Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 703: Muốn Tinh Cực hộc máu!




Lúc trước Tinh Cực không biết có chuyện gì liền đi ra ngoài, cho đến hiện tại mới trở về, Tinh Cực bay tới Âm Dương huyền cung, Lâm Minh cũng khống chế Cự Côn đi tới bầu trời dược viên của Âm Dương huyền cung.
Dược viên của Âm Dương huyền cung, đương nhiên là có người thủ hộ, mắt thấy Cự Côn như mây đen khuynh thành bay tới bầu trời dược viên của huyền cung, bọn họ đều là nuốt từng ngụm nước bọt, kiên trì bay lên.
- Các hạ là người phương nào, vụng trộm xông vào cấm địa của huyền cung ta!
Trưởng lão Toàn Đan hậu kỳ cầm đầu lo lắng nói, lúc trước hắn đã tận mắt nhìn thấy tình cảnh Luyện Dược các bị Cự Côn xé thành hai nửa trong chớp mắt, hai hộ pháp Luyện Dược các bị mất mạng tại chỗ, hiện tại nếu như không phải là cung chủ Tinh Cực đang ở phía sau hắn cách đó không xa, hắn cũng muốn quay đầu chạy trốn.
- Tránh ra!
Lâm Minh lạnh lùng nói, thanh âm của hắn thông qua Cự Côn tăng phúc giống như biển gầm tứ tán đi ra ngoài, vang dội trong thiên địa, mấy lão giả Toàn Đan bị thanh âm này chấn động, thiếu chút nữa liền ói ra một búng máu.
Ở dưới chênh lệch thực lực tuyệt đối, biết rõ là trứng gà đụng tảng đá, mấy trưởng lão chỉ có thể dùng sắc mặt trắng bệch thối lui.
Lâm Minh khống chế Cự Côn, đưa ra hơn mười nhánh côn tu, loạn vũ như linh xà.
Hắn tính toán, trực tiếp mang dược viên đi.
Tiểu thế giới của Cự Côn mặc dù nguyên khí dồi dào, nhưng lại thiếu thổ nhưỡng để dược vật sinh trưởng.
Yêu cầu của linh dược đối với thổ nhưỡng hết sức hà khắc, phải là thổ nhưỡng hơn mấy trăm ngàn năm trải qua nguyên khí nồng đậm tưới nhuần mới có thể biến thành linh thổ để trồng linh dược, cho nên Lâm Minh liền nhắm vào dược viên của Âm Dương huyền cung.
Đem linh thổ của Âm Dương huyền cung cũng đào đi, hơn nữa linh thổ của Nam Hải Ma Vực, tập hợp thành một khối dược viên trong cơ thể Cự Côn, kể từ đó, mang theo cũng sẽ hết sức thuận lợi.
Hơn nữa sau khi linh dược nhiều hơn, sẽ tự nhiên phun ra nguyên khí thiên địa, để cho linh khí trong dược viên càng ngày càng nồng đậm.
- Tiểu tử, Tinh Cực đang nhìn ngươi a, ánh mắt của hắn cũng sắp bốc lửa, ha ha ha ha, thật là thú vị!
Ma Quang e sợ thiên hạ bất loạn nói, khi Ma Quang nói chuyện, Tinh Cực cách Lâm Minh chỉ có khoảng cách bảy tám dặm.
- Mặc kệ hắn, trước tiên xé trận thủ hộ của dược viên.
Lâm Minh không nhìn Tinh Cực, ra lệnh cho Cự Côn công kích.
Nhất thời, hơn mười nhánh côn tu như roi tiếp tục rút ra.
Ầm!
Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, trận thủ hộ dược viên của huyền cung bị nhiều côn tu lao xuống như vậy, giống như trứng gà bị thiết chùy đập nát, vỡ tung thành mảnh vụn tại chỗ.
Côn tu không chút lưu tình xông ào vào bên trong dược viên, giống như cái xẻng sắc bén cắm vào bên trong thổ địa!
Côn tu càng ngày càng nhiều, ước chừng hơn hai trăm nhánh, vây quanh một vòng trọn cái dược viên, sau khi côn tu đi sâu vào mười trượng dưới đất, đồng loạt thay đổi phương hướng hội tụ về trung tâm dược viên, Lâm Minh là định dùng côn tu đem khắp dược viên ngay cả dược cùng đất cũng đào.
