Vân Phong cùng Mộc Tiểu Cẩm hướng đến nơi của xã đoàn, là một tòa nhà cao với rất nhiều tầng lầu, số lượng xã đoàn có vẻ không ít, người người ra vào cũng đông đúc vô cùng. Mộc Tiểu Cẩm tò mò nhìn tòa nhà lớn trước mắt, nhỏ giọng nói: “Tiểu Phong, thật nhiều người ở đây nha.”
Vân Phong gật đầu, cứ một lút đã hơn chục lượt ra vào, vẻ mặt mỗi người đều khác nhau, càng tới gần cửa thì càng đông người. Hướng về phía những người đang đứng phát đơn, Vân Phong thế mà trông thấy bóng dáng đại ca mình.
“Đại ca!” Vân Phong hô lên, kéo Mộc Tiểu Cẩm bước tới. Vân Thăng đang phát đơn, vừa đảo mắt đã thấy muội muội đang tiến lại gần, Vân Thăng cười nhẹ, “Sao Phong Nhi tới đây?”
Mộc Tiểu Cẩm bên cạnh khẽ đỏ mặt nói: “Tiểu Phong tới tìm huynh đó Vân Thăng ca ca.”
Vân Thăng sửng sốt rồi lại mỉm cười ngay. Vân Phong thấy tờ đơn trong tay đại ca bèn cầm lấy một tờ, trên đó viết: Tinh La xã đoàn. Vân Phong cười hắc hắc với hắn, “Đại ca có xã đoàn cũng không nói một tiếng để muội cùng gia nhập nha!”
Vân Thăng nghe vậy vẻ mặt không khỏi xẹt qua tia lúng túng. Mộc Tiểu Cẩm một bên cũng gật gật đầu, “Muội… muội cũng gia nhập.”
“Gia nhập Tinh La xã đoàn? Các ngươi là học sinh mới sao? Ta khuyên các ngươi hãy tránh xa đám khốn khổ đó ra thì tốt hơn!” Một thanh âm đột nhiên vang lên. Vân Phong thấy sắc mặt đại ca nhà mình bỗng khó coi, quay đầu lại chỉ thấy một công tử trang phục thời thượng đang đi tới, tựa hồ trẻ hơn đại ca mấy tuổi.
“Sở Cuồng Nhân, đây không phải chuyện của ngươi!” Vân Thăng thấp giọng quát, nhưng càng khiến cho kẻ nọ cười to hơn, mấy người đi theo sau hắn cũng ha hả cười châm chọc đầy đắc ý. Sở Cuồng Nhân tiến lại gần, tiêu sái cười với Vân Phong, Vân Phong lạnh lẽo nhìn, Sở Cuồng Nhân bị ánh mắt ấy dọa cho sợ hãi, bất quá vẫn ra vẻ trấn định mở miệng: “Hai vị tiểu học muội, gia nhập xã đoàn ở Ma Tang học viện để tu tập là một chuyện rất trọng yếu, nếu sai lầm sẽ hối hận không kịp! Tinh La xã đoàn này chính là do đám vô năng hệ Thủy kia mở ra, hai vị tiểu học muội gia nhập chẳng phải tự hủy đi tương lai của mình sao?”
Vân Thăng nghe hắn nói vậy sắc mặt lại càng khó coi, vừa muốn phản bác một câu nhưng Vân Phong đã giành trước: “Vậy à? Còn các ngươi là xã đoàn gì?”
Sở Cuồng Nhân nghe thế, cho rằng Vân Phong đã thuận theo bèn cười đắc ý, “Nói đến a, xã đoàn của chúng ta có lai lịch lớn nhất! Do những học sinh hệ Hỏa có thực lực nhất Ma Tang học viện sáng lập, hơn nữa đoàn trưởng còn là công chúa điện hạ của Tạp Lan đế quốc!”
Vân Phong nhướng cao mày, Kasha? Tạp Lan đế quốc đúng ra là không nên có tác động với học viện ma pháp, xem ra đang muốn làm lung lạc một nhóm ma pháp sư. Kasha thân là đoàn trưởng, ở học viện đạt hạng hai, xét ra cũng có một chút thực lực để triệu tập phần lớn quần chúng, lại còn là công chúa hoàng thất. Xã đoàn này hẳn là rất khoa trương.
