị ban có hai mươi người. Tam ban nhân số tương đối nhiều, ba mươi người, nhưng cấp bậc thấp nhất cũng đến đại võ sư.
Thật ra Minh Dạ có thể không cần đến, nhưng hắn muốn đến đây xem Tần Ly, đỡ phải có lũ ruồi bọ vây quanh. Nhất là Liễu Hàn Vân và Tần Ly một ban càng khiến hắn bực tức.
Tần Ly và Liễu Hàn Vân đến cửa nhị ban, thấy Minh Dạ vẫn còn đi theo mình, vì thế nói: "Ngươi nhanh đi ban ngươi đi, chúng ta còn muốn vào!"
Minh Dạ mím miệng nói: "Nữ nhân, nàng không muốn thấy ta à?"
Tần Ly mặc kệ hắn, lần trước nàng uy hiếp cũng vậy, luôn làm bộ mặt đáng thương. Nàng không thèm nói tiếp mà trực tiếp đi vào phòng học.
Tần Ly phát hiện trong phòng không ít người quen, Vệ Kiều, Trần Tường, Lôi Ngạo Nghiên, Hàn Hi Bạch và Nguyệt Diệu Thần, còn có những người cùng tham gia sơ thí đều ở đây.
Vệ Kiều nhìn thấy Tần Ly chỉ nhìn nàng một cái, cúi đầu vùi mặt vào trang sách, cái gì cũng không nói.
Trần Tường đứng ở đầu phòng, thấy bọn họ định tiến vào, cố ý cọ vào vai Tần Ly, Liễu Hàn Vân định bắt hắn, bị Tần Ly ngăn lại. Ngày đầu tiên lên lớp, nàng cũng không muốn làm quá, muốn giải quyết hắn rất dễ dàng, nhưng không phải ở trong này.
Hàn Hi Bạch nhìn thấy Tần Ly lập tức lên tiếng chào hỏi: "Ly nhi, tới nơi này ngồi đi!"
Nguyệt Diệu Thần ngồi bên cạnh Hàn Hi Bạch cũng cao hứng chào hỏi Tần Ly.
"Hai vị ca ca chào buổi sáng, không nghĩ chúng ta cùng nhau học tập?"
"Ha ha, đúng vậy, ta và Thần thật vất vả mới lên tới nhị ban."
Lôi Ngạo Nghiên an vị ngay sau Hàn Hi Bạch, thấy hắn nhiệt tình Tần Ly như vậy, trong lòng không thoải mái. Nàng biết Hàn Hi Bạch đã sớm nhận thức Tần Ly, nhưng lúc ấy không biết nàng là nữ tử. Trước đó không lâu mới biết nàng là nữ tử, không chỉ có thiên phú tu luyện cao, thiên phú luyện dược cũng tốt như vậy, điều này khiến nàng ghen tị.
Việc nàng thích Hàn Hi Bạch ở trong ngũ đại gia tộc không phải là điều bí mật, nhưng Hàn Hi Bạch luôn khách sáo với nàng, vốn còn tưởng rằng hắn đối với nữ tử nào cũng như vậy, nhưng hôm nay phát hiện lại không như thế. Ngay cả Nguyệt Diệu Thần cũng đối Tần Ly tốt như vậy, thấy Tần Ly hướng tới bên này, nàng chua sót cúi đầu.
Hôm nay chủ yếu là lão sư cùng đệ tử nhận thức, bởi vậy đệ tử đến tương đối đầy đủ. Trên thực tế chương trình học huyền linh sư và võ giả tách ra. Tần Ly xem qua thời khoá biểu, hôm nay ngoại trừ chương trình giảng dạy chung còn có khoá học luyện dược. Một lát sau Lôi trưởng lão mang theo vài lão sư tiến vào làm quen với đệ tử một chút, khoá học cứ như vậy kết thúc.
Buổi sáng không có khoá học, buổi chiều chỉ có khoá học luyện dược, luyện dược sư tương đối ít, bởi vậy khoá học luyện dược là Liễu Thấm dạy thay, mọi người tập trung cùng nhau học.
