Trên đất huyền hỏa mang theo thế tận thiên thiêu đốt khắp đại địa, trời đất mờ mịt, một mảnh tuyết trắng. Hỏa diễm đẹp mắt như thế lại giống như lửa luyện ngục, đệ tử U Chấn mang theo không kịp thoát đi, cũng không kịp kêu thảm thiết, một đám chôn vùi dưới mảnh màu trắng, hóa thành từng đạo khói bụi, biến mấy khỏi thế gian.
U Chấn khủng hoảng rất nhiều, vội lợi dụng không gian lực ngăn cách mình ở ngoài mảng sáng trắng kia, nhưng hắn vẫn sai lầm khi đoán uy lực của huyền hỏa. Màng quang hắn dùng linh lực tạo thành nhanh chóng giảm dần, vết rạn bằng tốc độ nhanh nhất phá vỡ. Linh lực của hắn bị ăn mòn, hỏa diễm đốt tới trên người hắn.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến không kịp phản ứng, không kịp thoát đi.
U Chấn trước khi chết, mọi chuyện trải qua trong đời loé hiện lên trong đầu. Bắt đầu từ khi hắn lên làm đại trưởng lão, hoặc nói từ khi hắn tiến vào thánh cấp cao giai, hắn đã dần dần quên cảm giác hoảng sợ. Cho tới bây giờ đều nhìn thấy biểu cảm này trên mặt người khác, khi đó hắn chính là bễ nghễ, nhìn xuống, thờ ơ lạnh nhạt. Không ngờ hôm nay biểu cảm này rốt cục xuất hiện trên mặt của hắn, đây là nhân quả tuần hoàn sao? Nhưng hắn rất không cam lòng, vì sao làm hắn sinh ra tâm lý này, lại là một con nhóc mười mấy tuổi?
Hắn đã không có cơ hội nghĩ nhiều nữa, huyền hỏa đã vọt tới trước mặt hắn. Lúc này cũng không có cơ hội đào tẩu, rất nhanh đã bị huyền hỏa bao phủ.
Lăng Cảnh ở trong huyền giới cảm nhận được năng lượng chấn động bên ngoài, có chút lo lắng nói: "Ly nhi, muội không sao chứ?"
Tần Ly thu hồi huyền hỏa vào trong cơ thể, bay xuống mặt đất, đưa Lăng Cảnh từ trong Huyền giới ra. "Ca, phiền toái đã giải quyết, chúng ta đi thôi!"
Sau khi Lăng Cảnh đi ra thì quan sát phạm vi trong vòng năm dặm, đất đai cháy đen một mảnh, không nhìn thấy một sinh mệnh nào, chung quanh còn có thể cảm giác được một tia nóng rực tồn lại. Khóe mắt hắn vừa kéo, lập tức liên tưởng đến thực lực khủng bố trên người muội muội hắn.
Tần Ly sờ cái mũi nói: "Ca, chúng ta đi tìm Dạ đã, sau đó cùng lên đường."
"Được, chúng ta đi thôi!" Lăng Cảnh gật đầu, Tần Ly lập tức kéo hắn trực tiếp truyền tống đến trong Minh điện.
Hai người vừa rơi xuống đất, thì nghe đến "ào ào" vài tiếng, hộ vệ trong Minh điện chạy tới cầm linh khí vây trước mặt bọn họ. Tần Ly không ngờ thủ vệ nơi này sâm nghiêm như vậy, lần trước lúc nàng thức dậy còn không phải như vậy.
"Điện chủ các người ở đây không?" Tần Ly đầu tiên hỏi.
Nhóm hộ vệ gặp hai người trẻ tuổi, trong đó nữ tử trẻ tuổi bọn họ đã gặp qua. Nhìn nhau, có người đi kêu hộ pháp.
Một lát sau, Tần Ly thấy Minh Nhất đi qua.
Minh Nhất thấy người đến là Tần Ly, vội đi lên phía trước nói: "Tần cô nương, điện chủ không ở nơi này, ngài ấy trở về Minh gia rồi."
Tần Ly nghe Minh Dạ không ở đây thì cảm thấy chắc là Minh gia lại xảy ra chuyện gì. Nghĩ một lát rồi nói với Minh Nhất: "Ta đi Minh gia tìm hắn." Nói xong, lập tức cùng Lăng Cảnh rời đi.
