Thiên Tài Huyền Linh Sư

Chương 1: Tới Tử vong chi vực




Hiện tại Tần gia đã là một trong ngũ đại gia tộc, Tần Nguyệt tuy rằng không phải tiểu thư trực hệ, nhưng giá trị con người cao hơn rất nhiều. Huống chi nàng giả cho thiếu chủ Hàn gia, người đến chúc mừng tự nhiên không phải ít. Hôn lễ cử hành ở Hàn gia, nhưng mấy ngày nay người đến chúc mừng quá nhiều, bởi vậy rất nhiều tân khách đều ở tại Tần gia.
Bởi vì phủ Tần gia do Minh Dạ xây dựng, hắn tự nhiên sẽ xây một tiểu viện cho mình. Tần Ly cũng rất cảm tạ hắn, bởi vậy cũng không nói gì. Huống hồ bởi vì hôn sự của Tần Nguyệt, rất nhiều ngoại nhân đều ở tại Tần gia, thêm hắn cũng không sao.
Tần gia hiện tại lớn hơn trước bốn năm lần, Tần Ly cũng không cùng Tần Dịch Dương ở cùng một viện nữa, mà có tiểu viện riêng. Bọn Lam Tiêu Tiêu vừa thấy đại trạch Tần gia đẹp như vậy, cũng đều không trở về học viện ở, mấy ngày nay đều ở tại Tần gia, cũng chính là trong phòng khách ở tiểu viện của Tần Ly.
Tần Ly dạo một vòng hai nhà Tô Liễu, thu hoạch không nhỏ. Hiện tại trong Huyền giới của nàng không thiếu các loại đan dược cao cấp với các loại thánh khí. Trận chiến giữa hai nhà Tô Liễu khiến nàng chiếm không ít lợi ích. Nàng chọn mấy loại linh khí, tiến hành cải tạo, phân cho đám người Tần Nguyệt cùng Nguyệt Diệu Hinh.
Mấy người Lam Tiêu Tiêu đều không có linh khí, lúc này thế nhưng bỗng chốc đều có thánh khí, một đám đều rất cao hứng.
Lam Tiêu Tiêu cất thánh khí Tần Ly đưa vào không gian giới chỉ, hỏi: "Tần Ly, đồ của hai nhà Tô Liễu đều bị ngươi lấy hết à?"
"Ta thấy là thế đó! Đúng rồi, Tiểu Ly, muội nói Tô gia cùng Liễu gia cuối cùng ai sẽ thắng? Bọn họ sẽ không gây rắc rối cho muội chứ?" Nguyệt Diệu Hinh tò mò hỏi.
Vệ Khanh bưng chén trà nói: "Muội đừng nhìn hiện tại hai nhà Tô Liễu loạn thành một đoàn, theo ta thấy, hai nhà rất nhanh sẽ khôi phục bình tĩnh."
Tần Ly không nói gì, có điều nàng cũng nghĩ như Vệ Khanh.
Liễu gia cùng Tô gia chiến tranh chủ yếu là bởi vì nguyên tinh, Liễu gia không hy vọng thấy Tô gia độc đại, Tô gia cũng không muốn chia sẻ với Liễu gia, huống hồ bọn họ cũng đều biết hai nhà đánh đến lưỡng bại câu thương, được lợi nhất là ba nhà còn lại. Bởi vậy trải qua hiệp thương, lão tổ tông và trưởng lão hai nhà đều được chia nguyên tinh. Có điều cứ như vậy, Tô Thái được ít đi, Liễu Nguyên căn bản chẳng được gì. Tô gia tuy rằng không đồng ý, nhưng như vậy xem như phương pháp giải quyết tốt nhất.
Vài ngày qua đi, mấy nhà đều nhận được tin tức của hai nhà, Tần Ly biết cũng chỉ cười cho qua. Nàng đã sớm dự đoán được, hai nhà này cũng chỉ là thùng rỗng kêu to thôi, lúc trước làm ra động tĩnh không nhỏ, nhưng chân chính bị thương cũng không nhiều. Hơn nữa lão già hai nhà này một đám đều thành tinh, tu luyện đến cấp bậc bọn họ cũng không dễ dàng, bọn họ cũng không muốn chết sớm.
Lão gia hai nhà tuy bị thương, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, đều bắt đầu bế quan. Liễu gia bị thương nặng nhất là Liễu Nguyên, huống hồ lão tổ tông và trưởng lão Liễu gia sớm bất mãn với hắn, vì thế hắn hiện tại không muốn thoái vị cũng không được. Liễu Hàn Ngọc về tới Liễu gia, trong đám trẻ hiện nay hắn có thực lực cao nhất, đương nhiên trở thành gia chủ Liễu gia.
Hiện tại Tần Ly đã triệt để yên tâm, tình huống hai nhà đều nằm trong tay nàng, nàng kế tiếp chỉ cần thanh thản ổn định tham gia hôn lễ là được rồi.
Trước hôn lễ một ngày, huynh muội Tần Như Phong và Tần Tiêu Trạch mới tới Tần gia, hai người khác không tới được, nhờ bọn họ mang lễ vật đến. Vài ngày nay Tần gia thu hạ lễ chất đầy một phòng, toàn bộ Tần gia vô cùng náo nhiệt.
Lúc tối, Tần Ly, Lam Tiêu Tiêu cùng Nguyệt Diệu Hinh ở trong phòng Tần Nguyệt tán gẫu với nàng, Lam Tiêu Tiêu ngắm hỉ phục đỏ thẫm trên bàn nói: "Nguyệt nhi tỷ, bộ này thật đẹp, ngày mai tỷ mặc vào nhất định rất đẹp."
"Sao, hâm mộ hả? Muội cũng mau tìm lang quân như ý gả cho không phải được rồi?" Nguyệt Diệu Hinh chế nhạo.
Lam Tiêu Tiêu chu miệng, lắc đầu. "Ta mới không vội mà lập gia đình đâu, lúc trước thi vào Nguyệt Diệu do sợ cha ta buộc ta lập gia đình."
