Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 769: Lan Đạo Chân Nhân giám định!




Huyết Linh Ngọc ở cả Mao châu cũng là ít lại càng ít, phải biết điều kiện thành hình của nó cực kỳ hà khắc, cần hung thú thái cổ thời đại sau khi cắn nuốt linh thực thủ hộ linh thực, tương lai không tiêu hóa được liền tử vong, vùi sâu vào mấy chục vạn năm dưới đất mới có thể tạo thành.
Loại vật này ngay cả tân ngọc cũng là lông phượng và sừng lân, cổ ngọc lại càng cơ hồ tuyệt tích.
Nếu như không phải là giá trị lớn nhất của Huyết Linh Ngọc là ở tính hy hữu cùng xem xét, bàn về công hiệu nuôi hồn so với ngọc thạch bình thường không có mạnh hơn bao nhiêu, như vậy một đôi vòng tay Huyết Linh Ngọc thậm chí có thể bán ra giá trên trời là mười vạn Nguyên Linh thạch.
Lan Đạo chân nhân làm một đại sư giám định, cả đời cũng không có sờ qua bao nhiêu Huyết Linh Ngọc, lúc này nghe nói Chu Khôn mang theo một miếng, hắn có thể nào không hưng phấn.
Thậm chí hắn đã động tâm tư mua lại vòng ngọc này.
- Ngươi thật có vòng tay Huyết Linh Ngọc?
Ánh mắt Lan Đạo chân nhân sáng quắc nhìn Chu Khôn.
- Mua được ở Bạch Long Ngọc Hành, nghe nói là vật ở trong mộ táng một vạn năm trước, gần đây mới khai quật, vãn bối đại khái nhìn một chút, hẳn là vật phẩm vạn năm trước không thể nghi ngờ.
- Mau chóng cho ta nhìn một chút!
Lan Đạo chân nhân khẩn cấp nói, đến cảnh giới này của hắn, gần với cường giả phong hoàng xưng đế cùng chuẩn đế, thứ có thể kích khởi hứng thú của hắn cũng không nhiều.
Thấy Lan Đạo chân nhân vội vã như thế, trong lòng Chu Khôn lại càng chiếm được cảm giác thỏa mãn thật lớn, có thể làm cho thái sơn bắc đẩu trong giới cổ ngọc điêu nóng lòng như thế, còn có chuyện tình gì có thể diện hơn so sánh với chuyện tình này a.
Chu Khôn không nhanh không chậm mở cái hộp ra, để cho một đôi vòng tay Huyết Linh Ngọc này bày biện ra.
Vòng tay Huyết Linh Ngọc một khi xuất hiện, ánh mắt Lan Đạo chân nhân cũng không dời ra, hắn tiếp xúc Mộc Linh ngọc điêu nhiều năm, thứ qua tay không biết có bao nhiêu. Đến lúc này, kinh nghiệm tích lũy có thể nói là cực kỳ phong phú, một kiện đồ vật chỉ cần đưa mắt là hắn có thể có cảm giác đại khái, có thể đoán được đây tột cùng là đồ mới, hay là đồ cổ trong thời gian ngắn.
Mà vòng tay Huyết Linh Ngọc trước mắt, hoa văn trong ngọc để lộ ra một cỗ mùi vị tang thương mang theo phong cách cổ xưa, hẳn là trân phẩm từ một vạn năm trước không thể nghi ngờ!
Ý thức được điểm này, Lan Đạo chân nhân càng thêm hưng phấn, lấy ra một bảo khí chuyên dụng để giám định từ trong Tu Di giới, đó cũng là làm từ Mộc Linh ngọc.
Bình thường đến cấp bậc của Lan Đạo chân nhân, giám định đồ vật căn bản không cần ngoại vật phụ trợ, hắn lấy ra bảo khí giám định, từ khía cạnh nào đó có thể chứng minh hắn coi trọng vòng tay Huyết Linh Ngọc tới mức nào.
- Ngọc văn thật xinh đẹp, đúng là vật từ một vạn năm trước!
Lan Đạo chân nhân phát ra một tiếng than thở như vậy, nụ cười trên mặt Chu Khôn đã không còn gì tươi hơn, những lời này của Lan Đạo chân nhân căn bản đã xác nhận vòng tay Huyết Linh Ngọc là đồ thật!