“Xã đoàn chúng ta tên là Viêm xã, nghe danh đã thấy có khí phách. Hai vị tiểu học muội đây nên gia nhập cùng chúng ta mới sáng suốt! Phàm là học viên mới đều sẽ được thưởng một viên khoáng thạch cấp thấp, thế nào?”
Sở Cuồng Nhân cao giọng nói, lời này hấp dẫn nhóm lớn người còn đang suy tư nghe giới thiệu, khiến những xã đoàn khác không khỏi tức giận, nhưng cũng chẳng nói được gì. Một viên khoáng thạch cấp thấp đương nhiên có hiệu quả thu hút, lát sau đã thấy mười mấy học sinh mới gia nhập Viêm xã.
Sở Cuồng Nhân vẻ mặt đắc ý đứng ở đó, vô cùng khinh thường nhìn những xã đoàn xung quanh, mắt thấy tờ tuyên truyền còn đang trong tay Vân Thăng, cười càng thêm châm chọc.
“Chỉ bằng mấy tờ giấy nát này cũng muốn mời được người? Ai chịu gia nhập chính là giúp kẻ bỏ đi!”
Vân Thăng tức giận, đơn tuyên truyền trong tay thiếu chút bị bóp nát. Mộc Tiểu Cẩm lo lắng nhìn Vân Thăng, chậm rãi buông lỏng tay Vân Phong, đi tới bên cạnh hắn, “Vân Thăng ca ca, ta gia nhập…”
Vân Thăng hướng Mộc Tiểu Cẩm cười đầy ôn nhu, bàn tay to xoa xoa đầu Mộc Tiểu Cẩm, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ lên. Sở Cuồng Nhân nhìn Mộc Tiểu Cẩm như vậy không khỏi hừ lạnh, “Thật không biết tốt xấu!”
Vân Phong ha hả cười một tiếng, nhìn Sở Cuồng Nhân: “Viêm xã? Do Kasha làm đoàn trưởng? Ta chỉ muốn hỏi, có phải trong Viêm xã mọi người đều giống như ngươi, tự cao tự đại, càn rỡ, hèn hạ vô sỉ?”
Sở Cuồng Nhân nghe vậy trợn to hai mắt, “Ngươi nói cái gì? Ngươi dám nói ta như vậy! Ngươi…”
“Đừng nói với ta Kasha là đoàn trưởng. Nhảm nhí, công chúa hoàng thất thì sao? Ở Ma Tang học viện nàng cũng chỉ là một học sinh, cũng không phải là ai khác!” Vân Phong khí phách nói một câu, nhận được đồng tình của đông đảo những xã đoàn khác. Viêm xã dưới hào quang của Kasha khí diễm vô cùng lớn, chèn ép bất cứ xã đoàn nào khác mà cũng không ai dám nói một câu, không phải e ngại Kasha mà là e ngại thân phận công chúa của nàng.
“Tốt! Đủ khí phách! Những lời này ta sẽ thuật nguyên văn cho công chúa điện hạ nghe. Ngươi tên gì, mau nói ra!”
Vân Phong lạnh lùng cười một tiếng, “Ngươi còn chưa có tư cách biết tên ta. Mang theo đám chó của ngươi lập tức cút đi cho ta!”
Sở Cuồng Nhân mặt đỏ lên, có chút thẹn quá thành giận, tay đột nhiên rút ra ma trượng, chỉ vào Vân Phong. Vân Thăng vừa thấy lập tức kéo Vân Phong ra sau mình. Sở Cuồng Nhân mặt đỏ tía tai hô lớn: “Hỏa tiễn!”
Tay Vân Phong đột nhiên vung lên hướng đằng trước, tinh thần lực hùng hậu trực tiếp cắn nát Hỏa nguyên tố tại chỗ. Sở Cuồng Nhân u mê, đám người phía sau hắn cũng mê muội. Hỏa nguyên tố đang lao tới mà? Làm sao ngay tại chỗ đã không thấy đâu rồi?
