Bạch Việt từ ngày ấy ở Giang thành bị thân thủ Tần Ly kinh sợ, đã tạo thành rung động không nhỏ trong lòng hắn, hơn nữa ở bên ngoài tiếp nhân đãi vật cũng không kiêu ngạo như ban đầu.
Có điều tính nết một người cũng không phải nói sửa là có thể sửa, sau khi gặp lại Tần Ly, hai người hay chạm mặt, trong lòng hắn tức giận tích tụ càng ngày càng nhiều. Vừa nãy lúc đi ngang qua nơi này, thấy lưng Tần Ly lại nhất thời có chút không khống chế được, tức giận trong lòng bùng nổ.
Nhưng sau khi chân chính bùng nổ, trong lòng hắn cũng có chút không yên. Thân thủ của Tần Ly hắn đã chứng kiến, mình hiện tại chưa chắc đã phải đối thủ của nàng. Nhưng nghĩ lại, nàng hiện tại đã là đệ tử nội tông, có tông quy hạn chế, chắc nàng cũng không dám làm quá phận.
Hắn thấy Tần Ly đoạt được bảo kiếm của hắn, cắn môi cứng rắn chống đỡ: "Ngươi trả kiếm lại cho ta!"
"Tiểu sư đệ, tính tình của đệ nếu không sớm sửa đi, sớm muộn gì sẽ mang đến tai ương ngập đầu đấy. Đệ cho là thực lực của mình đã rất cao sao? Hay là cảm thấy có sư môn che chở? Cái gọi là nhân ngoại hữu nhân, thực lực của đệ cả ta cũng không đánh lại, có cái gì kiêu ngạo? Gặp được cường giả, chỉ sợ một chiêu của người ta đệ cũng không đánh lại được."
"Hôm nay sở dĩ ta nói với đệ những lời này, cũng là dựa vào tình nghĩa sư tỷ đệ, nói về phần này, tự giải quyết cho tốt." Tần Ly thấy Bạch Vàng không nóng giận như vừa rồi, biết hắn cũng không phải hoàn toàn không đầu óc. Trả bảo kiếm lại cho hắn, xoay người bay trở về viện mình.
Bạch Việt nắm bảo kiếm trong tay, đứng ở giữa không trung nhìn bóng lưng Tần Ly, trong lòng suy nghĩ bề bộn. Tuy rằng hắn không thích Tần Ly, nhưng hắn không thể không thừa nhận Tần Ly nói có đạo lý. Hắn kỳ thực cũng biết tật xấu của mình chính là hay xúc động, có đôi khi không khống chế được cảm xúc của mình. Đương nhiên cũng có người khác ảnh hưởng, dù sao bị dạy dỗ, ít nhiều hơi lâng lâng. Hắn cứ vậy đứng ở ngoài viện của Tần Ly, lưu lại thật lâu.
Tần Ly cảm thấy hiện tại đều ở một tông môn, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, nàng cũng không muốn quan hệ trở thành gay gắt. Huống hồ nàng biết bản tính Bạch Việt cũng không hư, bởi vậy mới giảng giải cho hắn.
"Tiểu Ly, ngươi đã trở lại? Thế nào, hiện tại ở môn hạ trưởng lão nào?" Bạch Diễm thấy Tần Ly vào cửa, bật người dậy, nhảy lên vai nàng.
Phượng Tiêu cùng Lam U cũng đã đi tới, thấy sắc mặt Tần Ly không tệ, trong lòng cũng an tâm. Xem ra này các trưởng lão vẫn là không tệ, hiện tại bọn họ cũng coi như yên ổn.
Tần Ly vào phòng, ngồi trên giường trả lời: "Cũng không tệ, hiện tại môn hạ của Phong trưởng lão. Hắn ở Thanh Vân tông xem như tư cách hộ pháp trưởng lão già nhất, lấy thực lực của ta ở trong hàng đệ tử của hắn xếp thứ hai."
"Kế tiếp ngươi chuẩn bị làm như thế nào?" Phượng Tiêu tò mò hỏi.
"Vừa tới tây đại lục, rất nhiều thứ còn chưa quá hiểu biết. Trước thích ứng một thời gian đã, trong thời gian ở đây tiện thể tìm hiểu tình huống các tông môn khác, đến lúc đó rồi nghĩ nên làm như thế nào." Tần Ly suy tư một chút nói.
Buổi tối ăn xong cơm, Tần Ly liền cùng ba người Phượng Tiêu, Lam U vào trong Huyền giới. Cấp bậc của nàng hiện nếu không gặp được kỳ ngộ, tu luyện tiến cảnh rất chậm. Bởi vậy lúc hơi rảnh một chút, nàng cũng không muốn buông tha.
Hôm sau, sáng sớm, trong núi tràn ngập sương. Vốn là xuân hàn se lạnh, lại còn ở trong núi, bởi vậy hơi lạnh.
Tần Ly từ trong phòng đi ra thấy hơi lạnh, nhưng cũng thấy tinh thần tỉnh táo. Nàng hiện tại đã thay quần áo của đệ tử nội tông Thanh Vân tông, bên trong là một chiếc áo màu trắng, bên ngoài khoác thêm sa y màu xanh, trên tóc buộc một dây lụa màu xanh, lại có đàn sơn vờn quanh, thật giống bức họa tiên tử.
Tần Ly giãn thân thể, để bọn Phượng Tiêu lưu lại trong viện. Hôm nay phải tới chỗ Phong trưởng lão học tập, nàng cũng không muốn đến muộn. Phi thân đến viện của Phong trưởng lão, vừa vào đã có người tới sớm hơn nàng, đang ngồi trên bồ đoàn* tu luyện.
*Bồ đoàn là một loại tọa cụ dùng loại cỏ Bồ để bện thành. Đây là vật mà chư Tăng dùng để ngồi thiền, quì lạy.
Tần Ly vừa đi qua phát hiện người sớm là Lã Khiết, Tiết Duệ với Bạch Việt, nàng cũng không quấy rầy bọn họ, mà ở bên cạnh tìm vị trí ngồi xuống, cũng tiến nhập trạng thái tu luyện. Qua một khắc, người lục tục đến đông đủ.