Bởi vì Tần Ly đi qua Minh gia, nên trực tiếp truyền tống đến viện Minh Dạ ở. Lúc này Minh Dạ đang ngồi ở trong viện, cảm giác được không gian xung quanh một trận dao động, vừa quay đầu thì thấy Tần Ly và Lăng Cảnh.
"Dạ, sao chàng lại về Minh gia thế, có phải lại xảy ra chuyện gì?" Tần Ly vừa rơi xuống đất thì cảm giác được không khí có chút quỷ dị, Minh gia yên tĩnh có chút quỷ dị, mà biểu cảm hạ nhân trong viện rõ ràng mang theo chút hoảng loạn lẫn kinh sợ, thật giống như vừa mới bị cái gì kinh hách.
Minh Dạ phủ phủ cái trán nói: "Ly nhi, chúng ta vào nhà nói đi!"
Ba người vào phòng, Minh Dạ suy tư một chút nói: "Ly nhi, các người nhanh như vậy đã đi qua?"
Tần Ly gật đầu nói: "Trở lại trong tông đúng lúc gặp U Chấn mang theo đệ tử lên núi quấy rối, vừa nãy đã giải quyết hắn. Minh gia có phải lại xảy ra chuyện gì?"
Minh Dạ gật đầu: "Vốn ta định ở Minh điện chờ hai người, lại nhận được tin tức của lão nhân, nói Minh gia đã xảy ra chuyện, hiện tại dù sao ta cũng là thiếu chủ, không có cách nào khác đành trở lại. Hai huynh đệ Minh Tuấn và Minh Kiệt đã chết, tuy rằng bọn họ bị phát hiện trong phòng, nhưng rõ ràng không phải chết ở nơi đó. Linh lực trên người hai người đều đã bị hút khô, chết rất khủng bố. Hiện tại Minh Nam và Minh Chỉ Huyên lại không ở nhà, hiện tại hoài nghi chuyện này cùng bọn họ có liên quan."
"Có phải là có người lẻn vào Minh gia làm?" Tần Ly hỏi.
Minh Dạ lắc đầu, "Khả năng này không lớn, bởi vì có thể lẻn vào Minh gia mà không bị phát hiện, trừ phi thực lực tương đương với mấy lão tổ tông, hoặc là giống Ly nhi nàng có một không gian thần khí. Nếu thật là như vậy, không đạo lý chỉ giết hai người râu ria rồi biến mất. Chuyện này chắc là người trong Minh gia làm, mà đúng lúc hai người Minh Nam và Minh Chỉ Huyên lại không thấy bóng dáng, bởi vậy khả năng là bọn họ khá lớn."
Tần Ly cảm thấy Minh Dạ phân tích rất có đạo lý, trên thực tế nàng cũng nghĩ như vậy. Nàng cảm thấy chuyện này hẳn là không phải Minh Chỉ Huyên làm, nếu nàng có thực lực cao như vậy, chỉ sợ trên dược sơn đã động thủ. Nàng nhíu mày nói: "Đến bây giờ còn chưa tìm được người sao?"
Minh Dạ lắc đầu nói: "Không có, hiện tại tam trưởng lão mỗi ngày ầm ĩ đại trưởng lão đòi người, bằng không sẽ động thủ. Minh gia hiện tại rất loạn, còn có một đám người e thiên hạ chưa đủ loạn ở bên cạnh chân ngòi. Ly nhi, các người trước rời đi đi, đến lúc đó bên này giải quyết ta đi tìm các người."
"Dạ, đến bay giờ chàng vẫn xem ta là người ngoài sao? Hiện chàng gặp chuyện, ta càng phải ở bên chàng, làm sao có thể không đếm xỉa đến? Hiện tại trọng yếu nhất là trước tìm được hai huynh muội kia." Trong lòng Tần Ly có chút không thoải mái nói.
Lăng Vảnh cũng nói: "Đúng vậy, ta đồng ý cách nói của Ly nhi. Dạ, chúng ta có phải huynh đệ hay không?"
Minh Dạ thở dài: "Ta không phải cái ý đó, Ly nhi, ta sai rồi, nàng đừng nóng giận. Được, về sau sẽ không nói mấy lời này nữa!"