Người chung quanh mặc dù cười xòa nhưng nội tâm cực kỳ ghen tị. Đồ vật này nghe nói có thể bán được ba vạn Nguyên Linh thạch, Nguyên Linh thạch là một phương diện, còn có một phương diện chính là Chu Khôn sẽ bởi vì có được vòng tay Huyết Linh Ngọc này mà thanh danh sẽ lan truyền lớn trong giới, thứ có thể làm cho Lan Đạo chân nhân lâm vào kích động, giá trị có thể nghĩ.
Chu Khôn không khỏi liếc mắt nhìn Lý Dật Phong một cái, mang trên mặt nụ cười thắng lợi, vẻ mặt Lý Dật Phong coi như bình tĩnh rộng lượng, nhưng là trong nội tâm khó tránh khỏi sinh ra một cỗ hối hận nhàn nhạt, đồ vật này hắn vốn là chỉ thiếu chút nữa là có được, dù sao bàn về tài sản, Chu Khôn là không có biện pháp so sánh cùng hắn, chỉ cần hắn muốn mua, Chu Khôn tuyệt đối không tranh giành được.
Đáng tiếc, thời khắc tối hậu hắn vẫn là do dự...
Lý Dật Phong cũng là không có quá nhiều ý tứ trách cứ Lâm Minh, dù sao Lâm Minh chỉ là một người không chuyên môn, thuận miệng đề nghị một cái mà thôi, nói cho cùng vẫn là nhãn lực của chính mình không tới nơi tới chốn, không dám khẳng định phán đoán, lúc này mới tiện nghi cho Chu Khôn, nếu như tuệ nhãn của hắn như đuốc, thoáng cái đoán được thật giả, dĩ nhiên là không cần chịu ảnh hưởng của Lâm Minh.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, song Lan Đạo chân nhân từ vừa mới bắt đầu thần tình đã gấp khó dằn nổi, đến khi dần dần tỉnh táo lại, ngay sau đó, chân mày hắn càng nhăn càng chặt.
Loại biến hóa này rơi vào trong mắt Chu Khôn, để cho trong lòng hắn nhảy lên, chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ xảy ra vấn đề gì?
Lý Dật Phong cũng là trong lòng vừa động, vòng ngọc có vấn đề sao? Tỳ vết nào? Vết rạn? Hay là... Đồ dỏm?
Nghĩ đến đồ dỏm, bản thân Lý Dật Phong cũng phủ nhận, hẳn không phải là đồ dỏm, ngọc văn xinh đẹp như vậy, căn bản không giả được, hơn nữa vừa bắt đầu Lan Đạo chân nhân đã khẳng định vật này là vật cổ một vạn năm trước.
Ước chừng thời gian ba mươi phút trôi qua, Lan Đạo chân nhân thở dài một hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên, một khắc kia, tâm của Chu Khôn cũng rụt lại, lấy tiền tài của hắn, mua vòng tay Huyết Linh Ngọc đắt giá có thể nói là được ăn cả ngã về không, hiện tại hắn có thể nói là người không có đồng nào, nếu như vòng ngọc xảy ra vấn đề gì thì hắn xem như vốn gốc không thu được.
- Lan Đạo đại sư, như thế nào?
Chu Khôn khẩn cấp hỏi, một lòng thót lên tới cổ họng.
Lan Đạo chân nhân chậm rãi liếc mắt quét mọi người tại đây một cái, nhưng không có trả lời, điều này làm cho Chu Khôn gấp đến độ sắp hộc máu, mà những người khác chung quanh cũng là gấp tới khóằn nổi, một phương diện bọn họ hy vọng thấy Huyết Linh Ngọc cổ cơ hồ tuyệt tích trong truyền thuyết, một phương diện khác cũng không hy vọng Chu Khôn nhặt được cái đại tiện nghi này, tâm tình có thể nói là mâu thuẫn phức tạp.
- Vật này... Đúng là vật cổ một vạn năm trước.
Sau khi Lan Đạo chân nhân trầm mặc một hồi, rốt cuộc nói ra những lời này, song chỉ là những lời này, không đủ để cho tảng đá trong lòng Chu Khôn rơi xuống đất, lời này Lan Đạo chân nhân đã sớm nói, vấn đề hiển nhiên không phải là nơi này.