- Lâm Minh! Hôm nay nếu ngươi dám mang dược viên của huyền cung ta đi, ngày khác lão phu chắc chắn giết lên Thần Hoàng đảo, cho ngươi ân hận lúc đầu đã làm sai.
Tinh Cực đã sớm nhận được Truyền Âm phù của Tinh Xán, biết được chuyện từ đầu đến cuối, đỏ hồng mắt hét lớn.
Nếu như Lâm Minh chẳng qua là giết mấy hộ pháp Toàn Đan của Âm Dương huyền cung, hắn còn có thể nhịn xuống khẩu khí này, nhưng là hiện tại, hắn thân là người đứng đầu Âm Dương huyền cung, trơ mắt nhìn Lâm Minh xuất thủ cướp đoạt dược viên của Âm Dương huyền cung, phổi cũng phải tức điên.
Đây không đơn thuần là chuyện tình tổn thất dược viên, cũng là bị mất mặt trần truồng, ngày sau truyền đi, Âm Dương huyền cung đường đường là tông môn ngũ phẩm, bị một tiểu tử hai mươi tuổi làm trò trước mặt cung chủ, ngay cả đất cùng dược bên trong dược viên cũng bị lấy đi, quả thực là chuyện cười trong giới võ học.
Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!
- Giết lên Thần Hoàng đảo?
Lâm Minh thân ở tiểu thế giới bên trong Cự Côn, lạnh lùng nhìn cung chủ Tinh Cực.
- Nguyên tắc làm việc của Lâm mỗ là, người kính ta một thước, ta kính người một trượng, người đánh ta một quyền, ta đâm hắn ba đao, người nào làm tổn thương thân nhân của ta, ta diệt cửu tộc hắn! Tinh Cực ngươi cứ việc nếm thử một chút, ta bảo đảm đến lúc đó Âm Dương huyền cung kể cả gia tộc của ngươi sẽ xóa tên ở trên thế giới này!
Lâm Minh nói ra lời nói này, thanh âm lạnh như băng giống như vực sâu cửu u, không có ai hoài nghi Lâm Minh, nói được là làm được, hơn nữa hắn tuyệt đối có năng lực như thế.
Thanh âm của Tinh Cực hơi chậm lại, lo lắng nhất thời ít đi một nửa, hắn quả thật không dám liều mạng cùng Lâm Minh, trừ phi có thể giết chết Lâm Minh, nếu không tương lai Lâm Minh bất khả hạn lượng, tiêu diệt hết Âm Dương huyền cung tuyệt không phải việc khó, trên thực tế hiện tại hắn đã bước đầu có năng lực này.
- Lâm Minh, ngươi khinh người quá đáng!
- Khinh người quá đáng? Hừ! Tinh Cực, mấy tháng gần đây các ngươi đối với Thần Hoàng đảo như thế nào, nói vậy trong lòng ngươi hiểu rõ, mặc dù dưới tình huống này, Lâm mỗ chẳng qua là làm trọng thương Tinh Dương, không có giết hắn, hơn nữa cho phu nhân một cơ hội hiệp thương, nhưng là nàng quả quyết bỏ qua cơ hội này, cái này không thể trách Lâm mỗ, lấy dược viên của các ngươi đi, chẳng qua là lợi tức!
Lấy dược viên đi, chẳng qua là lợi tức!
Nghe được lời bừa bãi của Lâm Minh, Tinh Cực giận đến ruột cũng co quắp, đây cũng là dược viên mà Âm Dương huyền cung bọn họ tổn hao mấy ngàn năm thời gian tích lũy, thiên tài địa bảo Thủy Hỏa hệ trong đó vô cùng phong phú, lại bị Lâm Minh nói thành chẳng qua là lợi tức!
Nếu như không phải là tình thế bức nhân, hắn thật muốn đem Lâm Minh bầm thây vạn đoạn, nhưng là hiện tại Cự Côn phía trước, hắn không thể không nhịn xuống khẩu khí này, ăn nói khép nép:
- Lâm Minh, lúc trước chuyện tình đối với Thần Hoàng đảo ta nói xin lỗi, cho lão phu một cái mặt mũi, chuyện đến đây chấm dứt.