Minh Dạ thấy sắc mặt Tần Ly tốt hơn một ít, nói tiếp: "Hai người Minh Tuấn và Minh Kiệt trước giờ cùng tiến cùng lùi, thời điểm hai người bọn họ chết biểu cảm hoảng sợ, toàn bộ thân thể đều bị hút cạn, chắc đã bị người hút hết linh lực mà chết. Hiện tại đều đang đoán Minh Nam luyện công pháp tà ác, có lẽ là hai huynh đệ đúng lúc bắt gặp, mới có thể bị diệt khẩu. Nhưng cũng chỉ là đoán, nguoqiv không tìm được ai cũng nói không rõ. Huống hồ Minh Chỉ Huyên cũng mất tích, hiện tại đang bàn tán xôn xao."
Lúc này ở ngọn núi ngoài Minh gia, Minh Nam và Minh Chỉ Huyên ẩn trong một sơn động. Minh Chỉ Huyên bị hành động của Minh Nam doạ tới mức ngây dại, trong ánh mắt nhìn Minh Nam có hoảng sợ.
Minh Nam hiện tại cũng rất là ảo não, không ngờ lúc mình sẽ phát tác nhanh như vậy, hơn nữa lại vừa khéo, bị Minh Chỉ Huyên và hai huynh đệ Minh Tuấn bắt gặp, thật sự là đáng chết! Chuyện mình luyện tà công nhất định khoing thể bị truyền ra ngoài, bằng không hắn cũng sẽ không giải quyết hai huynh đệ Minh Tuấn. Nhưng hấp thu linh lực hai huynh đệ họ có trợ giúp áp chế lực lượng trong cơ thể hắn, thời gian phát tác rút ngắn lại rất nhiều.
"Huyên nhi, muội đừng sợ, ca ca sẽ không làm hại muội." Minh Nam trấn an.
Minh Chỉ Huyên sợ hãi không ngừng lui lại sau, thân thể run rẩy. "Ngươi, ngươi đừng tới đây." Nàng vừa rồi thật là bị sợ hãi. Minh Nam tựa như ma quỷ, hai người kia nháy mắt thành thây khô. Nàng không nghĩ tới câc mình sẽ biến thành như thế, trong lòng sợ hãi cực kỳ.
Minh Nam thấy Minh Chỉ Huyên sợ mình như vậy, đi lên đi ôm lấy nàng nói: "Huyên nhi đừng sợ, ca ca vĩnh viễn đều sẽ không làm hại muội."
Trong lòng Minh Nam khó chịu cực kỳ, hắn hiện tại vô cùng hối hận, không nên phát tác trước mặt mình, để nàng nhìn thấy bộ dạng xấu xí của mình. Từ nhỏ mình đã thích muội muội mình, vốn hắn cảm thấy chỉ là loại tình cảm huynh muội bình thường. Nhưng lớn lên, hắn mới hiểu được tình cảm của mình với Minh Chỉ Huyên là không bình thường, bởi vậy hắn luôn luôn nỗ lực khắc chế. Ngay cả nàng thích Minh Dạ, hắn đều nỗ lực giúp nàng.
Nhưng hiện tại hắn phát hiện, bản thân căn bản chịu không được Minh Chỉ Huyên sợ hãi. Nàng lại sợ mình, điều này sao có thể? Làm sao có thể?
Minh Nam càng nghĩ càng không thể chịu được, hắn tựa như một dã thú phát cuồng, ôm Minh Chỉ Huyên bắt đầu hôn môi.
Minh Chỉ Huyên hoảng sợ mở to hai mắt, la khóc, đẩy Minh Nam: "Ngươi buông ra ta, ta là muội muội ngươi, ngươi buông ta ra, ma quỷ! Dạ ca ca, cứu mạng, Dạ ca ca!"
Minh Nam thấy Minh Chỉ Huyên sợ hãi khóc lóc giãy giụa, hơn nữa nàng lại kêu tên Minh Dạ, hành vi của hắn vốn còn có chút điên cuồng, trở nên càng thêm điên cuồng, hoàn toàn mất đi lý trí. Một tay hắn xé rách quần áo của Minh Chỉ Huyên, làm da thịt trắng tuyết của nàng lộ ra bên ngoài.
"Không......!" Minh Chỉ Huyên tuyệt vọng kêu một tiếng.
.................
Lúc này, trong đại trạch Minh gia.