“Còn chưa cút sao?” Vân Phong lạnh lẽo thấp giọng quát. Sở Cuồng Nhân cả người run một trận, nhìn tiểu nữ hài đứng phía sau Vân Thăng, càng nhìn càng hoảng hốt, cũng không nói thêm gì nữa lập tức mang theo mấy cái đuôi bỏ chạy. Bất quá trong lòng hắn vô cùng tức giận, nhất định phải nói chuyện này cho công chúa điện hạ, chỉ cần nàng ra mặt, hắn không tin tiểu nha đầu kia còn có thể ngông cuồng như vậy!
Đợi đám người Sở Cuồng Nhân đi rồi, lúc này Vân Thăng mới xoay người nhìn Vân Phong có chút bận tâm: “Phong nhi, cần gì cùng loại người này đấu đá, không đáng đâu.”
Vẻ mặt Vân Phong vẫn không vui, đôi mắt đen láy quật cường nhìn đại ca mình, “Hắn khi dễ đại ca, muội tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn!”
Vân Thăng cười cười bất đắc dĩ, tay xoa đầu Vân Phong. Vân Phong mím môi nhìn gương mặt tuấn tú của đại ca thật lâu, đột nhiên mở miệng: “Đại ca, có phải huynh có chuyện giấu muội phải không?”
Vân Thăng nghe thế thân thể liền khẽ run lên, “Không có, huynh làm sao có chuyện gạt Phong nhi được?”
“Không đúng, rõ ràng huynh có. Đại ca không nói ta cũng sẽ tự thăm dò. Nếu ai dám thương tổn huynh dù một phần muội cũng sẽ hoàn trả gấp trăm lần!” Lời Vân Phong khiến Vân Thăng nhíu chặt mày, bàn tay lôi kéo nàng đi ra chỗ khác. Mộc Tiểu Cẩm đứng ở xa cũng biết đây là chuyện riêng của hai huynh muội bọn họ, nàng không nên nghe mới thỏa đáng.
“Phong nhi, đại ca đã nói hoàn toàn không có chuyện gì giấu muội, muội…”
“Vậy tại sao thực lực đại ca chỉ tăng lên một cấp?”
Đôi mắt Vân Thăng đầy kinh ngạc, sau đó giải thích: “Có lẽ do căn cơ tu tập của huynh kém.”
“Đại ca căn bản không phải người như vậy! Đại ca, nếu huynh còn xem Phong nhi là muội muội ruột thịt thì còn muốn giấu diếm cái gì? Huynh nói đi!” Vân Thăng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Phong, đôi mắt đen láy ngập tràn lo lắng. Lòng hắn đau nhói, là ca ca, vốn nên chiếu cố muội muội, bây giờ ngược lại để muội muội quan tâm lo lắng cho mình.
“Phong nhi, thực sự không có chuyện gì đâu.” Đồng tử Vân Thăng chợt lóe, nói một câu khiến Vân Phong nghe xong không khỏi tức giận. Nhất định đại ca mình đã có chuyện gì, nhưng vì sao cứ không chịu kể, rốt cuộc huynh ấy đang băn khoăn điều gì!
“Hắn không nói thì để ta nói cho ngươi nghe.” Giọng ai đó đột ngột vang lên. Vân Thăng sửng sốt nhìn khắp nơi, mà Vân Phong trực tiếp cố định tầm mắt tại một chỗ, chốc lát sau, Khúc Lam Y đã đứng trước mặt hai người. Vân Thăng ngẩn ra, nàng ta từ đâu xuất hiện vậy?
“Rình nghe chuyện riêng của người khác là sở thích của ngươi?” Vân Phong mắt lạnh nhìn nữ nhân yêu mị này, hạt chu sa hồng giữa lông mày đỏ như máu tươi, khuôn mặt trắng nõn như ngọc sáng bóng nhàn nhạt, thân thể thon dài mặc xiêm y màu lam, nhìn từ xa chính là một giai nhân phiêu dật.
“Ta đang giúp ngươi đó, Tiểu Phong Phong không muốn biết đáp án sao?” Khúc Lam Y ha ha cười, bước tới bên cạnh Vân Phong. Vân Phong nhếch khóe miệng, “Đây là chuyện Vân gia chúng ta, không nhọc đến một người ngoài như ngươi phải quan tâm.”
