- Chú Diệp, đây là tâm ý của Tiểu Thiên, nói cái gì đáng tiền hay không làm gì ...
Vương Doanh cũng mặc kệ khối ngọc này giá trị bao nhiêu tiền, lập tức tỏ ra phấn chấn, ngây ngất đeo ngay ngọc bội hình cá lên trên cổ, sau đó dùng chân đá Phong Huống, nói:
- Anh Phong, đem thứ chúng ta chuẩn bị cho Tiểu Thiên ra đi...
- Chú Diệp, Tiểu Thiên thi lên đại học , chúng cháu cũng không biết mua thứ gì cho nó cả, chú xem... Chút tiền ấy cho nó đi dùng bên ngoài vậy ...
Sau khi nhận được chỉ thị của vợ, Phong Huống lấy ra tờ chi phiếu đặt ở trên bàn. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thấy tờ chi phiếu này, Diệp Đông Bình ngây ra một lúc, khi phản ứng được, vội vàng nói:
- Cháu ... Các cháu làm cái gì vậy? Mau, mau cầm lại, tiền cho Tiểu Thiên đến trường chú đều chuẩn bị xong rồi ...
Tục ngữ nói anh em thân tiền bạc cần rõ ràng, Diệp Đông Bình trước đây có quan hệ rất tốt với Phong Huống, tuy rằng tình cảm tốt, nhưng về tài chính ông vẫn là rất rõ ràng, mấy năm nay Phong Huống đến chơi với Diệp Đông Bình cũng tặng nhiều đồ, đưa tiền thế này thật đúng là lần đầu tiên.
- Chú Diệp, chú chuẩn bị cho Tiểu Thiên là chuyện của chú, tiền cháu và Phong Huống cho Tiểu Thiên đó là tâm ý hai vợ chồng chúng cháu, tiền cũng không nhiều, chỉ một vạn đồng mà thôi, con trẻ ra ngoài không thể túng quẫn, đúng rồi, Diệp Thiên, mật mã là sinh nhật của em ...
Vương Doanh vừa nói chuyện vừa móc trong bao ra cái hộp giấy, nói:
- Mặt khác, di động này Tiểu Thiên ngươi cũng phải cầm, đây là chỗ nhét thẻ Sim, em đến Bắc Kinh lo kiếm thẻ đút vào, sau đó gọi điện thoại trở về, anh Phong của em sẽ nạp tiền điện thoại cho em ...
Vương Doanh lấy ra di động này là Motorola đời mới nhất, tuy rằng vẫn có chút lớn, nhưng là so với hai năm điện thoại to bằng cục gạch thì cũng tốt hơn nhiều.
Hơn nữa di động này có thể sử dụng mạng G mới lưu hành trong nước, tín hiệu tốt hơn nhiều nếu so với loại máy 9 số khác, cái loại điện thoại đó tín hiệu cực kém, thường xuyên bị người dùng chê cười là điện thoại di động nhất định phải di động mới dùng được.
Ở năm 1995 này, di động còn là một đồ vật rất ít người sử dụng, Vương Voanh mua món đồ này, ít nhất cần hai ba vạn đồng, so sánh với di động này, một vạn đồng thật không coi vào đâu .
- Diệp Thiên, đãi ngộ với em còn cao hơn so với anh đấy, thấy không, anh Phong của em còn đang sử dụng loại to như cục gạch đây ...
Nhìn thấy vợ lấy ra món đồ này, Phong Huống cười, nới đùa cùng Diệp Thiên.
Không chỉ có mình hắn, ngay cả Diệp Đông Bình dùng cũng vẫn là cái loại to bự này, loại mới này đưa ra thị trường không lâu, rất nhiều người cũng cảm giác có chút không quen, nên lúc này vẫn thông dụng lắm.
Nhìn thấy Vương Doanh không riêng gì tặng tiền, cả di động cũng đều lấy ra cho, Diệp Đông Bình lần này là thật sự mất hứng , mặt lạnh băng nói:
- Ôi, để chú nói, vợ chồng các cháu tiêu hoang quá mức, Tiểu Thiên mới là lên đó học, mang điện thoại làm gì ? Đây vẫn còn là sinh viên mà?
Kỳ thật ài sản và địa vị của Diệp Đông Bình hiện tại, mặc dù là "Tiền" có túng, nhưng là muốn trích ra mấy vạn mua đồ, cho Diệp Thiên năm ba vạn đồng vẫn là không vấn đề, chỉ là Diệp Đông Bình không muốn làm cho con trai trở thành kẻ tiêu tiền như nước mà thôi.
- Chú Diệp, có một cái điện thoại liên hệ cũng tiện, cháu muốn là muốn lúc nào cũng có thể tìm được Tiểu Thiên ...
Nghe thấy Diệp Đông Bình nói như thế, Phong Huống không dám lên tiếng, nhưng Vương Doanh cũng không nghĩ nhiều như vậy, cô còn chưa sinh đứa con của mình này, mấy năm nay, tình mẹ luôn dồn trên mình Diệp Thiên.
- Không được, ở nhà đều có điện thoại, để cho nó mỗi cuối tuần gọi điện thoại về nhà là được, không thể chiều nó, sẽ thành tật xấu...