Tần Nguyệt nhìn Tần Ly nói: "Ly nhi, ta có hơi khẩn trương, tối hôm nay sợ là không ngủ được."
"Ha ha, khẩn trương cái gì? Ngày mai tỷ sẽ gả cho người mình thích, phải cao hứng mới đúng. Bọn muội không phải ở đây với tỷ sao?" Tần Ly cười nói.
"Đúng vậy, nhưng mà Nguyệt nhi tỷ, tỷ nhất định phải ngủ ngon, bằng không ngày mai sắc mặt không tốt là không được. Ngày mai chúng ta sẽ luôn cùng tỷ, tỷ đừng khẩn trương." Lam Tiêu Tiêu phụ họa.
Mấy người đang ở trong phòng tán gẫu, Minh Dạ tìm tới, hắn nhìn Tần Ly nói: "Ly nhi, nàng ra đây một chút, ta có chuyện muốn nói."
Tần Ly đi ra ngoài, hỏi: "Sao vậy? Có việc tìm ta?"
"Ngày mai hôn lễ kết thúc, ta sẽ rời đi." Minh Dạ đã lo lắng thật lâu, hắn thấy hiện tại thế cục đã ổn định, cũng có thể yên tâm rời đi.
Tần Ly không ngờ hắn muốn đi nhanh như vậy, "Trở về tây đại lục?" Nàng kỳ thực cũng chuẩn bị sau hôn lễ sẽ khởi hành đi tây đại lục, nhưng mà tu vi hiện tại của nàng còn rất thấp, định tăng thêm một chút rồi lại đi, bằng không cái gì cũng không làm được..
"Ừm, về gia tộc. Thời điểm ta không ở đây, chiếu cố tốt bản thân." Minh Dạ không nói, lần này về gia tộc kỳ thực vì tăng lên tu vi. Gia gia hắn muốn truyền vị trí gia chủ cho hắn, nhưng tu vi gia chủ Minh gia phải đạt đến đế cấp mới được. Hắn rời gia tộc tìm huyền hỏa tinh, kỳ thực cũng là vì ở bên ngoài lịch lãm. Có điều lần này trở lại còn vì Tần Ly, vì có năng lực để bảo vệ nàng ở sau lưng.
"Huynh cũng thế. Ta rất nhanh cũng sẽ đi tây đại lục, đến lúc đó ta tới Minh gia tìm huynh." Tần Ly gật đầu nói. Nàng phát hiện bản thân vậy mà có chút luyến tiếc, lời nói muốn đi tìm hắn cứ thế bật thốt ra.
"Tu vi của nàng hiện tại còn quá thấp, nếu muốn đi tây đại lục tối thiểu phải tăng lên một cấp lớn." Minh Dạ nhíu mi nói. Nghe được Tần Ly nói sẽ đi tìm hắn, trong lòng hắn kỳ thực rất vui, nhưng lại lo lắng cho nàng.
Tần Ly gật đầu nói: "Ta biết."
"Được rồi, ta về trước đây." Minh Dạ nói xong, liền xoay người rời đi. Tần Ly nhìn bóng lưng hắn nhủ thầm trong lòng: Ta rất nhanh sẽ đi tây đại lục, đến lúc đó gặp!
Sáng sớm hôm sau, trời còn tờ mờ sáng, Tần Nguyệt rời giường trang điểm. Mặc hỉ phục, trang điểm xong, trời đã sáng. Tần Ly luôn ở bên cạnh nàng tới tận khi nàng lên kiệu hoa. Tần gia cách Hàn gia không xa, chẳng qua cũng chỉ mấy chục bước. Tần Ly ở phía sau đi theo kiệu hoa, cùng đám người Lam Tiêu Tiêu cùng nhau vào Hàn gia.
Hàn Hi Tuấn đã sớm chờ ở cửa, một thân hỉ phục đỏ thẫm, có thể là vì việc vui nên trông anh tuấn hơn ngày thường.
Tần Ly thấy Tần Nguyệt và Hàn Hi Tuấn đã bái đường, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Minh Dạ trong đám người. Nhưng lúc này Minh Dạ đã cùng đám người Minh Nhất khởi hành, nàng cũng không tìm được.
Hôn lễ qua đi, mọi thứ đều trở lại yên bình. Đám người Hàn Hi Tuấn và Tần Nguyệt vẫn về phải học viện, tân khách tham gia hôn lễ đều rời đi. Tần Ly không nói lời từ biệt với Tần Dịch Dương, mà đi thư phòng Tần Vinh Hải.
"Gia gia, hiện tại hôn lễ của Nguyệt nhi tỷ cũng đã cử hành, ta chuẩn bị xuất phát đi tây đại lục." Tần Ly nói.
Tần Vinh Hải không ngờ Tần Ly muốn đi nhanh như vậy, trong lòng luyến tiếc. Nhưng mà ông cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ hơi nhíu mày. "Gia gia biết con sớm muộn gì muốn rời đi, đã quyết định, như vậy con cứ đi đi! Chẳng qua nhất định phải chú ý an toàn, gia gia ở Tần gia chờ con trở về."
Tần Ly gật đầu nói: "Gia gia, người yên tâm đi, con nhất định sẽ chăm sóc tốt bản thân. Về sau lúc con không ở đây, người có chuyện gì đều có thể thương lượng với gia chủ hai nhà Hàn Vệ. Chờ ta con được mẹ với ca ca, sẽ cùng bọn họ trở về."
Tần Ly Ly rời Tần gia, trở về đến học viện. Buổi tối lúc mọi người tụ tập ăn cơm, Tần Ly nới quyết định rời đi của mình cho đám người Lam Tiêu Tiêu và Hàn Hi Bạch.
Mọi người nghe tin tức này đều cảm thấy có chút đột nhiên, Lam Tiêu Tiêu hỏi trước: "Tần Ly, ngươi muốn đi tây đại lục?"
