Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 680: Hàng phục




- Chúng ta cùng nhau công kích!
Đối mặt với công kích của Cự Côn, một vị trưởng lão hô to, đồng thời rút ra Lượng Thiên xích trong Tu Di giới.
Vị trưởng lão khác rút ra trọng kiếm, chân nguyên hai người vận chuyển tới cực hạn, đồng thời sử tuyệt chiêu!
Hai luồng chân nguyên gió lốc màu đen bột phát ra, ở dưới hai vị trưởng lão cố ý khống chế, hai cỗ công kích dung hợp làm một, va chạm thật mạnh ở trên tấm lưới côn tu.
Oanh!
Ánh lửa bùng lên, vài côn tu đứng mũi chịu sào có hào quang ảm đạm xuống, nhanh chóng rụt trở về, nhưng mà côn tu lại bổ sung đi lên, như trước bao phủ hai gã trưởng lão này.
- Không xong!
Mắt thấy côn tu bao hàm năng lượng đánh lên, hai đại trưởng lão đỏ rực hai mắt, với thực lực bọn họ là Mệnh Vẫn tầng một, đối mặt với côn tu tạo thành tấm lưới lớn căn bản không hề có sức phản kháng.
- Xong đời rồi!
Hai trưởng lão đồng thời xẹt qua ý nghĩ như vậy trong đầu, nhưng mà làm cho bọn họ không nghĩ tới chính là, côn tu vọt tới trước mắt là lại giảm mạnh tốc độ, chỉ vây quanh bọn họ, không có ý tứ xuyên thủng thân thể bọn họ.
Ca ca ca!
Hai vị trưởng lão chỉ cảm thấy thân thể dường như bị vài con rắn lớn quấn thân, ngũ tạng đau nhức, xương cốt gần như vỡ vụn.
- Súc sinh này!
Hai đại trưởng lão đau cả người là mồ hôi, lúc này bọn họ hoàn toàn mất đi sức phản kháng.
Trong lòng tuyệt vọng đồng thời bọn họ cũng ý thức được một sự kiện, Cự Côn bị người đã khống chế, nếu không không phải chỉ vây khốn bọn họ mà không giết.
Mà người có thể khống chế Cự Côn, dùng ngón chân đầu đều có thể nghĩ tới, đó chính là - Lâm Minh!
Hai vị trưởng lão không thể tưởng tượng, lúc trước Huyễn Vô Cực khống chế Cự Côn, bố trí đại trận, dùng bí pháp kích phát linh hồn, lại tụ tập phần đông cao thủ phụ trợ, lúc này mới miễn cưỡng thành công.
Nhưng Lâm Minh, chỉ một người, không có bất kỳ đại trận phụ trợ. Hắn dựa vào cái gì ở dưới tình huống phản công tứ đại trưởng lão, ngạnh sinh lau linh hồn ấn ký của Huyễn Vô Cực lưu lại, có năng lực hạ linh hồn ấn ký của chính mình trong thời gian ngắn như vậy?
Nghĩ đến đây, hai trưởng lão đều có một loại cảm giác vô lực cùng sợ hãi, bọn họ không thể xem Lâm Minh là một thanh niên hai mươi tuổi. Hắn căn bản chính là một cái yêu nghiệt, thần bí mà khủng bố.
Vù!
Hai gã trưởng lão chỉ cảm thấy thân thể căng thẳng, bị côn tu liên lụy nhanh chóng lui về, rồi sau đó Cự Côn mở miệng rộng ra, trực tiếp nuốt lấy hai vị trưởng lão, hai gã trưởng lão chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngay sau đó, bọn họ đã đi tới một tiểu thiên thế giới màu đỏ nhạt...
Ở ngoài mười dặm, ba người Phong Thần nhìn một màn này, đều khiếp sợ nói không ra lời.