Qua ước chừng một canh giờ, Phong trưởng lão mới đi ra. Phong trưởng lão vừa đến, mười người liền rời khỏi trạng thái tu luyện. Bọn họ vừa mới chẳng qua chỉ ở trong trạng thái tu luyện ngắn ngủi, cũng không che chắn động tĩnh bên ngoài.
"Ừm, không tệ, kế hoạch mỗi ngày vào sáng sớm, các ngươi làm tốt lắm. Hôm nay chuyện thứ nhất chính là giới thiệu cho các ngươi hai đệ tử vi sư mới thu nhận, hai người đứng lên tự giới thiệu bản thân đi."
Phong trưởng lão dứt lời, tầm mắt mọi người đều tập trung trên người Tần Ly cùng Lã Khiết. Tần Ly đứng lên mỉm cười gật đầu với chúng sư đệ sư muội xung quanh: "Ta tên Tần Ly, về sau sẽ cùng mọi người tu tập lịch lãm, mong mọi người chiếu cố nhiều hơn."
Trong mười người chỉ có ba người Tần Ly đã gặp qua, đại bộ phận đều cười thân thiện với nàng, trừ bỏ Bạch Việt cùng nữ tử phía trước Bạch Việt. Bạch Việt luôn cúi đầu, tuy rằng hắn hiện tại đã không tìm Tần Ly gây rắc rối, nhưng không thể bỏ qua mặt mũi. Mà một nữ tử xếp hạng phía trước Bạch Việt Dịch Băng, cũng chính là thiếu nữ đụng mặt ngày ấy ở Giang thành. Dịch Băng không ngờ trong hai sư tỷ mới tới có một là Tần Ly, ánh mắt của nàng ta tối vài phần.
Tần Ly nói xong an vị ngồi xuống, kế tiếp Lã Khiết đứng dậy nói: "Ta tên Lã Khiết, tuy rằng theo thứ tự mọi người phải gọi ta một tiếng sư tỷ, nhưng ta dù sao cũng là người mới. Về sau mọi người có chuyện gì, có thể hỗ trợ ta nhất định sẽ giúp, hi vọng mọi người chiếu cố nhiều hơn!"
"Tốt lắm, các ngươi đã biết hai người họ, các ngươi từ từ tiếp xúc, mọi người cùng tiến bộ. Hôm nay chương trình học chính là......" Phong trưởng lão thấy hai người giới thiệu xong rồi, liền bắt đầu giảng giải cho bọn họ một ít pháp môn tu luyện và một số chuyện phải chú ý.
Tần Ly vốn cho rằng công pháp tu luyện của mình khác bọn họ, nghe này mấy cái này chẳng có trợ giúp gì, nhưng cẩn thận nghe, lại tự tiêu hóa cùng lý giải, lại cũng có thể thông hiểu đạo lí, đối nàng trợ giúp cũng không nhỏ.
"Các trò tu luyện nếu gặp phải vấn đề gì đều phải kịp thời nói với vi sư. Tu luyện một đường quý ở kiên trì, nhưng không thể mù quáng tu luyện. Tư chất của các ngươi đều rất cao, nhưng phải hiểu bên ngoài có rất nhiều nhân vật thiên tài hơn các ngươi, không thể quá mức tự phụ, cũng không thể buông lỏng, phải giữ lòng luôn tự nhiên bình thường. Tốt lắm, hôm nay chỉ giảng đến đây, không có chuyện gì nữa các ngươi có thể trở về." Phong trưởng lão nói xong, từ trên bồ đoàn đứng lên, sau đó đi trở về trong phòng.
Sau khi mọi người giải tán, Tiết Duệ đi đến bên Tần Ly: "Ở trong này có quen không?"
"Ừm, hoàn hảo."
"Muội vừa tới, có cái gì cần hỗ trợ cứ nói với ta."
Tần Ly tuy rằng không cần hỗ trợ, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu.
Cùng Tiết Duệ tách ra, Tần Ly trở về nơi ở. Nàng mỗi ngày vẫn cứ tu luyện theo lẽ thường, như thế ở Thanh Vân tông đi qua ba tháng.
Trong đại điện Thanh Vân tông nội tông, năm hộ pháp trưởng lão đều nghiêm nghị đứng thẳng trong điện. Đứng đầu là Phong trưởng lão hướng tòa thượng bẩm báo: "Thiếu chủ, mấy ngày trước đây phía đông nam xảy ra hiện tượng khác thường. Trước mắt tin tức đã chứng thực, phía đông nam trong cốc Mộc Thiên có thánh cấp di tích xuất thế. Hiện tại chỉ sợ mấy thế lực lớn khác đều đã biết tin tức này, chúng ta cũng không thể tụt lại phía sau."
Trên ghế cao có một nam tử bạch y tao nhã đang ngồi ngay ngắn, người này đúng là lần trước Tần Ly gặp Đoan Mộc Vân Nghệ. Hắn suy tư một lát nói: "Tin tức đã xác định, Thanh Vân tông chúng ta nhất định phải phái người đi. Nhưng mà thánh cấp di tích cũng không cần phải hốt hoảng, các vị trưởng lão có thể tuyển vài thủ hạ đệ tử, coi như lịch lãm một lần."
"Dạ! Năm người chúng ta thương lượng một chút, để Miễn trưởng lão dẫn đội, mỗi người chọn lựa hai đệ tử đi vào." Phong trưởng lão tiếp tục bẩm báo.
Đoan Mộc Vân Nghệ hơi phất tay: "Cứ như vậy đi! Tông chủ còn đang bế quan, có chuyện gì kịp thời báo cho ta là được rồi."
Năm vị hộ pháp trưởng lão cáo lễ, chậm rãi rời khỏi đại điện.
Trước đó năm vị trưởng lão đã định ra danh ngạch, hiện tại một đám đều chuẩn bị đi thông báo cho đệ tử.
"Nhị sư muội, muội ở đâu?"
Tần Ly đang ở trong viện tu luyện, chợt nghe đến bên ngoài truyền đến tiếng của Tiết Duệ. Nàng rời trạng thái tu luyện, đẩy cửa ra khỏi phòng.
