Lúc này, ở một trong bóng đêm hư vô, địa phương vừa mới trải qua qua một trận nổ mạnh - Huyền giới, nổi lơ lửng một thứ tính chất kỳ lạ.
Trong huyền giới, Minh Dạ dựa vào Tần Ly, dùng thân thể của chính mình giúp nàng ngăn cản nổ mạnh đánh sâu vào. Huyền giới bởi vì Minh Nam tự bạo xuất hiện một vết nứt, trong Huyền giới có thể tinh tường cảm giác được một trận đất rung núi chuyển cuồng mãnh.
Tần Ly không ngờ thánh cấp cửu giai tự bạo lại có thể sinh ra năng lượng gió lốc cường hãn như vậy, cả huyền giới cũng không thể hoàn toàn che chắn nó mà bị hư hỏng. Cảm giác sức nặng trên thân thể, nàng biết một khắc nổ mạnh vừa rồi là Minh Dạ chắn trước nàng. "Dạ, chàng không sao chứ?"
Minh Dạ bị chấn động vừa rồi nên ngất đi một lúc, may mắn huyền giới bảo vệ bọn họ, bằng không hắn thật sự không dám cam đoan bản thân có thể bảo vệ tốt Tần Ly. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, lắc đầu nói: "Ly nhi, huyền giới có thể cần tu bổ một chút!"
"Ừm, chúng ta đi về trước rồi nói. Chàng có thể đứng lên không?" Tần Ly bị Minh Dạ đè nặng, có loại cảm giác kỳ quái, thử động cơ thể một chút.
Minh Dạ cũng phát hiện tư thế của hai người kỳ quái, ho nhẹ một tiếng dịch sang một bên.
Tần Ly từ trên đất đứng lên, sau đó thử liên hệ Kính nhi: "Kính nhi, đưa chúng ta trở về đi!" Kính thần khí này quả nhiên là bảo vật, lại có thể tùy ý xuyên qua không gian. Nàng phát hiện hiểu biết của mình về Kính nhi chính là không đáng kể, không hiểu thần khí lợi hại như vậy sao lại ở trong một di tích. Nàng có loại cảm giác, Kính này tám phần căn bản là không phải chủ nhân phần mộ kia cất giữ.
"Tỷ tỷ, các người chuẩn bị tốt, thời điểm quay lại có thể có chút không khoẻ." Kính nhi nói xong, huyền giới bị một đoàn bạch quang bao quanh, sau đó nháy mắt biến mất ở trong hư không.
Tần Ly cùng Minh Dạ cảm giác một trận hoa mắt chóng mặt, nhưng một lát thì xuất hiện ở ngoài Minh gia. Tần Ly nhìn bên ngoài, phát hiện bọn họ đứng ở trên một ngọn núi hoang, từ trên núi có thể thấy rõ ràng Minh gia bên dưới. Nàng nhìn huyền giới có vết nứt, một trận đau lòng.
"Đi thôi, đi về trước rồi nói." Minh Dạ dắt tay Tần Ly, hai người bay về phía Minh gia.
Trong đại trạch Minh gia, một đám người còn đứng ở nơi đó. Lăng Cảnh tự tạo cho mình một suy nghĩ, tự nói cho mình rằng hai người Tần Ly nhất định sẽ không có việc gì, bọn họ nhất định sẽ trở về.
Người nhất mạch tam trưởng lão và nhị trưởng lão Minh gia bởi vì sự kiện này đối Minh Dạ có đổi mới, vốn cảm thấy hắn cho tới bây giờ không quan tâm gia tộc, không xứng làm người thừa kế gia chủ tương lai. Nhưng trải qua hôm nay, bọn họ đều buông xuống thành kiến. Trong lòng đều muốn, chỉ cần bọn họ có thể bình an trở về, bọn họ sẽ không phản đối Minh Dạ nữa, về sau đều nghe hiệu lệnh của hắn.
Thời điểm Tần Ly và Minh Dạ bay về Minh gia thì thấy mọi người đang ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt ao ước.
"Lão tổ tông, chúng ta đã trở lại!" Minh Dạ nắm tay Tần Ly dừng ở trong sân, tất cả mọi người quay đầu nhìn bọn họ.
Lúc nãy Minh Trường Phong còn một lần hoài nghi mình sẽ mất đi huyền huyền tôn này, trong lòng thậm chí nghĩ nhất mạch mình không phải là muốn chặt đứt hương khói? Càng nghĩ lòng càng lạnh, ngay lúc sắp tuyệt vọng, nghe được chân trời truyền đến tiếng động, quay đầu nhìn lại, rõ ràng chính là hai người Minh Dạ và Tần Ly. Hắn kích động liên tiếp gật đầu nói: "Tốt, tốt, hai đứa rốt cục đã trở lại."
"Thiếu chủ vạn tuế, thiếu chủ vạn tuế!" Hạ nhân trong viện đồng loạt hô, người Minh gia khác cũng hô theo. Hôm nay mạng bọn họ là do Minh Dạ và Tần Ly cứu về, bởi vậy trong lòng rất cảm kích. Hô xong thiếu chủ, cũng không biết là ai khởi xướng, mọi người lại bắt đầu hô: "Thiếu chủ phu nhân vạn tuế! Thiếu chủ phu nhân vạn tuế!"
Lăng Cảnh thấy muội muội mình không sao, trên mặt rạng rỡ nụ cười. Thấy hiện Minh gia đã tiếp nhận nàng, hắn cũng vì nàng cao hứng.
Tần Ly nghe thế hơi ngượng ngùng, Minh Dạ đã tươi cười nở hoa.
Minh gia hiện tại là một mảnh tương hòa, người nhất mạch đại trưởng lão đều mặt xám mày tro, bọn họ bên này có thứ tai hoạ như Minh Nam, còn làm hại Minh gia thiếu chút bị hủy, một đám đều không dám ngẩng đầu.
Đoàn người trở lại đại sảnh, Minh Dạ nói với Minh Trường Phong: "Lão tổ tông, chuyện Minh Nam bây giờ coi như kết thúc, tin tưởng người nhất mạch đại trưởng lão cũng không ngờ hắn sẽ biến thành như vậy. Con nghĩ không nên xử phạt họ, mọi người đều là người một nhà."
Đám người Minh Trường Phong không ngờ Minh Dạ sẽ nói như vậy, nhưng ngẫm lại cảm thấy hắn nói cũng có đạo lý. Tất cả mọi người nhìn về phía nhất mạch tam trưởng lão, dù sao cũng là tam trưởng lão mất đi hai cháu trai.