Sau khi Lâm Minh chui vào thân thể Cự Côn, không biết dùng biện pháp gì khiến Cự Côn thống khổ rít gào một khắc lâu, kể tiếp, chuyện khiến người ta càng giật mình đã xảy ra, vài vị trưởng lão Nam Hải Ma Vực trước sau chạy trốn. Lúc trước hai cái chạy mau may mắn, hai cái chạy chậm phía sau lại bị Cự Côn bắt được!
Đây là cái tình huống gì?
- Dường như... Đầu Cự Côn bị Lâm Minh hàng phục?
Phong Thần không thể tin nói, cũng chỉ có loại giải thích này.
Đoan Mộc Quần cũng tán thưởng:
- Thật khó được, mặc dù Cự Côn này ở trong chiến đấu solo cũng không xuất chúng, nhưng nếu để nó đầu nhập đến chiến trường đại quy mô, nó sẽ phát huy ra lực phá hoại khủng bố, đây là cự thú ngay cả thánh địa đều phải đỏ mắt, thật không biết Lâm Minh làm như thế nào, hắn đối với chúng ta mà nói giống như một điều bí ẩn.
Đoan Mộc Quần thở dài một hơi, lúc này hắn đã sớm tuyệt tâm tư cạnh tranh với Lâm Minh, thầm nghĩ giao hảo Lâm Minh, làm cho tương lai Thần Mộc thánh địa bọn họ càng thêm vững chắc.
Lúc này, tiểu thiên thế giới ở trong cơ thể Cự Côn, Lâm Minh mặc một thân áo đen, khoanh tay mà đứng, mặt không chút thay đổi nhìn hai gã trưởng lão, ánh mắt hắn tuy rằng bình tĩnh, nhưng mà lại ẩn chứa một cỗ mũi nhọn, khiến lòng người kinh sợ.
- Lâm Minh...
Một gã trưởng lão nuốt một ngụm nước miếng, lúc trước toàn bộ Nam Hải truy nã Lâm Minh, hắn tự nhiên xem qua bức họa Lâm Minh, với thanh niên trước mắt có bảy phần giống, nhưng khí chất lại bất đồng, Lâm Minh trong bức họa thoạt nhìn chỉ là một thiếu niên thanh tú, mà Lâm Minh trước mắt, lại khiến người ta cảm giác là một vương giả nắm giữ sinh tử chúng sinh!
- Ngươi... Ngươi đến tột cùng là ai?
Một trưởng lão khác không kìm nổi hỏi, hắn thật sự không thể tưởng tượng, tồn tại khủng bố trước mắt này là một cái thanh niên hai mươi tuổi.
Khi trưởng lão này trẻ tuổi cũng là một cái thiên tài cấp thánh, thử nghĩ hắn ở hai mươi tuổi, tu vi vẻn vẹn chỉ Hậu Thiên hậu kỳ, bởi vì thiên phú xuất chúng, miễn cưỡng có thể giao thủ cùng cao thủ Tiên Thiên kỳ kém cỏi nhất không xuống hạ phong, điều này đã cực kỳ kinh diễm, nhưng so với Lâm Minh, dùng một trời một vực khác nhau để hình dung đều có vẻ không đủ.
- Ta chính là ta, về phần tục danh Lâm mỗ, nói vậy các vị đã biết!
Lâm Minh hờ hững rút ra bạch thương, mũi thương chỉ thẳng mi tâm hai gã trưởng lão:
- Hiện tại cho các ngươi một cái lựa chọn, thần phục ta, để ta hạ nô ấn năm mươi năm, năm mươi năm sau, trả lại tự do cho các ngươi! Nếu không, chết!
Lâm Minh vốn định trực tiếp giết chết hai vị trưởng lão này, nhưng thử nghĩ, chiến lực Mệnh Vẫn tầng một kỳ thật đã rất không tệ, nên biết rằng Mục Phượng Tiên mới là Mệnh Vẫn tầng một thôi.
Chiến tranh tông môn cũng không phải chuyện một người, huống chi thực lực cá nhân Lâm Minh kỳ thật cũng không mạnh.
