Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 1472: Nội lĩnh




Trong vùng đất hoang vu, khắp nơi là sa mạch và nham thạch lõa lồ.
Táng Thần Lĩnh phạm vi mấy vạn dặm, diện tích của nó còn lớn hơn bề mặt tinh cầu, trong này trừ hoang sơn dã lĩnh ra, thêm nữa chính là sơn cốc, sa mạc, nói ngắn lại là nơi hoang vu.
Mười một người đã xâm nhập vào Táng Thần Lĩnh hai ngàn dặm, mà hai ngàn dặm này bọn họ đi mất mười ngày.
Tất cả mọi người đều theo sát Chu bàn tử, cho dù Chu bàn tử có đôi khi đột nhiên nhảy ra thu thập linh bảo gì đó, thoạt nhìn rất không đáng tin cậy, những mà người khác cũng không nghĩ nhiều, có vết xe đổ thì bảo vật gì cũng không trọng yếu bằng mạng của mình.
Đương nhiên ngẫu nhiên cũng gặp bảo vật trên đường, bị mọi người đạt được. Trong mắt Lâm Minh xem ra, những bảo vật này chưa tới mức khiến hắn động lòng, nhưng mà có người không nghĩ như vậy.
- Đây là ta phát hiện ra trước!
Một thiếu nữ áo đen nói.
- Rõ ràng là ta đoạt được trước!
Một nữ tử dáng người đầy đặn, tư thái cao gầy không chút nhưỡng nhịn.
Hai nữ nhân này chính là thiếu nữ Long tộc cùng Tiểu Ma Tiên, các nàng tranh đoạt một viên bảo thạch xinh đẹp lấp lánh, trong đó ẩn chứa năng lượng tinh thuần, đối với võ giả bình thường mà nói xem như giá trị liên thành, nhưng mà trong mắt Lâm Minh xem ra, dùng thân phận của Tiểu Ma Tiên cùng thiếu nữ Long tộc không nhìn chúng vào mứt.
Nhưng mà các nàng cãi lộn vì nó mới chết, mặc kệ thiếu nữ Long tộc hay là Tiểu Ma Tiên đều là người có tính tình cao ngạo, hai người ở chung mười ngày qua, một ít lời nói ngẫu nhiên mà sinh ra xung đột, không ai nhường ai, kết quả càng ngày càng nghiêm trọng.
Đối với chuyện này Lâm Minh cùng thanh niên Long tộc chỉ cười khổ, nhưng mà cãi lộn ngẫu nhiên này ngược lại trở thành gia vị trong đoạn đường buồn tẻ này.
- Ta nói hai vị mỹ nữ nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta đi qua ngọn núi phát trước sẽ chính thức tiến vào nội lĩnh Táng Thần Lĩnh, nguy hiểm sẽ tăng lên thật nhiều, các ngươi không bằng lưu chút sức lực đối phó nguy hiểm đi.
Chu bàn tử đi lên khuyên can
- Nội lĩnh Táng Thần Lĩnh? Chúng ta trước giờ ở ngoại lĩnh sao?
Thanh niên Long tộc khẽ giật mình, nhìn qua Chu bàn tử hỏi thăm.
- Không có ngoại lĩnh, đoạn đường trước kia của chúng ta chỉ là khu vực biên giới của Táng Thần Lĩnh mà thôi.
- Chúng ta đi mười ngày chỉ là biên giới thôi sao?
Rất nhiều người nghe xong buồn bực, nhiều ngày như vậy tuy tao ngộ nguy hiểm có một lần. Nhưng mà thời gian khác mọi người xem như cảnh giác, coi chừng tùy thời có thể xảy ra nguy hiểm, tâm thần mệt mỏi. Mà bây giờ Chu bàn tử nói bọn họ chỉ đi dao khu vực biên giới mà thôi. Khó tránh khỏi làm cho người cảm giác không tion nổi.
- Khu vực biên giới Táng Thần Lĩnh và nội lĩnh có giới định hay không?
Lâm Minh có chút trầm ngâm. Mở miệng hỏi.
- Vấn đề hỏi rất hay, chúng ta đang ở khu vực giới định của nội lĩnh Táng Thần Lĩnh và khu vực biên giới, chính là đường ranh giới đạo tràng Táng Thần Lĩnh. Có người đồn đãi đạo tràng Táng Thần Lĩnh là do chủ nhân Tu La Lộ lưu lại, đã tồn tại vài tỷ năm, có lẽ bởi vì niên đại đã lâu, có lẽ đạo tràng này là cố ý lưu lại, đạo tràng này có mười chỗ ra vào, chúng ta đang đi tới một trong số đó, cũng là đường an toàn nhất, thậm chí có thể nói là nơi duy nhất vào được! Những cửa khác đi vào là chết chắc.
- Chủ nhân Tu La Lộ!