Tam trưởng lão tuy rằng vẫn có chút khúc mắc, nhưng hiện tại Munh Nam cũng đã chết, đại trưởng lão cũng mất đi một cháu trai một cháu gái, ngẫm lại chuyện này quả thật không thể trách bọn họ, vì vậy gật đầu.
Minh Kính Thiên thấy hiện giờ cái nhìn của các trưởng lão với Minh Dạ đều có thay đổi, trong lòng cũng âm thầm cao hứng. Hắn thấy Minh Trường Phong nhìn hắn một cái, hắn đã hạ lệnh thả nhất mạch đại trưởng lão.
Người nhất mạch đại trưởng lão cũng không ôm hy vọng gì, cả cha mẹ Minh Nam cũng không ngờ con mình lại làm ra chuyện thiên lý không dung như vậy, đều có chút không dám ngẩng đầu. Bỗng chốc mất đi hai người con, đối bọn họ đả kích không thể không nói không lớn. Mẫu thân Minh Nam nghe tin tức Minh Nam và Minh Chỉ Huyên, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Đúng lúc này, cửa viện họ ở bị mở ra, người trông coi bọn họ lục tục bỏ đi. Ngay lúc đám người đại trưởng lão đang cảm thấy kỳ quái, hộ pháp trưởng lão bên cạnh Minh Kính Thiên đi vào cửa nói với mấy người đại trưởng lão: "Các ngươi có thể đi ra ngoài, đại trưởng lão, ngươi đi theo ta."
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết chuyện gì xảy ra. Đại trưởng lão đi theo hộ pháp trưởng lão vào đại sảnh, rồi đứng ở một bên.
Minh Trường Phong lên tiếng: "Chuyện này đến đây kết thúc, về sau lão phu không muốn nghe thấy lời nhàn ngôn toái ngữ nào, nếu có người dám nói huyên thuyên, mọi việc xử trí theo gia quy. Đỉnh Thiên, người nhất mạnh các ngươi cũng không cần có tâm lý gánh nặng, biết không?"
Minh Đỉnh Thiên chính là đại trưởng lão, hắn nhìn hướng tam trưởng lão, thấy hắn không có dị nghị, cũng không trợn mắt nhìn mình, gật đầu: "Dạ, lão tổ tông."
Sau đó, tuy rằng người nhất mạch đại trưởng lão và người nhất mạch tam trưởng lão vẫn có chút không thích ứng, nhưng cũng không gây xung đột. Chuyện Minh Nam, cũng không có ai dám bàn tán. Sau khi chuyện được giải quyết, Minh Trường Phong trở lại trong nội viện.
Minh Kính Thiên tuy rằng trong lòng vẫn có chút để ý gia thế Tần Ly, nhưng trải qua chuyện này cũng không bài xích như trước.
Minh Huyền Tề nghe nói chuyện trong nhà, biết mấy người Minh Dạ không chết, trong lòng không cam lòng. Ngay sau khi Minh gia dần an tĩnh, hắn rời đi.
Trong lúc này Tần Ly dùng nguyên liệu quý hiếm lấy được trong di tích sửa chữa lại huyền giới, làm nàng đau lòng một thời gian rất dài. Có điều huyền giới sau khi được sửa chữa sức mạnh phòng ngự cũng tăng thêm một bậc, coi như là có điểm an ủi.
Minh gia hiện tại trên dưới đều không có người phản đối Minh Dạ làm thiếu chủ, ba người Tần Ly, Minh Dạ và Lăng Cảnh chuẩn bị rời đi.
"Tiểu Ly, chúng ta hiện tại lập tức xuất phát đi Thú Lĩnh sao?" Phượng Tiêu ở trong huyền giới hỏi.
"Ừm, hiện tại phải đi." Tần Ly trả lời.
Thời gian Phượng Tiêu rời đi cũng không ngắn, vài người lớn trong nhà sợ là đã gấp đến độ giơ chân. Cũng là thời điểm trở về nhìn xem. "Tiểu Ly, chúng ta về Phượng tộc trước đã. Trong Thú Lĩnh đều là thần thú cường hãn, ngươi hiện tại đi vào vẫn có chút nguy hiểm."
"Không phải có ngươi sao? Chúng ta trước hết về Phượng tộc, đúng lúc ngươi có thể về thăm nhà." Tần Ly cười nói.
Ba người tới trong Lạc Hoa sơn lâm, Tần Ly nói với Lăng Cảnh: "Ca, huynh vào huyền giới trước, đây là Phá Thánh Đan muội luyện chế, huynh đột phá rồi ra." Nàng vẫn có chút lo cho Lăng Cảnh, cấp bậc của hắn tiến vào Thú Lĩnh còn nguy hiểm hơn bọn họ.
Lăng Cảnh cầm đan dược gật đầu, được Tần Ly đưa vào huyền giới.
Phượng Tiêu từ trong huyền giới đi ra, dẫn theo Minh Dạ cùng Tần Ly đi sâu vào Lạc Hoa sơn lâm. Lúc này khác với năm năm trước, thiên thú nhìn thấy bọn họ đều vội chạy ra xa, căn bản không dám tới gần. Sau khi ngang qua địa bàn thiên thú, bên trong có một mảnh đất trống rất rộng, tiếp tục đi về phía trước thì thấy một cột mốc biên giới màu xám.
"Nơi đây chính là Thú Lĩnh." Phượng Tiêu chỉ phía sau cột mốc biên giới.
Tần Ly đi phía trước nhìn thoáng qua, chỉ có thấy một sơn cốc, nghĩ nơi này tám phần cũng có kết giới tồn tại. Nàng từ trong lòng lấy ra một cái bình nhỏ, đổ ra hai viên đan dược màu đỏ: "Dạ, chàng ăn nó. Đây là Long Tức đan ta mới thay đổi, có thể che giấu hơi thở con người trên người chúng ta." Nói xong đã đưa một viên trong đó tới trước mặt Minh Dạ.
Trong Long Tức Đan này có thêm máu của mấy người Phượng Tiêu và Lam U, có thể giấu hoàn toàn hơi thở của con người. Chỉ cần không phải thần thú tu vi thần cấp thì sẽ không nhận ra bọn họ.