"Sư huynh tìm ta có việc?" Tần Ly vừa ra khỏi cửa, thấy Tiết Duệ đang đứng ở trong viện.
Tiết Duệ nghe vậy gật đầu: "Sư phụ bảo ta nói cho muội, ngày mai phải xuống núi một chuyến, bảo muội chuẩn bị sẵn sàng. Lúc này xuống núi hình như liên quan đến một di tích, nghe nói phía đông nam trong sơn cốc Mộc Thiên có thánh cấp di tích xuất thế, lần này chính là cho chúng ta một cơ hội lịch lãm."
Tần Ly không ngờ mình mới tới đã gặp được chuyện tốt thế này, trong lòng cũng có chút vui sướng. Thánh cấp di tích, với mấy lão gia trong mấy thế lực lớn này không có gì hấp dẫn, nhưng đối người tuổi trẻ bọn họ mà nói, lực hấp dẫn vẫn là không nhỏ.
"Sư huynh, không biết lần này có mấy người cùng đi?"
"Lần này do Miễn trưởng lão dẫn đội, sư phụ chọn hai người chúng ta, còn lại chính là đệ tử trưởng lão khác, thêm trưởng lão tổng cộng mười một người đi!" Tiết Duệ đáp.
Tần Ly gật đầu: "Ngày mai tập hợp ở đâu?"
"Ngày mai tập hợp ở dưới chân núi."
Sáng sớm ngày thứ hai, trên núi lại chờn vờn sương sớm.
Tần Ly không tiện đẫn theo Phượng Tiêu cùng Lam U bên người, nên để cho hai người về trong Huyền giới. Nàng cũng không có gì cần thu thập, bình thường những đồ cần sử dụng đều ở trong Huyền giới. Nhìn lại phòng rồi đóng cửa viện, nàng đi xuống chân núi.
Thời điểm xuống đến chân núi, đã có một nhóm người đang chờ. Đám người đến đông đủ, bọn họ liền ngự không phi hành bắt đầu đi. Mười một người Tần Ly chỉ quen Tiết Duệ, bởi vậy nói với hắn tương đối nhiều.
Bay khoảng năm ngày, đoàn người Tần Ly đến lối vào Sơn cốc Mộc Thiên. Cửa vào Sơn cốc Mộc Thiên là một mảnh rừng rậm, cánh rừng xanh um tươi tốt, giáp ngay trong sơn cốc, tựa như một viên ngọc thạch xanh biếc. Trên bãi đất trống ở cửa cốc có hơn trăm cái lều lớn nhỏ khác nhau, tự động chia làm vài khu vực, liếc mắt nhìn cũng có thể đại khái nhìn ra tổng cộng có bao nhiêu thế lực.
Khi đám Tần Ly đáp xuống mặt đất, lập tức khiến cho người xung quanh chú ý. Nhưng đại đa số người xem xong lại quay lại tiếp tục việc của mình, chỉ có một lão nhân tuổi không khác với Miễn trưởng lão đi tới chỗ bọn họ.
Lão nhân mặc một bộ áo choàng màu lam, mặt trên cũng có dấu hiệu thế lực của mình, chẳng qua Tần Ly không biết quá nhiều về các thế lực khác, bởi vậy cũng không biết cụ thể là loại người nào.
"Miễn trưởng lão, lâu rồi không gặp!" Lão nhân ôm quyền chào Miễn trưởng lão, khuôn mặt đen gầy đày nếp nhăn lộ ra tươi cười.
Miễn trưởng lão thấy lão nhân đến chỗ mình, cũng đi lên phía trước vài bước, cũng ôm quyền: "Không ngờ lần này đến dĩ nhiên là Cầu trưởng lão, thật sự là đã lâu không gặp."
Tần Ly đứng ở phía sau nhìn bốn phía, nơi này nhiều thế lực như vậy, không biết Minh gia có phái người đi không.
Tiết Duệ thấy Tần Ly nhìn quanh bốn phía, tò mò hỏi: "Sư muội đang tìm người nào sao? Nơi này thế lực nhiều lắm, chỉ sợ không dễ tìm đâu."
"Ta chỉ tùy tiện nhìn xem, không ngờ sức hấp dẫn của đi tích này lớn như vậy, rất nhiều thế lực đến." Tần Ly thu hồi tầm mắt, bởi vì rất nhiều lều trại, nàng không thể nhìn ra ngay được.
"Chúng ta dựng lều trại trước đi." Tiết Duệ gật đầu, trước hết ở bốn phía tìm một bãi đất trống, cùng mấy người bắt đầu dựng lều trại.
Tần Ly thấy Tiết Duệ đi qua, cũng đi theo, lấy lều trại của mình ở trong Huyền giới, bát đầu dựng trại.
"Oanh!"
Đột nhiên, trong rừng bỗng xuất hiện một đám huyền linh thú phi hành, trong rừng nổi lên chấn động, liền ngay cả chỗ mất người Tần Ly đứng cũng bắt đầu lay động. Tần Ly giữ lều trại hỏi: "Đây là có chuyện gì?"
"Đừng khẩn trương, có khả năng là di tích xuất thế mang đến dị tượng." Tiết Duệ an ủi Tần Ly, ngẩng đầu nhìn phía cánh rừng, biểu cảm cũng có chút ngưng trọng.
Miễn trưởng lão quan sát động tĩnh cánh rừng, vừa rồi năng lượng dao động kịch liệt như vậy, xem ra thực lực chủ nhân di tích này không tầm thường, sợ là sắp đến thần cấp. Xem ra hơi khác tin tức bọn họ nhận được, cần phải cho người quay lại báo mới được.
Chấn động giằng co lập tức bình ổn lại, Tần Ly dựng tiếp lều trại, rồi cùng Tiết Duệ đến bên ngoài cánh rừng nhặt chút củi gỗ, chuẩn bị buổi tối sử dụng.
"Sư huynh, lần này di tích xuất thế có phải các thế lực lớn đều có phái người đi?" Tần Ly ôm ôm bó củi hỏi.
Tiết Duệ đi bên cạnh nàng nói: "Ừ, chắc đều sẽ đến."