Vòng ngọc không nghi ngờ chút nào là có vấn đề, nếu không Lan Đạo chân nhân sẽ không có bộ dạng này, hiện tại hắn chỉ hy vọng Lan Đạo chân nhân cũng nói là không chính xác, hoặc chẳng qua là có một chút tỳ vết nào có thể vãn hồi, mặc dù ảnh hưởng giá trị, nhưng sẽ không để cho chính mình hao vốn.
- Đáng tiếc...
Lan Đạo chân nhân lắc đầu, để cho tâm Chu Khôn nhất thời lạnh nửa đoạn.
- Đồ vật này là không có sai, là vòng ngọc cổ trân phẩm giá trị cực cao, chính là nó không phải là Huyết Linh Ngọc, giá trị sẽ giảm nhiều.
Lan Đạo chân nhân vừa nói ra, như một chậu nước lạnh tưới xuống, để cho trước mắt Chu Khôn tối sầm, thiếu chút nữa ngã xuống trên mặt đất.
- Không phải là Huyết Linh Ngọc, làm sao có thể?
Chu Khôn từng năm lần bảy lượt xác nhận, nguyên bản hắn lo lắng vòng tay ngọc này là Huyết Linh Ngọc mới làm thành đồ cổ, hoàn toàn không nghĩ tới, là cổ ngọc khác giả mạo Huyết Linh Ngọc, đây đối với hắn mà nói không thể nghi ngờ là tai họa đột ngột.
Chu Khôn có thể không so sánh được với Lý Dật Phong, Lý Dật Phong, địa vị cao quý là hoàng tử, có tiền đồ thật tốt, mà Chu Khôn cạnh tranh thế tử thất bại, tài nguyên hắn có thể được phân cực kỳ có hạn, Nguyên Linh thạch mua Huyết Linh Ngọc cũng là trước kia hắn tích góp từng tí một, một khi lỗ vốn rất khó đền bù, thậm chí sẽ đưa đến việc thiếu thốn tài nguyên ngày sau dùng để tu vũ.
Lan Đạo chân nhân nói:
- Vòng ngọc này của Chu công tử là Thi Đô ngọc, Thi Đô ngọc là Mộc Linh ngọc mộ chủ ngậm trong miệng khi chôn cất, hoặc là niêm phong bên trong bụng, trải qua thời gian vạn năm thấm nhuần máu tươi của võ giả mà tạo thành. Loại vật này nhiều hơn một ít so sánh với Huyết Linh Ngọc, nhưng là cực kỳ hiếm thấy, Thi Đô ngọc vốn là khác biệt vô cùng nhỏ với Huyết Linh Ngọc, trải qua võ giả tinh thông Âm Thi cùng võ giả Mộc hệ nguyên khí liên thủ cải tạo, thành phẩm làm ra thật giả khó phân biệt cùng Huyết Linh Ngọc, đừng nói là các ngươi, ngay cả lão hủ cũng phải cẩn thận phân biệt mới có thể phân rõ, không để ý sẽ bị lừa gạt. Dùng chuyện tình Thi Đô ngọc giả mạo Huyết Linh Ngọc, lão hủ cũng là đã từng thấy được trên điển tịch, hôm nay là lần đầu tiên thấy.
Những lời này của Lan Đạo chân nhân nói ra, coi như là phán quyết tử hình đối với “vòng tay Huyết Linh Ngọc”.
Lý Dật Phong ở một bên nghe được mà lưng phát rét, hảo gia hỏa, thiếu chút nữa người chết đúng là mình!
Thủ pháp làm giả cao minh như vậy, chính là cho dù nhãn lực của hắn cao hơn gấp mười lần, cũng sợ là nhìn chưa ra!
Mười lăm vạn Nguyên Linh thạch mà Lý Dật Phong lấy ra cũng cực kỳ cố hết sức, hơn nữa lão đầu tử trong nhà vốn là phản đối Lý Dật Phong chơi cổ ngọc điêu, loại đồ chơi này mặc dù nói có thể tẩm bổ linh hồn, nhưng nếu như trầm mê trong đó thì dễ dàng mê muội mất cả ý chí, nếu như biết Lý Dật Phong thua lỗ mười lăm vạn Nguyên Linh thạch thì hậu quả có thể nghĩ.
