Số lượng Cuồng Lang thật sự rất lớn, đại đa số Cuồng Lang có màu xám, ở cổ bọc một tầng lông dày, đôi mắt xanh như ngọc, răng nanh trắng toát lóe sáng. Con đầu đàn là một con sói có bộ lông trắng xám đan xen, thân hình to lớn dũng mãnh. Cả đàn đang nhìn chằm chằm người kia.
Tần Ly biết cho dù đàn sói không nhìn nàng, nàng cũng không có khả năng xoay người chạy đi, nếu nàng làm vậy thì nàng sẽ kinh động đến đàn sói, đến lúc đó nàng sẽ phải nhận sự truy kích điên cuồng của đàn sói. Nàng suy nghĩ một chút, sau đó đi thằng về hướng của bầy sói, dù sao hai người cũng có phần thắng lớn hơn là một người.
"Cút! Đừng lại gần đây!" Một tiếng hét to vang lên làm nàng dừng bước chân.
"Liễu Hàn Vân?" Thanh âm lạnh như băng, lại mặc một thân áo xanh, Tần Ly dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết hắn là ai.
Sau khi biết hắn là ai, nàng càng muốn tiến lên. Nàng đến cạnh hắn: "Ngươi không nói lời tốt đẹp được một lần à? Ngươi cho rằng ngươi có thể thoát thân dưới tình huống hàng chục miệng sói đang bao vây ngươi sao?"
Liễu Hàn Vân đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, mắt hắn phủ một tầng hồng quang âm trầm, Tần Ly sửng sốt. Nàng chớp mắt một cái rồi nhìn kỹ lại, màu đỏ đã biến mất.
"Ngu xuẩn!" Liễu Hàn Vân nói xong, liền dời tầm mắt về phía lũ sói.
Khóe miệng Tần Ly co rút, nghĩ thầm: Mình đã chọc gì tới hắn? Lười so đo cùng hắn, Tần Ly di chuyển tầm mắt đến lũ sói.
Con đầu đàn ngửa cổ lên trời thét dài một tiếng, những con đằng sau cũng hú theo, tiếng sói tru nối tiếp mãi không dứt, khí thế vô cùng. Trong mắt con đầu đàn tràn đầy khinh thường cùng miệt thị, nhấc chân dẫn đầu đám sói bước tới gần hai người. Chúng nó bắt đầu tản ra bao vây hai người, sau khi bày trận, chúng nó đồng loạt hạ thấp cơ thể, rồi đồng loạt nhảy phốc lên, phi về phía Tần Ly và Liễu Hàn Vân.
"Liệt Diễm Cuồng Tiêu!" Tần Ly không dám sơ xuất, ngọn lửa đang nhảy múa trong tay nàng đột nhiên bùng nổ, sau đó nhanh chóng bắn tản mát về phía chó sói đang bao vây. Gió sa mạc không ngừng thổi bừng đám lửa, đồng thời khiến năng lượng trong đám lửa cũng sinh sôi theo, ngọn lửa không ngừng gào thét mà công kích bọn sói. Từ khi cấp bậc của nàng đạt tới cảnh giới đại huyền linh sư, uy lực tăng lên không chỉ mười lần.
Năng lượng cuồng bạo đi qua, Cuồng Lang đều đã tản ra xa một khoảng, nhưng không có con nào tử vong, thậm chí cũng không có chút thương thế nào. Tần Ly nhìn đám Cuồng Lang đang tụ lại một lần nữa, trong mắt hiện lên thần sắc khó có thể tin được. Nàng quay sang hỏi Liễu Hàn Vân: "Tại sao lại như vậy?"
"Chính ngươi cũng thấy rồi đó! Cuồng Lang này không phải huyền linh thú bình thường, hoặc thậm chí có thể nói chúng nó vốn không phải huyền linh thú." Ngữ khí Liễu Hàn Vân đạm mạc, tựa như đang nói chuyện gì đó không liên quan đến mình.
Tần Ly cảm thấy đầu có chút đau, không chỉ vì sự khó chơi của Cuồng Lang mà còn là vì lời nói của Liễu Hàn Vân. Thật vất vả mới nghe được hắn nói một câu đàng hoàng đầu đủ cấu trúc, nhưng lại đáng giận như thế, khiến nàng nhịn không được mà nghiến răng. Trách không được lúc đầu phát hiện lũ sói giằng co cùng Liễu Hàn Vân, nàng có cảm giác bầy sói này có chút bất thường.
Cả Tần Ly và Liễu Hàn Vân đều không biết thời điểm bọn họ đang buồn rầu vì lũ sói, ở một không gian khác, trong một căn phòng, tất cả lão sư và trưởng lão của học viện đều đang tụ tập lại nhìn chằm chằm một cái màn ánh sáng lớn, tình huống của các đệ tử đều được hiển thị rõ ràng trên cái màn lớn ấy. Màn ánh sáng chia thành nhiều khung nhỏ, hiển thị rõ tất cả các quang cảnh của ảo cảnh.
"Lâm lão sư, kia có phải là đứa nhỏ có thiên phú nổi trội không?" Hàn trưởng lão cũng là gia gia của Hàn Hi Bạch nhìn Tần Ly đang đối chiến với bầy sói, lên tiếng hỏi. Đôi mắt lão đầy nếp nhăn nhưng rất sáng, lóe tinh quang rạng rỡ. Gương mặt cương trực, chính khí nghiêm nghị.
