Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 667: Hạ nô ấn




Áo bào đen đã chết!
Nhìn thấy thi thể lão nhân áo bào đen vẫn còn vắt ngang thương của Lâm Minh, những võ giả ở đây đều theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, cổ họng co rút lại.
Hiện tại Lâm Minh trước mặt bọn họ giống như một đầu mãnh hổ, mà bọn họ lại là sơn dương không hề có sức phản kháng.
Lâm Minh mặt không chút thay đổi thu thương, tay trái vuốt lên mũi thương một cái, lau sạch vết máu trên đó.
Tiếp theo, hắn quay đầu nhìn về phía Cự Phủ tháp chủ.
Cự Phủ tháp chủ trong lòng lộp nhảy dựng lên, sắc mặt trắng bệch.
- Lâm... Lâm thiếu hiệp, chỉ cần ngươi buông tha ta, ta mang các ngươi từ Cự Phủ tháp rời khỏi Huyết Sát Nguyên, Cự Phủ tháp cách khu vực Huyết Sát Nguyên chỉ có hai ngàn dặm, mà khoảng cách chỗ Huyết Sát Nguyên nguyên chủ ở Huyết Sát thần điện khoảng vạn dặm, ngươi tới Cự Phủ tháp ta là nơi rời đi tốt nhất, hơn nữa lúc các ngươi rời đi, sẽ có người tiếp ứng, có ta yểm hộ, các ngươi rời đi càng dễ dàng, nếu không nói không chừng sẽ bị hoài nghi...
Cự Phủ tháp chủ nói xong, cẩn thận quan sát vẻ mặt Lâm Minh, hắn sợ Lâm Minh không đáp ứng, còn chủ động tháo Tu Di giới của mnh xuống, cả một đôi thiên giai chiến phủ, cũng bỏ vào trong Tu Di giới, tính đưa cả cho Lâm Minh.
Lâm Minh hơi hơi trầm ngâm, cũng không mở miệng. Hắn quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Quần, lại thấy Đoan Mộc Quần khẽ gật đầu, Cự Phủ tháp chủ nói không giả, cửa ra phía bắc Vạn Cổ Ma Khanh nối liền sáu tòa Thông Thiên tháp, nếu từ Cự Phủ tháp rời đi, thì tốt hơn Cực Tinh tháp rất nhiều.
Lâm Minh trầm mặc, nhưng lại khiến không khí càng thêm ngưng trọng, Cự Phủ tháp chủ ngay cả thở mạnh cũng không dám, thói quen cao cao tại thượng của hắn, đã bao lâu chưa trải qua loại tình trạng này rồi, giống như phạm nhân sắp bị tử hình vậy.
- Hắc hắc, tiểu tử, ngươi không tin người kia sao?
Đúng lúc này, thanh âm Ma Quang đột nhiên vang lên trong đầu Lâm Minh.
- Đúng vậy!
Lâm Minh quả thật không tin được Cự Phủ tháp chủ, sau khi trở thành Thiên Ma mười hai cánh. Huyết Sát Nguyên Lâm Minh tự nhiên sẽ không ở lại nữa.
Lúc ở Vạn Cổ Ma Khanh, tất cả tin tức đều bị cách ly với bên ngoài, nhưng một khi ra khỏi Vạn Cổ Ma Khanh, nhóm tôn chủ này, có lẽ sẽ mật báo với Huyết Sát Nguyên nguyên chủ, nếu như bị nguyên chủ biết được, hắn chắc gì có thể bình an rời khỏi Huyết Sát Nguyên.
Nhưng nếu giết tất cả những người này thì đến lúc đó chỉ có bốn, năm người bọn họ có thể rời khỏi Vạn Cổ Ma Khanh, như vậy quá chói mắt. Người tiếp ứng không khỏi sẽ hoài nghi.
- Hắc, dễ làm, hạ một vài loại nô ấn là được, cái này thuộc loại công pháp ma đạo cấp thấp, ngay cả Cực Tinh tháp chủ đều có. Bản thánh làm sao lại không có?
- Ồ?
Lâm Minh ánh mắt sáng lên, nếu có thể hạ nô ấn thì tốt quá.
