Thiên Tài Huyền Linh Sư

Chương 24: Mất mặt ở thú tộc




Ánh mắt lão giả sáng lên, nháy mắt lại khôi phục nguyên trạng. Hắn nhẹ nhàng nhíu mày nói: "Nhân loại, ngươi cũng biết đây là nơi nào?"
"Vãn bối đối nơi này cũng không hiểu biết, nghe bên ngoài hoàng hỏa phượng tộc nói nơi này là di tích viễn cổ thần thú, khi tiến vào thấy được không ít hài cốt còn có một ít kiến trúc còn sót lại, ắt hẳn đều là thời đại viễn cổ lưu lại." Tần Ly đoán không ra ý của lão giả này, trong lòng một khắc cũng không dám thả lỏng. Hắn cấp bậc cường giả, cơ hồ một ý niệm có thể giết bọn họ ngay tức khắc.
Minh Dạ cảm giác được ngón tay Tần Ly có chút lạnh lẽo, biết nàng hiện tại khẩn trương. Hắn nắm tay nàng thật chặt, truyền độ ấm trong lòng bàn tay mình qua.
Giọng Tần Ly vừa rơi xuống, trung gian trầm mặc mấy giây, một hồi trầm mặc này đối Tần Ly và Minh Dạ mà nói mỗi một giây đều dài như một năm. Bọn họ tựa hồ có thể nghe được tiếng tim đập và tiếng nuốt nước miếng, ở trước mặt người cường đại tuyệt đối, hai người không hề có sức phản kháng. Nhưng bọn họ cũng không muốn ngồi chờ chết, vạn nhất thật sự không được, cũng chỉ có thể hợp lại liều mạng.
Sau một lúc lâu, lão giả thở dài một hơi, nhìn tàn cuộc phía dưới trước mắt, trong mắt có thật sâu quyến luyến cùng cảm khái. "Nơi này quả thật là di tích thần thú viễn cổ, cũng có thể nói là một quốc gia thần thú. Nhưng bởi vì vương chết, biến thành cái dạng như hiện tại. Nhân loại, vốn các ngươi là cần phải chết."
Lão giả nói tới đây dừng một cái chớp mắt, cơ bắp toàn thân Minh Dạ cùng Tần Ly đều buộc chặt, tay nắm đấm càng nhanh, Tần Ly đã bắt đầu chuẩn bị ngưng tụ linh lực.
Lão giả ngẩng đầu nhìn Tần Ly nói: "Nhân loại, nếu ngươi thật sự có thể đắp nặn thân thể, lão phu có thể tha cho ngươi một mạng."
Trên mặt Tần Ly trấn định tự nhiên, nghe được lão giả lời nói, tuy rằng không khẩn trương như vừa rồi, nhưng động tác ngưng tụ linh lực cũng không dừng lại. "Tiền bối, nếu ta có thể làm được, có phải có thể giao Hỗn Nguyên Tử Hồn Liên cho ta, hơn nữa thả chúng ta rời đi?"
Lão giả lo lắng một chút nói: "Có thể."
"Được, nhưng chúng ta người ít lực yếu, trên thực lực kém ngài quá xa." Tần Ly cũng không hoàn toàn yên lòng, nếu bản thân làm được, nhưng lão nhân này trở mặt, chẳng phải là nàng làm không công?
"Tiểu nha đầu, muốn cò kè mặc cả với lão phu? Ngươi sẽ không sợ lão phu ra tay giết các ngươi sao?" Lời Tần Ly rơi xuống, lão giả liền nháy mắt đi tới trước mặt Tần Ly. Tinh quang trong mắt hắn hiện ra, uy áp phóng ra.
Tần Ly cảm giác được một cỗ lực lượng cường hãn đang áp bách nàng, làm nàng không nhịn được xoay người.
Lão giả vốn cho rằng sau khi mình phóng uy áp, tiểu nha đầu trước mặt nhất định sẽ cầu xin tha thứ, không ngờ nàng chỉ nhếch môi, đối kháng với lực lượng của mình. Sống lưng vẫn đứng thẳng, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, trên trán đã toát ra mồ hôi, vẫn như cũ không chịu khuất phục. Nhất là cặp mắt sáng ngời, tựa như ngọc thạch lộng lẫy nhất thế gian, ánh sáng cường giả nở rộ.
Quý nhất thế gian không phải người cường giả, mà là cường giả chi tâm. Chỉ khi có được một trái tim cường giả, mới không ngừng mà nỗ lực vươn lên, có một ngày thành công đứng ở đỉnh ngạo thế thiên hạ. Hắn đã rất lâu chưa gặp được vẻ mặt này, lâu đến hắn đã dần dần quên loại ánh mắt này.
Tần Ly không biết là, chính là ánh mắt của nàng làm lão giả hoàn toàn đánh mất sát niệm. Hắn đột nhiên chờ mong, muốn nhìn một chút tiểu nha đầu này tương lai sẽ trưởng thành đến mức độ nào.
Lão giả phá bỏ uy áp trên người Tần Ly, sau đó vung tay áo bay khỏi bên người Tần Ly nói: "Các ngươi cùng lão phu đến đây đi!"
Tần Ly và Minh Dạ liếc mắt nhìn nhau, nghĩ vừa mới lão giả không hề động thủ, sát khí cũng hoàn toàn biến mất, nghĩ rằng bọn họ hiện tại hẳn là tạm thời an toàn. Đi theo lão giả bay về chỗ sâu, bên cạnh gặp một ít thú linh, đều rời đi rất xa.
Phía trước có một chỗ lốc xoáy màu đen, lão giả đứng ở chỗ lốc xoáy nói: "Các ngươi đi theo sau lão phu." Nói xong, bay tới lốc xoáy đầu tiên.
Tần Ly và Minh Dạ cũng không lùi bước, thấy bóng dáng lão giả biến mất ở chỗ lốc xoáy, cũng theo hắn bay vào.
Sau khi bọn họ rời khỏi, bên ngoài tụ tập rất nhiều thú linh, bọn họ không biết lão giả vì sao muốn để hai nhân loại kia tiến vào, nơi đó là nơi vương bọn họ ngủ say.