"Dạ, quan hệ giữa Minh Nam và Minh Chỉ Huyên chắc là tốt lắm hả? Nếu nàng thật là bị Minh Nam mang đi, hiện tại bọn họ chắc là ở cùng nhau." Tần Ly nói.
Minh Dạ suy tư một chút hỏi: "Ly nhi, ý của nàng là, dùng Minh Chỉ Huyên dẫn Minh Nam đến?"
"Không sai, nếu lúc này bọn họ biết chàng muốn thành thân với ta, Minh Chỉ Huyên nhất định chịu không nổi. Chúng ta không ngại thử một lần, dù sao dù không thành công cũng không tổn thất." Tần Ly cười nói.
Minh Dạ cảm thấy thử cũng không mất gì, hiện tại quả thật cũng không cách nào tốt hơn, biển người mờ mịt, nếu không dụ bọn họ đến, muốn tìm kiếm thật sự quá khó khăn.
Minh Dạ từ ghế tựa đứng lên, nói với Tần Ly và Lăng Cảnh: "Hai người nàng ở trong phòng chờ ta một lát, ta cùng lão tổ tông thương lượng một chút. Hiện tại xảy ra chuyện này, nhóm lão tổ tông đã phái Trường Phong lão tổ tông xuất ra tọa trấn."
Tần Ly gật đầu: "Chàng đi đi, chúng ta ở chỗ này chờ chàng."
Minh Dạ ra cửa, phải đi tìm Minh Kính Thiên, hiện tại chuyện này đã kinh động đám lão tổ tông Minh. Minh gia bởi vì chuyện này có chút hỗn loạn, cần phải lão tổ tông đi ra áp chế. Toàn bộ Minh gia trừ bỏ Minh Huyền Tề mỗi ngày lải nhải buồn bực ở trong phòng, các trưởng giả có địa vị đều tập trung trong đại sảnh.
Trong đại sảnh Minh gia, Minh Kính Thiên cùng vài vị trưởng lão đều ngồi ở trong đó, đám tổ tông Minh gia phái Minh Trường Phong đến tọa trấn. Trong sảnh thập phần yên tĩnh, nhất mạch tam trưởng lão tình cảnh bi thảm, nhất mạch đại trưởng lão đã bị cấm túc, giam lỏng.
Minh Kính Thiên hiện tại cũng là sứt đầu mẻ trán, không ngờ Minh gia thật vất vả yên tĩnh một thời gian lại xảy ra một chuyện như vậy. Gia chủ hắn thật đúng là không dễ làm, thật muốn sớm mau chút thoái vị quên đi. Nhưng cháu trai hắn lại cố tình chống đối hắn, nếu không phải trong nhà xảy ra chuyện, sợ là cũng kêu không trở lại.
Minh Dạ đi đến trong sảnh, trực tiếp đi tới trước mặt Minh Trường Phong: "Lão tổ tông, Dạ nhi nghĩ tới một biện pháp, không biết có thể được không!"
Minh Trường Phong nhìn qua tóc trắng như lông hạc, mặt hồng tựa trẻ con, trông còn trẻ hơn Minh Kính Thiên. Khí tràng cả người rất cường đại, ngồi nghiêm chỉnh. Tiếng hắn vang dội, ánh mắt nhìn chằm chằm Minh Dạ nói: "Nói nghe một chút."
"So với phân tán nhân lực đi ra ngoài tìm hai người, không bằng để bọn họ chủ động tới tìm chúng ta. Chỉ cần trong nhà tin tức Dạ nhi muốn đại hôn, tin tưởng Minh Chỉ Huyên nhất định sẽ xuất hiện." Minh Dạ nói chủ ý của Tần Ly.
Minh Trường Phong suy tư một lát, cảm thấy đây quả thật là một cách. "Dạ nhi, không biết con có cô nương vừa ý?"
Minh Dạ định thừa dịp cơ hội này, giới thiệu Tần Ly cho Minh Trường Phong. "Lão tổ tông, Dạ nhi đã có cô nương yêu thích, nàng tên Tần Ly."
"Ồ? Là cô nương nhà ai, lại có thể được Dạ nhi coi trọng?" Minh Trường Phong rất vừa lòng với huyền huyền tôn của mình, có thể do quan hệ trên dưới, hắn đối Minh Dạ rất là yêu thương.