Chu bàn tử nói ra lời này Lâm Minh là không có phản ứng gì, nhưng mà người khác há to mồm, trong suy nghĩ của bọn họ chủ nhân Tu La Lộ rất có thể là cường giả mạnh hơn toàn bộ cường giả trong vũ trụ hiện tại, hiện tại Chu bàn tử nói như vậy, đạo tràng Táng Thần Lĩnh là do chủ nhân Tu La Lộ lưu lại!. Thử‎ 𝙩hách‎ 𝙩ìm‎ 𝙩rang‎ gốc,‎ géc‎ gô‎ {‎ TrùmTr‎ 𝑢yện.𝗩n‎ }
- Chỉ là suy đoán bỏ đi, rốt cuộc Táng Thần Lĩnh xảy ra chuyện gì ai cũng nói không rõ ràng, ta trước kia đã nói qua, đạo tràng Táng Thần Lĩnh đã tự thành thế giới, sau khi đi vào cửa thì nguy hiểm sẽ gia tăng kịch liệt, các ngươi chuẩn bị tâm lý thật tốt chưa?
Nghe Chu bàn tử nói vậy tất cả mọi người hít khí lạnh, nếu như đạo Táng Thần Lĩnh chính là một cái bình độc cổ, như vậy bọn họ hiện tại đã tính toán là độc cổ trong đó, đi đối mặt với tà vật tiến hóa từ vài tỷ năm qua.
Trong số chúng có thứ xem như sinh vật, có thứ còn không phải xinh vật, khả năng chỉ là một đoàn năng lượng, hoặc là quỷ khí, thi khí tụ tập mà thành đồ vật, chúng không có thần trí, chỉ có bẩn năng thôn phệ năng lượng, đồ ăn, lớn mạnh bản thân, thẳng tới khi thôn phệ nhiều trí nhớ võ giả thì tích lũy năng lượng và trí tuệ đủ nhiều, chúng sẽ hóa thành ác ma.
Nói ngắn lại trong Táng Thần Lĩnh là thế giới kỳ quái, có được thần bí hằng hà sa số, cho dù là Giới Vươn đi trong này vẫn nguy hiểm, tu vị cao chưa hẳn là có thể sống được lâu, nếu như số mệnh đầy đủ, cường giả Thần Quân cảnh có thể ra vào an toàn, tìm được Táng Thần Thạch bình an trở về.
Cũng chỉ có Thiên Tôn có thể bằng vào thực lực cường đại xuyên qua Táng Thần Lĩnh, nhưng nếu như Thiên Tôn tiến vào chỗ sâu trong Táng Thần Lĩnh là Uổng Tử Cốc thì chết vô ích, không cách nào đi ra.
Chu bàn tử mang theo đoàn người đi tiếp, tiến vào một thung lũng.
Thung lĩnh này kéo dài xuống đất, càng chạy càng sâu, thung lũng này rộng mười trượng, hai bên đều là vách núi cao ngàn trượng, ngay cả khí cũng khó trèo.
Đường trong thung lũng trơn trượt, khắp nơi là cây nấm phát sáng, cho người ta cảm giác âm trầm sợ hãi.
Đúng vào lúc này Lâm Minh nhìn thấy phía trước xuất hiện ánh sáng, giống như sau lưng thung lũng này chính là thế ngoại đào viên.
Ẩn ẩn Lâm Minh thậm chí nghe được tiếng chim chóc kêu, nghe thấy từng hương thơm của hoa cỏ.
Lại đi vài bước, Lâm Minh suy đoán quả nhiên là đúng, thông qua khe hở thung lũng quả nhiên là thấy được thế giới tươi sáng.
Hoang vu qua đi là cảnh đẹp của nhân gian, làm cho người ta rung động.
- Đừng nhìn, những gì các ngươi nhìn thấy chưa chắc là sự thật, tiến vào nội lĩnh thì các ngươi tận lực ít dùng con mắt của mình quan sát, phải dùng cảm giác, phàm là đồ vật không chủ động công kích ngươi, ngàn vạn không nên đụng tới, miễn đưa tới tai hoạ, phàm là đồ vật không cảm giác được thì đó là ảo giác, căn bản không tồn tại.
Chu bàn tử nói xong dẫn đầu mọi người đi vào "Thế ngoại đào nguyên" này, cửa vào có nguyên khí trùng thiên, mà Lâm Minh tới gần lại cảm giác được sát ý nhàn nhạt, nguyên khí nơi này thoạt nhìn không phải điềm lành, Lâm Minh ẩn ẩn cảm thấy vách đá cửa ra vào có phong bạo do năng lượng ngưng kết thành, tia chớp cùng hỏa diễm, dường như tiến vào có thể bị đốt thành tro tàn.
- Đây là cửa vào, phương pháp đi vào mà không gặp chuyện xui xẻo, chỉ có thể dựa vào chân nguyên bảo vệ toàn thân, võ giả Thần Quân trung kỳ thực lực bình thường sẽ bị đốt thành tro bụi, các ngươi được không?
Chu bàn tử nói xong quay đầu nhìn qua bọn người Lâm Minh.