"Ừm, sáng sớm mai sẽ bắt đầu chuẩn bị. Kỳ thực Tần gia vốn là gia tộc ở Tây đại lục, lần này đi cũng là vì tìm kiếm tộc nhân với người nhà thất lạc. Mấy người cũng đừng im lặng thế, ta chẳng qua phải đi tây đại lục một chuyến, cũng không phải không trở lại." Tần Ly thấy tất cả mọi người buồn rầu không nói, cảm thấy không khí có chút trầm trọng.
Nguyệt Diệu Hinh cùng Tần Nguyệt cứ nghĩ Tần Ly phải rời khỏi, đều bắt đầu rơi lệ, Nguyệt Diệu Thần với Hàn Hi Tuấn an ủi các nàng.
"Ta với nàng cùng đi." Liễu Hàn Vân mở miệng nói.
Thời điểm Liễu Hàn Vân nói ra, đám người Vệ Khanh và Hàn Hi Bạch cũng rất muốn đi cùng Tần Ly. Nhưng bọn họ không phải tu vi quá thấp, thì là trách nhiệm quá nặng, căn bản không thể đi.
Tần Ly không đáp ứng, bởi vì Liễu Hàn Vân còn có mẹ cần chăm sóc, nàng không thể bắt hắn đi cùng mình. Lại nói phía trước có nguy hiểm gì còn chưa biết, nàng không thể mạo hiểm như vậy. "Ha ha, ta còn chưa nghĩ khi nào thì đi đâu, chỉ nói trước với mọi người một tiếng."
Đêm đó, Tần Ly đi tìm Nguyệt Diệu Thương, chuẩn bị chào từ biệt với ông. Nguyệt Diệu Thương nghe được Tần Ly muốn đi tây đại lục, lần đầu tiên phản đối: "Tiểu đồ đệ, tu vi người tây đại lục cao hơn đông đại lục nhiều lắm, con hiện nay không thích hợp."
"Sư phụ, con đã quyết định. Con sẽ không trực tiếp đi tây đại lục, sẽ đi lịch lãm ở các nơi trước. Đi rồi cũng không biết khi nào có thể trở về, liền phiền ngài giúp con chăm sóc bằng hữu. Chờ từ tây đại lục trở về, con nhất định sẽ trở về thăm ngài." Tần Ly từ biệt Nguyệt Diệu Thương, đêm đó liền rời học viện.
Nàng thả người bay lên giữa không trung, nhìn hướng Tần gia cùng học viện, xoay người rời khỏi. "Khuynh Nhan, ngươi có biết có chỗ nào thích hợp ta lịch lãm không?"
"Tiểu Ly Ly, trên đường đi tây đại lục, nhất định phải đi ngang qua sa mạc Huyền Nguyệt, trong sa mạc có Tử Vong chi vực, ngươi có thể đi nơi đó lịch lãm." Khuynh Nhan đề nghị.
"Tử Vong chi vực? Sao chưa từng nghe nhỉ?"
"Tử Vong chi vực giống Minh Tưởng không gian, đều ở một không gian khác. Tu vi người nơi đó cao hơn đông đại lục nhiều, cơ bản thấp nhất cũng đều đạt tới tôn cấp. Năm đó nhân gia cùng chủ nhân từng đi qua, có điều đã là chuyện rất lâu trước kia. Nơi đó không nói quy củ cùng đạo nghĩa mà chỉ dựa vào thực lực. Ngươi thực lực tài cao có thể có địa vị, thực lực thấp cũng chỉ có thể bị bắt nạt. Bên trong thường xuyên có thể nhìn thấy có người tỷ thí bên đường, giết người cướp của chuyện cũng là chuyện thường. Tuy rằng hoàn cảnh bên trong ác liệt hơn bên ngoài, những là địa điểm lịch lãm lí tưởng."
"Được, chúng ta đi Tử Vong chi vực." Tần Ly nghe Khuynh Nhan nói có chút nhiệt huyết sôi trào, nàng đã rất lâu không có cảm giác áp bách, chỗ này hợp tâm ý của nàng.
Tần Ly phi hành về phía Nguyên thành, nếu muốn đi sa mạc Huyền Nguyệt, đầu tiên sẽ xuyên qua Lạc Hoa sơn lâm.
Trong học viện, Liễu Hàn Vân sáng sớm đi tìm Tần Ly đến lớp, vào viện thấy trống không. Hắn tìm đám người Vệ Khanh, thế nhưng không có người nhìn thấy Tần Ly. Nguyệt Diệu Thương ngày hôm qua được Tần Ly phó thác phải chiếu cố đám người Lam Tiêu Tiêu, thấy bọn họ đều ở trong tiểu viện Tần Ly, nói: "Các ngươi đừng tìm, tiểu đồ đệ đã rời đi rồi."
Liễu Hàn Vân vừa rồi còn có dự cảm, chau mày lại không nói. Trong lòng mấy người khác cũng không chịu nổi, không ngờ Tần Ly nói rời đi thì đi luôn.
Tần Ly một đường phi hành, rất nhanh tới phía trên Lạc Hoa sơn lâm, từ trong phía sâu của rừng rậm truyền đến một tiếng thú gầm, vô số huyền linh thú phi hành bay ra. Đây là tình huống gì? Tần Ly thấy chúng nó căm tức mình, cảm thấy có điểm không hiểu.
"Tiểu Ly Ly, ngươi để Lam U cùng Phượng Tiêu đi ra ngoài, ngươi ẩn thân đi theo phía sau bọn họ." Khuynh Nhan nói.
Tần Ly nghĩ đến Minh Dạ, không biết hắn làm sao mang theo thủ hạ xuyên qua sơn lâm. Có điều trong nháy mắt nàng lại nghĩ đến Mặc Nha, xem ra bọn họ có thể thành công xuyên không đều dựa vào Mặc Nha. May mắn thương thế Mặc Nha đã khỏi, hơn nữa thực lực lại có tiến bộ, bằng không Minh Dạ phỏng chừng cũng sẽ gặp phải loại tình huống này.
Tần Ly tuy rằng không e ngại huyền linh thiên thú, nhưng số lượng quá nhiều vẫn khiến nàng đau đầu. Không có biện pháp, thả Phượng Tiêu và Lam U ra, để bọn họ ở bên ngoài dẫn đường, nàng ẩn thân đi theo sau bọn họ. Xem ra nàng nên luyện chế một ít Long Tức đan, có điều lần này là luyện chế cho mình.