Minh Kính Thiên lúc này nói: "Dạ nhi, con nói là Tần Ly? Trong nhà nàng là gia tộc gì chứ, xứng với con sao?"
"Nói không xứng không phải thế lực gia tộc, mà là hai người có tình hay không." Minh Dạ không nói Lăng gia ra, bởi vì Lăng gia luôn luôn là vết thương trong lòng Tần Ly.
Minh Trường Phong thấy Minh Dạ nói như vậy, trong lòng hơi tò mò với cô gái hắn thích. Hắn trái lại muốn nhìn, đến cùng là cô gái nào có thể kiến huyền huyền tôn bảo bối của hắn thích. "Dạ nhi, con dẫn nàng đến cho lão tổ tông nhìn xem, nếu thích hợp thì làm theo cách của con."
Minh Dạ thi lễ với Minh Trường Phong: "Dạ, lão tổ tông, vậy con dẫn nàng đến."
Minh Dạ rời khỏi đại sảnh, trở về tiểu viện. "Ly nhi, nàng theo ta đến một chút, lão tổ tông muốn gặp nàng."
"Gặp ta?" Tần Ly nhìn Lăng Cảnh, Lăng Cảnh cười nói: "Ly nhi, đi đi, lão tổ tông nhất mạch này của Dạ rất thương hắn."
Tần Ly nghĩ một lát, rồi gật đầu: "Được, chúng ta đi thôi!"
Minh Dạ mang theo Tần Ly đến đại sảnh, tay hắn nắm tay Tần Ly tiến vào, mãi cho đến trước mặt Minh Trường Phong. "Lão tổ tông, nàng chính là cô nương Dạ nhi thích, nàng tên Tần Ly."
Minh Trường Phong không nói gì, vô hình phóng xuất ra một tia uy áp, Tần Ly cảm giác được hô hấp cứng lại. Nàng cau mày, vẫn như cũ thẳng sống lưng.
Minh Trường Phong thấy Tần Ly đối mặt uy áp của mình còn có thể mặt không đổi sắc, trong lòng gật đầu. Hắn mở miệng nói: "Tiểu nha đầu, không tệ, thú vị."
"Lão tổ tông quá khen!" Tần Ly vẫn như cũ mặt không đổi sắc nói.
Minh Trường Phong quay đầu nhìn Minh Dạ nói: "Các con cứ thử biện pháp này đi! Kính Thiên, một tháng sau tuyên bố với bên ngoài tin tức Dạ nhi đính hôn."
Tần Ly vừa nghe lời nói của Minh Trường Phong, thì hiểu ý tứ của hắn. Hiện tại chỉ là dụ bình Minh Nam đến, nếu là tin tức thành thân, dựa vào địa vị Minh gia người đến chúc mừng nhất định không ít, đến lúc đó trường hợp hỗn loạn, đối Minh gia ảnh hưởng cũng không tốt. Nếu là đính hôn thì khác, cũng không ảnh hưởng đến danh tiếng của Minh gia.
Minh Dạ vốn định thừa dịp cơ hội này định chuyện của mình và Tần Ly, không ngờ biến thành đính hôn. Nhưng đính hôn thì đính hôn đi, cũng không có gì không tốt.
Trong lòng Minh Kính Thiên không quá nguyện ý, may mắn mệnh lệnh lão tổ tông là đính hôn, còn có đường cứu vãn, vì thế gật đầu nói: "Dạ, lão tổ tông."
Minh Dạ cùng Tần Ly về tới chỗ ở, Lăng Cảnh vẫn chờ bọn họ. Thấy hai người trở về, hỏi: "Thế nào, quyết định sao rồi?"
"Một tháng sau sẽ tuyên bố ra ngoài tin tức ta và Ly nhi đính hôn, không biết có dẫn họ đến không." Minh Dạ nói.
"Hi vọng biện pháp này có thể làm." Tần Ly nói.
Một tháng sau, Minh gia tuyên bố tin tức ra bên ngoài, tin tức vừa ra, truyền khắp toàn bộ tây đại lục. Minh gia tuy rằng là gia tộc lánh đời, nhưng vài năm gần đây đã bắt đầu giao thiệp với các thế lực. Các thế lực lớn sau khi biết đều tỏ vẻ chúc mừng, dân chúng cũng biến tin tức này thành đề tài câu chuyện chốn trà dư tửu hậu.