- Tuy nhiên... Nô ấn khống chế cũng chỉ có mức độ nhất định, giống như Cực Tinh tháp chủ, cũng chỉ khống chế được ba bốn người, ta có thể nhiều một chút, nhưng mà không thể vượt qua mười, ngươi xem mà chọn đi.
- Có mười là đủ rồi.
Lâm Minh chỉ cần để mười vị tôn chủ bị khống chế coi chừng những người khác. Để cho bọn họ không thể mật báo, cũng đủ cho mình có thời gian rời đi là được.
Hắn nhìn về phía Cự Phủ tháp chủ, giọng điệ lạnh lùng nói:
- Cự Phủ. Ngươi nếu muốn sống, vậy chỉ có một lựa chọn, đó chính là thả tinh thần chi hải của ngươi ra, cam tâm tình nguyện để ta hạ nô ấn.
- Nô ấn?
Cự Phủ tháp nghe hai từ này, sắc mặt lập tức thay đổi.
Võ giả bị hạ nô ấn. Ngay cả nhân cách cũng không được bảo đảm, có thể nói sống không bằng chết!
Cự Phủ tháp chủ tuy rằng không muốn chết. Nhưng càng không muốn sống như cái xác không hồn:
- Không thể được, ngươi muốn hạ nô ấn thì ta tình nguyện chết trận!
- Đừng nóng vội.
Phản ứng của Cự Phủ tháp chủ không nằm ngoài dự kiến của Lâm Minh:
- Ta chỉ khống chế ngươi ba tháng, cũng đủ thời gian cho ta rời đi, thẳng thắn mà nói, không hạ nô ấn, ta không tin được ngươi.
- Ba tháng sau, ta tự nhiên sẽ thu hồi nô ấn, trả lại tự do cho ngươi, nếu ngươi tin tưởng, thì buông tinh thần chi hải ra, nếu ngươi không tin, ta đây cũng chỉ có thể giết chết ngươi.
Lâm Minh nói xong, Cự Phủ tháp hơi hơi trầm ngâm, ba tháng thật ra không là gì, hắn chỉ sợ đến lúc đó Lâm Minh nói không giữ lời, không chịu thu hồi nô ấn, vậy hắn sẽ chính thành con rối không có nhân cách.
- Ngươi có thể thề với võ đạo chi tâm thề không?
Cự Phủ tháp chủ do dự một chút nói.
- Thề?
Lâm Minh nhướng mày, giọng điệu lạnh lẽo hơn nói:
- Ta nghĩ ngươi chắc không hiểu được tình huống, bây giờ không phải ta đàm phán với ngươi, mà chỉ là thông báo cho ngươi quyết định của ta, ngươi có thể lựa chọn nhận hoặc là không tiếp nhận, không có quyền cò kè mặc cả!
Tính cách Lâm Minh xưa nay đều mạnh mẽ, hắn hứa hẹn cái gì thì nhất định sẽ chấp hành, không để cho người khác hoài nghi.
Cự Phủ tháp chủ nghe lời Lâm Minh hơi hơi ẩn chứa sát ý, tim lại đập nhanh, lại có chút do dự, mà đúng lúc này, Lam Thấm bĩu môi, khinh thường nói:
- Ngươi cho rằng ngươi là ai? Tương lai Lâm Minh không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ trở thành cường giả đứng đầu Thánh Ma đại lục, không biết có bao nhiêu người vỡ đầu chảy máu muốn bái làm tiểu đệ của Lâm Minh, hắn cần vắt óc tìm kế lấy ngươi là thuộc hạ sao? Ngươi cũng xứng!
Lam Thấm nói một câu, trực tiếp khiến cho Cự Phủ tháp chủ không còn cách nào khác.
Hắn cười khổ một tiếng, đúng vậy, nhân vật như Lâm Minh, tương lai tất nhiên sẽ đứng đầu toàn bộ Thánh Ma đại lục, thậm chí còn ở trên sân khấu Thần Vực, đến lúc đó, hắn vừa hô một tiếng, tùy tiện một tiểu đệ nhảy ra cũng dễ dàng đánh bại mình, nếu mình thật sự có thể đi theo Lâm Minh đến lúc đó, nói không chừng còn được ban cho cơ duyên nào đó, được hưởng thụ đãi ngộ vô cùng tốt.