Tần Ly không có nói nữa, trong lòng nghĩ nếu có thể ở nơi này nhìn thấy Minh Dạ thì tốt rồi. Hai người nhặt củi gỗ xong thì đi ra ngoài, chuẩn bị trở lại chỗ của mình.
"Tần cô nương?"
Tần Ly dừng một chút, quay đầu. Trong rừng đã dần tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hai người đang đi về phía này.
Tần Ly liếc mắt một cái liền nhận ra Minh Nhất trong đó, nàng nở một nụ cười, đi về phía hắn. "Minh Nhất, không ngờ có thể gặp ngươi ở trong này, Minh Dạ cũng tới rồi sao?"
Minh Nhất thấy Tần Ly trong lòng cũng có chút vui sướng, điện chủ bọn họ rất nhớ nàng. "Đến, điện chủ mỗi ngày đều nhắc tới cô đó! Tần cô nương lúc nào tới?"
Trong lòng Tần Ly cũng hơi nhớ, nghe Minh Nhất nói Minh Dạ luôn nhớ nàng, trong lòng có tư vị ngọt ngào.
Nàng quay đầu nhìn Tiết Duệ: "Sư huynh, một mình huynh đi về trước được không? Ta có bằng hữu rất lâu chưa gặp, ta muốn đi gặp một lần."
Tiết Duệ cho tới bây giờ chưa từng thấy Tần Ly cười đến vui vẻ như vậy, từ biểu cảm của nàng có thể nhìn ra, người này tám phần rất quan trọng với nàng. Trong lòng hắn hơi chua, nhưng thấy ánh mắt thỉnh cầu của Tần Ly, gật đầu nói: "Đương nhiên có thể, muội đem củi gỗ cho ta đi, ta sẽ giúp muội giải thích với trưởng lão."
Tần Ly cầm củi gỗ trong tay đưa cho Tiết Duệ, bước đến trước mặt Minh Nhất: "Ta đến tây đại lục đã hơn bốn tháng. Các ngươi vừa mới đi làm cái gì? Vị này là?"
Tần Ly vừa rồi chỉ chú ý tới Minh Nhất, không chú ý tới lão giả bên người hắn, thấy hắn cũng là một thân huyền sắc cẩm bào, nhưng hơi thở mạnh hơn Minh Nhất rất nhiều. Nàng hiện tại căn bản không nhìn thấu tu vi lão giả, xem ra tu vi lão giả này ít nhất đã ở trên đế cấp. Người này cũng là thủ hạ của Minh Dạ sao? Không biết hiện tu vi của Minh Dạ đã đến đâu rồi.
Minh Nhất cười giới thiệu: "Đây là Thủy trưởng lão trong điện, vừa rồi chúng ta phải đi tra xét tình huống di tích."
Ba người vừa đi vừa tán gẫu, ở chỗ đó nửa ngày, mới đi đến chỗ mấy lều trại màu đen. Tần Ly đại khái hiểu một chút, nơi này cách chỗ của Thanh Vân tông rất xa, thảo nào vừa rồi nàng không thấy được.
Minh Nhất nói với Tần Ly: "Tần cô nương, cô ở chỗ này chờ một lát, ta đi bẩm báo điện chủ."
Tần Ly gật đầu, tìm chỗ ngồi xuống. Mấy người xung quanh chắc đều là thủ hạ của Minh Dạ, thấy Minh Nhất nhiệt tình với nàng như vậy, ít nhiều có hơi tò mò.
Minh Nhất đi đến trước chủ trướng, vén màn lên đi vào.
"Dạ ca ca, gia chủ gia gia rất nhớ huynh đó, lần này thật vất vả mới gặp huynh, huynh nhất định cùng ta đi gặp lão nhân gia người." Trong trướng có một thiếu nữ mặc sa y màu vàng nhạt, có chút hờn dỗi nói.
Minh Dạ ngồi trên ghế giữa trướng, nghe lời thiếu nữ nói mặt không biểu cảm. Thấy Minh Nhất vội vàng đi vào lều trại, mở miệng hỏi: "Điều tra thế nào?"
"Điện chủ, di tích này hẳn là lăng mộ thánh cấp đỉnh phong. Vừa nãy lúc thuộc hạ điều tra trở về, gặp Tần cô nương, không biết ngài......"
Minh Nhất còn chưa nói xong, Minh Dạ đã như một làn gió chạy ra ngoài. Hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy điện chủ nóng vội như vậy, miệng cứ há như vậy, chưa khép lại.
Thiếu nữ trong trướng cũng chưa từng thấy Minh Dạ như vậy bao giờ, nàng tận tình khuyên bảo nửa ngày, Minh Dạ một chút phản ứng cũng không có. Không ngờ vừa nói đến Tần cô nương nào đó, hắn lại lập tức chạy ra ngoài. Trên mặt nàng ta có chút cáu giận, nổi giận đùng đùng hỏi: "Minh Nhất, Tần cô nương gì đó là ai?"
Minh Nhất vừa thấy thiếu nữ, cảm thấy không ổn. Minh Chỉ Nhu này là vị hôn thê gia chủ Minh gia sắp xếp cho điện chủ, nếu để nàng biết chuyện Tần cô nương, sợ là không tốt lắm. Thực lực Minh Chỉ Nhu này là huyền linh hoàng cửu giai đỉnh phong, Tần cô nương sợ không phải đối thủ.
Minh Chỉ Nhu thấy Minh Nhất không nói, trong lòng dự cảm không ổn. Cũng chẳng thèm hỏi nữa, vén lều trại bước ra ngoài. Nàng trái lại muốn xem xem Tần cô nương này ba đầu sáu tay thế nào, lại có thể câu dẫn được linh hồn nhỏ bé của Dạ ca ca.
Minh Dạ nghe được ba chữ "Tần cô nương", đầu óc còn chưa hoàn toàn phản ứng, người cũng đã xông ra ngoài. Hắn đi đến bên ngoài doanh trướng, liếc mắt một cái đã thấy Tần Ly mặc sa y màu xanh. Thời gian qua thật nhanh, trong nháy mắt hai năm không gặp. Nhưng hai năm này hắn cũng không vui vẻ, nếu không phải có tín niệm mạnh mẽ chống đỡ hắn, sợ là hắn đã sớm chạy đến đông đại lục tìm nàng.