Sau khi buổi học kết thúc, Tần Ly nghĩ đến Cạnh Kỹ Trường kiếm điểm tích phân, vì thế nói với Liễu Hàn Vân: "Ta muốn đi kiếm tích phân, ngươi đi không?"
"Đi!"
"Bản thiếu cũng đi!" Minh Dạ không biết từ khi nào đi đến phòng học bọn họ.
Tần Ly liếc mắt nói: "Ngươi thật là nhàn nhỉ! Không phải ngươi không tham gia thi đấu bài danh sao?"
"Không tham gia, nhìn nàng thi đấu không được sao?"
Tần Ly bất đắc dĩ, ba người cùng nhau đi đến Cạnh Kỹ Trường.
Buổi sáng không có khoá học huyền linh sư, Hàn Hi Bạch và Nguyệt Diệu Thần liền đứng dậy muốn rời đi, Lôi Ngạo Nghiên vội nói: "Hi Bạch, chúng ta cùng nhau về đi?"
Hàn Hi Bạch nhìn nhìn Nguyệt Diệu Thần nói: "Hai người chúng ta còn có việc, ngươi tự về trước đi!"
Loại thái độ không lạnh không nóng này khiến Lôi Ngạo Nghiên có chút khó chịu. Nàng thậm chí xúc động suy nghĩ phát giận, nhưng sợ Hàn Hi Bạch cảm thấy phiền chán, cho nên nàng cũng không dám yêu cầu đi theo họ.
Lôi Ngạo Nghiên suy sụp đi ra khỏi phòng học, chuẩn bị đi tìm Tô Uyển Nhi ở tam ban.
Tô Uyển Nhi vừa ra khỏi phòng học, liền thấy Lôi Ngạo Nghiên không vui đứng ở cửa, tò mò hỏi: "Sao thế, Nghiên tỷ? Tỷ thật vất cả mới tấn chức đại huyền linh sư ngũ giai, rốt cuộc cũng có thể học cùng với Hàn Hi Bạch, làm sao còn sầu my khổ kiểm (buồn bã, âu sầu)?"
"Không có gì, Uyển nhi, Hi Bạch hắn hình như không thích ta?"
"Làm sao có thể? Hai người không phải quan hệ tốt lắm sao?"
Lôi Ngạo Nghiên nước mắt rơi xuống, cắn môi nói: "Vốn ta cũng cho rằng hắn thích ta, nhưng hôm nay phát hiện không phải như vậy, thái độ của hắn đối với ta và Tần Ly không giống nhau. Cũng khó trách, nữ tử kia tu vi cao, bộ dạng lại xinh đẹp, còn là luyện dược sư cao cấp. Nếu ta là nam tử, phỏng chừng cũng sẽ thích nàng."
"Nghiên tỷ, không phải ta nói tỷ, tỷ phải suy nghĩ lại! Tần Ly kia giỏi câu dẫn nam nhân, tỷ không thấy, Vệ Khanh và Liễu Hàn Vân bọn họ mỗi ngày đều vây quanh nàng? Ngạo San còn bị nàng làm hại, ai, nếu nàng biết Tần Ly ở Nguyệt Diệu học viện, nhất định không buông tha nàng."
Lôi Ngạo Nghiên bị Tô Uyển Nhi cảnh tỉnh, nghĩ đến Lôi Ngạo San, vì thế nói với Tô Uyển Nhi: "Uyển nhi, ta muốn về nhà một chuyến. Cảm ơn muội, ta đi trước!"
Khoé miệng Tô Uyển Nhi nhếch lên, nghĩ thầm trong lòng: Hừ, Tần Ly, Vệ Kiều không làm gì được ngươi, ta buồn bực không làm gì được! Không nghĩ tới ông trời lại cho ta thêm một cơ hội, không biết Lôi gia ngươi có ứng phó nổi không!
Vệ Kiều lúc này vừa vặn đi tới, thấy Tô Uyển Nhi, trong lòng liền cảm thấy tức giận. Nếu không phải nàng ta ở bên tai mình nói xấu Tần Ly, nàng cũng sẽ không nóng lên đi tìm Tần Ly phiền toái, kết quả bị chỉnh thảm như vậy!