Tần Ly và Minh Dạ trải qua một đoạn thông đạo u tối, trước mắt xuất hiện một chút ánh sáng. Nơi này cùng bên ngoài không có gì khác nhau, duy nhất khác nhau chính là kiến trúc hài cốt tinh xảo và xa hoa hơn bên ngoài.
Tiếp tục đi về phía trước thì thấy một màn hào quang cực đại màu đen, từ bên ngoài không nhìn thấy tình huống bên trong, nhưng Tần Ly và Minh Dạ đều cảm giác được bên kia truyền đến từng trận năng lượng dao động.
Lão giả nhìn màn hào quang nói: "Nơi đây chính là di hài của vương. Năm đó trận tai nạn kia làm chúng ta mất đi vương, tất cả thần dân đều đi theo vương cùng nhau lâm vào ngủ say. Chạy được thật sự quá ít, lão phu cũng là một trong những người sống sót. Nhưng lão phu không thể đi, cũng không muốn chạy. Đợi lâu như vậy, rốt cục chờ đến hi vọng. Tiểu nha đầu, chỉ cần ngươi có thể sống lại hắn, lão phu để lại các ngươi rời đi."
Tiếng lão giả vừa dứt, lập tức dẫn theo Tần Ly và Minh Dạ xuyên qua tầng quang màng. Bên trong là một khung xương thần thú nằm sấp trên đất, toàn bộ khung xương đều là kim hoàng sắc, nhưng nhìn qua một mảnh ám trầm. Trên khung xương có đoàn sương màu vàng, không ngừng xoay quanh trên trời.
Làm Tần Ly không nhịn được trước mắt sáng ngời là, bay trên trời là một đóa hoa sen màu tím. Từng cánh hoa sen nở rộ, trên mỗi cánh hoa đều lóe ánh sáng màu tím. Không ngừng xoay tròn, đoàn sương màu vàng kia xoay xung quanh hoa sen tím.
"Linh hồn chi tinh!" Đúng lúc này, tiếng Khuynh Nhan nhẹ nhàng vọng ra.
Tần Ly nghe được tiếng Khuynh Nhan cả kinh, chẳng lẽ đoàn sương màu vàng kia là Linh hồn chi tinh?
"Đó là Hỗn Nguyên Tử Hồn Liên. Thần thú nơi này bởi vì vương tử đều không thể sống lại, nếu các ngươi có thể cứu sống vương, chính là cứu tất cả thần dân nơi này." Lão giả chỉ vào hoa sen màu tím, có chút kích động nói.
Tần Ly gật đầu hỏi: "Tiền bối, đoàn sương màu vàng kia chính là vật ta luôn tìm kiếm, không biết có thể giao nó cho ta?"
Lão giả cơ hồ không tự hỏi đáp: "Chỉ cần ngươi có thể sống lại vương, không riêng gì đoàn sương màu vàng kia, Hỗn Nguyên Tử Hồn Liên ngươi cũng có thể lấy đi."
Tần Ly cúi đầu nhìn khung xương khổng lồ phía dưới, đột nhiên cảm thấy có chút nhìn quen mắt. Thân hình khung xương này, nếu có thể phục hồi như cũ thì......
"Thần thú Thôn Thiên?" Tần Ly có chút kinh ngạc, chẳng lẽ thế gian này thật sự có Thôn Thiên tồn tại sao?
Lão giả gật đầu: "Không sai, Thôn Thiên chính là linh vật thượng cổ thiên địa sinh ra, sau khi tạo lại thân thể, có thể nói là tổ tiên của tất cả thần thú, mà vương chính là người còn lại cuối cùng của bộ tộc Thôn Thiên. Hiện tại linh hồn vương ở trong hài cốt, đã lâm vào ngủ say."
Tần Ly nhìn hài cốt Thôn Thiên, gật đầu: "Ta sẽ tận lực, bởi vì chưa từng thử bao giờ, nên hiện tại chắc cần phải nghiên cứu một chút."
Lão giả gật đầu: "Đã đợi nhiều năm như vậy, cũng không để ý hơn một khắc này."
Tần Ly từ trong huyền giới xuất ra Luyện Thần cuốn, bắt đầu tìm hiểu. Lần trước nàng chỉ nhìn một chút tài liệu đắp nặn thân thể, cũng chưa cẩn thận nghiên cứu làm sao hoàn thành luyện chế. Nàng nhìn văn tự phía trên, nghiên cứu phương pháp luyện chế thân thể.
Đáng được ăn mừng là hài cốt Thôn Thiên vẫn còn, đối luyện chế có rất lớn trợ giúp. Chỉ cần có hài cốt, quá trình luyện chế sẽ tiết kiệm rất nhiều. Nếu nàng luyện chế thân thể cho Khuynh Nhan và Kính nhi thì cần tìm kiếm khung xương thích hợp, hiện tại bước này có thể lược bớt. Khung xương người khác dù thích hợp, khi dung hợp linh hồn cũng không phù hợp với khung xương.
Tần Ly lần nghiên cứu này chính là ba ngày ba đêm, nàng học thuộc tất cả các bước, sau đó nói với Minh Dạ: "Dạ, hiện tại cách luyện chế ta đã quen thuộc, một lát chàng ở bên cạnh giúp ta."
Minh Dạ luôn luôn đều ở bên Tần Ly, thấy nàng khép lại quyển trục, gật đầu nói: "Được!"
"Tiền bối, ta muốn bắt đầu luyện chế, trong quá trình luyện chế mong ngài ở bên cạnh ta hộ pháp." Tần Ly nói với lão giật bên cạnh.
"Tiểu nha đầu, vậy xin nhờ ngươi!" Lão giả gật đầu.
Tần Ly nói với đám người Phượng Tiêu trong huyền giới: "Mấy đồ của các ngươi chuẩn bị tốt chưa?"
Tần Ly luyện chế cần một ít linh dược quý hiếm còn có năm thứ quan trọng, Hỗn Nguyên Tử Hồn Liên là một, còn có chính là máu Thần Long, lông cánh Hỏa Phượng, sừng Kỳ Lân và râu Bạch Hổ.
"Chuẩn bị tốt!" Bên trong truyền đến bốn tiếng, phân biệt là Lam U, Phượng Tiêu, Bạch Diễm và Tử Nhiễm.