Khúc Lam Y nghe vậy cũng không giận, lại cười ha ha một tiếng, tựa hồ những lời đó là do Vân Phong nhất thời nổi giận mà nói ra.
“Tiểu Phong Phong thực quá đáng, đại ca ngươi không chịu nói, ta muốn nói cho ngươi cũng không được, thật uổng phí khổ tâm của ta nha. Có đúng không, Vân Thăng?”
Khúc Lam Y liếc đôi mị nhãn nhìn về phía Vân Thăng, sắc mặt Vân Thăng tái đi, không biết nghĩ tới cái gì, thần sắc hiện lên vài phần rối rắm.
“Không nghe ta nói cũng được thôi, ta chỉ hảo tâm nhắc nhở ngươi, đại ca ngươi sở dĩ mãi không chịu nói đều bởi vì ngươi, sợ ngươi nhất thời kích động gây ra chuyện gì khó cứu vãn.”
Sắc mặt Vân Thăng trắng bệch, thân thể cũng khẽ run lên một cái, “Ngươi… làm sao ngươi…”
Vân Thăng kinh ngạc nhìn Khúc Lam Y. Khúc Lam Y ha hả cười, mị nhãn lóe lên tia sáng, “Tiểu Phong Phong, ngươi thiếu ta một cái nhân tình nha. Đi trước.” Khúc Lam Y xoay người, thong thả rời đi bỏ lại hai huynh muội. Vân Phong quay lại, nhìn đại ca nhà mình sắc mặt tái nhợt.
“Có phải Kasha đã làm gì hay không? Hay là Tạp Lan hoàng thất?” Vân Phong nói xong nghiến răng nghiến lợi, cơ hồ muốn rống lên. Vân Thăng nghe vậy lập tức nắm hai vai Vân Phong, đôi mắt ôn nhu đầy lo lắng, “Phong nhi, không phải thế!”
“Đại ca! Nếu bây giờ muội bị người khác khi dễ, nhưng huynh lại không thể làm gì, vậy huynh tính sao? Huynh hiểu tâm tình của muội lúc này không?” Vân Phong thống khổ gầm nhẹ. Vân Thăng cắn môi không nói gì, hắn biết suy nghĩ của muội muội, nhưng mà…
Vân Phong thấy đại ca vẫn câm lặng, trong lòng lửa giận càng cao, đột ngột đẩy tay Vân
Thăng ra quay đầu rời đi. Vân Thăng thấy vậy lập tức hô một câu: “Vân Phong, nếu muội tự tiện hành động thì đừng nhận ta là đại ca nữa!”
Vân Phong thân thể cứng ngắc tại chỗ, vẻ mặt Vân Thăng cũng thực thống khổ. Vân Phong ngơ ngác đứng một lúc, rốt cục cúi đầu đáp ứng: “Được, ta sẽ không tự tiện hành động…” Vân Phong nói xong liền tựa như tiêu sạch khí lực, mất hồn lạc vía đi ra ngoài.
Mộc Tiểu Cẩm vẫn chờ ở xa vừa thấy liền lo lắng nghênh đón: “Tiểu Phong, ngươi làm sao vậy?”
Vân Phong khẽ mỉm cười nhìn Mộc Tiểu Cẩm, “Tiểu Cẩm, ngươi đi theo đại ca ta chốc lát được không, ta muốn yên lặng một mình chút.”
Mộc Tiểu Cẩm còn muốn nói gì, Vân Phong đã nhanh lướt qua nàng hòa vào trong đám đông, lắc một cái đã không thấy bóng dáng đâu. Mộc Tiểu Cẩm lo lắng, rốt cục cũng đi tới cạnh Vân Thăng, nhìn hắn thần sắc không tốt cũng nói: “Vân Thăng ca ca, Tiểu Phong luôn rất lo lắng cho huynh. Trước khi tới Ma Tang học viện vẫn nhắc huynh, nói rất nhanh sẽ gặp lại ca ca của mình, trông nàng thực vui vẻ.”
