Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 822: Uy lực của lôi quang




Ở thời gian hơn một canh giờ Lâm Minh đi vào Lôi Vực này, đầu tiên là Tất Như Ngọc đã tới qua Hoàng Tuyền hà, lại gặp phải hung thú thái cổ của đầm lầy, chiến đấu kịch liệt một phen, lại dùng ra bộ công pháp biến thân tổn hao sinh mệnh chi hỏa kia, toàn lực liều mạng mới đánh chạy hung thú thái cổ.
Trong Tu Di giới của bà ta tồn trữ linh dược khôi phục sinh mệnh lực đã dùng hết, trở thành hình dáng vô cùng già nua, ngay cả thân thể bị trọng thương cũng không còn đủ năng lượng để điều trị.
Lúc này Tất Như Ngọc đã rơi vào trạng thái điên cuồng, chỉ có duy nhất một ý niệm chính là xé xác Lâm Minh, cướp lấy tất cả bảo vật của hắn, trừu hồn luyện tủy, sưu tìm sạch sẽ tất cả bí mật của hắn.
Lâm Minh nhìn Tất Như Ngọc giống như kẻ điên xông lên, cười lạnh nói:
- Lão yêu bà! Ngươi còn chưa chết sao? Ta thật ra muốn đi tìm ngươi, ngươi đã đưa tới cửa, ta sẽ thuận tiện đưa ngươi ra đi!
- Tiểu súc sinh! Ngươi cứ việc kiêu ngạo, chờ ta bắt được ngươi, sẽ xé toạc miệng ngươi, rút đầu lưỡi ngươi treo thi thể ngươi trên đó, luyện thần hồn của ngươi!
Tất Như Ngọc quát tháo chói tai, thân thể lại phát ra tiếng nổ vang “rốp rốp”, bà ta lại lần nữa biến thân.
Thấy một màn như vậy, Lâm Minh thầm kinh hãi, trước mắt Tất Như Ngọc đã tới qua đại chiến liên tiếp, chân nguyên tiêu hao hơn phân nửa, cả người là thương tích. Hơn nữa thọ nguyên bản thân bà ta cũng không còn lại bao nhiêu, sinh mệnh chi hỏa đã suy yếu đến mức tận cùng. Vậy mà bà ta vẫn như cũ có thể bảo trì chiến lực cường đại như vậy, lại lần nữa dùng bí pháp biến thân. Quả thực thực lực của cao thủ xếp hạng trước năm mươi trên Thiên Mệnh bảng khiến lòng người run sợ!
- Xé nát miệng ngươi!
Tất Như Ngọc chụp ra một trảo, tụ tập thành tuyến lệ quang màu đen, mang theo lực lượng vô cùng cuồng bạo bay vụt tới. Dù Tất Như Ngọc đã bị trọng thương như vậy, một trảo này của bà ta cũng ẩn chứa oai lực của thiên địa, dù là một ngọn núi cao ba ngàn trượng ở dưới trảo này, đều phải vỡ nát thành bột!
Lâm Minh sắc mặt ngưng trọng, đây là địch nhân mạnh nhất từ trước tới nay hắn đối mặt, cao thủ xếp hạng trước năm mươi Thiên Mệnh bảng, tu vi Mệnh Vẫn tầng sáu đỉnh phong, thực lực tượng trưng cho cường giả Mệnh Vẫn nhất lưu của Thiên Diễn đại lục!
Mở ra Bát Môn Độn Giáp, điều động Tà Thần lực cực hạn, Lâm Minh đâm ra một thương, trên thân thương đồng thời ẩn chứa song trọng Lôi Hỏa ý cảnh!
Phần Tinh Chi Viêm, tính cả Tử Kim Lôi Linh thiên giai cực phẩm!
“Quán Hồng!”.
“Vù!”.
Thương mang vạch ngang qua phía chân trời, hội tụ thành một đường thẳng tắp hai màu tím đỏ xen nhau, xa xa nhìn lại, giống như đường chân trời tiếp giáp với mặt biển trong đêm khuya, to lớn, thần bí, mang theo lực lượng khủng bố khiến người ta run rẩy.