Đối mặt với Huyễn Vô Cực thực lực cường đại, Lâm Minh muốn dựa thế, Huyễn Vô Cực sẽ xuất quan rất nhanh, đến lúc đó, dù thực lực cùng thế lực Lâm Minh không bằng Huyễn Vô Cực, nhưng ít ra phải có tư cách có thể giằng co cùng Huyễn Vô Cực.
- Hừ, hạ nô ấn thì ta tình nguyện chết!
Một vị trưởng lão cắn răng nói, nô ấn đối với võ giả cao ngạo mà nói là một loại làm nhục, một khi bị hạ nô ấn, trở thành nô bộc người khác, ý niệm cả đời đều không thông.
- Ta đây thành toàn ngươi!
Lâm Minh không chút do dự, giơ thương ra tay, mà đúng lúc này, một trưởng lão khác quát:
- Chậm đã!
Lâm Minh hơi dừng tay phải lại một chút:
- Còn có cái gì muốn nói?
Trưởng lão kia cắn răng nói:
- Ngươi nói nô ấn là năm mươi năm, ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?
Bị hạ nô ấn, hết thảy nghe theo mệnh lệnh chủ nhân, ngay cả tự sát cũng không thể, nếu sau năm mươi năm, Lâm Minh như trước không trừ nô ấn, bọn họ liền sống không bằng chết.
Lâm Minh cười lạnh nói:
- Nô ấn của ta nhiều nhất khống chế mười người, cho nên các ngươi căn bản không có tư cách làm nô bộc của ta, giải thích này, ngươi đã vừa lòng?
Lời nói Lâm Minh có thể nói càn rỡ đến cực điểm, trưởng lão kia nghe xong trong lòng vô cùng không thoải mái, nhưng hắn không thể không thừa nhận, Lâm Minh có tư cách nói lời này, sau năm mươi năm, Lâm Minh đã sớm phong hoàng xưng đế, hơn nữa có thể trở thành tồn tại đỉnh cao trong cường giả phong hoàng, làm sao có thể đi lãng phí hai cái danh ngạch nô bộc nuôi hai cái Mệnh Vẫn tầng một.
Cắn chặt răng, tên trưởng lão kia nói:
- Được, ta đáp ứng ngươi!
- Tôn trưởng lão, ngươi...
Trưởng lão lúc trước thà chết chứ không chịu khuất phục nhìn thấy trưởng lão này lại tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, lập tức có chút nóng nảy:
- Ngươi làm gì vậy, hủy diệt võ đạo chi tâm cũng muốn tham sống sợ chết sao? Ngươi cũng biết, sau khi chúng ta chịu khống chế, sẽ bị Lâm Minh khống chế, lúc đó đồ sát con cháu chúng ta!
- Chu trưởng lão, đều lúc nào rồi ngươi còn suy nghĩ những lời này?
Tôn trưởng lão buồn bã ỉu xìu:
- Ma đạo võ giả ta vốn chính là chú ý hết thảy mình làm trung tâm, trái lại giết hại Nam Hải Ma Vực thì thế nào? Về phần nói võ đạo chi tâm, tu vi hai chúng ta đã đạt đến cực hạn, cuộc đời này vô vọng qua Mệnh Vẫn tầng hai, võ đạo chi tâm sụp đổ thì làm thế nào đây, ngươi muốn chết, ta không ngăn cản ngươi, ta còn không sống đủ, nửa đời trước ta đều liều chết liều sống tranh cơ duyên, tu luyện bế quan buồn tẻ, hiện tại thật vất vả mới có thể hưởng thụ, ta muốn sống thêm mấy trăm năm, không muốn chết!
Có chút võ giả giống như Lâm Minh, vì võ đạo cực hạn mà luyện võ.
Có chút người là vì nhận được quyền lực lớn hơn nữa, địa vị rất cao, vì hưởng hết mỹ nữ thiên hạ mà luyện võ.