Vân Thăng nghe vậy trong lòng càng khó chịu, hốc mắt khẽ nóng lên, không nói gì, chẳng qua vẫn cố gắng ra vẻ tươi cười. Hắn biết muội muội này đối với hắn thế nào, đó chính là liều mạng che chở, cũng hệt như hắn với nàng! Càng hiểu như vậy, hắn mới càng không nói, hắn không muốn để Vân Phong đi mạo hiểm rồi bị thương vì hắn, không cho phép!
Phía sau Ma Tang học viện là một khoảng núi rừng trống trải, địa thế bằng phẳng, mảnh đất xanh ngắt khiến người ta vô cùng thoải mái. Nơi này rất ít người đến, ngoại trừ vài đôi tình lữ thỉnh thoảng tới đây tâm tình yêu đương, những người khác đều dành thời gian ở thử luyện tháp tu tập để nhanh chóng nâng cao tài nghệ của bản thân.
Vân Phong một mình tới đây, ngồi lên một phiến đá khổng lồ, đôi mắt đen ngơ ngác nhìn khoảng xanh tươi trước mắt, nhưng trong lòng trăm ngàn hồi chuyển*. Tại sao đại ca không chịu nói? Nếu nguyên nhân là bởi chính mình… Vậy nhất định đã xảy ra chuyện đại sự. Trong học viện, người muốn ra tay với Vân Thăng không hơn hai, một là Mộ Dung Nhiễm, hai là Tạp Toa.
*Trăm ngàn hồi chuyển = ngổn ngang trăm bề
Vân Phong nghĩ tới nghĩ lui, tổng cảm thấy Tạp Lan hoàng thất có vẻ chính là thủ phạm gây nên, đại ca bận tâm nhất trừ Tạp Lan hoàng thất cũng chẳng có kẻ khác. Tạp Lan hoàng thất từng lấy lòng phụ thân, hy vọng đem Vân gia hồi đế đô nhưng bị phụ thân cự tuyệt. Nghĩ lại, sau khi từ chối, Vân gia liền trở thành một hạt cát trong mắt Tạp Lan hoàng thất, mặc dù không trực tiếp động thủ với Vân gia, nhưng thông qua Kasha mà làm cho Vân Thăng chút đả kích hẳn vẫn có thể.
Cho ngọt ngào ngươi không ăn, vậy cũng chỉ đành dùng côn gậy.
Vân Phong ngồi trên tảng đá lớn lẳng lặng suy nghĩ, tính tới tính lui cũng chỉ có Tạp Lan hoàng thất thông qua Tạp Toa tạo áp lực đối với Vân Thăng mới khiến đại ca dè dặt cẩn thận, con đường tu tập cũng không dám có phát triển quá lớn. Vân gia trong mắt Tạp Lan đế quốc hiện tại chỉ còn là hạt cát, nếu Vân Thăng có thành tựu ma pháp chỉ sợ Vân gia càng khiến Tạp Lan hoàng tất đố kỵ, một khi chúng mất kiên nhẫn liền xuất thủ với Vân gia cũng là chuyện đương nhiên.
Vân Phong nghĩ tới chính mình, Tạp Lan hoàng thất sở dĩ chỉ dám dùng những thủ đoạn này mà không dám minh mục trương đảm* đối phó Vân gia, chính là vì vẫn còn ôm một tia hy vọng Vân gia có thể cho ra đời một vị triệu hồi sư khác, còn nàng lại chính là kỳ vọng mà bọn họ vẫn muốn đánh cuộc kia.
*Minh mục trương đảm: Trắng trợn
Nghĩ tới đây không khỏi lạnh lùng nhếch khóe miệng. Bất kể nàng có phải triệu hồi sư hay không, Vân gia phát triển cũng là tất nhiên, cùng Tạp Lan hoàng thất ở thế đối đầu cũng là đương nhiên. Vân Phong chậm rãi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm bao la. Vân gia đã đến thời điểm tự xác lập địa vị chính mình.
“Tiểu Phong Phong đang thưởng thức cảnh đẹp đây sao?”
Vân Phong cũng không quay đầu lại, chỉ thấp giọng hỏi một câu: “Sao ngươi cứ luôn đi theo ta? Không còn chuyện gì khác để làm sao?”