Minh Nam hôm nay dẫn theo Minh Chỉ Huyên vào thành, một tháng trước sau khi Minh Nam và Minh Chỉ Huyên phát sinh quan hệ, Minh Chỉ Huyên lại không nói chuyện nhiều. Trong lòng nàng cực kỳ hận Minh Nam, không có lúc nào là không nghĩ giết hắn.
Hai người bọn họ trên đầu đeo đấu lạp, lấy vải đen che mặt. Nơi này cách Minh gia không quá xa, bởi vậy bọn họ rất cẩn thận.
"Các ngươi nghe nói không? Thiếu chủ Minh gia sắp đính hôn!"
"Nghe nói đối phương chẳng phải thiên kim đại gia gì!"
"Các ngươi biết không rõ bằng ta, nghe nói, vị hôn thể của thiếu chủ Minh gia......"
......
Minh Chỉ Huyên nghe được nghị luận trên đường, khăn trong tay đều cắn nát. Không được, Dạ ca ca không thể cưới nữ nhân kia, hắn chỉ có thể cưới mình.
Hai ngày sau, cửa lớn Minh gia, Minh Chỉ Huyên khóc chạy tới cửa nói: "Cứu mạng, cứu mạng!"
Hộ vệ cửa không nghĩ tới dĩ nhiên là Minh Chỉ Huyên, lập tức có người chạy vào bẩm báo. Chỉ chốc lát sau còn có người đưa nàng vào trong Minh gia. Minh Nam lúc này đuổi tới ngoài Minh gia, thấy Minh Chỉ Huyên bị người dẫn vào, liều lĩnh đi vào trong. Lúc này hắn cũng chẳng thèm che giấu thực lực của chính mình, giết hết hộ vệ vây quanh.
Minh Trường Phong và đám người Minh Kính Thiên nghe tiếng vàng đều lập tức xông ra ngoài, Minh Dạ cùng Tần Ly cũng đến bên ngoài. Minh Chỉ Huyên khóc lóc: "Gia chủ gia gia cứu mạng, Minh Nam hắn điên rồi, hắn là ma quỷ! Là hắn, là hắn giết Minh Tuấn và Minh Kiệt."
Minh Nam không ngờ Minh Chỉ Huyên vừa đến đã vạch trần việc hắn làm, trong lòng cáu giận. Hắn hiện tại cái gì cũng bất chấp, bạo phát thực lực của mình. Hắc khí trên người hắn bắt đầu khởi động, tóc và ánh mắt đều biến thành màu đỏ, nửa bên mặt là đồ văn màu đen, hơi thở bỗng chốc từ huyền linh thánh nhất giai lên tới huyền linh thánh cửu giai.
Tần Ly cùng Minh Dạ nhíu mày, không ngờ công pháp của hắn quỷ dị như vậy. Trong lòng Minh Trường Phong cũng rùng mình, không ngờ thực lực của hắn đã lên tới tình trạng này. "Minh Nam, ngươi còn không mau mau chịu trói?"
"Ha ha ha, vậy các ngươi cũng phải có thể bắt ta mới được." Minh Nam cười lạnh một tiếng, quay đầu dùng màu ánh mắt đỏ tươi trừng Minh Dạ: "Đã bị các ngươi phát hiện, vậy trước bắt ngươi khai đao!" Lần trước tỷ thí bại bởi Minh Dạ hắn rất không cam lòng. Lúc đó nếu không phải hắn không dám bại lộ công pháp, làm sao có thể bại bởi Minh Dạ?
Hắn vốn định chờ công pháp đại thành, là có thể có thể nắm giữ toàn bộ Minh gia trong tay, nhưng không ngờ lại bị mấy người Minh Tuấn và Minh Chỉ Huyên bắt gặp. Vốn công pháp của gắn lập tức sẽ đại thành, ai biết Minh Chỉ Huyên lại lừa hắn. Hắn chẳng thể ngờ nàng lại hận mình như vậy! Kỳ thực hành vi ngày đó hắn cũng có chút hối hận, cho nên sau đó luôn muốn bù đắp những tổn thương mình tạo ra cho nàng. Không ngờ nàng lại lợi dụng tâm lý này xuất mình, vụng trộm chạy trở về.