Đối với loại cường giả cấp bậc có uy tín danh dự như Tinh Cực mà nói, để cho hắn chịu thua nói xin lỗi, có thể nói là nhượng bộ lớn vô cùng, nhưng Lâm Minh căn bản là không để mình bị đẩy vòng vòng.
- Cho ngươi một cái mặt mũi? Chê cười! Mặt mũi của ngươi đáng giá mấy đồng tiền? Lúc thực lực Thần Hoàng đảo ta không bằng người, bị các ngươi ức hiếp khắp nơi, ngươi có từng cho sư tôn ta mặt mũi? Hiện tại thực lực của ta vượt qua ngươi, lại còn phải chú ý mặt mũi của ngươi, chú ý mặt mũi của Âm Dương huyền cung ngươi, ta không phải là quá khinh rẻ sao? Mặt mũi của ngươi đáng giá? Mặt mũi của sư tôn ta thì là cỏác sao?
Lâm Minh liên tiếp phản bác không chút lưu tình, để cho Tinh Cực tức bể phổi, hắn cho rằng, hắn đã không để ý tới tôn nghiêm của tông chủ tông môn ngũ phẩm để chịu thua nói xin lỗi, đã là nhượng bộ thật lớn, thế nhưng lại đổi lấy một trận châm chọc của Lâm Minh.
Lâm Minh cũng không nói nhảm nữa, truyền lệnh cho Cự Côn, côn tu cắm vào bên trong thổ địa của dược viên bắt đầu đồng loạt phát lực, trực tiếp xốc linh thổ của dược viên lên.
Mặt đất nứt ra, bùn đất không ngừng chảy xuống dọc theo khe hở của côn tu, Tinh Cực thấy một màn như vậy, trong lòng nổi giận:
- Lâm Minh, ngươi đừng mơ tưởng!
Mắt thấy dược viên bị nhấc lên, Tinh Cực có cảm giác giống như là phần mộ tổ tiên bị đào lên.
- Lâm Minh, nhục nhã hôm nay lão phu sẽ ghi nhớ trong lòng.
Tinh Cực vừa nói, chân nguyên truyền khắp cả người, ngọn lửa sáng quắc thiêu đốt, hắn muốn dùng một chưởng phá hủy dược viên của huyền cung, nếu chính mình lưu không được, cũng không thể để cho Lâm Minh có được, nếu không chẳng những hắn không nuốt được khẩu khí này, ngày sau truyền đi, Âm Dương huyền cung cũng sẽ trở thành trò cười trong giới võ học.
- Lão phu tình nguyện phá hủy dược viên cũng sẽ không để ngươi vừa lòng đẹp ý!
Tinh Cực giận hô, chính mình bị buộc hủy diệt đi dược viên của mình, còn có chuyện tình biệt khuất hơn so với chuyện này sao?
Song, rất nhanh Tinh Cực liền phát hiện, thật ra thì... Thật sự có.
Lúc Lâm Minh thấy Tinh Cực tụ thế, đã đoán được tính toán của đối phương, lạnh giọng nói:
- Tinh Cực, nếu ngươi dám phá hủy dược viên, Lâm mỗ sẽ phá hủy Âm Dương huyền cung của ngươi, ngươi có thể thử một chút!
- Ngươi...
Một khắc kia Tinh Cực giận đến thiếu chút nữa hộc máu, hắn chỉ cảm thấy phổi đau, gan đau, mật đau, ruột đau, cả người cũng đau.
- Lâm Minh, ngươi không chết tử tế được!
Hắn đã tụ thế muốn công kích, nhưng là bị một câu nói của Lâm Minh nói ra, chân nguyên liền giấu ở trong cơ thể, tấm mặt mo này trướng đến đỏ bừng. Nếu như không phải là tức đến cực hạn, hắn đường đường là tông chủ của tông môn ngũ phẩm, sao có thể đến mức nói ra lời nói ngốc nghếch chửi đổng giống như người đàn bà chanh chua: “Lâm Minh, ngươi không chết tử tế được!”.
Lúc Tinh Cực giận đến cả người khí huyết cuồn cuộn, Lâm Minh đã khống chế côn tu an toàn thu nhập dược viên vào tiểu thế giới trong Cự Côn rồi.
