- Ba, uống miếng nước...
- Chú Diệp, chú buông ra, để cháu, ai ya, xe này nặng đến mấy trăm cân ...
Diệp Thiên và Phong Huống luống cuống tay chân giúp Diệp Đông Bình hạ dây lưng xuống, vừa đưa nước cho Diệp Đông Bình, rồi lại cùng dỡ hàng, trạm thu mua lại khôi phục sự náo nhiệt mấy ngày hôm trước.
- Trời cuối thu thật là oi bức, Tiểu Thiên, đi lấy chai bia lại đây...
Một ngụm uống hết cốc nước sôi để nguội Diệp Thiên đem đến, Diệp Đông Bình vẫn thấy nóng không chịu được, liền cởi áo ra, làm thành khăn mặt lau mồ hôi ở trên người.
- Ba, ba ... trên người ba ...
Cầm chai bia, Diệp Thiên trở lại phía sau người cha nó, nhất thời ngây ngẩn cả người, nhìn thấy từ bả vai đến trước ngực một vết máu tụ lớn, trong lòng Diệp Thiên như là bị cái gì đâm, vô cùng khó chịu. Nguồn truyện: Truyện FULL
Diệp Đông Bình cũng không có ý kiến gì đối với chút tổn thương trên người, cười cầm lấy chai bia, vỗ đầu con trai, nói:
- Ngốc, hét cái gì? Nhìn xem ba thu được một xe sách cũ này, Phong, cháu cũng không làm được nhỉ?
- Chú Diệp, một tuần cháu cũng không thu được nhiều như vậy, chú kiếm được từ đâu vậy?
Phong Huống còn có chút bận tâm, lo Diệp Đông Bình chịu không nổi khi bị người khác xem thường, một ngày hôm nay sợ là không thu được gì, giờ phút này nhìn thấy thu hoạch của Diệp Đông Bình, có chút không dám tin, chẳng trách người ta nói người làm công tác văn hoá làm gì đều mạnh hơn so với người khác.
- Hắc hắc, thu phế phẩm này, cũng cần động đến đầu óc...
Tâm trạng Diệp Đông Bình rất tốt, lại có thể kiếm chút tiền.
- Ba, để con lau cho ba ...
Diệp Thiên cũng mặc kệ sách cũ này là từ chỗ nào mà ra, cầm một cái khăn mặt sạch sẽ, giúp cha lau mồ hôi trên người.
- Ahhh, thật là có chút đau...
Diệp Đông Bình giật cái khăn mặt trong tay Diệp Thiên, nói:
- Ba tự lau, mới hai năm không dùng xe đẩy tay, thực không quen.
Đúng rồi, Tiểu Thiên, những sách này có cả 4 năm trung học của con đấy, còn rất mới nhé, lúc nào ba lấy lịch treo tường giúp con bọc bìa sách, mấy năm nay tới không mất nhiều tiền sách vở cho con rồi.
Những năm tám mươi, đều một bộ tài liệu giảng dạy cho các năm, mà trường học cũng không yêu cầu mỗi một học sinh đều phải mua, trong nhà nhiều anh em hoặc là chị em, thì người lớn nhất dùng xong người thứ hai lại dùng, cơ bản chỉ cần mua sách cho một người.
- Chú Diệp, là chú tới trường học ư?
Khi hai cha con Diệp Đông Bình nói chuyện, Phong Huống lật đống sách trên xe, phát hiện bên trong ngoài một số tài liệu giảng dạy, còn có rất nhiều sách bài tập, tên đề mặt trên cũng không giống nhau, ngoài trường học, không nhà ai có thể có nhiều sách vở như vậy.
Diệp Đông Bình gật gật đầu, nói:
- Ừ, chính là trường trung học của Tiểu Thiên, hôm nay chú chỉ kéo được một phần nhỏ, Phong à, sáng mai hai ta cùng đi, phỏng chừng còn có thể kéo bốn năm xe đẩy tay về đấy!
- Chú Diệp, chú giỏi thật, thật lợi hại, cháu đến trường học nhiều lần, bọn họ đều không muốn bán cho cháu, chú vừa ra tay đã mua được, giỏi thật!
Nghe thấy Diệp Đông Bình nói vậy, Phong Huống giơ ngón cái lên, đây không phải hắn khen ngợi Diệp Đông Bình, mà thật sự chịu phục.
Trường học có nhiều sách cũ, báo hỏng, đây là chuyện người nào cũng biết, Phong Huống đã sớm chú ý đến, hơn nữa lại tìm thầy chủ nhiệm tương lai của Diệp Thiên hỗ trợ.
Phó hiệu trưởng Chủ quản hậu cần là một người lạc hậu, ở trường học thầy giáo kia đã nói đỡ, ông ta đã đồng ý bán cho Phong Huống, ai ngờ tiểu tử này thông minh quá, đút hai bao thuốc vào, ông lão kia vừa lật ra, khoát tay đuổi Phong Huống cút đi .
Sau đó Phong Huống lại đến hai lần, đều bị ông lão đuổi ra ngoài, không ngờ ngày đầu tiên Diệp Đông Bình ra ngoài đi thu mua phế phẩm, cũng đã thu phục được vấn đề khó khăn không nhỏ này, Phong Huống thật sự bội phục.
- Lợi hại? Chú cũng chí là may mắn thôi...