Minh Trường Phong che phía trước Minh Dạ nói: "Nghiệt súc, ngươi còn không biết hối cải sao?"
"Hối cải? Ta có cái gì sai? Minh gia thiếu chủ vốn chính là ai cũng có thể tranh không phải sao? Chỉ cần thực lực của ta ở trên các ngươi, Minh gia sẽ do ta định đoạt. Huyên nhi, qua đây!" Minh Nam quát.
Minh Chỉ Huyên lắc đầu: "Không cần, ta rất sợ, ngươi không phải người, ngươi là ma quỷ!" Nàng dùng sức khóc thét, người xem chung quanh đều có chút đồng tình. Bọn họ như thế nào cũng không nghĩ tới Minh Nam thiếu gia lại sẽ biến thành cái dạng này.
Minh Nam liều lĩnh vọt qua, hơi thở trên người Minh Trường Phong bạo phát, đánh nhau với Minh Nam.
Công pháp của Minh Nam rất quỷ dị, linh lực màu đen mạng theo gió xoáy đánh tới Minh Trường Phong. Minh Trường Phong lập tức trốn tránh, sau đó từ trong không gian giới chỉ lấy ra linh khí của mình.
Tà công của Minh Nam tuy rằng lợi hại, nhưng thực lực vẫn là có chút hư, không hùng hậu như Minh Trường Phong. Hai người đánh mấy chục hiệp, Minh Nam có chút không chống đỡ được.
Minh Trường Phong gạt kiếm, Minh Nam lập tức dùng linh khí ngăn cản. "Phanh" một tiếng, linh khí của Minh Nam đã bị đánh bay ra ngoài. Tiếp, hắn liều mạng trọng thương xoay người một góc, phóng tới chỗ Minh Chỉ Huyên.
Tốc độ thánh cấp cửu giai cực nhanh, người khác còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Minh Nam bắt được Minh Chỉ Huyên.
Hắn ngửa mặt lên trời cười to: "Huyên nhi, ta nói rồi, không ai có thể tách chúng ta!" Nói xong, thân thể hắn bắt đầu cấp tốc bành trướng. Không gian xung quanh như bị đè nén, linh lực trên người hắn đã bành trướng đến cực điểm.
"Ngươi chết đi! Buông ra ta!" Minh Chỉ Huyên không ngờ hắn lại bắt mình, căn bản không kịp trốn tránh. Không, nàng không muốn chết! Không muốn!
Người khác nhìn thấy hành vi điên cuồng của Minh Nam đều không kịp nghĩ, chuẩn bị chạy trối chết. Tần Ly hô lớn: "Hắn muốn tự bạo!" Nói xong, phi tới chỗ Minh Nam.
Nàng đã không kịp ngăn cản Minh Nam tự bạo, cả Minh Trường Phong cũng không có năng lực ngăn cản. Nàng hiện tại chỉ có thể kéo hai người Minh Nam ra khỏi không gian này, nếu không đừng nói là Minh gia, ngay cả thành thị xung quanh cũng không giữ được.
"Kính nhi, giúp ta xé rách không gian!" Tần Ly hét lớn một tiếng.
Minh Dạ thấy Tần Ly phóng tới Minh Nam, căn bản không kịp tự hỏi, bay theo nàng. Ngay sau đó thì thấy một trận bạch quang chói mắt, bọn họ liền biến mất ở trên không Minh gia.
Tần Ly thấy Minh gia an toàn, chuẩn bị đến trong huyền giới tránh né.
"Dạ, ai kêu chàng tới hả?" Tần Ly không ngờ Minh Dạ sẽ cùng nàng vọt đến, hắn rõ ràng biết mình có biện pháp thoát khỏi.
"Ly nhi, ta không thể để một mình nàng gặp phải nguy hiểm."
Tần Ly không kịp nhiều lời, kéo Minh Dạ vào huyền giới.
"Oanh" một tiếng, không gian chỗ Minh gia rung động một trận, Minh Trường Phong và Minh Kính Thiên đều gắt gao nhìn chằm chằm hướng bầu trời.
Qua một canh giờ, mọi người Minh gia như trước đứng ở nơi đó. Đám người tam trưởng lão và nhị trưởng lão không ngờ Tần Ly và Minh Dạ ở thời khắc mấu chốt cứu bọn họ, trong lòng có lo lắng cùng áy náy.