Tần Ly vốn đang lo lắng Tử Nhiễm sẽ không phối hợp, không ngờ lúc này tên đó lại rất phối hợp. Sừng Kỳ Lân chỉ cần một chút là được rồi, nhưng mất một ít sừng sẽ rất đau đớn. Nàng quyết định luyện chế thân thể xong, phải luyện chế một ít đan dược bồi bổ cho họ.
Tần Ly bay lên trời cao dùng linh lực hái được vài cánh hoa sen tím. Cánh hoa màu tím trong suốt được linh lực bao vây, hoàn hảo cầm xuống dưới. Sau đó từ trong huyền giới lấy ra dược đỉnh, Thật những nguyên liệu đã chuẩn bị vào. Lần này cần dùng là dược thủy, độ lửa trong tay yêu cầu thập phần nghiêm cẩn.
Luyện chế dược thủy mất thời gian hai ngày, thẳng đến khi màu dược thủy biến thành màu tím tinh thuần mới chậm rãi ngừng lại. Nàng lấy ra một cái bình nhỏ, rót dược thủy vào, bước đầu tiên xem như hoàn thành.
Tần Ly lau mồ hôi, chuẩn bị lấy linh hồn. "Tiền bối, Dạ, ta muốn lấy linh hồn, hai người chuẩn bị dùng linh lực ngưng tụ hắn, nhất định không thể tản mất."
Minh Dạ và lão giả gật đầu, Tần Ly rót linh lực của mình vào trên khung xương. Trên khung xương rung động một trận, một đạo quang đoàn màu trắng trong suốt từ trên khung xương tách ra. "Mau, hai người mau cố định hắn lại."
Minh Dạ và lão giả đều bắt đầu phóng thích linh lực của mình, quang đoàn đang ở trạng thái bay lượn dần dừng lại giữa không trung.
Tần Ly nhìn về phía linh hồn, sau đó trong tay tạo ra một đoàn huyền hỏa, chui vào trong hài cốt. Nàng tập trung toàn bộ tinh thần khống chế được độ lửa, bắt đầu dùng huyền hỏa rèn xương cốt. Bước này giằng co khoảng hai ngày, Tần Ly cảm giác linh lực có chút không ổn, lấy Bổ Linh đan luyện chế trước đó. Sau khi ăn một viên, tiếp tục thêm huyền hỏa.
Biết xương cốt bắt đầu lóng lánh ra màu vàng sáng bóng, Tần Ly đổ dược thủy xuống khung xương. Dược thủy màu tím dính vào khung xương liền tự động bám vào, mãi đến màu tím lưu đầy toàn bộ khung xương mới thôi.
Theo huyền hỏa của Tần Ly, màu tím trên khung xương càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng hoàn toàn dung hòa trong xương cốt. Đúng lúc này, trên khung xương bắt đầu xuất hiện huyết nhục và mạch máu, huyết nhục dần dần bao vây khung xương. Lúc này là thời khắc mấu chốt nhất, Tần Ly một mặt khống chế huyền hỏa, một mặt còn phải dùng bí pháp thêm vào phía dưới thân thể.
Thời gian từng giây từng phút, mãi đến một tháng sau, toàn bộ thân thú rốt cục luyện chế hoàn thành, sắc mặt Tần Ly đã trở nên có chút trong suốt, hiển nhiên tiêu hao rất lớn.
Nàng nhìn thân thể luyện chế thành công phía dưới, trong lòng có một loại kích động khó có thể hình dung. "Dạ, đưa linh hồn hắn vào trong thân thể."
Minh Dạ ở một bên nhìn Tần Ly, trong lòng vô cùng đau lòng. Nếu có thể, hắn thật sự không muốn để nàng luyện chế nữa. Nghe được lời của nàng, đưa linh hồn vào thân thể, sau đó Tần Ly và lão giả dùng linh lực làm linh hồn cùng kết hợp.
Sau khi linh hồn hoàn toàn nhập vào bên trong thì thấy một đạo kim quang bắn thẳng đến bầu trời. Linh lực Tần Ly không đủ rơi xuống từ trên không, Minh Dạ trực tiếp bay đến bên cạnh nàng, ôm lấy nàng. "Ly nhi, nàng thành công, có thể nghỉ ngơi một chút."
Tần Ly quả thật là quá mệt, vì thế tựa vào lòng Minh Dạ thiếp đi.
Kim quang giằng co đại khái nửa canh giờ mới dần dần phai nhạt. Thân thú khổng lồ thú bị kim quang nhu hoà bao lấy, biến hóa thành một bộ dáng trẻ con.
Lão giả thấy một màn như vậy, phi xuống ôm đứa trẻ vào lòng. Hiện tại linh lực của Thôn Thiên quá yếu, không duy trì được trạng thái trưởng thành, bởi vậy hóa thành hình người biến thành trẻ con. Mặt đứa trẻ trắng nõn có chút trong suốt, có hai má đỏ ửng. Ánh mắt vẫn nhắm, không mở.
Tần Ly ngủ hai ngày hai đêm mới tỉnh lại, sau khi tỉnh lại mình vẫn nằm trong lòng Minh Dạ, hai gò má nhiễm lên một chút rặng mây đỏ. "Dạ, chàng làm gì mãi ôm ta?"
"Nơi này không có giường, ta sợ nàng ngủ không thoải mái. Ly nhi, ổn hơn chưa?" Minh Dạ thấy sắc mặt Tần Ly đã không còn kém, yên tâm.
Tần Ly gật đầu, vội từ trong lòng Minh Dạ đứng dậy, ở bên cạnh tìm người. Vừa quay đầu thì thấy bên cạnh lão giả có một nam tử tóc vàng. Nam nhân một đầu tóc dài màu vàng, mắt sáng như đuốc. Cả người tản ra khí phách vương giả, làm cho người ta không dám nhìn gần.
Ngay lúc Tần Ly mê man, lão giả rót linh lực của mình vào thân thể của Thôn Thiên. Hiện tại linh lực trong thân thể hắn đã không đủ một phần mười, vừa mới có thể duy trì hình người, linh lực còn lại đều rót vào trong thân thể Thôn Thiên.