Minh Dạ quan sát, rồi ăn vào. Hai người ăn Long Tức đan, lập tức đi theo Phượng Tiêu đi vào bên trong. Hiện tại hai người bề ngoài nhìn qua thập phần phối hợp, Tần Ly tóc đen pha lẫn màu tím nhạt, màu mắt biến thành màu tím hồng. Nhìn qua không chỉ xinh đẹp, còn mang theo một chút yêu mị. Bên ngoài Minh Dạ trừ bỏ vẫn làm cho người ta cảm thấy lạnh liệt, còn lộ ra một chút thần bí và tà mị.
Thần thú nếu không phải chủ động biến thành bản thể, thì không biết chủng tộc lẫn nhau, dù sao hiện tại bộ dáng hai người nhìn qua không khác nào thần thú.
Ba người đi đến trước kết giới, Phượng Tiêu nói: "Kết giới này cần dùng máu thần thú mới có thể mở ra, nhưng có Kính nhi, chúng ta hẳn là có thể trực tiếp đi qua."
"Ừ, Kính nhi, mang chúng ta xuyên qua đi." Tần Ly nói với Kính Nhi.
Mở ra kết giới thì người ở bên trong sẽ biết có người ngoài tiến vào, như vậy lặng lẽ đi vào không đến mức khiến cho cao cấp thần thú chú ý.
Dứt lời, một đạo bạch quang bao trùm lên mấy người, ba người trực tiếp xuyên qua kết giới, xuất hiện trong Thú Lĩnh.
Tiến vào trong kết giới, Tần Ly lập tức thấy xa xa một mảnh sơn lĩnh liên miên không dứt, núi non trùng trùng điệp điệp, xanh um tươi tốt. Trong mấy ngọn núi, có ba ngọn núi thẳng tới tận trời, dường như muốn kéo tới tận Cửu Thiên.
Tần Ly thấy phía trước còn có một cột mốc biên giới, trên cột mốc viết hai chữ "Thú Lĩnh".
"Tiểu Ly, ngươi thấy ba ngọn núi cao nhất bên kia không? Sinh sống ở ba ngọn núi ấy là Bạch Hổ tộc, Tử Kim Hỏa Phượng tộc và Thượng Cổ Thần Long bộ tộc. Ba tộc này là thế lực mạnh nhất, chủng tộc số lượng nhiều nhất trong Thú Lĩnh. Ngoài ba tộc này, họ hàng gần của họ cũng sinh hoạt trong đó. Bởi vì ít nhiều trên người đều có huyết mạch của bọn họ, chỉ cần có có thể thành công tiến hóa, sẽ có tư cách tiến vào trong tam tộc."
"Nói cách khác, Bạch Diễm cùng Lam U kỳ thực đều có thể tiến vào trong hai tộc. Chẳng qua tiến hóa đến thần thú trên huyết mạch đều không có huyết mạch bản tộc tinh thuần, có khả năng rơi vào kỳ thị. Ảnh Nguyệt Bạch Hổ vốn là một nhánh của bộ tộc Bạch Hổ, nhưng bởi vì luôn luôn đều không có người nào tiến vào được bộ tộc Bạch Hổ, bị bộ tộc Bạch Hổ kết luận bọn họ huyết mạch lực khô kiệt, cho nên bị đuổi ra sơn mạch của bộ tộc Bạch Hổ. Bộ tộc Ảnh Nguyệt Bạch Hổ nghĩ bộ tộc mình đã bị thần thú vứt bỏ, bởi vậy rời xa rừng rậm."
Phượng Tiêu nói xong thở dài một tiếng, bọn họ nếu có thể chờ thêm vài năm, nói không chừng bộ tộc Ảnh Nguyệt Bạch Hổ sẽ không bị đuổi đi. Nếu có thể tiếp tục sinh sống trong Thú Lĩnh, cũng sẽ không rơi vào kết cục diệt tộc.
Tần Ly nghe về bộ tộc Bạch Hổ, trong lòng không có hảo cảm gì. Nàng tuy rằng không rõ mấy quy củ trong thú tộc, nhưng bọn họ có thể máu lạnh đuổi những tộc không đem lại giá trị cho gia tộc như thế, điều này làm người ta cảm thấy oán giận.
Bạch Diễm nghe lời Phượng Tiêu nói, trong lòng lại tức giận. Phụ vương đã mất luôn dạy hắn, bảo hắn lấy huyết mạch bộ tộc Bạch Hổ mà kiêu ngạo, hắn hiện tại chỉ cảm thấy bọn họ máu lạnh và tàn nhẫn, căn bản không biết bọn họ vĩ đại chỗ nào.
Tần Ly có thể cảm giác được bi thương và phẫn nộ trong lòng Bạch Diễm, nhưng đó đã là chuyện xảy ra rất lâu rồi, hơn nữa đó có thể nói là quy củ của toàn bộ thần thú tộc. Nhưng nàng tuyệt đối sẽ không để Bạch Diễm trở về gia tộc như vậy, tin tưởng Bạch Diễm cũng không thiết.
Minh Dạ nghe xong tay ôm eo Tần Ly, "Đi thôi, chúng ta đi Phượng tộc trước, dù sao đây là quy củ trong tộc thần thú."
Phượng Tiêu kỳ thực cũng cảm thấy làm như vậy rất tàn nhẫn, nhưng hắn hồi nhỏ, trưởng bối trong tộc đã nói cho hắn, ba tộc bọn họ sở dĩ có thể cường đại không ngừng, chính là bởi vì huyết mạch lực. Độ tinh khiết huyết mạch đối bọn họ mà nói là quan trọng nhất, bởi vậy người độ tinh khiết huyết mạch không đủ, địa vị tự nhiên cũng sẽ tương đối thấp. Mấy chủng tộc chi nhánh chính là vì bọn họ cung cấp huyết mạch tinh thuần, nếu không thể tiến hóa, sẽ bị bọn họ vứt bỏ.
"Tiểu Ly, trước theo ta về Phượng tộc đi?" Phượng Tiêu thử đánh vỡ cảm xúc phần bộ trong lòng mọi người.
Tần Ly gật đầu: "Ừm, Phượng Tiêu, ngươi ở phía trước dẫn đường đi!"
Ba người ngự không phi hành, xuyên qua tầng mây lượn lờ quanh ngọn núi, bay tới ngọn núi ở giữa. Dọc đường đi nhìn phong cảnh Thú Lĩnh, cảm giác tâm tình đều mở rộng không ít. Bọn họ trực tiếp bay đến đỉnh núi, đứng ở trước một toà cổ thành.