Liễu Hàn Vân là người Liễu gia thuộc ngũ đại gia tộc, Hàn trưởng lão biết hắn, cho nên lão vẫn chú ý Tần Ly hơn.
"Đúng vậy, Liễu trưởng lão cũng biết hắn, đứa nhỏ này không chỉ có thiên phú nổi bật, hơn nữa hắn còn mang thân phận luyện dược sư. Người kia là Liễu gia công tử, lại càng không cần phải nói, thiên phú của hắn cũng rất cao, hơn nữa đã là lục phẩm luyện dược sư." Lâm Giai vừa nói đến hai người. gương mặt không kiềm được vẻ kiêu ngạo.
Liễu Thấm cũng phụ họa: "Ba năm trước chắc các ngươi cũng có nghe đến tam phẩm luyện dược sư mười tuổi vô cùng nổi danh, chính là đứa nhỏ kia, thiên phú quả thực rất cao."
Liễu Thấm vừa dứt lời, một thanh âm bất nhã vang lên: "Thiên phú cao cũng không đại biểu cho cái gì, còn phải xem sự trưởng thành của hắn. Ngươi cũng nói ba năm trước đây là tam phẩm, ai biết ba năm sau hắn có tiến bộ hay không?"
Người nói chuyện là Lôi trưởng lão, một lão nhân gầy yếu, có đôi mắt tam giác. Từ sau khi Lôi Ngạo San bị phế, lão này liền không vừa mắt với những đệ tử có thiên phú luyện dược. Nhà bọn họ còn một Lôi Ngạo Nghiên có thể luyện dược, tuy rằng cũng có thiên phú, nhưng cũng không phải bồi dưỡng trọng điểm của gia tộc.Diều này làm cho địa vị của hắn trong học viện thấp hơn những người khác, trở thành tâm bệnh của hắn.
"Lôi trưởng lão, không thể nói như vậy, ta cảm thấy đứa nhỏ này vẫn rất không tồi. Linh kỹ vừa rồi có uy lực cực lớn, không tồi chút nào." Người nói chuyện là một lão nhân hơi béo, cũng là một trong năm vị trưởng lão - Tô trưởng lão. Gần đây, lão phát hiện đứa nhỏ nhà mình có tư chất không cao, vì thế lão dùng sức đào bới những đệ tử có thiên phú, đào tạo bọn họ đến khi tốt nghiệp, sau đó để bọn họ cống hiến cho Tô gia. Lúc này, lão quan sát Tần Ly, trong mắt léo lên một tầng ánh sáng khác thường.
Lôi trưởng lão khinh thường hừ một tiếng: "Tô trưởng lão, đừng tưởng lão phu không biết điểm tâm tư này của ngươi. Hừ, chỉ sợ ngươi không có với tới đứa nhỏ này."
"Ngươi!" Thịt trên gương mặt béo của Tô trưởng lão khẽ run, tức giận đến mức sắc mặt giống như màu gan heo.
"Đủ rồi, không tranh cãi nữa, vẫn là tập trung xem biểu hiện của bọn họ đi." Vệ trưởng lão thấy hai người trừng mắt nhau, nhanh chóng khuyên can.
Bên này, mấy vị trưởng lão vì Tần Ly mà um sùm cả lên, bên kia, Tần Ly đã nhìn ra được một chút phương thức chiến đấu. Nếu là thời không ảo cảnh, huyền linh thú bên trong ảo cảnh cũng không phải là tồn tại thật, như vậy việc Sa Mạc Cuồng Lang không bị thương nàng cũng đã thông suốt. Hơn nữa với lời nói của Liễu Hàn Vân, trong lòng nàng cân nhắc thêm về tình huống hiện tại.
"Nếu ta đoán không lầm thì mấy Cuồng Lang này là do trận pháp tạo ra. Thời điểm ta công kích, chúng nó sẽ tản ra, chờ công kích hết tác dụng, chúng nó sẽ tụ lại, cứ lặp đi lặp lại như vậy là vì muốn tiêu hao linh lực của chúng ta. Chỉ cần tìm được mắt trận, trận này sẽ được phá giải." Tần Ly nói với Liễu Hàn Vân.
Liễu Hàn Vân sửng sốt, lần đầu tiên hắn nhìn chăm chú Tần Ly. Thì ra vừa rồi nàng công kích là vì muốn chứng thực suy đoán của nàng. Nhìn thấy nàng nói chuyện với hắn, đôi mắt phượng bừng sáng, hữu thần, bộ dáng tràn đầy tự tin khiến lòng hắn đột nhiên có chút hoảng hốt. Cho tới bây giờ, ngoại trừ cô cô, hắn không đặt kẻ nào vào trong mắt, cho dù là người Liễu gia đi chăng nữa. Nhưng bây giờ hắn lại chăm chú nhìn Tần Ly. Có lẽ không chỉ dừng ở mức đặt trong mắt, mà hắn còn đem bóng dáng đó khảm trong lòng.
Tần Ly thấy Liễu Hàn Vân chỉ nhìn nàng mà không nói chuyện, lại hỏi: "Ngươi có nghe ta nói gì không? Lát nữa ngươi phối hợp với ta, giúp ta yểm hộ một chút, ta muốn tìm mắt trận."
Liễu Hàn Vân thu tầm mắt, gật đầu.