Phượng Tiêu và Lam U ở phía trước phóng xuất ra uy áp thần thú, huyền linh thiên thú rất nhanh liền thành thật hơn. Trong rừng bỗng chốc yên tĩnh, Tần Ly thuận lợi thông qua cánh rừng.
Qua Lạc Hoa sơn lâm chính là sa mạc Huyền Nguyệt, Tần Ly bay ở giữa không trung, nhìn sa mạc mênh mông bát ngát hỏi: "Khuynh Nhan, cửa vào Tử Vong chi vực ở đâu?"
"Cửa vào Tử Vong chi vực không cố định, toàn bộ không gian trôi nổi di động. Ngươi không phải có không gian lực của Thập Tà sao? Ngươi có thể cảm ứng một chút."
Tần Ly nghe vậy, sực nhớ tới không gian lực của nàng. Vội vàng nhắm mắt lại, cảm thụ không gian dao động trong sa mạc. Bởi vì diện tích sa mạc quá lớn, nàng cảm ứng thật lâu mới có phương hướng đại khái. Mặt trời rất gắt, nàng không có biện pháp phi hành trên cao trong thời gian dài, chỉ có thể phi một đoạn thời gian, đi một đoạn thời gian.
Qua ước chừng sáu bảy ngày, nàng mới cảm ứng rõ ràng được cửa vào Tử vong chi vực.
"Khuynh Nhan, Diễm Lân cũng có không gian lực sao?"
"Chủ nhân cũng không có không gian lực, cửa vào Tử Vong chi vực vào một thời gian cố định sẽ hiện ra, bởi không muốn người ngoài tiến vào. Chủ nhân một lần ngoài ý muốn phát hiện ra cửa vào. Chính bởi vì cửa vào khó tìm, bởi vậy rất ít có người từng nghe đến địa phương đó." Khuynh Nhan giải thích cho Tần Ly.
Tần Ly hiểu rõ gật đầu, vươn tay cảm ứng phương hướng cửa vào. Nàng rõ ràng cảm ứng được một tầng lá mỏng trong không gian, biết là cửa vào. Nhắm mắt lại bắt đầu phóng thích không gian lực, Tần Ly vừa mới còn đứng ở trong sa mạc, bỗng chốc biến mất trong không khí.
Tần Ly cảm giác được một trận không gian xé rách, cảm thấy có chút choáng váng đầu buồn nôn. Nhưng rất nhanh nàng liền trải qua thông đạo, tiến vào Tử Vong chi vực.
Tần Ly mở to mắt, nhìn bốn phía, phát hiện ánh sáng xung quanh có chút tối, không sáng như bên ngoài. "Chẳng lẽ thời gian ở nơi này không giống với bên ngoài?"
"Thời gian nơi này như bên ngoài, thời gian ban ngày ở Tử Vong chỉ vực ngắn hơn so với bên ngoài, mỗi ngày chỉ có hai canh giờ ban ngày. Nơi này không có hoa cỏ có thể sống sót, hoàn cảnh tương đối ác liệt." Khuynh Nhan trả lời.
Tần Ly bĩu môi, quả thật không có phát hiện hoa cỏ cây cối, lọt vào trong tầm mắt chỉ có một mảnh hoang vắng. Nàng đi về phía trước vài canh giờ, mới thấy một ít kiến trúc linh tinh.
Nhà cửa nơi này đơn giản hơn bên ngoài, cơ bản đều dùng đồ thô sơ xây dựng, không có hoa văn hay điêu khắc tinh xảo. Tất cả phòng ở đều là đại đồng tiểu dị, không có gì khác nhau.
"Đúng rồi, nơi này cũng không lưu thông vàng bạc. Hiện tại cạnh nguyên tinh trì đã kết xuất được một ít cao cấp linh thạch, ngươi có thể trước dùng chúng nó đổi một ít hạ cấp và trung cấp linh thạch." Khuynh Nhan lên tiếng nhắc nhở.
Tần Ly không ngờ nơi này lại không lưu thông vàng bạc, may mắn trong không gian nàng có nguyên tinh trì, bằng không thật đúng là nửa bước khó đi.
Thích ứng một lát, Tần Ly mới miễn cưỡng quen ánh sáng nơi này, bắt đầu tìm ngân hàng tư nhân có thể đổi linh thạch ở chung quanh.
Đi rất nhiều địa phương, phát hiện thế nhưng một người đều không có, khiến Tần Ly cảm thấy có chút buồn bực. Thật vất vả thấy được có hai hài tử trước một ngôi nhà, nàng đi qua hỏi: "Các ngươi biết người nơi này đều đi đâu không?"
Một đứa trẻ lớn hơn nhìn Tần Ly, trong mắt có chút khinh thường. "Ngươi là người nơi nào vậy? Cả cái này cũng không biết? Hôm nay Lạc gia bày lôi đài, tất cả mọi người đi xem náo nhiệt, nếu không phải đệ đệ quá nhỏ, cha mẹ bắt ta trông nó, ta cũng sẽ đi xem."
Khóe mắt Tần Ly có chút run rẩy, nàng lại bị một đứa trẻ khinh bỉ. Nàng cười gượng hai tiếng hỏi: "Lạc gia ở địa phương nào?"
Dù sao nàng hiện tại cũng không tìm thấy người, không bằng cũng đi xem náo nhiệt. Không biết người nơi này quy định tỷ thí thế nào, đi xem cũng tốt.
Hoài nghi trong mắt tiểu nam hài càng sâu, nhưng mà nó cũng không nói cái gì, chỉ hướng, không thèm quan tâm Tần Ly.
Tần Ly nhìn theo hướng tiểu nam hài chỉ, nói cám ơn, đi về phía đó. "Khuynh Nhan, ngươi có hiểu biết về nơi này không?"