Khúc Lam Y chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Vân Phong, cũng ngẩng mặt lên như nàng, tóc đen sau đầu đẹp như một thác nước óng ả. Hai tay chống xuống mặt đá, khẽ quay đầu, “Chuyện ta muốn làm chính là tới tìm ngươi, dù sao thực lực sánh bằng ta cũng chỉ có một mình Tiểu Phong Phong a.”
Vân Phong ngồi thẳng người, còn Khúc Lam Y dứt khoát nằm luôn trên tảng đá, vạt vải màu lam khẽ lay động phiêu lãng cùng gió, khuôn mặt mỹ lệ, nheo nheo đôi mắt đầy thích ý. Vân Phong im lặng không nói gì, Khúc Lam Y mở mắt, nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của Vân Phong.
“Tiểu Phong Phong đã hiểu được rồi sao?”
Vân Phong không biểu tình, hồi lâu mới đáp: “À, đáp án rất đơn giản, đã sớm suy nghĩ ra.”
Khúc Lam Y cười ngồi dậy, đôi môi đỏ mọng hơi mấp máy, “Vậy ngươi tính sao? Xử lý Tạp Lan hoàng thất, không để lại hậu hoạn?”
Vân Phong lạnh lùng cười một tiếng, “Ngươi muốn xem trò hay? Cũng không đến nỗi diệt Tạp Lan hoàng thất, chẳng qua sẽ không để cho bọn họ khống chế nữa thôi.”
Khúc Lam Y nghe thế liền ha ha cười, ngón tay chải vuốt mái tóc đen của mình, chậm rãi
vân vê ở ngón giữa. “Tiểu Phong Phong không sợ ta tố cáo ngươi phản quốc sao?”
Vân Phong cong môi, “Ta thực hy vọng ngươi sẽ giúp đỡ, Tạp lan hoàng thất hiện tại không thể rời bỏ Vân gia, ít nhất trước khi xác định ta không có khả năng, vẫn sẽ bất động.”
“Ngươi cũng đã nhìn thấu rõ ràng.” Khúc Lam Y thấp giọng nói một câu. Vân Phong khẽ quay đầu nhìn nàng, “Ngươi không giống người biết mọi thứ, ta muốn nghe, ba năm qua rốt cục Kasha đã làm gì với đại ca ta?”
Khúc Lam Y nghe thế đáy mắt liền ngập tràn tiếu ý, “Tiểu Phong Phong muốn biết sao?”
Vân Phong quay đầu về, “Ngươi không nói cũng được, ta tự có phương pháp tìm hiểu.”
Khúc Lam Y ha ha cười một tiếng, thân thể mềm nhũn áp vào người Vân Phong, Vân Phong hơi kinh hãi, không trốn được, Khúc Lam Y lại không nặng chút nào, cơ thể hệt như không xương.
“Kasha thực ra cũng chẳng làm gì, chỉ lấy Viêm xã thỉnh thoảng đả kích một chút, thả vài tin đồn, cô lập Vân Thăng.”
Vân Phong gật đầu. Rất tốt. Khoản nô này bọn ta nhất định ghi nhớ rõ. Nghĩ đến đại ca ở xã đoàn bị đả kích thương tích đầy mình, nhất định có khổ mà không thế nói. Quay đầu nhìn nữ nhân mềm mại không xương đang gục trên người mình, Vân Phong hỏi: “Ngươi có tham gia xã đoàn không?”
Khúc Lam Y miễn cưỡng tựa vào người Vân Phong, mở miệng đáp: “Ta không tham gia, cảm thấy thực phiền. Bất quá… nếu Tiểu Phong Phong muốn mời, vậy có thể suy xét.”
Vân Phong nghe thế trong lòng không khỏi dâng lên tia quái dị, cảm thấy Khúc Lam Y này nói chuyện luôn có vẻ mập mờ, khiến cả người nàng đều không thoải mái. Chẳng qua nếu có thể kéo yêu nghiệt hạng nhất này vào xã đoàn của đại ca, sợ rằng sẽ tạo nên động tĩnh không nhỏ, cuộc thi xếp hạng xã đoàn toàn trường cũng sẽ tươi đẹp hơn một chút.