Lâm Minh, Tiểu Ma Tiên còn có Độc Vũ Yêu Vương trong tất cả mọi người tu vị yếu nhất, tự nhiên cũng là đối tượng bị Chu bàn tử hỏi.
- Ta sớm cảnh cáo các ngươi, Thần Biến kỳ đến Táng Thần Lĩnh là chịu chết, đây xem như một nguyên nhân. Mặt khác, còn các ngươi nữa...
Chu bàn tử nói xong ánh mắt lại quét qua thiếu nữ Long tộc và thanh niên áo choàng đen, hai người bọn họ cũng chỉ có tu vị Thần Quân sơ kỳ mà thôi.
Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Chu bàn tử, thiếu nữ Long tộc hiện ra thần thái khinh thường.
- Thần Quân trung kỳ là qua được, nói vậy nó cực kỳ đơn giản rồi, đối với tộc ta mfa nói, không cần cương nguyên chân nguyên cũng có thể dùng cường độ thân thể ngạnh kháng được.
Thiếu nữ Long tộc nói xong, nghiêng mắt nhìn Tiểu Ma Tiên, trong ánh mắt có chút nghiền ngẫm thị uy.
- Ngược lại là ngươi, coi chừng không còn mạng đấy.
- Ha ha ha ha a!
Tiểu Ma Tiên cười rộ lên, giống như nghe được chuyện chê cười nhất thế gian.
- Ta không cần chân nguyên vẫn ra vào trong đó, cũng không bị lôi đình hỏa diễm kia chạm vào góc áo đâu.
Tiểu Ma Tiên nói ra lời này đám võ giả sững sờ, chuyện này quá khoác lác a, nếu như nói Tiểu Ma Tiên là thiên tài tuyệt thế, Thần Biến hậu kỳ có thể chiến Thần Quân trung kỳ thì bọn họ miễn cưỡng tiếp nhận được, nhưng mà nàng nói không cần chan nguyên cũng không bị hỏa diễm và lôi điện chạm vào góc áp, thật sự là quá không hợp thói thường.
Táng Thần Lĩnh lợi hại, bọn họ đã nhìn thấy rồi, Chu bàn tử nói cường giả Thần Quân cảnh bình thường không thể tiến vào, vậy nhất định là thực, không phải là nói ngoa.
- Hai nữ hài cao ngạo làm cho người ta phải im lặng.
Chu bàn tử cười khổ.
- Đừng cho các nàng hồ nháo, hảo hảo đi qua chưa hẳn là không có trở ngại, thể hiện không cần chân nguyên sẽ có tai nạn chết người.
Trong đám người một võ giả Thần Quân hậu kỳ nói ra.
Nhưng mà hai nữ hiển nhiên không có nghe hắn, thiếu nữ Long tộc cười nói:
- Ngươi cũng không sợ gió lớn cắt đầu lưỡi à, ta muốn xem ngươi làm thế nào không cần dùng chân nguyên lại không bị hỏa diễm lôi điện chạm vào góc áo.
Khi đang nói chuyện thiếu nữ Long tộc bước ra, nàng đi thẳng ra cửa, nàng quả nhiên là không dùng chân nguyên.
Mà thanh niên Long tộc sau lưng bất đắc dĩ lắc đầu, hiển nhiên không chút lo lắng cho muội muội.
Về phần những người khác đều mở to mắt, không cần chân nguyên, chỉ bằng thân thể cường đại ngạnh kháng hư không, phòng ngự mạnh thế nào?
Bồng bồng bồng!
Năng lượng nổ tung trên người thiếu nữ Long tộc, dưới làn da của nàng xuất hiện hàn quang, nàng đúng là dùng thân thể ngạnh kháng năng lượng.
Quần áo trên người của nàng hiển nhiên là thượng đẳng linh khí, trong va chạm loại này chẳng bị hao tổn gì cả.
- Mạnh như vậy?
Rất nhiều người vốn cho rằng thiếu nữ Long tộc nói ngoa, nhưng mà hoàn toàn không ngờ rằng nàng thật sự chỉ dựa vào phòng ngự thân thể ngạnh kháng năng lượng hư không trùng kích, thiên phú bực này quá kinh người!
- Là long lân phòng ngự...
Lâm Minh thân phụ Thương Long chi huyết, lại có thể cảm giác thời điểm thiếu nữ Long tộc đi qua cửa trên người của nàng xuất hiện một tầng long lân, bằng vào long lân và linh khí trên người, nàng lúc này mới có thể nhẹ nhõm chống được năng lượng trùng kích, những hàn quang kia là năng lượng phản ứng với long lân.
Rất nhiều võ giả Yêu tộc biến thân xong, trên người xuất hiện một tầng lân giáp cường đại, nhưng mà khó làm được như thiếu nữ Long tộc, tùy ý điều khiển bộ phận trên người biến ảo.
- Đôi huynh muội này quả nhiên không phải thế hệ hời hợt, không biết bọn họ ở trong vũ trụ nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.