Nàng bước nhanh tới đối diện Tô Uyển Nhi, một bàn tay văng qua: "Đều tại tiện nhân ngươi, hại ta bị chỉnh!"
Tô Uyển Nhi còn đang đắc ý, đột nhiên bị tát. Che mặt nhìn sang, thấy Vệ Kiều trừng mắt nhìn nàng ta.
"Ngươi dám đánh ta?" Tô Uyển Nhi cũng tức giận không nhẹ.
Vệ Kiều "bốp" một tiếng lại cho nàng một cái tát. "Đánh ngươi tại ngươi đáng khinh, hừ, về sau đừng để ta nhìn thấy ngươi!"
Nói xong, Vệ Kiều bước đi. Tô Uyển Nhi ôm mặt cũng chỉ có thể tức giận trong lòng, tu vi nàng ta kém Vệ Kiều không ít, căn bản đánh không lại nàng. Nhưng lần này, nàng ta và Vệ Kiều chính thức kết thù.
Tần Ly bên này đi tới Cạnh Kỹ Trường, nhìn người bên trong thật đúng là không ít. Minh Dạ trực tiếp đi về phía thính phòng, lập tức có người nhường chỗ ngồi cho hắn, hắn trực tiếp ngồi ở hàng thứ nhất. Tần Ly nhìn người khác nịnh bợ hắn, không nói gì bĩu môi. Cùng Liễu Hàn Vân đi đến chỗ báo danh, thấy một nữ sinh ở nơi đăng ký.
Tần Ly nhìn nhìn bài danh, nhìn đến hôm nay những người đứng đầu bài danh có tên Lôi Ngạo Thanh. Liền hỏi: "Xin hỏi một chút, những người đứng đầu bài danh có phải tuỳ tiện khiêu chiến hay không?"
Nữ sinh nhìn Tần Ly, phát hiện cho tới bây giờ chưa thấy qua nàng. Tuy rằng diện mạo rất đẹp, nhưng khó nói không phải bình hoa. Hoài nghi hỏi: "Những người đứng đầu cấp bậc không thấp, ngươi có thể được không?"
Khó trách nàng sẽ hoài nghi, bởi vì đệ tử tinh anh đường rất ít khi đến Cạnh Kỹ Trường. Hơn nữa người tinh anh đường rất cao ngạo, vừa xuất hiện liền có tiền hô hậu ủng, bởi vậy nàng không liên tưởng đến.
"Ha ha, có được hay không thử qua mới biết được, không phải sao?" Tần Ly nhíu mày cười nói.
Nữ sinh gật đầu nói: "Được rồi, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi! Tỷ thí không thể đả thương đến tánh mạng, nhưng phát sinh thương tàn (bị thương dẫn đến tàn phế?) không ít. Nếu ngươi thi đấu, cần phải cẩn thận một chút."
"Cảm ơn học tỷ nhắc nhở."
Nữ sinh nhấc bút nói: "Báo tên, tuổi, lớp cùng người muốn khiêu chiến với ta."
"Vương Cách, mười ba tuổi, lớp có thể không cần? Ta muốn khiêu chiến Lôi Ngạo Thanh."
Liễu Hàn Vân hơi kỳ quái, không rõ tại sao nàng không báo tên thật sự. Nhưng hắn luôn tương đối trầm mặc, cũng không mở miệng hỏi.
Nữ sinh dựa theo những điều Tần Ly báo điền trên tư liệu. "Ngươi hiện tại đi chỗ nghỉ chờ, bọn họ nhận được khiêu chiến sẽ đến."
Liễu Hàn Vân thấy Tần Ly báo xong, đi lên phía trước nói: "Ta cũng là đến khiêu chiến, Liễu Hàn Vân, tinh anh nhị ban, muốn khiêu chiến Vương Tân."
Tay nữ sinh run lên, xuýt rơi bút. Mẹ a, hôm nay là ngày gì lại có tinh anh đường đến khiêu chiến? Nhưng lại không cao ngạo, thật sự là kỳ quái. Nàng điền xong tư liệu, bảo hắn đi chỗ nghỉ chờ.