Kiến trúc bên trong cổ thành đa phần là màu trắng, thỉnh thoảng có mấy kiến trúc mặt trên họa dấu hiệu phượng linh màu đỏ, nhưng không quá nhiều.
Phượng linh: lông cánh phượng
Sau khi ba người đáp xuống, lập tức đi vào thành. Vào thành đập vào mắt nơi nơi đều là người tóc đỏ mắt đỏ, nhưng màu đỏ cũng họ không thuần tuý như của Phượng Tiêu, Tần Ly đoán đây là vấn đề độ tinh khiết huyết mạch.
Phượng Tiêu nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, tâm tình tương đối sung sướng. Hắn đã đi hơn năm năm, không biết hiện tại mấy lão nhân trong nhà có nhớ hắn không.
Trong thành cũng có mấy quán buôn bán nhỏ, nhưng không nhiều như thế giới con người. Đại bộ phận còn lại đều là nơi ở.
Ba người đi về phía trước, người trên đường vừa thấy Phượng Tiêu đều cúi đầu thoái nhượng, không dám nhìn thẳng. Tần Ly chưa từng hỏi về thân phận của Phượng Tiêu, nhưng trực giác mách nàng địa vị của hắn trong Phượng tộc nhất định không thấp.
Vẻ ngoài của Tần Ly cùng Minh Dạ so sánh với những người đó, vẫn rất chói mắt, nhưng Tần Ly chỉ thấy trong mắt bọn họ là hiếu kỳ và kinh ngạc, nhưng không ai ngăn cản bọn họ.
"Tiểu Ly, mấy cung điện phía trước chính là nơi ở của phượng hoàng Phượng tộc. Trưởng lão và một ít tộc nhân có độ tinh khiết huyết mạch cực cao trong Phượng tộc đều ở trong đó. Ngươi thấy dấu hiệu Phượng linh trên đó không? Phàm là có mấy dấu hiệu này, có tư cách ở lại đều là độ tinh khiết huyết mạch tương đối đậm, ở Phượng tộc địa vị cũng tương đối cao." Phượng Tiêu giới thiệu cho Tần Ly.
Tần Ly tò mò hỏi: "Phượng Tiêu, thân phận của ngươi ở bộ tộc Hỏa Phượng đến cùng là cái gì?"
"Hắc hắc, một lát ngươi sẽ biết!" Phượng Tiêu úp úp mở mở, bộ pháp nhẹ nhàng đi về phía trước. Lâu như vậy không thấy, hắn thật đúng có hơi nhớ mấy lão nhân kia. Đúng rồi, hắn còn tính sổ mấy bọn họ đâu, cũng dám lừa hắn, nói cái gì nhân loại đều là cường đại gian trá, hừ, lập tức trở về tìm bọn họ đối chất.
Tần Ly bĩu môi, không ngờ hắn lại còn học thừa nước đục thả câu. Bất đắc dĩ, đi theo hắn đi về phía toà cung điện.
Lúc này, có một đội mặc khôi giáp đi tới, nhìn qua chắc đang tuần thành. Dẫn đầu vệ đội là một đái hán khoảng ba mươi tuổi, một thân quân trang uy vũ, cầm trong tay một trường thương, mặt chữ quốc, mày rậm mắt to, chính khí nghiêm nghị. Hắn thấy ba người Tần Ly, dẫn theo vệ đội đi về phía họ.
Phượng Tiêu nhắc nhở: "Làm sao cứ giao cho ta, các ngươi không cần phải nói gì. Hắn tên Phượng Chính, thống lĩnh hộ vệ Phượng tộc."
Phượng Chính? Tên này rất phù hợp, người này vừa thấy chính là bộ dáng một thân chính khí.
Tần Ly cùng Minh Dạ đi theo sau Phượng Tiêu, đi về phía Phượng Chính.
Phượng Chính đang dẫn đội hộ vệ tuần thành, ai biết lại thấy một thiếu noeen rất giống thái tử. Từ khi thái tử điện hạ vụng trộm trốn đi, Phượng hoàng giận dữ, các trưởng lão tìm hắn khắp nơi, có thể nói là lật tung Thú Lĩnh một lần, cũng không tìm được tung tích thiếu chủ.
Hắn nghĩ thầm người kia hình như thật sự là thái tử, hắn nhất định phải mau trở về bẩm báo. Nghĩ, lập tức tới chỗ mấy người Phượng Tiêu.
"Phượng Chính, ngươi còn nhận ra ta?" Phượng Tiêu đi đến phía trước, thu hồi bộ dáng cợt nhả, nghiêm trang nói.
Phượng Chính cả kinh, thiếu niên này rõ ràng chính là thái tử điện hạ! Hắn nói xong gạt áo choàng, nửa quỳ nói: "Thái tử điện hạ!" Hộ vệ theo phía sau phần lớn chưa từng gặp thái tử, nhưng thấy Phượng Chính quỳ xuống, cũng đều quỳ xuống. Các tộc nhân khác nghe được thiếu niên huyết mạch thuần khiết lúc nãy dĩ nhiên là thái tử, cũng đều quỳ xuống hành lễ.
Phượng Tiêu bĩu môi, nói với Phượng Chính: "Mau đứng lên, ta cũng không muốn nổi bật đâu." Hắn mãi không thích nổi lễ tiết này, muốn khiêm tốn cũng không được.
Tần Ly và Minh Dạ không ngờ thân phận Phượng Tiêu lại tôn quý như vậy, toàn bộ Phượng tộc tương đương với một nước ở thế giới con người, thái tử có bao nhiêu tôn quý có thể hiểu. Huống hồ sinh sống nơi này đều là thần thú, so với người bình thường lợi hại hơn nhiều.
Phượng Chính từ trên đất đứng lên, nhìn Tần Ly và Minh Dạ nhíu mày. Hai người kia vừa thấy thì không phải người Phương tộc, thái tử điện hạ làm sao có thể ở cùng bọn họ?
Phượng Tiêu nhìn phía sau nói: "Bọn họ đều là bằng hữu ta, được rồi, ngươi tiếp tục tuần thành đi, ta đi trước."
"Thái tử điện hạ, ngài đi rồi Phượng hoàng giận dữ, các trưởng lão vẫn luôn tìm ngài. Trước đó không lâu Phượng Minh trưởng lão vừa mới trở về, ngài vẫn là mau hồi cung đi!" Tiểu tổ tông này đã trở lại, bằng không bọn họ mỗi ngày họ sống cũng không tốt! Phượng Chính vội vàng nói.