"Nhân loại, là ngươi cứu bổn vương?" Nam tử tóc vàng thấy Tần Ly tỉnh, liền nhìn chăm chú vào nàng nói.
Tần Ly gật đầu nói: "Ngươi hiện tại tuy rằng sống lại, nhưng khôi phục tu vi còn cần một thời gian." Sau đó nhìn lão giả bên cạnh nói: "Tiền bối, vậy Hỗn Nguyên Tử Hồn Liên ta có thể cầm đi chứ?" Nàng cũng không quên mục đích của mình, mở miệng hỏi.
Lão giả hiện tại trong ánh mắt nhìn Tần Ly tràn đầy cảm kích, cười nói: "Có thể, tiểu nha đầu cám ơn ngươi. Các ngươi cầm Hỗn Nguyên Tử Hồn Liên mau đi ra ngoài đi, chúng ta phải rời khỏi nơi này."
Tần Ly không hỏi lão giả muốn đi đâu, dù sao nghĩ rằng cũng không có khả năng gặp mặt. Nàng vừa nghe đến Tử Hồn Liên là của nàng thì rất cao hứng.
Thôn Thiên nhìn Tần Ly, con ngươi màu vàng loé qua một chút lưu quang, trong đó có chút ý tứ phức tạp hàm xúc, chỉ là Tần Ly không nhìn thấy. Nàng không biết là, bộ tộc Thôn Thiên có năng lực biết trước tương lai, vừa rồi Thôn Thiên đã thấy được một ít hình ảnh Tần Ly tương lai.
Tần Ly lấy Hỗn Nguyên Tử Hồn Liên và Linh hồn chi tinh, đi đến bên cạnh lão giả nói:"Tiền bối, chúng ta đây trước hết rời đi."
Lão giả gật đầu, nói với Tần Ly: "Tiểu nha đầu, sau khi rời khỏi đây ngươi nói cho hoàng Hỏa Phượng, Cổ Long bọn họ, nói sứ mệnh của bọn họ đã hoàn thành, về sau không cần trông coi nơi này."
"Tiền bối, các ngươi bảo trọng!" Tần Ly đáp lại câu, quay đầu nói với Minh Dạ: "Dạ, chúng ta đi ra ngoài đi!"
Lão giả nhìn Tần Ly cùng Minh Dạ biến mất trong kết giới, sau đó xoay người nói với Thôn Thiên: "Vương, chúng ta cũng là lúc trở về!"
Tần Ly và Minh Dạ đi ra thần thú chi mộ, toàn bộ thần thú chi mộ bắt đầu chấn động. Sau đó một đạo cột sáng bắn thẳng đến bầu trời, toàn bộ thần thú chi mộ chậm rãi bay lên, bay tới trong cột sáng.
Ngay một khắc này, tất cả thần thú bên trong Thú Lĩnh đều cảm giác được chấn động này, hoàng tam tộc đều bay đến nơi này. Bọn họ thấy toàn bộ thần thú chi mộ đều biến mất, một đám đều sững sờ ở nơi đó.
Tần Ly đi đến trước mặt ba vị hoàng nói: "Bên trong có vị lão giả bảo ta tiện thể nhắn cho ba vị, hắn nói sứ mệnh của các ngươi đã hoàn thành, về sau không cần trông coi nơi này."
Trừ bỏ Phượng hoàng, Cổ Long hoàng và Bạch Hổ hoàng đều chưa từng thấy Tần Ly, hai người nghe được tin tức đầu tiên là sửng sốt, sau đó còn có chút khó chịu nói: "Nhân loại, ngươi như thế nào tiến vào thần thú chi mộ?" Hai người hỏi xong liền nhìn Hỏa Phượng hoàng.
Trong tay bọn họ mặc dù có chìa khóa thần mộ, nhưng bên trong đến cùng có cái gì bọn họ cũng không biết. Chìa khoá thần mộ là từng thế hệ truyền xuống dưới, theo thời gian trôi qua, bọn họ chỉ biết là có trách nhiệm thủ hộ nơi này, cái khác cũng không rõ ràng.
"Chuyện này không liên quan Phượng hoàng, là tự ta tiến vào." Tần Ly không muốn liên lụy Phượng hoàng, giải thích.
Bạch Hổ hoàng nghe được Tần Ly nói lập tức ra tay, Phượng hoàng không ngờ hắn nói động thủ thì động thủ, vội vàng tiến lên định ngăn cản. Ngay lúc Tần Ly cùng Minh Dạ chuẩn bị chiến đấu, bầu trời truyền đến một tiếng: "Về sau hai người kia chính là khách nhân của bộ tộc thần thú, bất luận kẻ nào cũng không được chậm trễ......"
Tiếng nói này đúng là của nam tử tóc vàng, Tần Ly có thể nghe ra. Chẳng qua hắn nói là thú ngữ, không rõ hắn đến cùng đang nói cái gì!
Tần Ly thấy mấy người Phượng hoàng đều cúi đầu, thần thú còn lại đều quỳ gối trên đất. Bọn họ đều nhìn lên bầu trời, trên mặt đều là vẻ kích động.
Sau khi cột sáng biến mất, bọn họ vẫn dõi theo hướng đó.
"Thần thú đại nhân, dĩ nhiên là thần thú đại nhân! Thần thú đại nhân vạn tuế!" Toàn bộ Thú Lĩnh trên không đều vang lên cũng một tiếng, một mảnh vui mừng.
Ánh mắt Bạch Hổ hoàng nhìn Tần Ly và Minh Dạ từ phẫn nộ biến thành cung kính, hắn nhìn Tần Ly nói: "Nhân loại, nếu các ngươi nguyện, mời đến Bạch Hổ bộ tộc ta làm khách!"
Tần Ly và Minh Dạ có chút không hiểu, đây là diễn biến gì? Vừa nãy không phải còn muốn động thủ sao? Sao đột nhiên biến thành mời bọn họ làm khách? Nhưng tuy rằng trong lòng có nghi vấn, nhưng cũng liên tưởng đến chắc vừa rồi Thôn Thiên đã nói gì đó, bằng không cũng sẽ không trước sau biến hóa lớn như vậy.