Tôn trưởng lão chính là thuộc loại người sau, hắn rất lưu luyến sinh mệnh, hắn còn không hưởng thụ đủ, một cường giả Mệnh Vẫn, nếu không đi tham dự chiến tranh đại tông môn, không đi tìm kiếm cơ duyên đột phá cảnh giới rất cao, như vậy hắn tùy tiện đi một địa phương nhỏ, đều có thể hưởng thụ đến cuộc sống thần tiên.
Nghe được Tôn trưởng lão nói như thế, Chu trưởng lão cũng do dự, nếu có thể sống, ai lại đi chết?
...
Ngoài trăm vạn lý, Huyền châu.
Ở phía nam Thiên Diễn đại lục tổng cộng có mười vực, chín châu, trong đó châu xem như đơn vị nhỏ hơn so với vực, tỷ như phạm vi lãnh thổ Thần Hoàng đảo lúc trước trở thành Thần Hoàng châu.
Như Thần Hoàng châu lệ thuộc một cái vực, mà có chút châu lại là độc lập, tỷ như Huyền châu.
Huyền châu ở trong Ngũ Hành Vực cùng Hành Sơn vực, cách Nam Thiên Vực trăm vạn lý, tự thành một cái hệ thống.
Tông môn thứ nhất Huyền châu là Âm Dương huyền cung, là một cái tông môn mới thăng cấp ngũ phẩm, công pháp Âm Dương huyền cung chủ ý song tu cùng âm dương hỗ trợ, nơi này nam nữ song tu, có khác biệt với Thải Bổ thuật của Nam Hải Ma Vực, bởi vậy Âm Dương huyền cung miễn cưỡng xem như tông môn chính đạo.
Cũng là bởi vì là đặc tính công pháp, đệ tử Âm Dương huyền cung nhiều đệ tử nam nữ kết làm vợ chồng, cùng nhau tu luyện.
Bao gồm cung chủ Âm Dương huyền cung, cũng là một đôi vợ chồng, nam nhân tên là Tinh Cực, nữ nhân tên là Tinh Xán, thế nhân gọi vợ chồng bọn họ là Âm Dương Song Tinh.
Hai vợ chồng Tinh Cực tu vi là Mệnh Vẫn tầng hai, bởi vì sở tu công pháp âm dương tương trợ, bọn họ giỏi về liên thủ đối địch, hai người liên thủ thực lực miễn cưỡng đấu với cường giả Mệnh Vẫn tầng ba.
Hai vợ chồng Tinh Cực có một đứa con, tên là Tinh Dương, người này là thiên tài cấp đế.
Bởi vì Thiên Diễn đại lục với Thánh Ma đại lục xưng hô sai biệt, ở Thiên Diễn đại lục, xưng hô thiên tài cấp đế thông dụng là thiên tài cấp hoàng.
Thiên tài cấp hoàng, chỉ cần không ngã xuống, liền có một điểm hy vọng trở thành cường giả phong hoàng.
Vợ chồng Tinh Cực luôn luôn ký thác kỳ vọng cao trên thân Tinh Dương, hy vọng tương lai hắn có thể trở thành cường giả phong hoàng chân chính, dẫn dắt Âm Dương huyền cung trở thành thánh địa chân chính.
Lúc này, ở trong một chỗ biệt viện lịch sự tao nhã phía đông Âm Dương huyền cung.
Cổ thụ cao lớn ngàn năm duỗi thân vươn ra cành lá tươi tốt, che đậy cả tòa biệt viện, ở dưới đại thụ, có một tấm bàn đá phong cách cổ xưa, trên bàn đá bày một bộ trà cụ, ba người ngồi chung quanh.
Trong đó cầm đầu là một lão phụ mặc phượng bào, tóc bạc trắng đầu đầy cuốn thành búi tóc, trên đầu đội trâm gài tóc Phượng Hoàng, người này chính là Thần Hoàng đảo thái thượng trưởng lão Mục Phượng Tiên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.