Váy màu xanh mặc ở trên người nàng, vẫn chói mắt như vậy. Mỗi ngày khuôn mặt tươi cười của nàng luôn xuất hiện trong đầu, khiến hắn không khỏi nheo ánh mắt. Hắn từng bước một đi đến trước mặt Tần Ly, dừng lại lại không biết nên làm cái gì.
Lần trước tách ra hắn thường xuyên nghĩ đến Tần Ly, không biết gặp lại nàng sẽ biến thành bộ dáng gì nữa. Nhưng lần này chính là hai năm, hắn phát hiện mình lại có cảm giác sống một ngày mà tựa một năm. Trong hai năm hắn không ngừng liều mạng tăng lên thực lực, để có thể tạm thời không nhớ đến nàng nữa, thì ra tình cảm của mình dành cho nàng đã sâu vậy rồi?
Tần Ly luôn cúi đầu, đầu tiên thấy trước mặt xuất hiện một đôi giày màu đen. Bóng đen cao lớn chặn ánh sáng trước mặt nàng, vừa ngước mắt thì thấy Minh Dạ trước mặt mình.
Ánh mắt Minh Dạ sáng quắc đang nhìn chăm chú vào nàng, vốn đôi mắt đen thâm thúy trở nên càng thêm thâm thúy, tựa như muốn hút nàng vào trong. Kỳ thực hai năm này mỗi lúc nằm mơ, nàng cũng từng vô số lần nghĩ đến Minh Dạ. Vốn cũng không xác định được tình cảm, nhưng sau với số lần nhớ mong nàng dần rõ ràng.
Nàng chậm rãi đứng dậy, mắt phượng tựa trăng non, miệng nở một nụ cười, như một đóa sen trắng, làm cho người ta không dời mắt.
Minh Dạ cùng Tần Ly cứ như vậy nhìn đối phương, Minh Dạ một tay ôm Tần Ly vào trong lòng. "Ly nhi, ta rất nhớ nàng."
Tuy rằng chỉ có sáu chữ, nhưng ý tương tư sâu đậm ở trong đó, Tần Ly vẫn cảm nhận được. Nàng không đẩy Minh Dạ ra, mà khẽ tựa đầu vào bờ vai của hắn, hơi buông tay. Hai cánh tay khẽ động, vòng trên lưng hắn vờn quanh.
Tần Ly một khắc này không muốn trốn tránh, thích chính là thích, nhớ chính là nhớ, nàng đã do dự đủ lâu.
Minh Dạ thấy Tần Ly không đẩy hắn ra, bên môi cũng là dần cong lên. Hắn gia tăng lực đạo trong tay, tựa đầu chôn ở mái tóc của Tần Ly, tham lam hít hương vị mái tóc quen thuộc của nàng. Mùi này không biết hắn đã nhớ bao lâu, rốt cục ôm vào trong ngực.
Thủ hạ của Minh Dạ ở xung quanh, thấy hai người ôm nhau, một đám mở to mắt. Này thật sự rất kinh sợ, điện chủ bọn họ lạnh như băng lại cũng có lúc nhiệt tình như lửa như vậy. Mỗi người đều có chút không thể tin được, không ngừng xoa mắt, nhìn nhau. Qua một hồi lâu, mới xác định không phải ảo giác.
Minh Chỉ Nhu vừa ra lều trại liền thấy hai người thâm tình ôm nhau, sắc mặt nàng tái nhợt, nước mắt lã chã lăn xuống. Cắn môi anh đào, cứ như vậy đứng ở nơi đó. Vạt áo trong tay đã bị nàng vò nát, hai cánh tay không ngừng run run.
Nàng ta luôn cho rằng tương lai mình nhất định có thể gả cho Dạ ca ca, nàng ta luôn cho rằng Dạ ca ca lạnh nhạt với nàng ta đều do tính cánh, nàng ta luôn cho rằng chỉ có mình mới xứng với Dạ ca ca. Nhưng loại cho rằng này đều bởi vì thiếu nữ trước mặt này hóa thành bọt nước, nàng ta cảm thấy mình thật buồn cười.
Thiếu nữ này nhìn qua nhỏ hơn nàng, một thân sa y màu xanh, khí chất như hoa sen, dung mạo đẹp như phù dung, đệ nhất mỹ nữ Minh gia là nàng ta còn kém.
Không, không được, Dạ ca ca chỉ có thể là của nàng ta, tương lai chủ mẫu Minh gia cũng chỉ có thể là nàng ta. Nàng ta sẽ không để Dạ ca ca cho kẻ khác, ai cũng không được!
Nghĩ đến đây, Minh Chỉ Nhu lập tức nuốt nước mắt trở lại. Lấy tay lau nước mắt trên mặt, nở nụ cười rồi đi qua.
"Dạ ca ca, vị cô nương này là ai vậy? Huynh không giới thiệu với muội một chút sao?" Minh Chỉ Nhu biểu hiện tự nhiên hào phóng, một bộ tiểu thư khuê các. Nhất là ngữ khí hỏi Minh Dạ, nghiễm nhiên coi mình là nữ chủ nhân nơi này.
Tần Ly nghe tiếng hỏi truyền đến từ bên cạnh, nhất là giọng nói nhẹ nhàng thuỳ mị, rời khỏi lòng Minh Dạ.
Minh Dạ nhíu mày, nhìn thấy Minh Chỉ Nhu bên cạnh, ánh mắt như đao quét qua.
Minh Chỉ Nhu sợ tới mức trong lòng căng thẳng, song ngược lại thả lỏng hơn, trên mặt ý cười lớn hơn nữa chút. "Ha ha, huynh đã không giới thiệu cho người ta, vậy người ta tự hỏi. Vị cô nương này, cô là bằng hữu của Dạ ca ca sao? Ta là vị hôn thê của huynh ấy, ta......"
Minh Chỉ Nhu còn chưa nói xong, Minh Dạ liền trầm giọng nói: "Ai cho phép ngươi tự xưng là vị hôn thê của ta? Ngươi hiện tại tốt nhất ngoan ngoãn trở lại doanh địa của Minh gia đi, bằng không đừng trách ta ném ngươi trở về."