Phượng hoàng thấy hai người không có việc gì, cũng yên tâm. Hắn không nhìn thấy Phượng Tiêu, trong ánh mắt ý hỏi.
Tần Ly gật đầu với Phượng hoàng, trấn an: "Phượng hoàng, chúng ta trở về rồi nói."
Bạch Hổ hoàng thấy Tần Ly không trả lời, tươi cười cứng lại trên mặt. Cổ Long hoàng nhìn Tần Ly cùng Minh Dạ, xoay người bay đi.
Phượng hoàng thấy Bạch Hổ hoàng cam chịu, trong lòng cũng cao hứng, ai kêu Bạch Hổ bộ tộc bọn họ thường xuyên ỷ thế hiếp người chứ. "Được, chúng ta trở về đi!"
Tần Ly và Minh Dạ đi theo Phượng hoàng về tới Phượng tộc, một hồi đến Phượng tộc nàng đã gọi Phượng Tiêu ra. Phượng hậu vẫn ở trong cung chờ tin tức, nghe nói Phượng hoàng và hai nhân loại đã trở lại, lập tức xông ra ngoài.
Phượng hậu thấy Phượng Tiêu bình an đứng ở trước mặt, huyền tâm mới thả xuống dưới. "Tiêu nhi, con qua đây, để mẫu hậu nhìn xem nào."
Phượng Tiêu bất đắc dĩ, biết Phượng hậu vẫn còn lo lắng, vội đi qua.
Phượng hoàng nói với hai người Tần Ly: "Các ngươi trở về nghỉ ngơi một chút."
Tần Ly và Minh Dạ quả thật cần nghỉ ngơi một chút, vì thế rời đi về cung điện đã sắp xếp. Khi Tần Ly nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân, vừa quay đầu lại phát hiện Minh Dạ đi theo nàng đi tới cửa cung điện: "Dạ, chàng có việc?"
"Không có việc gì!" Minh Dạ nở nụ cười yếu ớt, trong mắt lưu quang chớp loé.
Tần Ly đầu đầy hắc tuyến nói: "Dạ, chẳng lẽ chàng không mệt sao? Mau trở về nghỉ ngơi đi!"
"Được!"
Tần Ly thấy hắn gật đầu, liền xoay người chuẩn bị bước đi. Nhưng chờ nàng đi vào cung điện, phát hiện đằng sau vẫn có người đi theo nàng.
"Chàng không phải nói trở về nghỉ ngơi sao? Còn đi theo ta làm cái gì?"
Minh Dạ không nói gì, đóng cửa cung, một phen ôm lấy Tần Ly nói: "Quả thật cần nghỉ ngơi một chút!"
"Chàng, chàng mau buông ta ra. Đây là ở Phượng tộc, chàng mau buông ta xuống!" Tần Ly đã triệt để hết chỗ nói rồi.
Minh Dạ cái gì cũng không quản, ôm Tần Ly vào tận phòng ngủ. Đặt nàng lên giường, sau đó bản thân cũng xoay người ngồi lên nói: "Mau nghỉ ngơi đi!"
Tần Ly ngồi ở trên giường, mắt ánh toé lửa nhìn Minh Dạ bên cạnh. Minh Dạ bất đắc dĩ, một tay ôm lấy nàng vào trong lòng, nằm xuống.
Tần Ly lấy tay đẩy hắn, nhưng hắn ôm rất chặt, nàng không thể đẩy ra một chút nào. Minh Dạ lắc đầu, đặt đầu Tần Ly lên ngực mình: "Đừng nhúc nhích, động nữa tự gánh lấy hậu quả."
Tần Ly nghiêng mình, hai người cứ như vậy mặt đối mặt nằm đó. Nàng có thể cảm giác được ngực Minh Dạ phập phồng khi hô hấp, hơi thở ấm áp hắn thở ra làm tim nàng đập loạn.
Dần dần, cảm giác được hô hấp của Minh Dạ càng ngày càng vững vàng, Tần Ly mới biết được hắn thật sự đang ngủ. Ngẫm lại nhiều ngày như vậy tới nay, nàng còn ngủ hai ngày, mà Minh Dạ mãi chưa có cơ hội nghỉ ngơi, nghĩ hắn thật sự mệt mỏi. Xem ra nàng nghĩ nhiều rồi, vì thế thả lỏng toàn thân, tựa vào khuỷu tay Minh Dạ ngủ.
Khóe miệng Minh Dạ hơi nhướn lên, sau đó mới thật sự tiến vào mộng đẹp.
Hai người này vừa ngủ chính là một ngày một đêm, Phượng Tiêu đã phân phó, nên không có ai quấy rầy hai người họ. Đến ngày thứ hai, Tần Ly mới mở hai mắt, vừa mở mắt phát hiện mình nằm ở trong lòng Minh Dạ, sửng sốt một chút, mới nhớ tới chuyện ngày hôm qua.
"Tỉnh?" Minh Dạ dậy sớm hơn Tần Ly một lát, nhìn mặt nàng lúc ngủ. Càng xem càng phát hiện rất mê luyến nàng, tâm tình có chút sung sướng không hiểu.
Tần Ly nghe được tiếng Minh Dạ có hơi khàn khàn, từ trong lòng hắn ngồi dậy. "Dạ, hiện tại Hỗn Nguyên Tử Hồn Liên đã lấy được, hơn nữa tìm được Linh hồn chi tinh, lần này đến Thú Lĩnh không vô ích. Ta định thừa dịp hai ngày này luyện hoá Linh hồn chi tinh."
"Được, nàng luyện hóa đi, ta giúp nàng hộ pháp." Tay Minh Dạ gạt mấy sợi tóc vương trước trán Tần Ly, vén mấy sợi tóc ở rìa ra sau tai.
Tần Ly gật đầu, trước khi không khí giữa bọn họ trở nên càng thêm ái muội, nàng vội về huyền giới rồi vào phòng bắt đầu luyện hóa Linh hồn chi tinh.
Sau khi nàng lấy Linh hồn chi tinh ra, Linh hồn chi tinh lập tức biến thành một luồng kim quang phi vào thân thể của nàng. Nàng vội nhắm mắt lại ngưng thần luyện hóa, cảm giác kim quang đang lượn vòng quay xung quanh linh hồn của nàng, cuối cùng vọt vào trong linh hồn.