Lời của Phong Huống khiến trên mặt Diệp Đông Bình lộ ra nụ cười khổ, thu hoạch trong một ngày hôm nay, khiến hắn hiểu được rất nhiều đạo lý.
Buổi sáng Diệp Đông Bình mới đi ra ngoài, là chuẩn bị đi hết nhà này đến nhà kia đi thu mua phế phẩm, nhưng suốt hai giờ, đã chán không muốn hô lên khẩu hiệu " Bán đồng nát" nữa.
Sau đó, Diệp Đông Bình có chút đột phá, nhưng thanh âm cũng giống như là muỗi kêu mà thôi, căn bản là không ai có thể nghe thấy, cho nên cho tới gần trưa, cũng chưa thu được cái gì.
Nhưng nói Diệp Đông Bình may mắn thật không sai, giữa trưa, khi ngồi nghỉ ở một khu nhà gần trường học, cùng mấy ông lão hàn huyên vài câu, hàn huyên rất hợp nhau, ông lão kia trực tiếp để xe đẩy tay của Diệp Đông Bình vào trường học.
Tuy rằng nhận được một xe sách cũ như vậy, Diệp Đông Bình vẫn cảm nhận được cuộc sống không dễ dàng, một ngày gặp bao nhiêu chuyện, khiến tâm tình của ông ta cũng đã có thay đổi mạnh mẽ, có điều ngay bây giờ Diệp Đông Bình còn không cảm giác được mà thôi.
Diệp Thiên đem thức ăn bưng lên trên bàn, hô:
- Ba, anh Phong, ăn cơm, hôm nay chính là con làm cơm...
- Con cũng lớn rồi đấy!
Tuy rằng đồ ăn rất đơn giản, chỉ là xào đĩa rau xanh và củ cải khô đem từ quê ra, nhưng Diệp Đông Bình vẫn cảm giác thực vui mừng.
Cuộc sống gặp khó khăn có đôi khi không hẳn đã là một chuyện xấu, Diệp Đông Bình tin, con trai của mình lớn lên, nhất định sẽ thích ứng xã hội tốt hơn những cậu ấm cô chiêu khác.
Diệp Đông Bình đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhìn về phía Diệp Thiên nói:
- Đúng rồi, hôm nay lúc ở bên ngoài, ba thấy một người rất giống là sư phụ con? Đến khi ba đuổi theo, người nọ cũng không thấy bóng dáng nữa, cũng không biết có phải là ba hoa mắt hay không...
Tuy rằng chỉ nhìn thấy thoáng qua, nhưng Diệp Đông Bình quen biết lão đạo sĩ đã lâu lắm rồi, cảm giác người nọ chính xác là Lý Thiện Nguyên, có điều ông ta không rõ lão đạo sĩ kia cớ gì mà xuống núi!
- Sư phụ con?
Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút.
- Không thể nào? Sư phụ còn ở trên núi, làm sao đến thị trấn được?
- Có thể là ba nhìn lầm rồi chăng? Nhưng đạo sĩ kia thật sự rất giống!
Diệp Đông Bình lắc lắc đầu, chuyện đã xảy ra mấy ngày nay thật sự quá nhiều, chẳng lẽ là mình sinh ra ảo giác ư?
Diệp Đông Bình lại thuận miệng nói tiếp, nhưng Diệp Thiên cũng đã chú ý đến, suy đoán phương vị của một người và một số vận trình đơn giản, cũng sẽ không bị nguyên khí phản lại, Diệp Thiên mặc niệm ở trong lòng một tiếng sư phụ, dùng thuật bói toán suy diễn.
- Thật đúng là sư phụ...
Sau một lát, trong đầu Diệp Thiên liền hiện ra vị trí lão đạo sĩ hiện tại, đúng là ở trong huyện thành, điều này khiến cho trong lòng Diệp Thiên dâng lên một chút lo lắng, xem ra sư phụ vẫn nhớ mình?
Nhưng việc này Diệp Thiên cũng không nói ra, nếu sư phụ không muốn cùng mình xuống núi, đương nhiên có lo nghĩ của ông ấy, Diệp Thiên chỉ cần dựa theo ý nghĩ của mình mà làm là được, dù sao trời sập xuống thì cũng có người gánh vác.
ắn xong bữa cơm chiều, nhìn thấy Diệp Thiên nháy mắt với mình, Phong Huống đứng lên nói:
- Chú Diệp, ngươi hôm nay cũng mệt rồi, chú đi nghỉ ngơi sớm đi, cháu mang Diệp Thiên đi ra ngoài đi dạo, nó ở nhà buồn chán cả một ngày rồi ...
- Đi đi, đừng về quá muộn, trở về sớm một chút nhé ...
Diệp Đông Bình gật đầu đồng ý, hôm nay biểu hiện của con trai không tệ, còn đáng ngợi khen.
Sau khi lấy cái gói đựng cái gương từ trên xe trong sân, Phong Huống và Diệp Thiên ra khỏi trạm thu mua, đi thẳng đến Thành Nam.
Tới bên ngoài khu nhà, Phong Huống vẫn chờ ở bên ngoài như cũ, Diệp Thiên một mình đá hòn đá nhỏ chui vào khu nhà, đương nhiên, sau khi vào cửa vẫn thực lễ phép chào người bảo vệ:
- Chào chú !