“Ta muốn mời ngươi, có chịu hay không?” Vân Phong hỏi vô cùng gọn gàng dứt khoát. Khúc Lam Y ha ha cười, thân thể khẽ động, Vân Phong chỉ cảm thấy gương mặt mình có một trận gió cùng thứ gì đó nhẹ nhàng lướt qua. Vừa quay nhìn lại liền thấy được Khúc Lam Y trong mắt đầy ý cười.
“Muốn mời ta, hẳn nên có chút thành ý đúng không?”
Vân Phong nhíu mi, “Thành ý? Như thế nào?”
Cơn gió thổi qua tung bay vạt áo của hai người, âm thanh rừng rậm xanh tươi vang vọng. Vân Phong thấy khuôn mặt Khúc Lam Y cách mình ngày càng gần, cho đến khi chóp mũi hai người chỉ còn khoảng cách mười mấy milimet mới dừng lại.
“Tỷ như, Tiểu Phong Phong hôn ta một cái?”
Vân Phong nhíu mày, nhìn vào đôi mắt Khúc Lam Y đang tràn ngập ý cười, “Ta không thích nữ nhân.”
Khúc Lam Y vẫn dừng ở khoảng cách mười mấy milimet này, môi đỏ khẽ cong, “Ta biết, ta cũng không thích nữ nhân. Ngoại trừ Tiểu Phong Phong.”
Vân Phong tối sầm mặt, cảm thấy Khúc Lam Y được mọi người gọi là yêu nghiệt này đáng lẽ phải xưng là kẻ điên mới đúng. Thân thể đột ngột lui ra, đem mặt mình kéo ra một khoảng. Khúc Lam Y cười ha ha, ngón tay vân vê mái tóc dài của mình, “Ta đùa thôi. Tiểu Phong Phong muốn mời, ta đương nhiên muốn đi.”
Có lẽ ở học viện rộng lớn này Khúc Lam Y đã quá tích mịch, chỉ có mình nàng đứng nơi cao nhất không ai lay động được. Hiện tại rốt cục có một Vân Phong, tầm nhìn của hai người bằng nhau, đều hiểu được đại thế. Thực lực ngang hàng cùng nhau mới không còn cảm thấy cô độc nữa.
Tựa như một võ sĩ bất bại, không ai, không đối thủ nào tồn tại, nhân sinh cũng xem như thiếu sót.
Vân Phong nhịn không được liếc mắt một cái, có Khúc Lam Y gia nhập không thể nghi ngờ sẽ khiến danh tiếng của Tinh La xã đoàn lan truyền thật xa. Nghĩ tới chút chuyện khác, Vân Phong hỏi: “Nếu muốn mua cái gì thì phải đi đâu? Chẳng lẽ mỗi lần đều phải ra ngoài sao?”
Khúc Lam Y lắc đầu, “Nếu cần gì đó, Ma Tang học viện cứ cách một đoạn thời gian đều cử hành đại hội giao dịch để trao đổi vật phẩm, tất nhiên, đổi bằng khoáng thạch.” Vân Phong gật đầu, “Đại hội giao dịch thứ gì cũng có?”
Khúc Lam Y cười cười, “Nói sao đây, ngư long hỗn tạp. Bản thân ta cũng chỉ đi vài lần, rất nhiều thứ là đồ vô dụng bỏ đi, bất quá cũng không ít thứ tốt. Tiểu Phong Phong cũng có thể đi thử thời vận, có lẽ sẽ có thứ ngươi cần.”
Vân Phong gật đầu, “Đa tạ.” Vân Phong xoay người định rời đi, Khúc Lam Y vẫn ngồi trên tảng đá lớn, không quay đầu lại dặn dò một câu, “Tiểu Phong Phong nếu cần khoáng thạch có thể nói với ta, bất quá ta càng hy vọng Tiểu Phong Phong sẽ khiêu chiến.”
Vân Phong khẽ nhếch khóe miệng, khiêu chiến nàng sao? Ha ha, sẽ có ngày đó, cùng ma pháp sư cấp bậc thống lĩnh đánh một trận, suy nghĩ thôi đã khiến cả người sôi trào nhiệt huyết!