"Người nơi này đều thích đấu, biện pháp giải quyết vấn đề chính là quyết đấu. Nhân gia đã thời gian dài không tới đây, nơi này cụ thể có cái gì biến hóa nhân gia cũng không biết. Bởi vì nơi này xem trọng thực lực, bởi vậy địa vị gia tộc thay đổi càng thêm thường xuyên, Lạc gia này nhân gia cũng chưa từng nghe nói." Trong giọng nói của Khuynh Nhan có chút bất đắc dĩ, có điều hắn nói cũng là thật, lâu không đến, ai biết bên trong sẽ có thấy đổi gì!
Tần Ly bất đắc dĩ đi về phía trước, rất nhanh liền phát hiện Lạc gia theo như lời tiểu nam hài. Bên ngoài toà nhà xa hoa tụ tập vô số người, xa xa nhìn lại tất cả đều là đầu người, muốn không chú ý cũng khó. Có điều nói là xa hoa, cũng chỉ là so với các nhà khác thôi, so sánh với toà nhà lớn ở bên ngoài, chỉ có thể nói quá mức bình thường.
Thời điểm Tần Ly đi qua, chợt nghe tiếng cố lên và tiếng la mắng đinh tai nhức óc, có người kích động hận không thể ở trên đài tỷ thí là hắn. Người ở bên ngoài xem rất nhiều, Tần Ly định bay lên không trung, kết quả phát hiện mình không thể phi không.
"Đừng uổng phí khí lực, nơi này có không gian cấm chế, tu vi của ngươi không thể phi hành. Trừ phi ngươi tới cảnh giới huyền linh hoàng, bằng không chỉ có thể đi bằng hai chân. Có điều nơi này cũng có nơi mua bán tọa kỵ, đều là một ít huyền linh thú ôn thuần. Có người đem chúng nó về thuần hóa, sau đó bán kiếm tiền."
"Còn có chức nghiệp này? Phương diện này cũng có huyền linh thú sao?" Tần Ly thấy nơi này tối như mực, không nghĩ tới còn có huyền linh thú có thể sinh tồn.
"Ách, nói là huyền linh thú tương đối ôn thuần, cũng chỉ là tương đối mà thôi. Nơi này hoàn cảnh ác liệt, bởi vậy đều là huyền linh thú tương đối hung ác. Nơi này không có hoa cỏ, là không có thực tố huyền linh thú."
Tần Ly không nghĩ tới nơi này cùng ngoại giới chênh lệch lớn như vậy, xem ra mình còn cần thích ứng một đoạn thời gian mới được.
Nàng vừa mới tiêu hóa lời Khuynh Nhan nói, chợt nghe phía trước hô: "Còn có ai muốn lên đài khiêu chiến không? Chỉ cần có được hạng nhất, sẽ có tư cách tiến vào trung vực. Xích U tháp sắp mở ra!"
"Xích U tháp lại là cái gì?" Tần Ly nghe được rất nhiều người đều muốn lên đài, tò mò hỏi. Trực giác nàng mách bảo nơi này nhất định là chỗ tốt, bằng không cũng chẳng nhiều người hứng thú như vậy.
"Trong Xích U tháp có huyền linh thú cường đại, có rất nhiều di tích tiền nhân lưu lại, người đi vào rất ít có thể trở về, nhưng chỉ cần có thể trở về, thực lực tăng rất nhiều, hơn nữa có thể có bảo vật khiến người ta hâm mộ. Nhưng mà có thể đi vào Xích U tháp cơ bản đều là người trong nội vực, trung vực chỉ có rất ít danh ngạch. Hiện tại bọn họ liều mạng tranh đoạt tư cách tiến vào trung vực, cũng là vì có thể có cơ hội này."
Tần Ly thấy hai người đứng trên đài một người là võ tôn đỉnh phong, một kẻ là huyền linh tôn cửu giai, khóe miệng run rẩy. Xem ra tu vi như mình trong đây có một đống, căn bản không có chút ưu thế. Tần Ly vốn đang định lên đài thử xem, vừa thấy tình huống này, lập tức đánh mất ý niệm. Nàng vẫn nên đừng lên, dù may mắn thắng người trên đài, chỉ sợ còn có người mạnh hơn đi lên.
Nàng tìm góc độ thích hợp, bắt đầu xem hai người quyết đấu trên đài. Hai người trên đài một người bộ dạng cao gầy, mặc bộ áo bào màu lam. Cả người hắn quanh quẩn chiến khí màu lam đậm, một chưởng đánh về phía đối phương. Đối diện là một tráng hán, bên người hắn là huyền linh thú, là một tinh tinh đen như mực. Hắn thấy vũ kĩ của đối phương đánh về phía mình, để huyền linh thú đi lên công kích, mình lại biến ra một linh quang cự kiếm màu lam.
"Người trên đài tựa hồ không xuất ra linh khí! Vì sao không sử dụng linh khí chứ?" Tần Ly kỳ quái hỏi.
"Nơi này rất khuyết thiếu luyện dược sư và luyện khí sư, hai chức nghiệp này ít hoen bên ngoài. Lấy bản lĩnh của ngươi, ở trong này dù thực lực không mạnh, cũng có thể sống rất khá."
Tần Ly gật đầu, trong lòng hiểu rõ.
"Xem ra tỷ thí mới vừa bắt đầu, vài ngày nay chắc đều sẽ có. Hai người kia tu vi cũng không quá cao, hẳn là rất nhanh sẽ bị đào thải xuống dưới."
Tần Ly cảm thấy hai người này thực lực đã rất mạnh, trên đài không ngừng phát ra tiếng "Bang bang", trên lôi đài tựa hồ có cấm chế, bằng không chung quanh đã sớm bị bọn họ làm hỏng. Người như vậy đều rất nhanh sẽ bị đào thải, mình chẳng phải là vừa lên đi sẽ thua sao?
Tỷ thí không biết giằng co bao lâu, hôm nay mới tính kết thúc. Người vây xem còn chưa hết, tốp năm tốp ba ở cùng nhau thảo luận tỷ thí hôm nay. Tần Ly thấy bọn họ rốt cục kết thúc, mới đi theo đám người trở về.