Tần Ly cảm thấy linh hồn như đang bị thiêu đốt, cái loại đau đớn này không phải đau đớn bình thường có thể so. Nàng cắn chặt môi, cắn ra máu tươi vẫn không giảm bớt. Thẳng đến nàng cảm giác được một trận choáng váng mắt hoa, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Ngay khi nàng ngất xỉu đi, lực linh hồn của nàng đang tăng mạnh, tu vi từ huyền linh thánh thất giai vượt qua đến huyền linh thánh cửu giai đỉnh phong, chỉ kém một bước sẽ tới cảnh giới huyền linh thần mới ngừng lại.
Lần choáng váng này chính là hai tháng, thế giới bên ngoài đã qua hai ngày, Tần Ly dần dần có tri giác, chậm rãi mở mắt. Nàng cảm thấy bản thân có một giấc mộng rất dài, nhưng trong mộng tất cả đều là tràn đầy ấm áp. Nàng cảm thấy hiện tại cả người mình nhẹ nhàng khoan khoái, thậm chí có thể cảm giác được hạt nguyên tố bay trong không khí. Toàn bộ thế giới ở trong mắt nàng càng thêm rõ ràng, nàng có thể nghe được nhìn được một số sự vật trước đây không thấy.
Huyền linh thánh cửu giai đỉnh phong, hiện tại nàng chỉ kém một bước là có thể tiến vào thần cấp. Bên môi nở một nụ cười tự tin, từ trên giường đứng lên.
Nàng ra khỏi phòng thì thấy mấy người Lăng Cảnh đang ngồi trong hoa viên. Nàng cảm giác hơi thở trên người Lăng Cảnh lại tăng trưởng, "Ca, huynh đột phá thánh cấp?"
Lăng Cảnh cười khổ: "Đúng vậy, vừa đột phá đã nghĩ nói cho muội, ai biết nha đầu muội càng dọa người. Ta vừa ra thì thấy linh khí trong huyền giới điên cuồng mà vọt vào phòng của muội, muốn đả kích ca ca muội thế à?"
Tần Ly cười nói: "Được rồi, muội đi ra ngoài trước, ca, chúng ta rất mau sẽ đi ra ngoài, sau đó tìm một nơi thích hợp luyện chế thân thể cho Khuynh Nhan và Kính nhi."
"Ừ, muội đi đi. Ta quyết định tiếp tục bế quan, thật sự là bị nha đầu muội đả kích." Lăng Cảnh gật đầu nói.
Tần Ly vừa ra huyền giới thì thấy Minh Dạ vẫn nhìn nàng. "Dạ, ta đột phá, cảm giác tiến vào thần cấp chỉ cần một cơ hội, nhưng không biết khi nào mới gặp cơ hội đó. Chúng ta trước ra Thú Lĩnh đi, tìm một chỗ luyện chế thân thể cho hai người Khuynh Nhan."
Minh Dạ cười nói: "Được, đều nghe nàng. Nhưng mà ta ở chỗ này chờ nhiều ngày như vậy, không có thưởng gì à?"
Tần Ly thấy Minh Dạ cúi mặt lại gần, bất đắc dĩ kiễng lên. Vốn định hôn nhẹ một cái lên môi hắn, xem như bồi thường hắn vất vả lâu như vậy. Ai biết mình vừa tới gần đã bị hắn kiềm chặt trong lòng, sau đó môi mỏng nóng ấm mềm mại chạm vào môi anh đào của nàng.
Một trận trằn trọc qua đi, hắn vươn đầu lưỡi đẩy hàm răng Tần Ly, bắt đầu công thành đoạt đất. Tần Ly bị lửa nóng của hắn thiêu đốt trái tim, như bị lửa nóng cắn nuốt.
Rời cánh môi, hắn ái muội liếm cánh môi mình, đáy mắt đỏ sậm. Không cho Tần Ly thời gian phản ứng, đầu lưỡi lại đánh úp về phía lỗ tai trắng nõn như ngọc của Tần Ly.
Lưỡi hắn lướt qua tai, dừng lại ở vành tai. Nhẹ nhàng mà thổi một hơi, tai Tần Ly nháy mắt đỏ rực.
Hắn vừa lòng cười, cánh môi lại hôn lên cổ nàng, ngón tay từ cổ lướt qua xương quai xanh. Đầu ngón tay đi qua nơi nào, nơi đó đều đỏ ửng một mảnh. "Ly nhi, nàng thật đẹp!"
Cả người Tần Ly run rẩy, cúi đầu lấy tay đẩy Minh Dạ. Cúi đầu, điều chỉnh hô hấp hỗn loạn của mình. Nàng phát hiện không biết khi nào đã nằm ở trên giường, quần áo đã cởi vai chỗ, trông rất dụ dỗ. Nàng vội chỉnh lại quần áo, vuốt lại tóc trừng mắt nhìn Minh Dạ.
Nàng phát hiện bản thân chỉ cần ở cùng Minh Dạ thì thường xuyên khống chế không được cảm xúc, thường xuyên bị hắn biến thành ý loạn tình mê, sau đó chính là một trận xấu hổ. Rõ ràng tu vi của nàng hiện tại đã trên nam nhân này, nhưng lại luôn không ức chế được.
Minh Dạ thấy mắt Tần Ly ẩn ẩn ý dụ hoặc, cười khẽ ra tiếng: "Ly nhi, nàng lại nhìn ta như vậy, ta sắp kìm không được."
Tần Ly vội thu hồi ánh mắt, xuống giường. "Đừng náo loạn, chúng ta vẫn chưa đi ra ngoài, người khác còn tưởng rằng chúng ta......"
"Nàng nói bọn họ sẽ hiểu lầm? Nàng yên tâm, rất nhanh sẽ không hiểu lầm." Minh Dạ nói xong, từ trên giường đứng lên. Trường bào màu đen trên người hắn cũng có chút hỗn độn, nhưng lại lộ ra một vẻ đẹp tà mị. Nhất là lồng ngực trắng nõn như ngọc làm Tần Ly không rời được tầm mắt. Nàng ảo não cắn môi, thật sự là đáng chết, đẹp chết mất!