Sau một hồi tỷ thí, nữ sinh vừa nãy liền đi qua chỗ Tần Ly: "Ngươi chuẩn bị một chút, tý nữa lên đài, Lôi Ngạo Thanh đã nhận khiêu chiến."
Tần Ly sở dĩ không điền tên thật sự là sợ Lôi Ngạo Thanh cự tuyệt khiêu chiến của nàng. Biết bản thân sắp lên đài, từ trong lòng lấy ra một cái mặt lạ màu bạc đeo lên mặt. Từ khi nàng phát hiện xuất môn luôn có người chú ý, nàng liền chuẩn bị một cái mặt nạ, tuỳ thời điểm cần đeo.
"Lượt tiếp theo, Vương Cách khiêu chiến Lôi Ngạo Thanh, mời song phương lên đài."
Tần Ly đứng dậy, đem cấp bậc của mình áp súc đến cao cấp huyền linh sư cửu giai, hơn nữa không để Huyền giới che dấu thực lực, nàng muốn Lôi Ngạo Thanh biết cấp bậc của nàng.
Tần Ly lên đài, Minh Dạ thấy nàng không chỉ đeo mặt nạ còn áp súc thực lực của mình, tò mò nhíu mày.
Lôi Ngạo Thanh miệt thị nhì Tần Ly đối diện, cười nhạo nói: "Ngươi đeo mặt nạ làm gì? Sợ một lát thua mất mặt sao? Ngươi yên tâm, thua không cần phải đi học, không sợ mất mặt!"
Lôi Ngạo Thanh ra tay phi thường ngoan (ngoan độc), rất nhiều đệ tử cùng nàng tỷ thí đều bị nàng ta đánh cho tàn phế, bởi vậy rất nhiều đệ tử không dám phát khiêu chiến với nàng ta.
"Những lời này sợ sẽ trả lại cho ngươi, thua, không cần đi học!" Tần Ly thản nhiên cười nói.
"Muốn chết!" Roi của Lôi Ngạo Thanh lần trước bị Tần Ly hủy, lúc này nàng ta lấy là một cái roi mới, vẫn là huyền phẩm bảo khí. Nói xong, vung một roi hướng Tần Ly, hô: "Cho ngươi nếm thử lợi hại của huyền giai ngân phẩm vũ kỹ Thanh Sương Tiên!"
Tần Ly thấy roi đánh về phía nàng, liền vung tay một cái dễ dàng bắt được nó, sau đó kéo lại, kéo Lôi Ngạo Thanh về phía trước.
Lôi Ngạo Thanh kinh hãi, đây căn bản là không có khả năng! Thực lực người này chỉ là cao cấp huyền linh sư cửu giai, thực lực nàng ta là đại võ sư, tại sao có thể như vậy?
Nàng ta không thể tin tưởng sự thật này, vận khởi toàn bộ chiến khí đánh về phía Tần Ly. Tần Ly một tay buông bên thân, tay kia giữ bả vai nàng, xoay tay nàng ta về phía sau, "răng rắc" một tiếng bả vai bị dập nát.
Tâm lý Lôi Ngạo Thanh nhất thời hốt hoảng, biết người này không đơn giản. Bả vai bị đánh gãy, đau đến mức mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, định mở miệng nhận thua.
Tần Ly thấy nàng ta muốn nhận thua, túm lấy cổ nàng ta, kéo nàng đến bên người nói: "Có phải cảm thấy thật kinh ngạc hay không? Chúng ta là người quen, vì sợ ngươi không ứng chiến, ta cũng không dám dùng tên thật. Muốn nhận thua? Nào có dễ dàng như vậy?"
Lôi Ngạo Thanh gian nan nói từng chữ: "Ngươi... là..... ai?"
Tần Ly không trả lời nàng ta, mà tụ linh lực thành một chưởng, chặt đứt kinh mạch trên người nàng ta. Lôi Ngạo Thanh "phốc" phun ra một ngụm máu tươi, gương mặt tái không còn một giọt máu.