Minh Chỉ Nhu không ngờ Minh Dạ một chút mặt mũi cũng không cho nàng ta, lại làm nàng ta bẽ mặt trước nhiều người như vậy, mặt cười bỗng chốc trắng bệch một mảnh. Nàng ta cắn chặt răng nói: "Dạ ca ca, mặc kệ huynh nói cái gì cũng không thể phủ nhận quan hệ giữa chúng ta, đây là gia chủ gia gia quyết định. Huynh bảo muội đi, muội sẽ trở về, nhưng huynh phải rõ ràng, nàng không được gia chủ gia gia tán thành, thì không thể gả cho huynh!"
Dứt lời, Minh Chỉ Nhu dứt khoát xoay người, rời doanh địa. Nàng luôn ẩn nhẫn đau lòng, móng tay đâm vào thịt. Nàng phải đi về bẩm báo phụ thân với gia chủ gia gia, nàng nhất định sẽ đem nữ nhân này bầm thây vạn đoạn, tuyệt đối sẽ không để nàng cướp đi vị trí của mình.
Thủ hạ của Minh Dạ vốn đều ở bên ngoài, nhưng thấy Minh Chỉ Nhu với Minh Dạ phát sinh tranh chấp, một đám đều thức thời trở về lều trại. Hôm nay cho bọn họ kinh hách thật sự là quá lớn, bọn họ phải tiêu hóa một chút.
Minh Dạ nhìn bóng lưng Minh Chỉ Nhu, hai hàng lông mày buộc chặt, môi mỏng mím thành một đường. Tiếp hắn quay đầu lại, hơi giãy dụa nói: "Ly nhi, nàng ta là biểu muội của ta......"
Tần Ly lắc đầu, vươn ngón tay xoa mày của Minh Dạ. "Chàng không cần nhiều lời, ta hiểu. Chàng yên tâm, vừa rồi ta đã hạ quyết định, sẽ không trốn tránh nữa. Nhưng ta từng cũng nói qua, con người của ta rất sợ bị thương, nếu có một ngày chàng tổn thương ta, ta cũng nhất định sẽ không bỏ qua chàng, đến lúc đó......"
Ánh mắt Minh Dạ chăm chú nhìn Tần Ly, hai tay ôm thắt lưng nàng: "Ta sẽ không thề, cũng sẽ không hứa cái gì cả, nàng chỉ cần xem ta hành động là được. Ngay từ lần đầu gặp nàng, trái tim ta đã sớm đặt trên người nàng. Nàng yên tâm, mọi chuyện ta sẽ giải quyết!"
Tần Ly gật đầu, cười nói: "Được rồi, đừng nghiêm túc thế chứ, ta tin tưởng chàng mà."
Minh Dạ thấy Tần Ly nở nụ cười, biểu cảm trên mặt mới thả lỏng xuống. Hắn nắm tay Tần Ly, dẫn nàng vào trong doanh trướng.
Minh Nhất vào lúc Minh Chỉ Nhu ra doanh trướng cũng theo ra ngoài, thấy hai người có lời muốn nói riêng, vội trở về trong doanh trướng của mình. Hắn cũng hi vọng điện chủ bọn họ có thể ở cùng Tần Ly, tiểu thư Minh gia kia cũng không thích hợp làm điện chủ phu nhân của bọn họ.
"Nàng đến tây đại lục lúc nào vậy?" Minh Dạ mang theo Tần Ly trở về doanh trướng.
"Chàng đi chưa lâu, ta liền rời đông đại lục. Sau đó ở Tử Vong chi vực trong sa mạc Huyền Nguyệt lịch lãm một phen, đại khái bốn tháng trước mới đến tây đại lục." Tần Ly nói qua chuyện mình đã trải qua.
Minh Dạ gật đầu, thấy nàng mặc trang phục Thanh Vân tông, nhíu mày nói: "Nàng gia nhập Thanh Vân tông?"
"Ha ha, vốn muốn đi tìm chàng, nhưng lấy thực lực của ta hiện tại dù đi Minh gia cũng chưa chắc gặp được chàng. Tây đại lục với ta mà nói quá mức xa lạ, định trước tìm thế lực gia nhập, sau đó lại từ từ tìm kiếm chàng với bọn ca ca."
Tần Ly ở trước mặt Minh Dạ cũng không ngụy trang bản thân, Minh Dạ thử cảm giác thì biết thực lực của nàng. Không ngờ trong hai năm nàng đã đến đến cảnh giới huyền linh hoàng thất giai, mình không ở trong khoảng thời gian này nàng chịu khổ chắc không ít. Nghĩ đến nàng có thể bị thương, trong lòng đau xót.
Tần Ly thấy hắn nhíu mi, cười mỉm nói: "Kỳ thực hai năm này ta cũng không chịu khổ lắm, ngược lại có chút hội ngộ nữa!" Nàng kể lại chuyện mình tìm được Cường hóa chi tinh với trong Xích U tháp lấy được Lưu Vân kiếm và khế ước Tử Nhiễm, dời đi lực chú ý Minh Dạ.
"Về sau ta sẽ không để nàng rời xa ta nữa, muốn tu luyện chúng ta có thể ở cùng nhau, muốn lịch lãm ta cũng có thể cùng nàng." Minh Dạ hiện tại chỉ cần nghĩ đến Tần Ly sẽ rời mình, hắn liền chịu không nổi. Hai năm dày vò hắn đã chịu đủ, hơn nữa hắn hiện tại đã có đủ năng lực bảo vệ nàng chu toàn, thì của nàng hắn cũng có thể giúp nàng báo.
Tần Ly hiểu ý của hắn, kỳ thực nàng cũng không muốn lại cùng hắn tách ra. Nhưng nàng hiện tại dù sao cũng là đệ tử nội tông Thanh Vân tông, cũng không thể nói đi là đi. "Ta hiện tại là đệ tử nội tông Thanh Vân tông, trưởng lão cũng tốt với ta, ta không thể nói đi thì đi. Cho ta thêm chút thời gian, ta sẽ đi tìm chàng."