- Thật hiểm, nếu là ta thua bởi cái này, bị nha đầu Mộ Dung Phong tố cáo, cặp chân của ta đây sợ rằng sẽ bị các lão đầu tử đánh gãy.
Sau khi Lý Dật Phong âm thầm sợ, trong lòng đột nhiên vừa động, nhìn về phía Lâm Minh bên cạnh, lại thấy thần sắc Lâm Minh bình tĩnh, tâm tình không có có bất kỳ gợn sóng khi biết vòng tay Huyết Linh Ngọc là đồ dỏm, theo lý thuyết chuyện này quan hệ rất lớn cùng Lâm Minh, bị Lan Đạo chân nhân xác định là giả, Lâm Minh hẳn là thở dài ra một hơi mới đúng, hiện tại hắn bình tĩnh như thế, chỉ có thể chứng minh hắn vốn cũng biết vòng ngọc là giả!
Nghĩ đến cũng đúng như thế, một người bình thường, nếu như cái gì cũng xem không hiểu thì cũng sẽ không chen vào nói ở giao dịch trọng yếu như vậy, dù sao cũng là liên quan đến mười lăm vạn Nguyên Linh thạch, đề nghị đúng thì còn tốt, một khi lỡ lời sẽ là sai lầm lớn.
Lâm Minh nếu dám mở miệng, tự nhiên có mấy phần nắm chắc, còn Cổ Long ngọc điêu lúc trước, Lâm Minh cũng đã khuyên chính mình không nên mua, hai chuyện kết hợp ở chung một chỗ, vậy thì tuyệt đối không phải là trùng hợp!
Bao gồm Bạch Long ngọc bài mà nam tử vết sẹo đao đưa cho Lâm Minh, cũng tuyệt không bởi vì Lâm Minh là kim chủ của hắn mà đưa ra, hơn phân nửa là bội phục nhãn lực Lâm Minh.
Nghĩ tới đây, Lý Dật Phong nói:
- Lâm huynh đệ, ngươi đã sớm biết vòng tay này là giả?
- Chỉ là có cảm giác kỳ lạ, vòng tay này cho ta cảm giác không tốt lắm.
Lâm Minh khẽ mỉm cười, giải thích cho có lệ, loại chuyện này giải thích không rõ, thật ra thì cũng không cần giải thích, tùy tiện để Lý Dật Phong nghĩ như thế nào thì nghĩ.
Lý Dật Phong cũng không có hỏi nhiều, bất kể là thật có giác quan thứ sáu cũng tốt, hay là Lâm Minh không muốn nói rõ cũng tốt, tất cả cũng không trọng yếu, mỗi người đều có bí mật của mình, phong ấn tinh thần chi lực trên tay phải Lý Dật Phong đồng dạng là bí mật của hắn.
- Lâm huynh đệ, bạn hữu lần này nhận nhân tình của ngươi, lần trước chuyện tình ngươi nói muốn mua Mộc Linh ngọc, nếu có cần thì ta có thể hỗ trợ.
- Ừm, tốt.
Lâm Minh không có già mồm cãi láo, ngày sau muốn chế thuốc cần đại lượng tài liệu cùng Mộc Linh ngọc, nếu như mình đi sưu tập thì quá chậm, có Lý Dật Phong hỗ trợ có thể tiết kiệm được rất nhiều phiền toái.
Lúc này, Chu Khôn vẫn là vẻ mặt thất hồn lạc phách, chơi Mộc Linh ngọc điêu chính là như thế, nguy hiểm thật lớn, hắn căn bản cũng không thể nào tìm Bạch Long Ngọc Hành phiền toái, Bạch Long Ngọc Hành chính là dựa vào bán đồ dỏm để kiếm sống, nếu không giá tiền của chính phẩm cũng sẽ không bán thấp như vậy, muốn kiếm tiện nghi phải chuẩn bị tư tưởng bị hố, đây là quy củ khi chơi ngọc, cũng là quy tắc ngầm trong giới cổ ngọc điêu, đi tìm phiền toái chẳng những không chiếm được bất kỳ bồi thường, ngược lại sẽ bị người nhạo báng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.