Nghĩ đến đây, Cự Phủ tháp chủ cũng không còn do dự gì nữa, tự động giao ra Tu Di giới của mình, sau đó buông tinh thần chi hải ra.
- Lâm thiếu hiệp động thủ đi.
Lâm Minh thu hồi Tu Di giới, cảm giác tản ra tra xét một phen, sau đó mặt không đổi sắc kết một cái ấn quyết màu đen, trên ấn quyết này có hạ một lực lượng linh hồn của Ma Quang, cộng thêm năng lượng của Lâm Minh dùng để duy trì, khống chế võ giả cấp bậc Cự Phủ tháp căn bản không thành vấn đề.
Nô ấn vừa vào tinh thần chi hải, thân thể Cự Phủ tháp chủ chấn động mạnh một cái, ánh mắt hiện lên vẻ mê man, sau một lát lại trở nên thanh tỉnh.
Hắn quay sang chắp tay với Lâm Minh, cung kính đứng phía sau Lâm Minh.
Võ giả bị hạ nô ấn, bình thường không có gì khác thường, chỉ là ở trước mặt chủ nhân, sẽ hiện ra trung tâm tuyệt đối.
- Còn các ngươi!
Lâm Minh quay đầu nhìn về phía các tôn chủ khác:
- Ta sẽ chọn chín người hạ nô ấn, kỳ hạn cũng là ba tháng, các ngươi có thể lựa chọn nhận, hoặc là chết!
Lâm Minh vừa quả quyết vừa lạnh lùng nói, võ giả ở đây không có một ai dám kháng nghị, ngay cả Cự Phủ tháp chủ đều tiếp nhận, bọn họ còn có gì đâu mà để nói.
Lâm Minh chọn chín võ giả tu vi mạnh nhất, theo thứ tự hạ nô ấn, không có một ai phản kháng.
Sau đó, hắn lại hồi Tu Di giới của áo bào đen trưởng lão, Cực Tinh tháp chủ, còn có sáu, bảy tôn chủ bị hắn giết chết lúc trước.
Tinh thần lực chìm vào trong, hơi tra xét một phen, thứ tốt bên trong quả nhiên không ít.
Võ giả có thể sống sót trong lần hành trình đi tới Vạn Cổ Ma Khanh này, hơn phân nửa là tôn chủ, thu hoạch bên trong cộng thêm thu hoạch lần hành trình Vạn Cổ Ma Khanh này, tài sản phong phú cỡ nào, có thể nghĩ mà biết.
Sau khi tra xét một phen, chỉ riêng bảo khí thiên giai đã có tám kiện, ngoài ra, còn có hơn ba mươi khối nhân giai Ma Thần Chi Cốt, mười hai khối địa giai Ma Thần Chi Cốt cỡ bằng trứng gà, những địa giai Ma Thần Chi Cốt này đều ở trong Tu Di giới ba cường giả cấp tháp chủ.
Trong đó đáng giá nhắc tới nhất chính là có một khối địa giai Ma Thần Chi Cốt lóe lên ánh sáng màu hồng, mơ hồ tản ra một cỗ máu tanh, Lâm Minh đoán, nó chắc là một khối địa giai trung phẩm Ma Thần Chi Cốt đã tới gần địa giai thượng phẩm.
- Con bà nó, một đám quỷ nghèo! Lại còn nói là tháp chủ nữa chứ, ta nhổ!
Ma Quang ở trong tinh thần chi hải Lâm Minh hùng hùng hổ hổ nói:
- Tổng cộng chỉ có một khối Ngưng Huyết cốt còn được thông qua, những thứ khác đều là rác rưởi.
Cái gọi là Ngưng Huyết cốt, cũng chính là khối địa giai trung phẩm Ma Thần Chi Cốt kia, nó có chút một tia tinh huyết của cường giả cấp đế, đối với linh hồn Ma Quang có tác dụng tấm bổ nhất định.
Về phần những thứ khác, với ánh mắt Ma Quang, rất khó lọt vào pháp nhãn của nó.