"Đã biết, giờ trở về." Phượng Tiêu trả lời.
Phượng Tiêu thấy Tần Ly nhướng mày nhìn hắn, dụng ý niệm truyền âm: "Ngươi đừng nhìn ta như thế, ta chỉ là xuất thân tốt một chút, nhưng cuộc sống một chút cũng không vui vẻ, cho nên mới nghĩ ra bên ngoài chơi."
Ba người tiếp tục đi về phía trước, đến cửa thành, Phượng Tiêu đã lấy một khối ngọc bội màu đỏ ra. Nhóm hộ vệ vừa thấy là thái tử, lập tức quỳ xuống.
Có người lúc này đã chạy vào báo cáo Phượng hoàng, Phượng hoàng đang ở đại điện cùng các trưởng lão nghị sự. Phượng hoàng lúc này ngồi trên một ghế lớn màu kim hoàng, ghế lớn lấy một phượng hoàng giương cao cánh làm trang sức, tượng trưng cho phượng ngạo cửu thiên. Hắn mặc một thân cẩm bào lửa đỏ xa hoa, bên ngoài khoác một cái áo đỏ, uy nghi khí phách.
Chợt nghe tiếng bước chân "huỳnh huỵch" truyền đến, một hộ vệ xông vào trong điện nửa quỳ nói: "Bẩm báo Phượng hoàng, thái tử điện hạ đã trở lại!"
"Cái gì? Tên ranh con kia còn biết trở về? Mau, bảo nó lăn tới đây!" Phượng hoàng "Đằng" một tiếng bật dậy khỏi ghế lớn kim hoàng, uy áp huyết mạch phóng ra, hai hàng lông mày nhíu vào, gầm lên một tiếng.
Vài vị trưởng lão nghe được tiểu tổ tông kia rốt cục đã trở lại, trong lòng đều yên tâm. Tuy rằng lấy thân phận Phượng Tiêu, chủng tộc khác hẳn là không dám làm gì, nhưng một ngày không tìm được hắn, trong lòng vẫn nhịn không được lo lắng. Vài trưởng lão bình thường đều rất thương Phượng Tiêu, nghe được hắn trở về, bọn họ cũng sốt ruột muốn thấy hắn.
Mấy người Phượng Tiêu còn chưa đi đến đại điện thì đã nghe bên trong vọng ra tiếng rống giận. Phượng Tiêu sờ mũi, không nghĩ tới lão nhân tức giận như vậy.
Tần Ly và Minh Dạ cũng là thập phần đồng tình, cảm thấy Phượng Tiêu một lát không bị lột một lớp da cũng khó.
Phượng Tiêu đầu tiên sải bước tới đại điện, cười hắc hắc: "Hoá ra mọi người đều ở đây à!" Hắn không hành lễ với Phượng hoàng phía trước, mà theo bản năng ra hiệu cho vài vị trưởng lão bên cạnh, vừa đi một bên nháy mắt bọn hắn.
Phượng hoàng cất bước từ phía trên đi xuống dưới, giơ một cái tát, đại trưởng lão Phượng Minh che chở Phượng Tiêu ở phía sau: "Phượng hoàng bớt giận, thái tử đã trở lại, ngài không cần trách móc nặng nề!"
Địa vị Phượng Minh ở trong tộc cực cao, Phượng hoàng cũng phải cho hắn ba phần mặt mũi. Hắn hầm hừ buông tay, phẫn nộ quát: "Xú tiểu tử, con còn biết đường về? Con có biết sau khi con đi, mỗi ngày mẹ con đều lấy nước mắt rửa mặt, thiếu chút liều mạng với lão tử!"
Phượng hậu thấy Phượng Tiêu đào tẩu, vẫn luôn oán trách Phượng hoàng, nói đều là hắn bình thường quá mức nghiêm khắc, mới bức con bỏ đi. Cho nên từ đó về sau, Phượng hoàng không thể bước vào cung, buồn bực năm năm. Phượng hoàng chỉ có một thê tử, hắn thương như bảo bối, lần này trách hắn, thì trách năm năm, nhớ tới đã muốn đánh thằng con này một trận.
Phượng Tiêu rụt lui cổ: "Lão nhân, người không thể ôn nhu một chút sao? Khó trách mẫu hậu luôn nói người không đủ ôn nhu, không hiểu phong tình, không hiểu lãng mạn......"
Phượng Tiêu đột nhiên bật thốt, sắc mặt Phượng hoàng dần đen như mực đặc, cả Tần Ly và Minh Dạ ở một bên đều thay hắn đổ mồ hôi.
"Phượng Tiêu, ta khuyên ngươi vẫn là đừng nói nữa, ngươi xem sắc mặt phụ hoàng ngươi kìa." Tần Ly dụng ý niệm truyền âm.
Mấy trưởng lão cũng là một đầu hắc tuyến, nếu hắn nói thêm gì nữa, sợ là bọn họ cũng không cứu được hắn.
Phượng Tiêu nghe Tần Ly nói, ngẩng đầu nhìn xem, khóe mắt có chút run rẩy. "Khụ khụ, mẫu hậu nói đời này bà yêu nhất chính là người, tuy rằng người có nhiều khuyết điểm, nhưng bà không để ý, cái kia, con đi thăm mẫu hậu......" Nói xong, Phượng Tiêu phi như gió chạy ra khỏi đại điện, trước khi đi còn chưa quên Tần Ly và Minh Dạ, kéo hai người bỏ chạy.
Phượng hoàng không ngờ hắn nói đi là đi, lại hét to một tiếng: "Xú tiểu tử, con chạy về đây cho lão tử!"
Phượng Tiêu nghĩ: con mà trở về chẳng phải chịu chết sao.
Chạy được một đoạn, Phượng Tiêu mới buông Tần Ly và Minh Dạ. Lau mồ hôi: "Hư, hù chết ta rồi, may mắn ta chạy mau, bằng không không bị lão nhân đánh là không thể!"
"Biết ngươi còn dám nói như vậy?" Tần Ly trừng mắt nhìn hắn.
Phượng Tiêu nhếch miệng cười, lộ ra hai cái răng hổ con. "Hắc hắc, ông ấy tuy rằng bạo lực, nhưng ở trước mặt mẫu hậu ta thì không có cách. Tiểu Ly, đi, ta dẫn hai người đi gặp mẫu hậu. Bà ấy không bạo lực như phụ hoàng ta, rất ôn nhu."