"Nàng không cần trở về Minh gia tìm ta, hiện tại trong tây đại lục đã không phải bốn thế lực lớn, mà là năm thế lực lớn, nàng chỉ cần đến Minh điện tìm ta là được. Có điều không phải hiện tại, ít nhất ở trong di tích nàng phải đi với ta." Minh Dạ từ trong không gian giới chỉ lấy ra một khối ngọc bội, đưa tới trước mặt Tần Ly: "Đây là ngọc bội của ta, đến lúc đó nàng tìm ta cũng tiện hơn."
Tần Ly nhận ngọc bội, hiếu kỳ nói: "Hiện thực lực chàng đến trình độ gì rồi? Chẳng lẽ đã tới thánh giai?" Hắn nói hiện tại đã là năm thế lực lớn, như vậy tu vi của hắn chẳng phải là tương đương với môn chủ và tông chủ của các thế lực lớn kia? Nàng cho rằng tu vi của mình đủ biến thái, hắn chẳng lẽ cũng có gặp được gì đó?
Minh Dạ cười nói: "Không cao như mấy lão già đó, nhưng cũng đủ để bảo vệ nàng. Nếu kích phát huyết mạch lực, cũng có thể liều mạng cùng bọn họ."
Minh Dạ tuy rằng không nói rõ, nhưng Tần Ly vẫn không nhịn được cả kinh. "Trong hai năm này chàng hội ngộ được gì đó?"
"Có thể nói thế đi!" Minh Dạ cười nói.
"Dạ, lần này di tích xuất hiện, Lăng gia có phái người tới?" Tần Ly hiểu biết một ít tình huống Minh Dạ rồi, lại nghĩ đến mẫu thân và ca ca mình.
Nụ cười trên mặt Minh Dạ dần dần biến mất. "Tới, trong những người tới có mạch nhân của biểu ca mẫu thân nàng. Sau khi trở về ta gặp Lăng Cảnh, hắn cũng rất lo lắng cho bọn nàng. Hiện tại chỉ có thể nhìn xem có thể tìm cơ hội cho các người gặp mặt trong di tích hay không, một khi bị những người đó phát hiện, chỉ sợ người Tần gia nàng sẽ có nguy hiểm."
Nhắc tới những người đó, biểu cảm của Tần Ly nháy mắt liền lạnh đi. Nàng nắm chặt hai tay thành quyền, ánh mắt nhìn phương xa nói: "Một ngày nào đó ta sẽ cường đại, đến lúc đó bọn họ thiếu Tần gia chúng ta đều phải trả lại hết, ca ca ta sẽ không họ Lăng, mẹ ta cũng sẽ không thương tâm khổ sở nữa!"
"Ly nhi, hiện tại nàng không phải một mình, nàng còn có ta. Nàng yên tâm, phàm là kẻ thù của nàng, ta sớm muộn gì cũng sẽ làm cho bọn họ nghiền xương thành tro!" Ánh mắt Minh Dạ lãnh liệt như đao, ngay cả minh vương trong luyện ngục sợ là cũng không làm cho người ta sợ bằng hắn.
Tần Ly hít một hơi thật sâu: "Người U cung và Liệt Diễm môn có phải cũng tới rồi?"
"Ừm, chắc thế. Lần này vào di tích có thể cho người hai thế lực kia vĩnh viễn ở lại bên trong, tốt xấu cũng là một đả kích với hai đại thế lực." Minh Dạ cười quỷ dị nói.
Tần Ly cũng đang có ý này, cùng ánh mắt Minh Dạ đối diện ở cùng một chỗ.
Hai người lại hàn huyên một lát, Tần Ly nhìn sắc trời nói: "Ta phải đi về trước, bằng không trưởng lão hỏi đến lại không thể giải thích."
"Ta đi với nàng!" Minh Dạ nói xong, liền đứng dậy đi ra lều trại, tìm được Thủy trưởng lão báo một tiếng, sau đó cùng Tần Ly đi đến doanh địa của Thanh Vân tông.
"Chàng đi với ta làm cái gì?" Tần Ly bĩu môi.
Ánh mắt Minh Dạ có chút u oán: "Ta không muốn rời nàng, thời gian vốn không nhiều, không thể lãng phí. Sơn không phải ta, ta cũng chỉ có thể sơn! Ta đã công đạo tốt lắm, bọn họ sẽ chuyển doanh địa qua."
Tần Ly trợn trừng mắt, có chút bất đắc dĩ với Minh Dạ.
Hai người một đường nắm tay nhau, khiến một ít thế lực qua đường trợn tròn mắt. Bọn họ có phải nhìn lầm rồi, kia không phải điện chủ Minh điện sao? Kia là một tồn tại như Diêm La vương, lại nắm tay một tiểu cô nương, thế giới này thật mẹ nó huyền huyễn!
Đến doanh địa Thanh Vân tông không xa, Tiết Duệ liền nhìn đến Tần Ly, hắn vội vã chạy tới bên cạnh nàng. "Sư muội, muội đã trở lại?" Nhưng trong nháy mắt hắn thấy Tần Ly nắm tay người khác, tiện đà nhìn phía Minh Dạ.
Đây là nam tử sư muội vừa rồi nhắc tới sao? Quả nhiên là phong thần tuấn lãng, diện mạo bất phàm. Nghĩ lại mình, cảm thấy ở trước mặt Minh Dạ nháy mắt ảm đảm đi. Tuy rằng hắn không muốn thừa nhận, nhưng hai người bọn họ đứng chung một chỗ thật là quần anh tụ hội, thập phần đăng đối.
Tần Ly thấy Tiết Duệ đi qua, cảm thấy mình cùng Minh Dạ nắm tay có chút ngượng ngùng. Muốn rút tay ra, nhưng Minh Dạ nắm chặt, căn bản không bỏ được.
Vào thời điểm Tiết Duệ nhìn Minh Dạ, Minh Dạ cũng thấy được nam nhân trước mặt. Hắn biết Tần Ly ưu tú, rời đi trong thời gian này, sợ là ruồi bọ vây quanh nàng không ít. Nhưng vẫn có nhiều kẻ mình chưa thấy, hiện tại thấy ánh mắt đầy ái mộ của Tiết Duệ nhìn Tần Ly, hắn lại nhịn không được bắt đầu bốc mùi dấm chua.