Nàng trước tiên ở ngân hàng tư nhân đổi một ít trung cấp linh thạch, sau đó tìm địa phương dừng chân. Tử Vong chi vực chiếm không gian rất lớn, chia làm ba cái bộ phận ngoại vực, trung vực, nội vực, chỗ Tần Ly chỉ là một góc của ngoại vực. Nàng hiểu biết về nơi này thật sự quá ít, Khuynh Nhan cũng chỉ hiểu Tử Vong chi vực trước đó, bởi vậy nàng hiện tại quan trọng nhất chính là tìm hiểu tình huống nơi này đã.
Nàng trở về phòng mình, nằm ở trên giường, sắp xếp chuyện sau này. Nàng ở trong này một người cũng không quen, đầu tiên nên tìm người dẫn đường mới được.
Tần Ly lập kế hoạch xong, trở lại Huyền giới. Vẫn là trong Huyền giới tốt hơn, ít nhất sẽ không tối như mực, nàng trở lại phòng mình tiến vào trạng thái tu luyện. Ở trong Huyền giới có thể nhìn được cảnh tượng bên ngoài, chẳng qua chỉ giới hạn trong hai người Khuynh Nhan cùng Tần Ly.
Tần Ly phát hiện thế giới bên ngoài có ánh sáng, biết chắc là đến ngày thứ hai, bởi vậy thu thập một chút bước đi ra Huyền giới.
Ra phòng, nàng đến bên ngoài ăn cơm, chợt nghe bàn bên có người nghị luận: "Các ngươi nghe nói không? Bệnh của thiếu gia Lâm gia lại tái phát, đang tìm luyện dược sư khắp nơi!"
"Lâm gia không phải có luyện dược sư sao?"
"Aizz, nghe nói lần này rất nặng, luyện dược sư kia không trị được!"
"Tu vi Lâm thiếu gia cao như vậy, lại bị bệnh làm cho sống dở chết dở, thật sự là đáng tiếc!"
"Cũng không phải là sao? Lúc này Lâm gia ra số tiền lớn, nghe nói ai có thể khống chế được bệnh tình hắn, Lâm gia chủ chẳng những sẽ thỏa mãn một yêu cầu, còn có thể cho hắn trở thành khách khanh trưởng lão Lâm gia!"
"Aizz, đáng tiếc ta không biết luyện dược, bằng không cũng muốn đi thử. Điều kiện này phong phú như vậy, thật sự là làm cho người ta đỏ mắt mà!"
Tần Ly nghe đến đó có ý tưởng, ăn xong liền ra cửa. Nàng hỏi thăm một chút, nơi này không ai không biết Lâm gia, xem ra là đại gia tộc ngoại vực.
Tần Ly dựa vào hỏi đường, đi tới một trước cửa đại trạch màu đen. Thấy trên tường dán bố cáo, có mấy luyện dược sư xếp hàng chờ, chắc là chuẩn bị đi vào chữa bệnh. Không biết những người này đều là mấy phẩm luyện dược sư, dựa theo cách nói của Khuynh Nhan, sợ là phẩm cấp sẽ không quá cao.
Thời điểm Tần Ly đi lên, gia đinh ở cửa thấy Tần Ly, ánh mắt lộ ra thần sắc khinh thường. "Đi đi đi, tiểu nha đầu xem náo nhiệt gì! Chỉ sợ ngươi cũng chỉ là cái nhị phẩm luyện dược sư, đi vào cũng không hữu dụng!"
"Thật sự là kỳ quái, thiếu gia nhà ngươi hiện tại không phải cần luyện dược sư sao? Ta còn chưa có đi vào xem qua, ngươi làm sao mà biết ta không được?" Tần Ly nói xong, nhìn mấy người chung quanh, cơ bản đều là lớn tuổi, cũng không lạ vì sao gia đinh không xem trọng nàng.
Gia đinh Lâm gia với ba bốn luyện dược sư đang xếp hàng đều âm thầm cười nhạo, nữ oa này nhìn qua cũng chỉ là mười mấy tuổi, có thể có bản lĩnh gì!
Gia đinh vừa muốn đuổi người, lúc này một nữ hài nhi mười mấy tuổi đi ra, bộ dạng thập phần thanh tú. Có thể là nghe được lời nói gia đinh cùng Tần Ly bên ngoài, nhíu mày hỏi: "Sao lại ầm ĩ như vậy? Không biết ca ca ta cần yên tĩnh sao?"
"Tiểu thư, nô tài đang giáo huấn tiểu nha đầu này. Xem tuổi nàng nhỏ như vậy, tám phần là quấy rối. Tình huống của thiếu gia hiện tại tương đối khẩn cấp, nô tài cũng là sợ nàng lãng phí thời gian." Gia đinh vừa mới còn vô cùng kiêu ngạo, quay đầu liền chân chó thấp giọng đáp lời.
Tần Ly thế nhưng nhìn không thấu tu vi của thiếu nữ này, không nhịn được nhíu mày. Cô gái này ít nhất cũng có thực lực tôn cấp đỉnh phong, xem thực lực của mình thật đúng là chịu đả kích.
Cô gái nhờ gia đinh nói, mới chú ý tới Tần Ly đứng ở một bên. Thấy nàng một thân váy màu trắng, cao thượng như tuyết liên, dung mạo thượng giai, không khỏi mở rộng tầm mắt. "Được rồi, để cho nàng đi vào thử xem đi, hiện tại thêm một phần cơ hội đều là tốt."
Cô gái lên tiếng, gia đinh cũng không dám lại lắm miệng, chẳng qua ánh mắt nhìn Tần Ly càng thêm không tốt, hiển nhiên là hận nàng.
Tần Ly cũng mặc kệ hắn, đến làm sao đều có người như thế. Rõ ràng là mình sai, lại đổ hết lỗi lên đầu người khác, cuối cùng còn một bộ dáng người bị hại, thật sự khiến nàng câm nín.
Một lát sau, một ông lão từ trong Lâm phủ đi ra, vẻ mặt chịu đả kích, xem ra không được xem trọng.