Tần Ly cùng Minh Dạ đi theo Phượng Tiêu đi tới hậu cung, bên trong chỉ có một tòa chính điện, đúng là nơi ở của Phượng hậu. Toàn bộ đại điện đều là dùng phượng dương thạch trân quý kiến tạo, xa hoa đại khí, cũng có thể nhìn ra địa vị tôn sùng của Phượng hậu.
Phượng hậu đang ngồi ở đại điện ngẩn người, hiện tại nàng thường làm nhất chuyện chính là ngẩn người tưởng niệm Phượng Tiêu, nàng chỉ có một đứa con trai bảo bối, Phượng Tiêu có thể nói là quý như mạng nàng. Biết Phượng Tiêu vụng trộm đi rồi, nàng không cười nổi, mỗi lần Phượng hoàng vào Phượng Dương cung của nàng, đều là một kết cục bị đuổi ra.
"Mẫu hậu, con đã trở lại!" Phượng Tiêu đi đến cửa cung, liền hô, tiếng nói sung sướng, vừa thấy chính là bộ dáng thật cao hứng.
Phượng hậu còn tưởng ràng là ảo giác của mình, bởi vì nàng thường xuyên ảo tưởng Phượng Tiêu xuất hiện tại cửa cung. Nhưng thấy hắn cười đi về phía mình, nàng vẫn đứng lên, đi về phía Phượng Tiêu.
Phượng Tiêu đi vài bước đến trước mặt Phượng hậu: "Mẫu hậu, con đã trở lại!"
Phượng hậu một tay ôm lấy Phượng Tiêu, qua nửa ngày mới phát hiện người trong lòng cũng không biến mất, biết thật là Phượng Tiêu đã trở lại. Nàng khóc lấy tay đánh Phượng Tiêu nói: "Hỗn tiểu tử con, còn biết trở về, con rõ ràng là chờ nhặt xác cho mẫu hậu mà."
"Khụ khụ, mẫu hậu, người đừng nóng giận, nơi này còn có bằng hữu của con đó!" Phượng Tiêu quay đầu nhìn Tần Ly cùng Minh Dạ, có hơi bất đắc dĩ.
Phượng hậu vừa nghe Phượng Tiêu nói, vội vàng lau nước mắt: "Còn không giới thiệu cho mẫu hậu?"
"Hắc hắc, nàng tên Tần Ly, hắn tên Minh Dạ, là bằng hữu con quen ở bên ngoài." Phượng Tiêu nói.
Phượng hậu quan sát hai người: "Tiêu nhi, bọn họ là nhân loại đúng khoing?"
Phượng Tiêu biết giấu giếm không được, nên gật đầu.
Tần Ly cùng Minh Dạ nhìn Phượng hậu trước mặt một thân phượng bào màu đỏ, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, không ngờ thực lực của nàng đã cường đại đến tình trạng này, liếc mắt một cái có thể nhìn ra thân phận hai người.
Hai người bọn họ không biết là, tuy rằng trong Thú Lĩnh có tam đại tộc, nhưng trên thực tế thực lực chẳng phải tương đương. Cổ long bộ tộc luôn luôn rất bề bộn, ai cũng không biết thực lực chân chính của họ. Mà thực lực Phượng tộc Phượng hoàng Phượng hậu mạnh hơn bộ tộc Bạch Hổ.
Phượng hậu đi đến phía trước Tần Ly cùng Minh Dạ: "Tiêu nhi đã cùng các ngươi trở thành bằng hữu, thì cũng là bằng hữu của Hỏa Phượng tộc ta. Các ngươi đến bộ tộc Hỏa Phượng ta làm khách, chúng ta cũng hoan nghênh. Nhưng nếu các ngươi ở bên ngoài, nhất định phải cẩn thận, tất cả bộ tộc trong Thú Lĩnh không phải đều hoan nghênh nhân loại."
"Cám ơn Phượng hậu nhắc nhở!" Tần Ly mở miệng.
Phượng hậu gật đầu, quay đầu nhìn Phượng Tiêu: "Con lâu như vậy không trở về, thì cứ ở đây trò chuyện với mẫu thân đi, hai vị trước hết đi nghỉ ngơi đi!" Nói xong sau liền quay đầu nói với cung nữ: "Dẫn bọn họ đi xuống nghỉ ngơi, chiêu đãi thật tốt!"
"Qua đây, để mẫu hậu nhìn con thật kỹ! Con đứa nhỏ này, như thế nào vô thanh vô tức trốn đi? Con có biết hay không, con đi năm năm, mẫu hậu có bao nhiêu nhớ con?" Phượng hậu có chút bất đắc dĩ nói.
Phượng Tiêu cười nói: "Mẫu hậu, con cũng muốn ra đi trưởng thành một chút. Năm năm này con trưởng thành không ít, thực lực cũng tấn chức rất mau." Phượng Tiêu kể qua lại chuyện xảy ra năm năm, Phượng hậu nghe một lát kinh, một lát hỉ, một khắc ưu, một khắc cười.
"Ừm, thôi, con đi xuống nghỉ ngơi đi, một lát giới thiệu bằng hữu cho phụ hoàng con, yên tâm, có mẫu hậu ở đây, không có việc gì." Phượng hậu thấy Phượng Tiêu vẻ mặt đau khổ, thì biết hắn nghĩ cái gì.
Phượng Tiêu cười hắc hắc nói: "Vẫn là mẫu hậu tốt! Đúng rồi, mẫu hậu có biết Hỗn Nguyên Tử Hồn Liên?"
Phượng hậu nghe xong hiếu kỳ nói: "Con hỏi cái này làm cái gì?"
"Con có hai bằng hữu luôn luôn đều là trạng thái linh thể, muốn giúp bọn họ đắp nặn thân thể, còn thiếu Hỗn Nguyên Tử Hồn Liên." Phượng Tiêu nói tình huống của Khuynh Nhan.
Phượng hậu suy tư một lát: "Con đi về trước nghỉ ngơi, chuyện này tối nay lại nói."
Phượng Tiêu gật đầu, sau khi ra khỏi cung điện của Phượng hậu. Trở lại nơi Tần Ly cùng Minh Dạ ở, nói lại tình huống mình vừa hỏi thăm.