Tần Ly ngồi xổm xuống, đỡ lấy Lôi Ngạo Thanh đang xụi lơ nói: "Ta vừa mới nói qua, về sau ngươi không cần đi học. Ồ, ngươi không phải muốn biết ta là ai sao?" Nàng tiến đến bên tai Lôi Ngạo Thanh nói: "Nhớ kỹ, ta tên Tần Ly. Hinh Nhi tỷ mấy năm nay không ít lần bị ngươi ngược đánh đúng chứ? Cái này là ta đòi lại. Đúng rồi, tí nữa quên nói cho ngươi, đời này ngươi không chỉ phải ở mãi trên giường, còn biến thành người câm điếc. Yên tâm, ta thật nhân từ, ít nhất ngươi vẫn còn mắt để nhìn."
Lôi Ngạo Thanh trừng lớn mắt nhìn Tần Ly, ánh mắt bất khả tư nghị (không thể tin được) và oán độc. Tần Ly nhân cơ hội nhét một viên đan dược vào miệng nàng ta, sau đó tháo mặt nạ xuống khiến nàng ta có thể nhìn thấy mặt của mình.
Trọng tài không nghe được những gì Tần Ly và Lôi Ngạo Thanh nói, nhưng chưa nghe thấy Lôi Ngạo Thanh nhận thua, hắn cũng không thể tự tiện kết thúc tỷ thí. Tần Ly buông Lôi Ngạo Thanh, nói với trọng tài: "Ta thấy vị đồng học này không thể thi đấu, có phải ta thắng hay không?"
Trọng tài tuyên bố: "Trận tỷ thí này, Vương Cách thắng!"
Lôi Ngạo Thanh xụi lơ trên mặt đất, bị người mang xuống. Tiếp đến Liễu Hàn Vân lên đài, hắn còn chưa có động thủ, đối phương đã trực tiếp nhận thua.
Tần Ly xuống đài, nói với nữ sinh ghi đăng ký nói: "Học tỷ, vừa rồi không khai tên thật, ta có thể khai báo lại một số tư liệu?"
Nữ sinh kia bị những dộng tác liên tiếp của Tần Ly cả kinh, tròng mắt có thể rớt ra ngoài, lắp bắp nói: "Có..... có thể. Nhưng.... Nhưng.... tích phân...."
"Không liên quan. Làm lại là được rồi!"
Buổi sáng Tần Ly và Liễu Hàn Vân kiếm được không ít tích phân, ngoại trừ trận thi đấu đầu tiên của Tần Ly, người khác nhìn thấy bọn họ trực tiếp nhận thua!
Minh Dạ đi xuống chỗ Tần Ly nói: "Nàng và người kia có cừu oán?"
"Có chút thù oán! Nàng ta bắt nạt bằng hữu của ta, tự nhiên không thể tiện nghi cho nàng ta!" Tần Ly trả lời.
"Vì sao không giết nàng ta?" Liễu Hàn Vân hỏi.
"Chết? Người đắc tội ta chỉ có thể sống không bằng chết, ngươi không thấy chết đối với những người đó rất tiện nghi sao?"
Minh Dạ nhíu mày: "Nữ nhân, nàng thật ác! Nhưng mà ta thích!"
Tần Ly không nhìn hắn, cùng Liễu Hàn Vân một trước một sau ra khỏi Cạnh Kỹ Trường.
Gần giữa trưa, Nguyệt Diệu Hinh nghe nói Lôi Ngạo Thanh ở Cạch Kỹ Trường bị một nữ tử xinh đẹp giải quyết. Nàng biết nhất định là Tần Ly, vì thế chạy đến tiểu viện của nàng hỏi: "Tiểu Ly, hôm nay ở Cạnh Kỹ Trường người đánh bại Lôi Ngạo Thanh có phải là muội không?"
"Hinh nhi tỷ, tỷ biết nhanh vậy?" Tần Ly đang ngồi trong viện cùng Minh Dạ uống trà, thì thấy Nguyệt Diệu Hinh chạy vào tiểu viện nàng.