Tần Ly cũng không sốt ruột, dựa vào cột ở cạnh cửa, nhìn một đám luyện dược sư tràn đầy tin tưởng đi vào, mặt xám mày tro đi ra.
Lúc này, luyện dược sư cuối cùng cũng đi ra, Tần Ly mới thản nhiên đi vào. Đi qua một hành lang thật dài, liền đến chủ trạch. Có hạ nhân dẫn đường cho nàng, đi tới viện tử bên cạnh. Đi vào đã ngửi thấy một mùi vị khác thường nồng nặc, làm Tần Ly không khỏi nhíu mày. Không biết là bệnh gì mà lại tại thành mùi như vậy.
Nàng vừa muốn đi vào, thì thấy cô gái lúc nãy dẫn một nam tử trung niên đi đến. "Khương bá bá, may mắn ngài ra được trung vực, thật sự là rất gấp."
"Bệnh Sùng nhi sao lại tái phát? Lão phu nhớ rõ ràng đã khống chế được mà!"
"Trước đó vài ngày ca ca và thiếu chủ Lạc gia luận bàn, bị thương, bệnh mới phát tác!" Cô gái có điểm sợ hãi nói.
"Hồ nháo, cơ thể mình cũng không biết yêu quý!" Nói xong, nam nhân trung niên sắc mặt giận dữ, bước nhanh vào trong phòng.
Căn bản là không ai chú ý tới Tần Ly, lực chú ý của mọi người đều bị nam nhân trung niên vừa nãy hấp dẫn. Tần Ly cũng không tức giận, mà theo những người đó đi vào bên trong. Kỳ thực hiện tại nàng cũng có chút tò mò, không biết vị Lâm thiếu gia này đến cùng là bị bệnh gì. Có điều nàng tò mò hơn nam nhân trung niên này có thể chữa khỏi bệnh không.
Tiến vào phòng, bên trong đốt nến. Hai bên đứng rất nhiều hạ nhân, hình như đang thay nước. Tần Ly trở ra thì thấy trong phòng treo một tầng lụa mỏng, nam nhân trung niên cách lụa mỏng bắt mạch cho người bên trong. Sau đó liền lấy ra một cái bình sứ, đưa cho thiếu niên. "Sùng nhi, đan dược này cũng không thể trị tận gốc bệnh của cháu, nhưng vẫn có thể khống chế được. Về sau cháu không được tỷ thí với người ta, bằng không sợ là thuốc này cũng không khống chế được."
"Khương bá bá, để ngài lo lắng." Giọng nói của thiếu niên bên trong có chút suy yếu, nhưng cũng rất sạch sẽ, làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Tần Ly đi qua hỏi: "Không biết có thể để ta nhìn xem một chút hay không?"
Khương Vân Lưu nghe tiếng Tần Ly, nhất thời có chút kinh ngạc. Nữ oa này vào lúc nào, sao mình không chú ý tới? "Ngươi là luyện dược sư?"
Tần Ly gật đầu nói: "Phải, ta vừa mới xuất sư, chưa từng nhìn thấy bệnh như vậy bao giờ, cho nên muốn nhìn một chút."
Khương Vân Lưu không nói gì, cảm thấy Tần Ly cũng chỉ là luyện dược sư sơ cấp. Có điều hắn cũng không có ngăn cản, ngược lại nhích sang bên cạnh.
Tần Ly đi lên phía trước, cũng không để ý mùi tanh nồng bên trong, nhẹ nhàng vén mành sa, liền nhìn đến thiếu niên gầy yếu trên giường.
Thiếu niên nhìn qua cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hai gò má có chút lõm xuống, một đôi con ngươi xinh đẹp ảm đạm không ánh sáng, quầng mắt có chút xanh đen. Thiếu niên bộ dạng thập phần tuấn tú, nếu không sinh bệnh, chắc là một công tử thanh nhã.
Tần Ly nắm lấy tay hắn, sau đó cẩn thận nhìn mặt hắn nói: "Trước đó ngươi từng đi qua nơi hiểm địa, ở trong có chướng khí?"
"Ngươi làm sao mà biết?" Thiếu niên vốn cũng không ôm hi vọng gì với Tần Ly, nhưng nghe được nàng lại nói trúng tình huống của mình, kinh ngạc hỏi thành tiếng.
Tần Ly buông màn nói: "Vốn chướng khí ở trong cơ thể ngươi đã sâu, lại để lâu như vậy, độc chướng đã nhập thể. Nếu sớm đi trị liệu, một viên ngũ phẩm đan dược là có thể giải quyết. Hiện tại, sợ là phải bát phẩm cấp thấp Thanh Linh Huyết Tinh đan mới triệt để chữa khỏi."
Khương Vân Lưu hiện tại nhận định Tần Ly nhất định là sư nổi danh môn, lại có thể nói đúng tình huống. Nhưng mà dù biết tình huống cũng không hữu dụng, nếu có thể trị liệu mới được. "Tiểu nha đầu, không người ngươi thật sự có tài. Nhưng mà hiện tại cũng không thể nói là được, nếu có thể trị liệu mới có nghĩa. Ngươi cũng nói, muốn trị bệnh này phải có đan dược bát phẩm cấp thấp, chẳng lẽ ngươi là bát phẩm luyện dược sư?"
"Ta có thể giúp hắn trị liệu, có điều nếu trị các ngươi không nhận lời, ta làm sao bây giờ?" Tần Ly khẽ cười nói.
Lâm Diên vừa rồi đưa Khương Vân Lưu vào lấy một cái ngọc bội nói: "Đây là đại diện của trưởng lão Lâm gia, ngươi có thể cầm trước. Mặt khác Lâm gia có thể thỏa mãn một yêu cầu của ngươi, cái này là chắc chắn. Chỉ cần ngươi có thể trị khỏi bệnh cho ca ca thì nói, nhưng nếu ngươi dám lừa gạt chúng ta, Lâm gia cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi."
Tần Ly tiếp nhận lệnh bài trưởng lão, cười nói: "Ngươi cũng biết, muốn cứu hắn cần luyện chế đan dược bát phẩm. Luyện dược rất hao phí tinh thần, các ngươi phải cho ta một nơi để nghỉ ngơi chứ?"