"Xem ra Phượng hậu biết Tử Hồn Liên, dù sao chúng ta đã đến, cũng không nóng lòng nhất thời." Tần Ly suy nghĩ nói.
Phượng Tiêu nói tiếp: "Buổi tối muốn giới thiệu hai người cho phụ hoàng, hai người yên tâm, mẫu hậu ta cũng sẽ ở đó, không có nguy hiểm. Ta đi trước thay quần áo, hai người trước nghỉ ngơi một lát."
Phượng Tiêu vừa ra thì lập tức tới nơi ở của mấy trưởng lão, lúc này mấy đại trưởng lão đều đã đã trở lại, thấy Phượng Tiêu tiến vào, một đám đều đi ra.
"Thái tử điện hạ, sao ngài lại tới đây?" Phượng Hi trưởng lão hiếu kỳ nói. Phượng Tiêu này ngày thường tránh bọn họ còn không kịp, làm sao có thể chủ động tìm đến bọn họ chứ?
"Phượng Hi lão đầu, ông cùng Phượng Tân lừa dối ta định quên à?" Phượng Tiêu cười hắc hắc, Phượng Hi và Phượng Tân trưởng lão cảm thấy sống lưng lạnh ngắt.
Phượng Tân cười nói: "Thái tử, chúng ta khi nào thì lừa dối ngài?"
"Không có? Là ai nói cho ta, người bên ngoài đều thật yếu ớt? Là ai nói bọn họ giả dối như hồ, khó đối phó? Còn nói cái gì nếu ta đi ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm, trăm ngàn đừng rời khỏi lãnh địa Phượng tộc." Phượng Tiêu năm đó vừa mới biến hóa, đã muốn ra bên ngoài xem. Kết quả mấy trưởng lão này thay phiên đến hù dọa hắn, làm hắn ở trên núi không công lãng phí đã nhiều năm. Nếu không phải lần đó mình nhất quyết đi, hiện tại chắc vẫn bị lừa.
Hai trưởng lão xấu hổ khụ khụ hai tiếng, Phượng Hi đi đến bên Phượng Tiêu: "Thái tử, chúng ta cũng là vì tốt cho ngài, nếu ngài rời nơi này, Phượng hậu nhất định sẽ rất thương tâm, Phượng hoàng cũng sẽ không tốt!" Phượng hoàng không dễ chịu, bọn họ trôi qua cũng sẽ không tốt hơn! Chẳng qua mấy lời sau hắn không nói ra.
"Hừ, các ngươi là lo lắng ta đi rồi, các ngươi trôi qua không dễ chịu hả?" Ta đâu còn là ta năm đó, khi đó hắn ngốc, nhưng hiện tại cũng sẽ không bị bọn họ lừa dối.
"Năm năm này ta cũng không thảnh thơi, các ngươi đến kiểm tra thực lực ta tiến bộ không nhé!" Nói xong, trên tay xuất hiện hai luồng phượng hoàng thiên hỏa hồng kim giao nhau. Màu sắc thiên hỏa hiện tại thập phần tinh thuần, độ ấm bên trong cao dọa người.
Phượng Hi cùng Phượng Tân có dự cảm không tốt, hai người đã nghĩ chuồn trước. Thực lực hai người bọn họ là thánh cấp thất giai, giống Phượng Tiêu hiện tại. Hơn nữa độ tinh khiết huyết mạch của Phượng Tiêu cao hơn họ, một chiêu này đi xuống, hai người thật đúng là chống đỡ không được. Nếu không có Phượng Minh ngăn đón, hai người bọn họ liền thật sự thành phượng hoàng cháy lông.
Đến buổi tối, Phượng hoàng mở yến tiệc, chủ yếu là chiêu đãi Tần Ly và Minh Dạ. Tham dự chỉ có Phượng hoàng, Phượng hậu cùng vài vị trưởng lão.
Phượng hoàng ban ngày thấy Phượng Tiêu thì tức giận, cũng không chú ý tới Tần Ly và Minh Dạ. Cho nên ở lúc tối lập tức tổ chức một gia yến.
Phượng hoàng lúc này rốt cuộc có thể tiến vào tẩm cũng Phượng hậu, hiện tại tâm tình là phá lệ thoải mái. Hắn cũng không tức giận với Phượng Tiêu, ha ha cười nói: "Hai vị tiểu hữu, ban ngày không chiêu đãi tốt các ngươi, đây là bổn hoàng sơ sẩy. Phượng Tiêu mấy năm nay ít nhiều được hai vị chiếu cố, các ngươi là bằng hữu của nó, như vậy chính là bằng hữu Phượng tộc ta! Nào, chúng ta trước cạn một ly!"
"Phượng hoàng khách khí, có thể đến Phượng tộc làm khách, là vinh hạnh của chúng ta! Tần Ly cũng kính cạn một ly!" Tần Ly nói xong, nâng chén uống cạn. Rượu này dĩ nhiên là dùng Xà Linh quả ủ thành, Phượng tộc thật đúng là đại khí. Xà Linh quả này đối với cao thủ trên thánh cấp đều là vật đại bổ, có thể tưởng tượng được trình độ trân quý của nó. Trừ cái này ra, các món trên bàn cũng rất phong phú.
Hàn huyên qua đi, Phượng hoàng nói đến chính đề: "Nghe nói Tần tiểu hữu đang tìm Hỗn Nguyên Tử Hồn Liên?"
Tần Ly gật đầu:c"Không sai, không biết Phượng hoàng có biết nó ở đâu?"
"Này, biết thì biết. Chẳng qua nơi nó xuất hiện thật sự quá mức hung hiểm, ngươi xác định còn muốn đến sao?" Sắc mặt Phượng hoàng có chút ngưng trọng nói.
Tần Ly nghĩ đến Khuynh Nhan chính là bởi vì đem huyền hỏa tinh cho nàng, mới đánh mất cơ hội tái tạo thân thể, nàng nhất định phải giúp hắn khôi phục thân thể. Còn có Kính nhi, nàng biết nó luôn luôn khát vọng có thể đi ra khỏi Kính, nhưng bị thân thể trói buộc, căn bản không thể rời Kính. Bởi vậy nàng nói cái gì cũng phải lấy được Tử Hồn Liên. "Nếu Phượng hoàng biết, còn hi vọng có thể báo cho biết."
