- Cô gái này là sinh viên của học viện điện ảnh bên kia à?
- Đúng vậy, tôi vừa thấy cô ấy lên xe bên cạnh rồi lại đi xuống…
- Tiểu tử này là ai? Khiến cho cả sinh viên bên trường điện ảnh đuổi theo đến đây cơ à?
- Đúng vậy, đây là có thể là đại minh tinh tương lai đấy nhá, quay về trường nếu quen được tân sinh viên này, nói không chừng có thể kết bạn với minh tinh điện ảnh ấy chứ.
Diệp Thiên đang nói chuyện với Sầm Tĩnh Lan, mấy sinh viên khóa trên cũng tụ tập lại xì xào bàn tán, mặc dù những học sinh trường này đều là sinh viên của một trường danh giá, nhưng cũng có những đam mê của người quân tử, khi vừa mới đón tân sinh viên, ánh mắt vẫn hướng tới học viện điện ảnh xem xét.
Việc này cũng không thể trách bọn họ được. Nếu không phải là những học sinh cũ trường này thì cũng là những người qua đường xung quanh, tất cả đều nhìn chằm chằm vào bên đó, nhưng mỗi người bên đó đều là tuấn nam mỹ nữ, tỉ lệ quay đầu nhìn chắc chắn là trăm phần trăm.
- Chị Tĩnh Lan, em phải lên xe rồi…
- Tiểu Diệp, là cháu thật hả, trời ơi, anh Triệu vừa rồi rất lo lắng, cháu đến tìm bọn dì à?
Diệp Thiên cũng không muốn đứng ở đây và bị mọi người quan sát, khi vừa định chào Sầm Tĩnh Lan, đột nhiên có âm thanh từ trên xe vọng xuống, cắt đứt lời của cậu.
- Là dì Trần ạ?
Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn, nở nụ cười, cậu biết là không thể tránh được rồi, lập tức nói:
- Dì Trần, cảm ơn mọi người, cháu không sao, đúng rồi, dì không phải đưa bạn Tử Dương đến trường sao?
- Đúng vậy, trường Thanh Hoa rất tốt, trong trường còn có phòng tiếp khách, nó đang định mấy hôm nữa lại quay về…
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, dì Trần bất giác lại khoe khoang cảm giác ưu việt của một bà mẹ học sinh trường Thanh Hoa, nhưng cũng không có gì ác ý, chỉ đơn thuần là niềm tự hào của một người mẹ đối với con mình mà thôi.
Chứng kiến qua sự khiêm tốn của Diệp Thiên, lại nhìn vẻ mặt khoe khoang của dì Trần, với thân phận một cô gái Thượng Hải, Sầm Tĩnh Lan cảm thấy có chút xấu hổ, vội vàng nói:
- Dì Trần, cậu ấy cũng là học sinh trường Thanh Hoa, không chừng là bạn học cùng khoa với con trai cô đấy… Truyện Sắc Hiệp - https://trumtruyen.vn
-Tiểu…Tiểu Diệp cũng là học sinh trường Thanh Hoa à?
Nghe Sầm Tĩnh Lan nói, dì Trần lập tức há hốc miệng, bộ mặt vốn trắng trẻo bỗng như tôm trong nước sôi, trong nháy mắt đỏ rần lên.
Lúc ở trên tàu, dì Trần ca ngợi con trai mình hết mức, dường như những học sinh không thi đỗ trường đại học Thanh Hoa đều không phải là học sinh giỏi như vậy, có điều cô không hề nghĩ rằng, cậu thanh niên ít nói nhưng lại khiến cho người khác quý mến này cũng là học sinh trường Thanh Hoa.
So với đứa con trai hiền lành chưa hiểu sự đời của mình, thì sự chín chắn của Diệp Thiên về căn bản không cần phải nói nhiều.
Hơn nữa quan trọng là, một cậu thanh niên mười bảy mười tám tuổi như Diệp Thiên có thể hiểu được hai chữ " khiêm tốn", tự mình cảm thấy không khỏi tự hào, dì Trần tức thì cảm thấy hơn bốn mươi năm sống trên đời của mình thật là uổng phí rồi.
Nhìn ra dì Trần trước mặt mình có chút bối rối, Diệp Thiên vội vàng nói:
- Dì Trần, cháu thi vào khoa kiến trúc, còn bạn Tử Dương thi vào khoa kế toán, khoa của cậu ấy khó thi vào hơn, vì vậy… cháu cảm thấy hơn ngại khi nói…
Đi theo sự phụ bao nhiêu năm nay, Diệp Thiên để ý đến rất nhiều chuyện, giống như chuyện bây giờ, nếu như bản thân không nói ra những lời vừa rồi, thì người phụ nữ trước mặt không chừng sẽ vị thẹn quá mà sinh ra hận thù trong lòng.
Mặc dù Diệp Thiên không sợ đắc tội người khác, nhưng bất kể là ở trường học, xã hội hay giang hồ, thêm một người bạn như vậy sẽ mạnh hơn thêm một kẻ thù nhiều, bởi vì bạn bè có thể sẽ không giúp bạn nhưng kẻ địch thì nhất định khi có cơ hội sẽ phá bạn.