Tần Ly thấy lực đạo hắn kéo mình càng ngày càng chặt, biết hắn ghen tị. Bất đắc dĩ xoay tay lại nhéo hắn, để hắn nhìn về phía mình.
Minh Dạ thấy Tần Ly hơi nhíu mi, biết lực đạo của mình lớn, vội thả lỏng tay. Thấy ánh mắt nàng kiên định nhìn mình, trong lòng mới tốt hơn một chút.
"Ngươi chính là sư huynh Ly nhi? Vừa nãy Ly nhi còn nhắc tới ngươi với ta, thời gian không có ta cảm ơn ngươi đã chăm sóc nàng." Giọng điệu của Minh Dạ nghiễm nhiên một bộ vị hôn phu, tuy rằng là lời khách khí, nhưng trong giọng nói cũng không có bao nhiêu ý khách khí.
Tiết Duệ gật đầu: "Sư huynh chiếu cố sư muội là nên, không cần khách khí!" Ý tứ của hắn cũng thật rõ ràng, bọn họ hiện tại là quan hệ sư huynh sư muội, mỗi ngày cùng nhau tu tập, gần hơn vị hôn phu ngươi.
Hai người đối diện nhau, trong lúc nhất thời tia điện lưu chuyển, lửa nóng bùng cháy, ngay cả Tần Ly bên cạnh đều cũng giác được hai người quyết đấu. Nàng bất đắc dĩ trợn trừng mắt nhìn trời, nam nhân thật sự là ngây thơ.
"Được rồi, chúng ta đi thôi." Tần Ly thấy hai người hoàn toàn không có ý dừng lại, không thể không lên tiếng ngăn cản.
Minh Dạ hơi nghiêng đầu, nở nụ cười mê người như anh túc với nàng, sau đó kéo nàng đi qua Tiết Duệ.
Miễn trưởng lão cùng những người khác đều ngồi bên ngoài doanh địa sưởi ấm, thấy Minh Dạ và Tần Ly đi tới, đều có chút kinh ngạc. Nữ đệ tử nhìn thấy tướng mạo Minh Dạ đều là kinh hãi thán trời, trừ bỏ thiếu chủ bọn họ, sợ là thế gian này không còn nam tử hoàn mỹ như thế. Dung mạo lại thêm khí chất lãnh liệt như băng của hắn, quả thực cả thiếu chủ cũng kém một bậc.
Sợ hãi than qua đi liền thấy hai người nắm tay nhau, ánh mắt nhìn Tần Ly đều có chút tiện đố. Bộ dáng các nàng cũng không kém, lại là đệ tử tinh anh trong nội tông, nhưng bên người không có nam tử hoàn mỹ như vậy.
Miễn trưởng lão thấy hai người nắm tay, ít nhiều có điểm khó chịu. Tần Ly này đến Thanh Vân tông cũng mới ba tháng, sao mới đi một lúc đã mang về một nam tử xa lạ?
Lúc này, bọn Minh Nhất và Thủy trưởng lão bọn họ đã sắp sếp xong doanh trướng, bước đến bẩm báo với Minh Dạ. "Điện chủ, doanh địa đã an bày xong!"
Minh Dạ gật đầu, sau đó quay đầu ôm quyền với Miễn trưởng lão: "Ngài chính là Miễn trưởng lão một trong năm hộ pháp trưởng lão của Thanh Vân tông? Tại hạ Minh Dạ!"
Miễn trưởng lão lúc nãy còn oán thầm trong lòng, nghe thủ hạ Minh Dạ gọi hắn điện chủ, lại liên tưởng đến cái tên Minh Dạ, trong lòng chấn động. Chẳng lẽ đây chính là điện chủ Minh điện thanh danh mới nổi lên gần đây ở Tây đại lục, đồng thời là thiếu chủ lánh đời gia tộc ở tây đại lục? Hắn có chút kinh ngạc hỏi: "Các hạ là điện chủ Minh điện? Thiếu chủ Minh gia lánh đời?"
"Đúng là tại hạ! Miễn trưởng lão ở Thanh Vân tông địa vị phi phàm, hôm nay vừa thấy, quả nhiên không giống bình thường!" Minh Dạ vừa rồi không bỏ qua sắc mặt của Miễn trưởng lão, sợ hắn sinh ra ấn tượng không tốt về Tần Ly. Nói thân phận của mình ra, cũng là vừa để có tác dụng kinh sợ, vừa dẹp một ít phiền toái cho Tần Ly.
Lấy thân phận địa vị của hắn hiện tại, Miễn trưởng lão này hơi có chút đầu óc sẽ không khó xử Tần Ly, lại còn coi trọng nàng.
Tần Ly thấy Minh Dạ thừa nhận thân phận của mình, biết hắn làm như vậy hơn phân nửa là vì mình. Hắn là một người sợ phiền toái, người đời chỉ sợ chỉ biết điện chủ Minh điện mang theo mặt nạ Minh vương, lại không biết Minh Dạ hắn. Nhưng vì nàng, hắn lại trước mặt nhiều người như vậy thừa nhận.
Xung quanh doanh địa Thanh Vân tông còn có rất nhiều thực lực, bọn họ nghe được điện chủ Minh điện ở trong này, đều đi tới hàn huyên, đều muốn tạo giao tình với hắn.
Tần Ly nhìn Minh Dạ bị vây ở giữa, trong lòng xẹt qua một dòng nước ấm. Nam nhân thế này sao nàng có thể không yêu? Hắn khắp nơi vì mình suy nghĩ, so sánh thì, mình vì hắn làm thật sự là quá ít. Tần Ly trong lòng âm thầm thề, nàng nhất định phải yêu nam nhân này thật nhiều.
Tiết Duệ nghe được thân phận của Minh Dạ, bên miệng không khỏi nở một nụ cười khổ tự giễu. Vừa rồi khi chưa biết thân phận hắn, mình còn có lực để tranh, nhưng hiện tại......