“Yên tâm, sẽ có ngày này. Chờ ta!” Vân Phong đáp một câu liền ngẩng cao đầu bước đi. Khúc Lam Y lẳng lặng ngồi trên cự thạch, thân hình cao lớn được bao bọc bởi lớp y phục màu lam, ngón tay vân vê tóc mình, trên mặt thủy chung mang nụ cười nhàn nhạt. Cuộc sống ở Ma Tang học viện rốt cục không còn nhàm chám nữa rồi.
Vân Phong đi về phía trước, ở quảng trường thấy được một tấm bảng, trên đó viết rất nhiều hạng mục cần chú ý. Vân Phong chăm chú nhìn, ở phía dưới cùng có ghi địa điểm cùng thời gian cử hành đại hội giao dịch.
Vân Phong tính toán, hôm nay vừa đúng là ngày đầu tiên đại hội cử hành. Vân Phong lập tức tới giao dịch hội, một quảng trường vắng vẻ được học viện đặc biệt mở vì đại hội giao dịch. Vân Phong tới chỗ ghi danh, bất kể mua hay bán đồ cũng đều sẽ ghi chép ở nơi này, như vậy càng xúc tiến tỷ lệ giao dịch thành công hơn.
Nếu muốn mua đồ vừa lúc cũng có bên muốn bán, cứ trực tiếp tiến hành giao dịch là được, vừa tiết kiệm thời gian vừa tiết kiệm tinh lực. Thời điểm Vân Phong tới chỗ ghi danh phía trước đã đứng hàng dài rất nhiều người, Đến lượt nàng, Vân Phong đã nhìn lướt qua danh sách trên sổ ghi chép kia, hệt như Khúc Lam Y nói, ngư long hỗn tạp, có thể nói đủ loại.
“Vị đồng học này, ngươi muốn bán hay là muốn mua?” Học trưởng ở chỗ đăng ký thân thiết hỏi Vân Phong. Vân Phong trả lời là người mua, vị học trưởng lập tức lấy ra sổ ghi chép, “Vậy ngươi muốn mua gì?”
Vân Phong thoáng suy tư vài giây, cuối cùng thốt ra một câu: “Truyền âm ngọc bài.”
Học trưởng ghi danh sửng sốt, truyền âm ngọc bài? Đôi mắt lại nhìn Vân Phong, Vân Phong cười cười, nàng vốn chẳng ôm bao nhiêu hy vọng, học sinh trong trường cũng ít, ai mà có thứ kia? Vừa định xoay người rời đi đã nghe học trưởng mở miệng.
“Truyền âm ngọc bài thì có, bất quá… Ngươi nên nghĩ kỹ, giá vật này không rẻ.”
Lúc này đổi lại là Vân Phong ngây ngẩn cả người. Truyền âm ngọc bài nơi này cũng có? Vật đó quả thực giá trịnh liên thành, bất quá trong học viện cũng có người bán sao? Vân Phong gật đầu, học trưởng ghi danh nhìn nàng lại càng kinh ngạc, nói cho Vân Phong vị trí cùng mã số của người bán truyền âm ngọc bài. Vân Phong lĩnh một tấm bảng đi vào trong. Học trưởng sững sờ nhìn bóng lưng Vân Phong, không khỏi lẩm bẩm nói nhỏ: “Kẻ điên kia canh giữ quả thực được mây mờ trăng tỏ a…”
Vân Phong tiến vào sân của đại hội giao dịch, thấy vô số quầy hàng bày ở đó bán đủ loại đồ từ nhỏ đến lớn từ thức ăn đến vũ khí, còn có chút vật kỳ lạ cổ quái. Bất quá xem ra Vân Phong không hề có hứng thú với những thứ này.
Dựa theo chỉ dẫn của học trưởng vừa rồi, Vân Phong cũng không lãng phí thời gian liền trực tiếp đi tới một quầy hàng. So với những quầy khác tựa hồ dị thường vắng lặng, không ai ghé, người bán là một thanh niên râu ria xồm xoàm, lười biếng tựa vào tường như muốn ngủ.
Mà trước mặt quầy là một mảnh đất trống không, trách không được không ai ghé vào.
Có người thấy Vân Phong dừng phía trước quầy hàng không khỏi gào to một tiếng, “Này, Lăng điên tử, có người tới mua đồ!”