Tục ngữ nói dưỡng thói quen tốt thì lâu, dưỡng thói quen xấu thì nhanh, nếu dưỡng thành thói quen xài tiền hoang phí, muốn thay đổi liền không dễ dàng, cho nên mấy năm nay, tuy rằng buôn bán trong tay có chút của cải, nhưng Diệp Đông Bình cũng rất khi cho con trai tiền dùng.
Như lời Diệp Đông Bình nói, bỏ ra mồ hôi của mình, ăn cơm của mình, tiêu tiền chính mình kiếm được mới thư thái, dựa vào may rủi, dựa vào cha mẹ, cũng không phải thật tốt.
Nhìn thấy cha và chị Doanh Doanh tranh luận, Diệp Thiên nở nụ cười, tiếp nhận di động hỏi:
- Chị Doanh Doanh, di động này tín hiệu thật sự tốt lắm sao? Trên núi cũng có thể dùng ạ?
- Đương nhiên có thể sử dụng, Diệp Thiên, ngay cả trên núi Mao Sơn gần nhà chúng ta đều đã xây tháp tín hiệu, Bắc Kinh là thủ đô, tín hiệu còn tốt hơn...
Nghe được Diệp Thiên hỏi vậy, Phong Huống cướp lời nói, hắn gần đây cũng muốn đổi một cái dùng mạng G, bởi vì tín hiệu của máy này thật sự quá kém, có đôi khi phải cầm cái điện thoại chạy ra hai dặm mới có sóng.
- Hả? Mao Sơn cũng có thể dùng ư?
Diệp Thiên nghe vậy lông mi chợt hơi dựng một chút, nói:
- Cái di động này em thích, anh Phong, lúc nào nhờ anh mua cho em cái Sim, rồi đưa điện thoại cho sư phụ của em nhé, mình ông lão trên núi, vạn nhất xảy ra chuyện gì chuyện chúng ta cũng không biết...
Tuy rằng Diệp Thiên đã mất tiền nhờ một vị bác gái trong thôn, cách một ngày lại đi lên núi xem một chút, cũng tiện thể đem muối tương dấm chua linh tinh gì đó cho sư phụ nó, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, giờ có di động này, coi như mình ở Bắc Kinh, thì liên lạc cùng sư phụ cũng tiện hơn.
- Em không không cần à? Vậy được, ngày mai anh liền trở về một chuyến...
Nghe được là biếu lão thần tiên, Phong Huống cũng không còn nói thêm cái gì, lập tức gật đầu đồng ý.
Phong Huống có thể có được ngày hôm nay, ngoài sự giúp đỡ của ông ngoại hắn, thầy trò Diệp Thiên cũng giúp không ít, nếu không khi xảy ra chuyện tám năm trước, cũng đủ để cho hắn phải đau đớn hồi hương, làm việc nhà nông.
Nhìn thấy Diệp Thiên nói không cần di động này, Vương Doanh có chút mất hứng, Diệp Thiên cười nắm bả vai của cô, nói:
- Chị ơi, Bắc Kinh cách nhà không xa, mấy tháng nữa nghỉ đông em có thể trở lại, đến lúc đó, có thể cháu em đã sinh ra rồi ...
- Ừ, nếu không đủ tiền tiêu, gọi điện thoại cho chị nhé, ôi, nếu không có đứa nhỏ này, chị sẽ đưa em đi đến trường...
Vương Doanh cũng là cô gái tính tình sảng khoái, nghe Diệp Thiên nói vậy cũng không còn nói thêm gì, cầm lấy tấm chi phiếu kia bỏ vào trong lòng bàn tay Diệp Thiên.
- Nha đầu kia, thật đúng là chiều nó quá...
Diệp Đông Bình lắc lắc đầu, cũng không còn ngăn cản Diệp Thiên lấy tiền này, trong lòng hắn hiểu được, mình cho Diệp Thiên một vạn đồng, đối với sinh viên bình thường thì không tính thiếu, nhưng với Diệp Thiên, có thể cũng không nhiều lắm .
Buổi trưa, sau khi cùng Phong Huống và Vương Doanh ăn cơm xong, Phong Huống liền lái chiếc xe Santana mới vừa mua rời đi, tàu của Diệp Thiên là chuyến hơn bốn giờ chiều, lúc này cũng phải bắt đầu thu dọn đồ đạc .
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng con, sắc mặt Diệp Đông Bình có chút phức tạp,
- Tiểu Thiên, đi đến Bắc Kinh, nếu là có thời gian rảnh, hãy đi thăm các cô của con, nhiều năm như vậy, cũng không biết các cô còn ở nơi đó không ...
- Ba, con biết rồi, ba yên tâm, con nhất định có thể tìm được các cô, đúng rồi, thật là ba không cùng đi với con sao?
Đang nhét quần áo vào trong một cái túi du lịch hiệu Riese, Diệp Thiên nghe được lời cha nói, động tác hơi dừng lại một chút.
- Ba ... ba, ôi, ba thực có lỗi với các cô, tốt hơn là không đi ...
Tiếng nói của Diệp Đông Bình đã tràn ngập đau khổ, mấy năm nay làm kinh doanh đồ cổ, bước chân ông đã vào Nam ra bắc, nhưng chỉ có thành Bắc Kinh, ông cũng chưa bước trở lại.
- Ba, đều là chuyện thủơ nào rồi, con tin tưởng các cô sẽ không trách ba ...
Diệp Thiên trộm nhìn cha một cái, đột nhiên nhỏ giọng nói:
- Ba, ba ... hay là ba nói cho con chuyện về mẹ con đi?