Cũng giống như Quan Vũ trong Tam Quốc khi thất bại bỏ chạy đến Mạch Thành, nếu như không phải hắn vô tình nói không lập nghĩa tử làm người kế thừa, thì đã không bị Lưu Phong thù hận, không chịu xuất binh cứu viện, trực tiếp dẫn đến cái chết của Quan Vũ.
Sau đó bởi vì không xuất binh cứu Quan Vũ, Lưu Phong cũng bị Lưu Bị ban cho cái chết, vị vậy có một câu "Vô tâm chi ngữ", gây ra bao nhiêu phong ba, với tâm tính của Diệp Thiên, thì tuyệt đối sẽ không để cho người khác có cơ hội thù hận mình.
- Ôi, cháu thật hiểu chuyện, nào, để dì cầm ba lô giúp cháu, chúng ta lên xe thôi.
Nếu để người khác nói câu đó, sẽ khiến người ta có cảm giác khoe khoang, nhưng từ miệng Diệp Thiên nói ra lại cảm thấy đặc biệt tỏ ra chân thành. Nghe Diệp Thiên nói, nét mặt dì Trần đã trở lại bình thường.
- Cám ơn cô, tự cháu cầm cũng được mà, chị Tĩnh Lan, chúng em đi trước đây, sau này có cơ hội sẽ tìm chị chơi…
Diệp Thiên mỉm cười khoát khoát tay, xuay người lên xe lại không ngờ bị Sầm Tĩnh Lan lôi lại:
- Diệp Thiên, đây là số điện thoại của chị, có thời gian thì gọi cho chị, chị dẫn em đi dạo ở Bắc Kinh…
- Vâng, chào chị Sầm Tĩnh Lan…
Diệp Thiên cầm lấy tờ giấy, ngồi trên xe, cảm thấy rất "ngại ngùng", cười cười với mọi người xung quanh, lại nhắm mắt nuôi dưỡng thần trí.
Không phải là Diệp Thiên không thích con gái, cũng không phải Sầm Tĩnh Lan không xinh đẹp, mà là Diệp Thiên rất ít khi chủ động làm quen người khác, lớn bằng từng này rồi nhưng những người được gọi là bạn bè thì cũng không nhiều hơn một bàn tay.
Thói quen này của Diệp Thiên là bị ảnh hưởng từ sư phụ, thời gian lão đạo sĩ và Diệp Thiên ở cùng nhau thường nhắc đến hành sự ở đời, đầu tiên căn bản đều là "ngũ tệ tam khuyết".
Cái gọi là ngũ tệ tam khuyết, chẳng qua chỉ là " quan, quả, cô, độc, tàn", mà tam khuyết lại là "tiền, mệnh, quyền", lão đạo sĩ không có con gái chăm sóc, nên điều phạm phải là chữ " độc"
Những năm gần đây Diệp Thiên hầu như đã hiểu thấu được "thuật tàng" rồi, các loại thuật pháp đến tay, dù nhỏ nhất cũng hiểu được tình hình xuất hiện.
Nhưng Diệp Thiên cuối cùng lại không tìm ra được quỹ đạo hình thành của loại thuật pháp đó, đối với những lời tương truyền từ đời này sang đời khác của lão đạo sĩ, cũng không hẳn không tin, kết ít bạn, nói không chừng sau này sẽ ít đi tai họa.
- Chẳng hợp lí gì cả, sao chẳng có ai cho mình số điện thoại chứ?
Đợi đến sau khi xe chạy, âm thanh báo đến đại học Thanh Hoa, mấy sinh viên khóa trên ném vào Diệp Thiên một cái nhìn xem thường, tân sinh viên này có người chủ động đưa số điện thoại á?
- Quả nhiên là đô thị của đất nước, phong thủy địa khí nồng đậm, mỗi khu đều có kiến trúc độc đáo.
Ngồi trên xe, Diệp Thiên đánh giá cảnh sắc ngoài cửa xe, mặc dù không vận dụng phương thuật phong thủy, Diệp Thiên có thể nhìn ra vùng đất không tồi Tứ Cửu thành này, năm đó khi triều Minh Nguyên đến Trung Nguyên cùng Chu Lệ lập đô, nhất định là có cao nhân chỉ bảo.
Khi xe chạy vào hoa viên trường Thanh Hoa, suy nghĩ của Diệp Thiên cũng theo đó nhẹ nhàng quay trở lại. Nhìn thấy lâm viên hoàng gia trước kia, Diệp Thiên biết, cậu sẽ phải ở đây học năm năm rồi.
Bởi vì khu vườn ở Thanh Hoa có diện tích chừng hơn 6000 mẫu, mỗi khu cách khá xa nhau, từng khu đều mở ra một bộ chuyên môn đón tiếp người mới đến, cho nên xe đi quanh trường một vòng, thả tân sinh viên xuống mỗi điểm đón tiếp.
- Cha trước đây có khi cũng từng dừng lại ở đây…
Diệp Thiên im lặng nhắm mắt lại, một lúc mới đi lại nơi đón tiếp tân sinh viên ở sân tập thể dục bên kia