Trước đó, những lúc Lâm Minh sử dụng Quán Hồng, lôi đình lực luôn kém xa lực ngọn lửa làm cho không thể phát huy uy lực của Quán Hồng đến mức tận cùng.
Mà hiện tại, tuy rằng Lâm Minh lĩnh ngộ Lôi chi ý cảnh vẫn như cũ là cấp nhập môn, còn xa không bằng Hỏa chi ý cảnh, nhưng đẳng cấp của Tử Kim Lôi Linh cao hơn một nửa cấp bậc so với Phần Tinh Chi Viêm đã bù lại ý cảnh không đủ. Điều này cũng làm cho Lôi Hỏa lực Lâm Minh rót vào ở trên trường thương gần như cân đối. Lúc này mới có thể phát huy ra sát chiêu Quán Hồng mạnh nhất!
“Ầm!”.
Trảo ảnh va chạm mạnh với thương mang của Quán Hồng cùng một chỗ, phát sinh bùng nổ kịch liệt, sóng xung kích gào thét thổi quét ra ngoài, Lâm Minh chỉ cảm thấy truyền đến một lực lượng mạnh mẽ, mũi thương của hắn vỡ nát!
Trảo ảnh màu đen với thế không thể đỡ xé nát mũi thương Quán Hồng, vọt tới rồi phía hắn, chỉ là hơi suy yếu một ít mà thôi.
Thật cường đại!
Trên mặt Lâm Minh hiện lên vẻ kinh ngạc, một thương vừa rồi, đã là một kích với trạng thái mạnh nhất của hắn hiện có, vậy mà hoàn toàn bị Tất Như Ngọc áp chế, đây chính là chênh lệch tuyệt đối trên thực lực.
Chân đạp Kim Bằng Phá Hư thân pháp, Lâm Minh gần như thuấn di xuất hiện ở ngoài năm dặm, trảo ảnh công kích tới chỗ mặt đất hai dặm trước mặt Lâm Minh, chỉ nghe tiếng ăn mòn “xuy xuy xuy”, trên mặt đất xuất hiện ba khe nứt sâu không thấy đáy!
Lâm Minh thở dốc dữ dội, vừa rồi trong nháy mắt bị trảo ảnh quét qua, dẫn động khí huyết lực trong cơ thể hắn, làm cho hắn suýt nữa bị thương.
- Tiểu súc sinh! Không ngờ ngươi có thể hóa giải Âm U trảo của ta, đúng là không đơn giản! Càng là như thế, ta càng hưng phấn! Có thể tự tay hủy diệt một vương giả tương lai, quả thực ta rất khoái trá! Ha ha ha ha...
Tất Như Ngọc cười to ngông cuồng. Trước đó một thương của Lâm Minh khiến bà ta vô cùng kinh ngạc, lực lượng đó tuyệt không phải cường giả Toàn Đan có thể có.
- Muốn hận, chỉ có thể hận ngươi sinh chậm năm mươi năm, nhất định ngươi phải hủy dưới tay của ta! Tiếp ta một kích mạnh nhất, Địa Ngục Thâm Hồng!
Thân thể Tất Như Ngọc run lên điên cuồng, toàn bộ cánh tay phải hóa thành đỏ như máu, từng sợi mạch máu nổi vồng lên, dường như tay phải sắp nứt toác ra. Tuy rằng Tất Như Ngọc biết rõ có thể áp chế Lâm Minh, sớm muộn gì cũng bắt được hắn, nhưng không muốn kéo dài, bởi vì sinh mệnh chi hỏa của bà ta đã bị tổn thương nghiêm trọng, chân nguyên trong cơ thể còn lại cũng không đủ bốn thành, nếu tiếp tục kéo dài, lỡ gặp phải quái vật nào khác trong đầm lầy vậy thì sẽ chết không có thây để chôn.