Minh Dạ thấy tầm mắt của Tần Ly, cười càng thêm tà mị, lười nhác gạt tóc ra sau, bước chậm tới cửa, ra ngoài cửa nói: "Phiền chuẩn bị chút nước ấm."
Tần Ly thấy hắn trực tiếp mở cửa, thầm mắng một tiếng thuấn di một cái đi tới cửa đóng cửa lại.
Minh Dạ thấy nàng bộ dáng kích động, gần sát nàng nói: "Như vậy sẽ không hiểu lầm."
Tần Ly có thế này mới hiểu ý tứ của hắn, xấu hổ nói: "Minh Dạ!"
"Ly nhi, tai của ta tốt lắm, không cần lớn tiếng như vậy. Thôi, đi ra ngoài lâu như vậy, nàng cũng nên tắm rửa sạch sẽ thư giãn một chút, ta đi về trước." Nói xong, đi ra ngoài cửa.
Một lát sau, hai thiếu nữ bê nước vào phòng Tần Ly, ánh mắt nhìn nàng rõ ràng có ái muội. Tần Ly chỉ có thể xấu hổ cúi đầu, xong rồi, mặt mình mất hết ở thú tộc rồi. Không được, cái này nàng sớm muộn gì cũng phải tìm về.
Tần Ly nghĩ đến đây, trong lòng mới tốt hơn một chút. Đi ra ngoài lâu như vậy, quả thật cần tắm rửa một chút. Nàng thử độ ấm của nước, rồi cởi quần áo sải bước tới trong bồn tắm.
Tắm rửa xong, Tần Ly bước đi ra cung điện. "Phượng Tiêu, ngươi ở đâu? Ta định rời Thú Lĩnh tìm kiếm hai khung xương thích hợp, sau đó luyện chế thân thể cho hai người Khuynh Nhan."
"Tiểu Ly, các ngươi dậy rồi?" Phượng Tiêu hắc hắc cười nói.
Tần Ly kéo khoé mắt, nói: "Ừ, dậy rồi. Ngươi qua đây đã."
Sau một lúc lâu, Phượng Tiêu đi tới cung điện Tần Ly ở, ánh mắt nhìn vào trong phòng, quay đầu nói với Tần Ly: "Kỳ thực các ngươi không cần quá sốt ruột, ta đã phân phó bọn họ, không có người đến quấy rầy các ngươi."
Tần Ly sau đầu tất cả đều là hắc tuyến, trong lòng tiếp tục mắng Minh Dạ. "Không phải như ngươi nghĩ đâu! Đi thôi, đi tìm Phượng hoàng trước, sau đó rời nơi này."
Phượng Tiêu và Tần Ly đến đại điện, Phượng hoàng cùng Phượng hậu đều ở bên trong. Hai người hiểu rõ cười. Phượng hậu nói: "Tiểu nha đầu, các ngươi thành thân lúc nào thế?" Bọn họ thấy Minh Dạ và Tần Ly cùng ngủ một phòng, cho rằng bọn họ đã thành thân.
Tần Ly còn chưa kịp nói, thì Phượng Tiêu đã cướp lời: "Bọn họ còn chưa thành thân đâu!"
"Ai nha, hiện tại người trẻ tuổi thật sự là cởi mở mà! Ha ha, chúng ta biết mà! Tiêu nhi này, con cũng đừng chơi bời nữa, mau tìm nàng dâu về cho mẫu hậu." Phượng hậu che miệng cười, sau đó nói với Phượng Tiêu.
Tần Ly trong lòng ai thán một tiếng: "Phượng hoàng, Phượng hậu, ta chuẩn bị rời Thú Lĩnh. Bên ngoài còn có rất nhiều việc chưa giải quyết, không thể ở trong này quá lâu." Đã giải thích không rõ, nàng cũng lười nói lời vô ích.
Phượng hậu nghe Tần Ly nói phải đi, rõ ràng có chút luyến tiếc Phượng Tiêu. Tần Ly hiểu ý Phượng hậu, ngẫm nghĩ nói: "Phượng Tiêu, ngươi cứ ở trong này lâu một lúc. Dù sao ta đi chỗ nào ngươi cũng có thể tìm được, ở trong này cùng Phượng hậu lâu một chút!"
"Đúng vậy, Tiêu nhi, con vừa đi lại không biết bao lâu mới có thể trở về, ở lại với mẫu hậu vài ngày đi?" Phượng hậu một giây trước còn nét mặt tươi cười như hoa, một giây sau đã lã chã chực khóc.
Phượng Tiêu có chút lo lắng Tần Ly, nhưng vẫn gật đầu. Hắn cũng không muốn bị nước mắt của mẫu hậu hắn dìm chết đuối, dù sao chỉ ở vài ngày, đến lúc đó lại đi tìm bọn họ cũng giống nhau.
Tần Ly và Minh Dạ không ở lại nữa, lúc này chuẩn bị rời Phượng tộc.
"Ly, ta muốn đi một chuyến đến Cổ Long tộc." Lúc này, tiếng Lam U vang lên.
"Lam U, ngươi muốn đi đến đó để xem có thể hoàn thành truyền thừa?" Tần Ly hiểu ý Lam U, tu vi hắn tuy rằng luôn luôn đều theo thực lực Tần Ly tăng lên cũng tăng, nhưng không nhận truyền thừa luôn luôn là một khuyết điểm. Nhất là có thể gây trở ngại cho việc sau này hắn tăng tu vi, nếu có thể giải quyết là tốt nhất.
Lam U ừ một tiếng: "Các ngươi đi ra ngoài trước, ta sẽ đi tìm các ngươi sau."
"Được, nhưng mà ngươi phải cẩn thận, có chuyện gì nhớ báo cho ta biết." Tần Ly gọi Lam U ra huyền giới, sau đó cầm hai bình đan dược đưa cho hắn: "Ngươi cầm lấy dự bị, nhất định phải chú ý an toàn biết không?"
Lam U tiếp nhận bình đan dược: "Ngươi cũng thế!" Hắn xoay người bay về phía bộ tộc Cổ Long, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của Tần Ly.
Tần Ly nhìn Minh Dạ: "Bọn họ cho tới bây giờ đều không rời ta, thật là có hơi không quen."