- Vậy ngươi không cần?
- Cần! Vì sao không cần, thịt châu chấu cũng là thịt, khối Ngưng Huyết cốt này bản thánh thu, miễn cưỡng có thể có tác dụng tấm bổ một chút xíu đối với linh hồn bản thánh, còn lại ngươi muốn làm thế nào thì làm.
Lâm Minh mỉm cười, không chút khách khí đem tất cả tài nguyên hữu dụng lấy ra, bỏ vào trong một cái Tu Di giới, hắn chỉ giữ lại năm khối nhân giai Ma Thần Chi Cốt cũng là để giành cho thân nhân, bằng hữu sử dụng, còn lại mười một khối địa giai Ma Thần Chi Cốt, bao gồm tám kiện bảo khí thiên giai kia, toàn bộ giao cho đám người Đoan Mộc Quần.
- Đoan Mộc huynh, vừa rồi cảm ơn, ân tình này, Lâm mỗ nhớ kỹ.
Lâm Minh hời hợt nói, tuy rằng nói rất bình tĩnh, nhưng mà Đoan Mộc Quần lại biết, người giống như Lâm Minh, một khi đã hứa hẹn, sẽ mãi ghi nhớ trong lòng.
Nói cách khác, Lâm Minh đã chân chính nhận hắn là bằng hữu rồi.
Đoan Mộc Quần lắc đầu nói:
- Lâm huynh khách khí, chuyện vừa rồi ta giúp chỉ là chuyện nhỏ, mà lúc ở ngàn dặm vùng cấm, Lâm huynh không biết đã cứu chúng ta bao nhiêu làn, không có Lâm huynh thì chúng ta đã sớm ngã xuống trong vùng cấm rồi, càng đừng nói tới chuyện nhận được tài nguyên.
Lâm Minh mỉm cười:
- Hoạn nạn gặp chân tình, cả đời ta rất hiếm bằng hữu, hôm nay, xem như giao được mấy bằng hữu các ngươi.
Ngay tình huống lúc đó nói là hoạn nạn gặp chân tình tuyệt không nói quá, khi đó Lâm Minh cùng đối mặt với ba người vây công, còn chưa đạt tới Thiên Ma mười hai cánh, tình thế rất bất lợi, Đoan Mộc Quần lại lấy tài nguyên bản thân, mạo hiểm ngăn cản lão nhân áo bào đen đánh chết Lâm Minh thì đã vô cùng không dễ.
Con đường võ đạo của Lâm Minh đi đến bây giờ. Đều đã gặp hạng người lấy oán trả ơn, ngươi lừa ta gạt không biết bao nhiêu, mà có thể gặp được người mang ơn, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi cũng không nhiều lắm.
Đoan Mộc Quần vốn không muốn thu quả Tu Di giới này, nhưng Lâm Minh cố ý đưa cho, cuối cùng Đoan Mộc Quần cũng không chối từ.
- Lâm huynh tính sau khi rời khỏi Vạn Cổ Ma Khanh này đi đâu không? Nếu không có chỗ, không bằng cùng chúng ta đồng hành?
Đoan Mộc Quần rất muốn biết Lâm Minh là từ đâu tới, thiên tài như vậy, không có khả năng không có bối cảnh, mượn sức Lâm Minh đến Thần Mộc thánh địa là không có khả năng, tuy nhiên để hắn đến Thần Mộc thánh địa làm khách một chuyến, gia tăng quan hệ thì cũng không tồi.
Lâm Minh lắc đầu nói:
- Không được, lần này ra khỏi Vạn Cổ Ma Khanh, tại hạ sẽ rời đi, trở lại nơi thuộc về ta.
- Ồ? Đó là nơi nào?
Đoan Mộc Quần thuận miệng hỏi, sau khi hỏi ra hắn mới cảm thấy có chút liều lĩnh.
Tuy nhiên hắn không nghĩ tới chính là, Lâm Minh lại không giấu giếm, trực tiếp dùng chân nguyên truyền âm trả lời:
- Đó là một phiến đại lục khác, là một nơi bên ngoài Thánh Ma đại lục...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.