Lâm Diên phân phó vài câu với hạ nhân, có nha hoàn dẫn Tần Ly đi xuống. Tiểu nha hoàn nói: "Tiểu thư nói để nữ tì đợi ngài sai sử, hiện tại ta mang ngài tới phòng khách Lâm gia, bên trong là một tiểu viện riêng biệt, tuyệt đối yên tĩnh, hi vọng ngài có thể mau chóng chữa khỏi bệnh cho thiếu gia nhà ta."
"Xem ra nhân duyên của thiếu gia nhà ngươi không tệ!"
"Thiếu gia đối xử với hạ nhân chúng ta rất tốt, cho tới bây giờ sẽ không tùy ý đánh chửi chúng ta. Cho nên Tiểu Linh van cầu ngài, nhất định phải chữa khỏi bệnh cho thiếu gia."
Tần Ly không nghĩ tới tiểu nha hoàn này trên Tiểu Linh, nàng đột nhiên nghĩ tới Tần Như Lăng. Không biết phải bao lâu nữa mới gặp lại nha đầu kia, không khỏi đối tiểu nha hoàn này sinh ra hảo cảm.
Tần Ly đến tiểu viện, phát hiện hoàn cảnh quả thật tương đối thanh u, hợp tâm ý của nàng. Nàng lấy dược đỉnh ra, muốn luyện dược, nàng cũng không thể vào Huyền giới để luyện.
Một lát sau, Lâm Diên và Khương Vân Lưu đã đi tới, Khương Vân Lưu nói muốn xem nàng luyện dược, bởi vì hắn chỉ là luyện dược sư lục phẩm cao cấp, chưa từng thấy luyện dược sư bát phẩm. Huống chi tuổi Tần Ly thật sự quá nhỏ, hắn vẫn có chút hoài nghi.
Nhưng mà Tần Ly sở dĩ đáp ứng hắn, chính là bởi vì hắn không giống luyện dược sư khác, lộ ra thần sắc khinh thường, cũng không có nói châm chọc nàng, làm nàng có chút hảo cảm. Kỳ thực nàng cũng nhìn ra hoài nghi trong mắt Khương Vân Lưu, hiện tại cũng chẳng để ý hắn quan sát mình luyện dược.
"Luyện chế bát phẩm đan dược chỗ ta cũng không có dược liệu, ta cho các ngươi một phương thuốc, các ngươi chuẩn bị dược liệu, ta sẽ bắt đầu luyện chế." Tần Ly cũng không muốn tự bỏ tiền túi, nàng và người Lâm gia lại không có giao tình, giúp hắn chữa bệnh cũng chỉ là bởi vì mình muốn tìm người quen thuộc Tử Vong chỉ vực.
Tần Ly một bên viết dược liệu, Khương Vân Lưu một bên ở bên cạnh xem. Thấy dược liệu nàng viết ra đều là dược liệu cần thiết để luyện chế đan dược bát phẩm, trong lòng hoài nghi bớt đi một ít.
Viết xong phương thuốc, nàng đưa cho Lâm Diên. Lâm Diên nói: "Dược liệu này trân quý như vậy, tám phần phải mấy ngày mới lấy được, bệnh của ca ca ta không sao chứ?"
"Không phải còn đan dược của bá bá ngươi sao? Đan dược đó tuy rằng không thể chữa bệnh, nhưng còn có thể giúp hắn chống đỡ mấy ngày. Nhưng mà ngươi cũng phải nhanh một chút, bệnh tình của hắn tuỳ thời sẽ tái phát." Tần Ly nói tình huống của Lâm Sùng.
Lâm Diên không có cách nào, chỉ có thể cầm lấy đi xuống. Khương Vân Lưu chưa đi, hắn hiện tại cảm thấy rất hứng thú với Tần Ly, liền hỏi: "Tiểu nha đầu, sư phụ của ngươi là ai? Nếu ngươi có thể luyện chế bát phẩm đan dược, sợ là sư phụ của ngươi lợi hại hơn đúng không? Ở cả trung vực và nội vực cũng không có người như thế, không ai có thể làm lão sư ngươi, ngươi đến cùng là ai?"
"Lão sư ta không thích danh lợi, bởi vậy không xuất hiện trước mặt thế nhân, ngươi đương nhiên chưa từng nghe. Ngươi hỏi thăm lão sư ta làm cái gì? Chỉ cần ta có thể cứu người không phải là được rồi sao?" Trong lòng Tần Ly buồn cười, còn muốn biết thân phận nàng, nàng có nói hắn cũng không biết!
Khương Vân Lưu thấy Tần Ly không nói, cũng không có biện pháp. Hắn nghĩ ngợi nói: "Tiểu nha đầu, chừng nào thì ngươi luyện dược, nói cho lão phu một tiếng, lão phu đến quan sát một chút."
"Đương nhiên có thể, đến lúc đó nhất định sẽ thông báo cho ngươi. Có điều hiện tại ta hơi mệt, phiền ngươi đi đi, ta muốn nghỉ ngơi."
Tần Ly hạ lệnh trục khách, Khương Vân Lưu đành phải rời đi. Tần Ly ở Lâm gia ngây người nửa tháng, Lâm Diên nói cho nàng dược liệu đã đầy đủ, Tần Ly không nghĩ tới Lâm gia nhanh như vậy có thể lấy được dược liệu. Kỳ thực nàng không biết là, rất nhiều dược liệu trong đó là do Khương Vân Lưu sai người đi lấy, bởi vì hắn cũng muốn sớm ngày nhìn thấy Tần Ly luyện dược.
Tần Ly bắt đầu chuẩn bị luyện dược, Lâm Diên lại nói cho nàng, luyện dược sư ngoại vực, trung vực, thậm chí một ít luyện dược sư nội vực đều đến, muốn xem nàng luyện dược. Sau khi Tần Ly biết không nhịn được khóe miệng run rẩy, sao lại khoa trương như vậy, nàng cũng không ngờ lại nổi danh thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.