Phượng hoàng ngẫm một lát: "Trong Thú Lĩnh có một chỗ cấm địa, thần thú chi mộ. Bên trong tràn ngập số lượng thú linh thần thú, chính là bởi vì chút thú linh này, mới có thể uẩn dưỡng ra Hỗn Nguyên Tử Hồn Liên. Chẳng qua bên trong thần thú rất nhiều thế lực rất mạnh, trong đó một ít tổ hồn thực lực đã ngoài thần cấp. Nghe đến đó, ngươi còn xác định muốn đi sao?"
Sắc mặt Tần Ly cũng ngưng trọng một phần, nhưng một lát sau vẫn gật đầu nói: "Đi, nhất định phải đi."
"Cấm địa luôn luôn do hoàng của tam tộc cùng sở hữu, trong tay mỗi người có một chiếc chìa khóa. Ngươi muốn đi, bổn hoàng có thể đem chìa khóa cho ngươi. Nhưng nếu ngươi tiến vào, hoàng hai tộc khác cũng sẽ biết, các ngươi phải chuẩn bị tốt. Nơi đó dù sao cũng là lăng mộ thần thú, hai nhân loại các ngươi chắc không được cho phép." Phượng hoàng bổ sung thêm.
Tần Ly không ngờ mọi chuyện lại rắc rối như vậy, ngẫm nghĩ nói: "Nếu không cần chìa khóa?"
"Không cần chìa khóa? Vậy ngươi như thế nào đi vào?" Phượng hoàng có điểm hiếu kỳ.
Tần Ly nhìn nhìn Phượng Tiêu, thấy hắn gật đầu, ngược lại nói: "Ta có thần thú hệ không gian, chắc là có thể tiến vào?"
"Nếu là như thế này, các ngươi không vào được. Bên trên có không gian cấm chế, trừ phi là thực lực thần cấp, nếu không không gian lực cũng không thể sử dụng." Phượng hoàng lắc đầu nói.
Tần Ly nghĩ đến Kính hẳn là có thể, nói: "Nếu là không gian thần khí?"
"Chẳng lẽ ngươi có được không gian thần khí? Nếu là như vậy, vậy ngươi có thể đi vào. Chẳng qua bên trong quá mức nguy hiểm, bổn hoàng vẫn là khuyên ngươi nhóm lo lắng rõ ràng." Phượng hoàng không ngờ trên người thiếu nữ loài người lại có không gian thần khí, cũng không biết là phẩm cấp gì.
Yến hội qua đi, Phượng hoàng kêu Phượng Tiêu lại, biết cấp bậc đại khái của Tần Ly, trong lòng lại cả kinh. "Thực lực của bằng hữu con quả thật không tệ, không ngờ tuổi còn nhỏ có thể trưởng thành đến mức độ này. Nhưng thần thú chi mộ cũng không phải dễ vượt qua, chính là thực lực ta cùng mẫu hậu con, đến chỗ sâu cũng phải dè dặt cẩn thận. Con vẫn nên khuyên nhủ bằng hữu của con từ bỏ đi!"
"Chuyện Tiểu Ly quyết định, người khác khuyên bảo cũng vô dụng, con cũng không định khuyên bảo nàng. Các người yên tâm đi, nàng có năng lực tự bảo vệ mình. Nếu các người lo lắng, thì giúp Tiểu Ly đi?" Phượng Tiêu nháy mắt nhìn Phượng sau nói.
Phượng hậu có chút khó xử, Phượng hoàng một chưởng đập vào đầu Phượng Tiêu: "Hỗn tiểu tử con, hiện tại lại còn sai cả lão tử, thật sự là phản mà!"
Phượng Tiêu che đầu nói: "Không hỗ trợ thì thôi, đến lúc đó con sẽ cùng Tiểu Ly bọn họ đi vào, các người không hỗ trợ, con giúp."
Phượng hậu nghe xong cả kinh: "Không được, con không thể vào. Trong đó có bao nhiêu nguy hiểm chẳng lẽ con còn không biết sao? Mẫu hậu chỉ cơ một đứa con là con, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện."
Phượng hoàng cũng quát: "Hỗn tiểu tử, con dám! Con đây là nói được cái gì!"
"Tiểu Ly cùng con đã ký kết khế ước bản mạng, nếu nàng có cái gì không hay xảy ra, con cũng không sống được, hai người xem mà làm!" Phượng Tiêu từng nghe bên trong thần thú chi mộ khủng bố, trong lòng cũng thập phần lo lắng Tần Ly.
Phượng hậu như thế nào cũng không ngờ Phượng Tiêu lại cùng Tần Ly ký kết khế ước bản mạng, bởi vì khế ước này nhất định là hai bên đều đồng ý mới có thể hình thành, nói cách khác đây là Phượng Tiêu tự nguyện. Nhưng hắn vì sao cùng với nhân loại ký kết khế ước, chẳng lẽ hắn điên rồi? "Tiêu nhi, con đang đùa với mẫu hậu hả?"
"Mẫu hậu, con sao có thể đùa chứ? Tiểu Ly đối con tốt lắm, cho tới bây giờ đều chính là đối xử với con như bằng hữu, như người thân. Nàng một lần trọng thương, sắp chết, con không thể thấy chết không cứu. Cùng nàng ký kết khế ước là con tự nguyện, đi theo nàng con cho tới bây giờ cũng chưa chịu ấm ức, ngược lại còn chiếm tiện nghi. Hai người nhìn thấy thực lực hiện tại của con sao? Thử hỏi ai tu luyện năm năm có thể có tu vi như con hiện tại? Trừ cái này ra, còn thường xuyên có thể ăn thập phẩm đan dược......" Phượng Tiêu thu hồi vẻ mặt cà lơ cà phất, nghiêm cẩn nói.
Phượng hậu Phượng hoàng nghe được sửng sốt, không ngờ cô gái nhân loại này lợi hại như vậy. Bọn họ chỉ nói nàng chính là tu vi cường đại, không ngờ lại còn là luyện dược thần sư. Đừng nói cấp bậc của nàng hay thân luyện dược thuật, ở trong Thú Lĩnh không tìm ra một ai. Nhưng ngẫm lại con mình cùng nàng ký kết khế ước bản mạng, thì phải nói cả đời cũng không thể giải trừ.
Phượng hậu thở dài: "Được rồi, con đi về trước nghỉ ngơi đi, chuyện này để mẫu hậu và phụ hoàng con cẩn thận suy nghĩ, cái này dù sao không phải việc nhỏ."
Phượng Tiêu gật đầu, về tẩm cung của mình.