Mắt thấy dược viên biến mất, Tinh Cực chỉ cảm thấy một mảnh trước mắt biến thành màu đen, hắn đã có thể dự đoán mấy tháng sau, các đại lãnh thổ ở vùng phía nam Thiên Diễn đại lục sẽ nghị luận Âm Dương huyền cung như thế nào.
Hắn đường đường là cung chủ của Âm Dương huyền cung, lão quái sống hơn một ngàn tuổi, bị một hài tử chưa mọc lông như Lâm Minh đùa bỡn bên trong bàn tay, đây là chuyện mất mặt bậc nào a.
- Lâm Minh, ngươi có đảm lược thì đi ra ngoài đường đường chính chính đánh một trận cùng lão phu!
Tinh Cực vô cùng kìm nén, không thể làm gì khác là dùng phép khích tướng, cũng chỉ có dùng loại phương pháp này để phát tiết sự khó chịu của hắn, tựa hồ là đang nhắc nhở chính mình còn có vài chỗ có thể thắng được Lâm Minh.
Loại phép khích tướng cấp thấp này, Lâm Minh há lại sẽ trúng kế.
- Tinh Cực, ngươi hơn một ngàn tuổi sống đến chó trên người rồi, tuổi của ta vẫn chưa tới số lẻ tuổi của ngươi, ngươi thậm chí có mặt mũi khiêu chiến ta? Thật ra thì bản thân ta có thể đáp ứng ngươi, tuy nhiên thời gian là một năm sau, đến lúc đó ngươi có dám đánh một trận cùng ta không?
Một năm sau!
Tinh Cực hận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn đã biết thực lực của Lâm Minh có thể đánh chết Mệnh Vẫn tầng một, sợ là không có kém bao nhiêu so với hắn, lấy tốc độ tiến bộ kiểu loại yêu nghiệt như Lâm Minh, đừng nói là một năm, rất có thể nửa năm sau hắn cũng không phải là đối thủ.
Ngay cả khiêu chiến Lâm Minh ngược lại cũng là mất mặt, một chút tôn nghiêm cuối cùng của Tinh Cực cũng bị giẫm đạp hầu như không còn, nét mặt già nua của hắn cũng đỏ lên.
Lúc hắn kìm nén đến muốn ói máu, lại là một đạo hồng quang bay tới Âm Dương huyền cung, tốc độ cực nhanh, người này cũng là tu vi Mệnh Vẫn tầng hai, bay tới từ phương hướng Tiểu Yến sơn, không nghi ngờ chút nào chính là cung chủ Tinh Xán, phu nhân của Tinh Cực.
Nàng tự nhiên đã sớm biết tin tức phu quân trở lại, sau khi vội vã xử lý tốt Tinh Dương liền chạy đến, thời điểm đối địch vợ chồng bọn họ hai người liên thủ, mới có thể phát huy ra chiến lực mạnh nhất, nàng tự nhiên phải trợ trận cho phu quân.
Tinh Xán đến, để cho tâm tình vô cùng phẫn nộ của Tinh Cực nhận được một chút phát tiết, có phu nhân trợ trận, lo lắng của hắn cũng giảm rất nhiều.
Hắn tức giận nhìn lên Cự Côn trước mặt, một đôi ánh mắt bốc lửa phảng phất giống như nhìn xuyên qua da thịt Cự Côn, nhìn chằm chằm Lâm Minh trong Cự Côn. Lửa cừu hận hừng hực, để cho Tinh Cực hận không được xé mở da thịt Cự Côn, ăn sống nuốt tươi Lâm Minh!
Lúc nghĩ đến đây, trong lòng Tinh Cực đột nhiên toát ra một cái ý nghĩ, Cự Côn thật sự là dưới Thần Hải không thể làm nó bị thương nặng sao?
Trên thực tế cái gọi là Cự Côn dưới Thần Hải không người nào có thể làm nó bị thương nặng, là Huyễn Vô Cực thả ra, ban đầu hắn làm chủ Cự Côn, khoe khoang cho khí thế của mình lớn lên cũng chẳng có gì lạ.
Lực phòng ngự chân chính của Cự Côn như thế nào, thật ra thì không ai biết, bởi vì Cự Côn chưa bao giờ có tiền lệ giao chiến cùng cao thủ Mệnh Vẫn tầng ba, Huyễn Vô Cực chẳng bao giờ nhận được chứng thực!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.