"Có lẽ rời đi lần này sẽ có thu hoạch khác thì sao, được rồi, chúng ta đi thôi!" Minh Dạ hiểu cảm giác của Tần Ly.
Tần Ly gật đầu, cùng Minh Dạ bay ra ngoài Thú Lĩnh. Lại đến chỗ kết giới, Tần Ly quay đầu liếc mắt một cái, sau đó nói với Kính nhi: "Kính nhi, mang chúng ta đi ra ngoài đi!"
Hai người ra Thú Lĩnh, liền quyết định đi tìm kiếm khung xương thích hợp cho Khuynh Nhan và Kính nhi, thực lực khung xương luyện chế thân thể so với trước đó càng mạnh càng tốt, xem ra nàng phải tìm kiếm cẩn thận.
Tần Ly và Minh Dạ ra Thú Lĩnh liền trực tiếp về tới tây đại lục, cường giả nơi này đông hơn đông đại lục nhiều, càng thích hợp tìm kiếm khung xương.
Hai người đáp xuống một chỗ thành nhỏ, chợt nghe đã có nhân nghị luận nói: "Các ngươi biết không? Môn phái tranh tài lần này sắp bắt đầu!"
"Biết, nghe nói lần này các tông phái đều phái ra đệ tử tinh anh của mình!"
"Hắc hắc, các ngươi không biết đâu, theo tin tức nội bộ, hàng đệ tử Thanh Vân tông vốn có một người có thể tranh giải nhất, nhưng hiện tại không rõ ở đâu."
"Ngươi làm sao mà biết được? Nói xem, là ai thế?"
"Các ngươi không biết à? Thanh Vân tông hiện tại đệ tử nổi bật nhất chính là một người tên là Tần Ly. Tỷ thí lần này vốn là nàng lên sân khấu, bởi vì nàng không ở đây, phái ra người khác thế thân."
......
Tần Ly không ngờ mình rời đi trong thời gian này, lại suýt chút nữa lỡ mất tỷ thí môn phái. Nàng đi đến gần mọi người hỏi: "Xin hỏi, môn phái tranh tài cử hành ở đâu?"
Mấy người vừa thấy Tần Ly, phát hiện dung mạo cô gái này tú lệ, trên người lộ ra một cỗ thanh linh, chợt nhìn đến choáng váng.
Minh Dạ có chút khó chịu đi tới đỗ lại, ôm lấy Tần Ly, phóng thích hàn khí trên người.
Mấy người đều cảm giác được từng trận hàn ý, sợ run cả người thu hồi tầm mắt.
Một lão giả lớn tuổi trong đó nói: "Môn phái tranh tài lần này là do Tinh Sa phái chủ trì, ở trên đảo Tinh Sa."
Tần Ly thấy bọn họ đều có chút sợ hãi, dùng cánh tay đụng Minh Dạ một chút. Minh Dạ thu hồi hàn khí trên người, nói với Tần Ly: "Ly nhi, nàng muốn đi?"
"Ừ, chàng biết Tinh Sa phái ở đâu không?" Tần Ly quay đầu nhìn hắn hỏi.
Minh Dạ nghĩ một lát: "Đi thôi, tuy rằng Minh điện không tham dự tỷ thí giữa các môn phái này, nhưng đi xem cũng không tồi."
Hai người thả người nhảy bay lên trời cao, mấy người nhìn xem phía dưới sửng sốt. Bọn họ vừa nãy lại nói chuyện với cường giả, mẹ ta!
"Dạ, sao Minh điện không tham dự?"
"Không có hứng thú! Ly nhi, nàng thật sự muốn đi?" Minh Dạ hỏi.
Tần Ly gật đầu, "Gia nhập Thanh Vân tông tới nay, mãi vì chuyện riêng mà rời tông môn, tổng cảm thấy mình làm đệ tử Thanh Vân tông rất không xứng chức. Kết giới trong Thú Lĩnh có thể cản liên hệ bên ngoài, cả truyền âm thử đều không có phản ứng. Ắt môn phái tranh tài lần này coi như là đại sự, bằng không cũng sẽ không truyền mọi người đều biết. Đã tới, vậy đi qua nhìn xem."
"Được, nàng muốn đi, ta cùng nàng. Tinh Sa đảo ở trên biển Trừng, Minh điện tuy rằng không tham gia, chắc cũng nhận được thiếp mời. Chúng ta đi về trước một chuyến, lấy hai tấm thiếp mời rồi đi." Minh Dạ giải thích.
Tần Ly cảm thấy vẫn là Minh Dạ suy nghĩ chu toàn, bọn họ như vậy lỗ mãng xông tới, không có thiếp mời nhất định không vào được, đến lúc đó danh tiếng tông môn cũng có hại, cầm thiếp mời tiến vào tương đối thỏa đáng.
Hai người đáp xuống Minh điện, hộ vệ xung quanh vừa thấy là Minh Dạ, đều cúi đầu hành lễ. Minh Dạ đi vào nội điện, thấy Minh Nhất đi ra. "Điện chủ, ngài đã trở lại. Thiếp mời môn phái tranh tài đã đưa tới, lần này chúng ta tham gia không?"
"Đi, ngươi thu thập một chút, lấy ba tấm thiếp mời." Minh Dạ phân phó.
"Ba tấm?" Minh Nhất có chút không rõ, muốn tham gia ít nhất cũng phải chọn năm người tới chứ.
Minh Dạ chợt nhíu mày: "Chẳng lẽ ta biểu đạt không đủ rõ ràng? Lấy ba tấm thiếp mời đi theo ta là được."
Minh Nhất không dám hỏi nhiều, cầm ba tấm thiếp mời đi ra. Ba người cùng nhau thả người lên trời, sau đó bay về phía Tinh Sa đảo.
Tần Ly nhớ tới hai đại gia tộc lánh đời, lại hỏi: "Dạ, môn phái tranh tài này, Minh gia và Lăng gia sẽ tham dự không?"
"Không tham dự, đây là chuyện giữa mấy thế lực lớn không liên quan đến gia tộc lánh đời." Minh Dạ giải thích.
Tần Ly gật đầu, rất nhanh, bọn họ đã bay đến phía trên biển Trừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.