“Víu...”.
Trên cánh tay phải Tất Như Ngọc xuất hiện một âm hồn màu đỏ, nó cầm trong tay cây liêm đao thật lớn dài tới mấy trượng, thè ra đầu lưỡi màu đỏ tươi, phóng vọt tới hướng Lâm Minh!
Khoảnh khắc đó, Lâm Minh lại bình tĩnh khác thường, hắn lui về phía sau một bước, hoành ngang trường thương màu đỏ, chân nguyên liên hệ trên mầm non Tà Thần, dẫn động lôi quang màu vàng đỏ tồn trữ trong mầm non Tà Thần.
- Đi!
Lâm Minh rống to một tiếng, điều động toàn bộ thần hồn lực, mới miễn cưỡng từ trong mầm non Tà Thần điều động ra một lũ lôi quang màu vàng đỏ bằng cỡ ngón tay trẻ con, từ trong mầm non Tà Thần bắn nhanh ra!
“Xoạt!”.
Theo một tiếng vang nhỏ, quỹ tích lôi quang gần như xé rách lực trường không gian vặn vẹo ở chung quanh!
Đây là Xích Kim lôi quang đến từ khu vực Lôi Vực chín mươi dặm, rất nhiều Xích Kim lôi quang hội tụ cùng một chỗ, ngay cả đại năng Thần Hải đều có thể bị đốt thành cháy đen!
Lâm Minh lấy ra lũ lôi quang này tuy rằng mỏng manh, nhưng cũng không phải Tất Như Ngọc có thể chống đỡ.
Lôi quang mỏng manh mà lại vô cùng trầm trọng, Lâm Minh dùng linh hồn lực khởi động hoàn toàn là không bay nhanh được. Đây là năng lượng bởi vì vượt qua khống chế cực hạn của bản thân hắn.
Tuy nhiên lúc này Tất Như Ngọc đã rơi vào điên cuồng, hơn nữa cách Lâm Minh không tới mười trượng, tuy rằng Tất Như Ngọc trông thấy lũ lôi quang này cũng chỉ xem nó là bí pháp gì đó của Lâm Minh phát ra, năng lượng của lôi quang quá mức ngưng tụ, không tra xét cẩn thận thì không phát hiện được chỗ khủng bố của nó.
- Tiểu tử! Ngươi sắp chết trước mắt, ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, bất kỳ chiêu thức gì của ngươi đều là giãy giụa sắp chết mà thôi! Phá cho ta!
Tất Như Ngọc điên cuồng quát to, vươn tay phải đỏ tươi như máu, chụp vào Xích Kim lôi quang, muốn xé nát lôi quang đồng thời xé toạc thân thể Lâm Minh.
Theo cái nhìn của bà ta, lôi quang mảnh khảnh như thế, lại là Lâm Minh phát ra, dù có mạnh mấy đi nữa có năng lực mạnh bao nhiêu chứ, cũng chỉ giống như đoạn cây khô dễ gãy mà thôi.
“Phốc!”.
Móng vuốt màu đỏ va chạm cùng một chỗ với Xích Kim lôi quang không hề có màu sắc rực rỡ kia, lôi quang dường như không có bị bất kỳ ngăn cản nào, trong nháy mắt xuyên thủng trảo ảnh của Tất Như Ngọc, tiếp tục xuyên tới phía trước!
Ngay khoảnh khắc đó, Tất Như Ngọc chỉ cảm thấy tay phải nóng lên, chân nguyên hộ thể như pháo hoa bùng nổ, máu trong cánh tay phải dường như bị rút sạch, trực tiếp nổ tung!
Máu tươi bị thiêu đốt tới cháy đen, tính cả thịt nát khúc xương cùng nhau lồi ra trên mặt Tất Như Ngọc. Ngay một khắc đó, ánh mắt Tất Như Ngọc hoàn toàn dại ra, hồn nhiên quên cánh tay phải đau đớn thấu xương.
“Lôi quang kia... Là thứ gì vậy!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.